Chương 48

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Cố Thanh Nam vì muốn giảm bớt áp lực mua sắm cho xưởng may, trước tiên gọi ba vị thôn trưởng thuộc phạm vi mình quản lý đến mở một cuộc họp.

Mấy vị thôn trưởng này trước đó từng thay mặt dân làng lên huyện thành mua hạt giống, Cố Thanh Nam còn chiêu đãi bọn họ một phen, hỏi han đôi chút tình hình trong thôn. Bọn họ đều bảo trong thôn mọi sự đều ổn, nhưng hắn có cảm giác là đối phương không dám nói thật. Có dịp, hắn vẫn muốn tự mình đến từng thôn một chuyến thì mới yên tâm.

Tuy nhiên hiện tại thời gian của hắn thật sự không đủ dùng, đành tạm gác lại. Sau khi gọi ba thôn trưởng đến, mấy người trong lòng đều vô cùng phấn khởi. Nếu là quan lão gia khác cho gọi, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ là mình phạm chuyện gì, còn chưa bước vào cửa đã sợ tới mức chân run lẩy bẩy. Nhưng Cố Thanh Nam là quan tốt, ai được hắn gọi đến, nhất định là có chuyện tốt.

Quả nhiên, sau khi mọi người đến nơi, Cố Thanh Nam liền nói rõ ý muốn để phụ nữ và ca nhi trong thôn làm xiêm y, mỗi bộ xiêm y đều có thù lao rõ ràng, không cần ra khỏi nhà, sẽ có người tới tận cửa thu hàng.

Ngoài ra, hắn còn hỏi bọn họ có thể trồng mía được không, bởi hắn định mở một xưởng đường. Mấy vị thôn trưởng lập tức gật đầu đồng ý, muốn bao nhiêu là trồng bấy nhiêu!

Trước đó hắn chia đất cho dân ngoại lai, mở xưởng để sắp xếp công việc cho đám khất cái, việc này khiến người bản địa bất mãn, từng có người tới huyện nha chất vấn hắn, nói rằng không thể thiên vị người ngoài, có chuyện tốt nên để cho dân nhà trước.

Cố Thanh Nam trấn an, "Ta chuẩn bị mở một xưởng đường, đến lúc đó ai nấy đều có công ăn việc làm. Người nào muốn làm thì cứ đúng thời gian quy định đến báo danh. Về sau nếu ai còn tới gây phiền, thì sẽ không được an bài công việc."

Đám người này mỗi lần tới gặp hắn đều nhất định phải vây Cố Thanh Nam ở trong, cứ như sợ hắn chạy mất. Dân ngoại lai chưa từng dám như vậy, còn dân bản địa thì giống như con cháu được nuông chiều trong nhà, gan to lại hay giở tính khí, chẳng sợ hắn gì cả. Trái lại, dân ngoại lai như thể trẻ con được nhận nuôi, vừa sợ bị la, lại lo lắng bị đuổi đi.

Sau khi nghe xong những lời Cố Thanh Nam dặn, mọi người lúc này mới tản đi trong quy củ, trong lòng đều thấy vui mừng. Bọn họ nghĩ rằng ép dầu vất vả quá mức, làm đường có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, trong lòng liền thấy hài lòng, nghĩ rằng Cố Thanh Nam cuối cùng vẫn là hướng về phía dân bản địa.

Cố Thanh Nam nhắc nhở một câu, "Tuy những người đó là dân ngoại lai, nhưng một khi đã nhập hộ, thì về sau cũng là người nơi này. Các ngươi đừng dùng ánh mắt kỳ thị mà nhìn họ, phải coi nhau như người một nhà mà sống chung."

Bọn họ ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng thì vẫn như cũ xem thường người ngoại lai.

.........

Xưởng xay bột đã mở, xưởng gỗ cũng vận hành, còn hoàn thành thêm vài nhiệm vụ gieo trồng, thậm chí đã nuôi cả gà, cấp bậc của Cố Thanh Nam cũng tăng lên cấp 11.

Sau khi thăng lên cấp 11, phần thưởng lần này không ít tiền đồng, khiến tổng số tiền của hắn tăng vọt lên đến hai mươi vạn!

"Hai mươi vạn!" Hắn mừng rỡ đến mức quên cả xem những phần thưởng khác và công năng trò chơi vừa mới mở ra, chỉ vì hai mươi vạn đồng kia mà cao hứng nửa ngày.

Hai mươi vạn đồng này còn khiến hắn vui hơn cả vạn lượng hoàng kim do Hoàng thượng ban trước đó.

Hoàng kim và đồng tiền đều có thể dùng để kiến thiết huyện thành, nhưng đồng tiền kia lại cho hắn cảm giác thành tựu mạnh hơn hẳn.

Có nhiều tiền như vậy, hắn có thể thoải mái tiêu pha rồi.

Những phần thưởng khác hắn cũng không buồn xem kỹ, vẫn là những món quen thuộc, không công cụ thì cũng là hạt giống. Hắn trực tiếp ném cả vào không gian trữ vật. Lần này vì thăng cấp, không gian được mở rộng thêm mười ô vuông. Trong thời gian gần đây ô đựng đồ của hắn đã chật kín, hắn đành lấy bớt đồ ra, ví dụ như trước kia vì sợ bị lộ nên đào được mạch cán, rơm rạ các loại đều bỏ hết vào đó, gần đây lại trúng mùa thu hoạch lúa mạch, hắn liền đem đống đó lấy ra, chiếm hết năm ô.

Sau đó lại cho thêm mớ đồ khác vào, nháy mắt lại đầy.

Ô đựng đồ tuy rộng rãi, nhưng đồ của hắn chủng loại quá nhiều, cũng không chịu nổi.

Rất nhiều hạt giống vẫn chưa đạt đến cấp gieo trồng, lại chỉ thưởng có một hai cái, hắn liền gom lại toàn bộ, đặc biệt cải tạo một gian phòng khách thành kho chứa, chuyên dùng để cất hạt giống và một ít nông cụ, nhằm giải phóng không gian trữ vật.

Về sau đồ vật càng ngày càng nhiều, khả năng một gian phòng khách cũng không đủ, vừa lúc tiệm cơm nhỏ chuẩn bị khai trương, Đạo Hoa cũng dọn đến hậu viện tiệm ăn, hai phòng khách trong nhà đều trống, mà trong nhà lại cũng không có khách nhân, giữ lại cũng vô dụng.

Nếu sau này có khách tới phủ, thì để họ ở lại khách điếm.

Ở huyện thành có một khách điểm, nhưng xiêu vẹo đổ nát, sau này thương nhân nơi khác tới nhiều, huyện thành mở thêm hai cái nữa, tuy chẳng khá hơn bao nhiêu nhưng giường lớn ngủ chung, thương nhân đó cũng không quá để ý, bọn họ chỉ cần kiếm tiền, chỗ ở chắp vá một chút cũng không sao.

Thương nhân mua hạt giống cũng kéo theo kinh tế huyện thành đi lên, không chỉ có thêm hai khách điếm mà còn thêm vài tiệm cơm, