Chương 47
Cố Thanh Nam đặc biệt kiến tạo một cái thôn cho một trăm khất cái đầu tiên, chuyện hắn giúp khất cái an cư lạc nghiệp cứ thế lan truyền ra, càng truyền càng xa. Ngày qua ngày, số lượng khất cái tìm đến càng lúc càng nhiều.
Bọn họ lang bạt bên ngoài, có bữa no bữa đói, sinh bệnh cũng không có tiền chữa, không còn hy vọng sống. Mà Cố Thanh Nam đã cho họ hy vọng, bởi vậy khất cái khắp nơi trong thiên hạ kết bạn rủ nhau tìm đến tiểu huyện thành nơi hắn làm quan.
Cố Thanh Nam trước mắt cho dựng lều tạm để sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, sau đó lập tức bắt tay vào quy hoạch.
Nhân lực đã vô cùng thiếu thốn, hắn vừa mới quy hoạch một khu dân cư ngoại thành dành cho dân lưu lạc đến trước đó, gọi là Tân thành nhất khu, sau này có thêm người thì chia ra nhị khu, tam khu, tứ khu...
Đừng nhìn cái huyện thành rách nát này mà coi thường, tuy hoang vắng, nhưng lại có đủ không gian để dung nạp càng nhiều dân cư mới.
Trong huyện thành có một con sông, chia thành Hà Đông và Hà Tây. Phía Hà Tây là nơi phồn hoa, là nơi dân bản xứ cư ngụ, huyện nha cũng nằm bên ấy. Hà Đông phía trước chỉ là một mảnh đất hoang. Trước đó hắn xây cái thôn trong thành chính là ở Hà Đông, tuy cũng ở bờ bên kia con sông, nhưng vị trí vẫn gần trong thành, chưa đến nỗi quá hoang vu. Tân thành nhất khu cũng nằm sát cái thôn ấy.
Tân thành nhất khu còn đang trong quá trình xây dựng, vừa kịp sắp xếp cho hơn một ngàn người mới tới.
Những người này không phải một ngàn hộ, trên cơ bản bảy tám người một nhà, cũng có những nhà đông tới mười mấy nhân khẩu, mang theo vài đứa trẻ cùng nhau đến. Tân thành nhất khu vừa đúng chia được hơn một trăm hộ.
Cố Thanh Nam ngoài việc giúp họ lập hộ tịch, còn nhờ Bạch Kim Thời đích thân quy hoạch bố cục, khiến khu dân cư chỉnh tề ngay ngắn, nhìn cũng vừa mắt sạch sẽ.
Việc này đã tốn không ít thời gian, còn những khất cái đến sau, hắn sắp xếp cho bọn họ phụ giúp vận chuyển vật liệu xây nhà trong tân thành, mỗi người đều được ăn no ba bữa, ngoài ra còn được phát thêm tiền công.
Đợi khi quy hoạch xong xuôi Tân thành nhất khu, hắn mới xoay người xử lý nhóm khất cái tiếp theo.
Lúc hắn quay lại, số lượng khất cái đã lên tới vài trăm người, mỗi lần có người mới tới đều phải đăng ký, về sau thậm chí phải cử người ra tận cổng thành làm sổ sách, ai vào thành liền lập tức có người ghi tên.
Trong số họ, thật ra không có quá nhiều người già yếu bệnh tật, dù sao muốn đi tới được huyện thành này cũng phải vượt núi băng đèo, người đến được đều có chút thể lực và bản lĩnh.
Khác với dân cư ngoại lai trước đó thường là cả gia đình cùng đến, những khất cái này phần lớn là đi một mình, chỉ có số ít mang theo con nhỏ.
Những người ấy sau một thời gian được nghỉ ngơi tẩm bổ, mỗi ngày được ăn no, lại làm việc vặt tích góp chút tiền, so với lúc mới tới đã khá hơn rất nhiều. Thân thể cũng có thịt, không còn chỉ còn da bọc xương như trước, chỉ là trên người vẫn mặc áo rách, liếc mắt một cái là nhìn ra thân phận ăn mày.
Khi Cố Thanh Nam xuất hiện, ánh mắt bọn họ liền sáng bừng, như thể thấy được tương lai hy vọng.
Cố Thanh Nam cảm thấy bản thân giống như tới Cái Bang, chính mình thành bang chủ. Nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là những người này lại vô cùng có kỷ luật. Dân bản xứ trước kia cứ thấy hắn là ùa tới vây quanh, ồn ào ầm ĩ đến mức hắn muốn sảo cũng không được, tễ cũng không xong, mà đám khất cái này ngược lại rất có trật tự. Có người đứng ra thay mặt hỏi chuyện, có người chỉ đứng lặng lẽ mà nhìn, thậm chí không ai dám yêu cầu chia phòng, chỉ cần duy trì hiện trạng, mỗi ngày có thể ăn no, có chỗ ở, thỉnh thoảng được làm chút việc tích tiền, thế là đã mãn nguyện lắm rồi.
"Ta biết các ngươi là vì điều gì mà tới, muốn có nhà có đất, muốn có ngày lành mà sống. Chỉ là nơi này là huyện thành, trồng trọt không phải là chủ nghiệp." Cố Thanh Nam nói đến đây thì trông thấy trong mắt họ hiện lên vẻ hoảng sợ, "Nhưng các ngươi không cần lo lắng, ta không đuổi các ngươi đi. Ta đang chuẩn bị mở một xưởng ép dầu. Không chỉ ép dầu, còn làm thực phẩm từ đậu nành và rau. Hạt giống trồng rau và đậu ép dầu cũng sẽ được cung cấp. Các ngươi so với người khác không giống nhau, không có nhà cửa, không có đất, nhưng điểm tốt là ta sẽ sắp xếp nơi ở cho các ngươi, ba bữa ăn lo đủ, mỗi tháng có tiền công. Dù được mùa hay mất mùa cũng không ảnh hưởng tới tiền lương. Nếu các ngươi làm việc mà bị thương hay đổ bệnh, sẽ được chữa trị miễn phí, còn có nghỉ phép đầy đủ."
Hắn vừa dứt lời, làn đạn đã lập tức nhao nhao trợn trắng mắt, kêu hắn đây mà còn dám gọi là phúc lợi hả?! Công nhân bị thương hắn nên tự giác bồi thường, thế mà lại dám kể ra như ân huệ! Có còn biết ngại không?
Thế nhưng những khất cái kia lại hai mắt sáng rỡ. Trong số họ có người từng làm công, nếu chẳng may bị thương thì ngay cả nói một lời cũng không có ai nghe, công việc mất, ăn không đủ no. Còn phần lớn đều từng làm ruộng, vì nhà gặp tai, hoặc vì phải bán đất bán nhà chữa bệnh cho người thân, cuối cùng không còn gì, mới lang bạt ra ngoài.
Những lời Cố Thanh Nam nói với bọn họ mà nói chẳng khác nào tiếng chuông vang lên trong tuyệt vọng. Dù hiện tại có đất có nhà, một cơn tai họa cũng có thể khiến tay trắng. Mà có người như Cố Thanh Nam bằng lòng cho họ điểm tựa, đó mới là thật sự an tâm.
Có người yếu ớt giơ tay hỏi, "Nếu như về sau chúng ta không làm nổi nữa, thân thể không chống đỡ được, vậy chẳng phải liền đến nơi ở cũng không có sao? Có thể hay không cho chúng ta một mảnh đất nhỏ, mượn giống trồng trọt? Dù sao tuổi già cũng cần chút bảo đảm."
"Các ngươi lại không phải bán thân cho ta, là kiếm tiền công, có thể dùng tiền mua nhà của chính mình, cũng có thể tiêu tiền mua đất. Có chỗ ở rồi, các ngươi cũng không cần ở ký túc xá nữa, đến giờ thì về nhà nghỉ, có công việc, có nhà ở, còn sầu thành thân sinh con sao? Còn lo tuổi già không có nương tựa sao?" Cố Thanh Nam hỏi người nọ.
"Thành thân sinh con?" Người kia trước nay chưa từng dám nghĩ đến, chỉ có lúc nằm mộng mới dám mơ tới.
"Về sau nếu không muốn làm việc ở chỗ ta nữa, các ngươi cũng có thể tích góp tiền bạc mua mảnh đất trồng trọt, ta cũng không ngăn cản." Gần đây hắn vừa nhận được một nhiệm vụ mở xưởng ép dầu, mà bên này cũng vừa đủ nhân lực. Mấy trăm người, từ khâu trồng trọt đến sản xuất, đến tiêu thụ và vận chuyển ra ngoài bán, đều có thể lo liệu được.
Khi bọn họ hỏi về tiền công, "Công việc tốt như vậy, sao lại không muốn làm? Nếu có thể, ta nguyện ý làm đến già!"
"Muốn làm lâu dài cũng có điều kiện, không được lười biếng trốn việc, không được tùy tiện đi trễ về sớm. Mỗi ngày làm bốn canh giờ, trong đó có nửa canh là thời gian cơm trưa. Làm xong sẽ chia ca, tranh thủ mỗi tháng nghỉ bốn ngày." Cố Thanh Nam sắp xếp cho nhóm người này đến Tân thành nhị khu ở Hà Đông, đây cũng là một khu thí điểm.
Hắn còn muốn xây trường học, bệnh viện, vài quán ăn và một khu phố buôn bán gần xưởng. Phòng ở thì không phát miễn phí, mà sẽ bán lại cho công nhân, hắn không lỗ, mà họ cũng không thiệt.
Có phòng ở rồi thì sẽ cắm rễ nơi đây, càng thêm an tâm làm việc lâu dài trong xưởng, không chỉ là công việc, mà còn tăng thêm dân số cho huyện thành, cũng là cho hắn thêm công tích.
Hắn còn mong được thăng quan. Nhìn trên bản đồ một mảng địa vực rộng lớn như thế, hắn đoán trò chơi là đang ám chỉ, muốn hắn phải lần lượt đặt chân đến từng vị trí, làm quan từng nơi, mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể trở về nhà.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nhóm khất cái, nhìn thấy bọn họ quần áo rách nát, hắn liền cho người phát đồng phục. Chỉ cần là công nhân trong xưởng của hắn, đều được phát quần áo. Trước kia, công việc đều hao tổn quần áo nghiêm trọng, trong thành có hai cửa hàng may, ngoài việc may đồ còn kiêm luôn dệt vải. Còn có một phường nhuộm vải nhỏ. Mấy đơn hàng trước kia đã đủ khiến hai nhà đó bận rộn, nếu giờ tăng đơn hàng thì e là không kịp xoay xở.
Hắn định đầu tư thêm cho hai cửa hàng đó, mở rộng quy mô, thuê thêm người làm. Nhưng hai cửa hàng ấy đều là sản nghiệp của gia tộc, không muốn để người ngoài chen chân vào.
Trước kia Bạch Kim Thời từng nói muốn mở xưởng may, tuyển các ca nhi và nữ tử chưa thành thân đến làm. Nếu xây xưởng thật, hắn muốn đưa cả một dãy máy móc vào, máy khâu, khung dệt đều phải hiện đại hơn thời đại này.
Một đống máy móc như thế chưa thể làm ra ngay, nhưng quần áo cho công nhân thì không thể chờ. Cố Thanh Nam bỗng nghĩ ra một biện pháp tạm thời cải thiện tình hình hiện tại.
Hắn chạy về nhà, nói với Bạch Kim Thời: "Ta nghĩ ra một cách hay. Ngươi không phải nói muốn để nữ tử chưa thành thân với ca nhi có thể có công việc sao? Nếu như họ tới xưởng làm thì không tiện ở lại bên đó, người trong thôn lại càng khó đi. Nên ta nghĩ tới một cách, để họ làm việc ngay trong nhà."
"Làm trong nhà?" Bạch Kim Thời đang bận đếm vàng. Vàng Hoàng thượng ban thưởng vạn lượng vừa mới đưa tới, Cố Thanh Nam bảo hắn giữ.
Trước kia trong nhà có bao nhiêu tiền đều do cậu quản, bởi vì toàn bộ là của cậu. Nhưng giờ số vàng này là Hoàng thượng ban, lại còn khua chiêng gõ trống đưa về, toàn bộ huyện thành đều biết. Đám thân thích đỏ mắt nhìn chằm chằm, người thì muốn chia phần, kẻ thì đòi mời khách, hoặc đòi góp tu sửa từ đường. Cố Thanh Nam không thèm để ý đến ai, đem hết số vàng giao cho Bạch Kim Thời giữ.
Hắn còn thuận tiện dọn luôn bài vị tổ tông từ trong từ đường ra, giao cho Bạch Kim Thời xây một cái từ đường mới.
Loại chuyện kiến tạo từ đường này nguyên không đến lượt một ca nhi nhúng tay, nhưng Cố Thanh Nam không những cổ vũ mà còn nói, về sau con cháu họ, dù là nam, nữ hay ca nhi, đều bình đẳng, không có chuyện gì là chỉ nam nhân mới được làm. Lời ấy làm Bạch Kim Thời cảm động không thôi. Cảm động xong lại khẽ thở dài, thân thể Cố Thanh Nam không khỏe, nói chi đến chuyện có con cháu.
Tiền cũng giao cho cậu, từ đường cũng giao cho cậu lo, Bạch Kim Thời kích động đến hai ngày không ngủ. Tuy biết Hoàng thượng ban thưởng là chuyện hiển nhiên, nhưng lần đầu được giữ vàng mới như vậy, cậu vẫn thấy mới mẻ lắm. Không có việc gì lại đem ra đếm đếm một chút, nhìn thôi cũng thấy vui.
Cậu kéo cả rương vàng lại: "Ngươi nói cái ý tưởng kia, ta có thể nhờ ngươi một chuyện không? Trước giúp ta đem số vàng này cất vào túi của ngươi đi, mấy ngày nay ta cứ lo ném mất, ngủ cũng không yên."
Cậu nói cái túi kia, chính là không gian trữ vật của Cố Thanh Nam.
Cố Thanh Nam không ngờ mình lại khiến cậu áp lực lớn đến vậy, "Ta thu hồi lại một phần, để ngươi giữ lại một trăm lượng hoàng kim dùng dần. Về sau không đủ, cứ đến tìm ta lấy tiếp."
Bạch Kim Thời nhịn không được bật cười, "Ngươi có phải không có khái niệm gì về trăm lượng hoàng kim không? Người thường một trăm lượng bạc trắng đã có thể sống cả đời, càng không nói đến hoàng kim."
"Đúng rồi, trước đó ta dùng mất bao nhiêu của hồi môn của ngươi, ngươi khấu trừ từ số tiền này." Cố Thanh Nam không muốn để Bạch Kim Thời chịu thiệt.
"Đã kiếm lại rồi, không thiếu." Bạch Kim Thời đem một trăm lượng hoàng kim thu lại cẩn thận, rồi hỏi hắn: "Vừa rồi ngươi nói để bọn họ làm việc trong nhà là ý gì?"
"Chúng ta có thể mua lại một số bộ phận máy móc, giao cho các thôn dân. Để phụ nữ và ca nhi trong thôn làm việc ngay tại nhà, chuyên chế tác quần áo lao động. Vải dệt, nguyên liệu các loại do chúng ta cung ứng, sau đó định kỳ thu lại thành phẩm. Đến hạn sẽ có người đến nhận. Như vậy họ cũng có thể kiếm tiền, mà chúng ta cũng thuận tiện hơn."
"Biện pháp này hay. Trong thôn vốn đã có người chuyên thêu thùa dệt vải, mang lên huyện thành bán. Trước kia ta sống ở nhà cha mẹ nuôi, cũng từng thấy huyện thành có tiệm vải thu hàng thêu từ trong thôn đem đến. Một tiệm vải có thể nuôi sống cả một thôn tú nương, mà so với thuê tú nương đến làm việc trong tiệm thì lại càng tiết kiệm. Biện pháp này đúng là rất ổn."
Bạch Kim Thời nghĩ nghĩ, lại nói: "Hơn nữa, về sau chờ mở nhà máy rồi, nếu không nhận quần áo từ họ nữa, thiếu mất một phần thu vào, bọn họ nhất định sẽ không quen. Nói không chừng còn chủ động tới nhà máy của chúng ta làm việc."
Cố Thanh Nam: "Chúng ta cứ đi từng bước một, sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi được cách nghĩ của người trong huyện thành này."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro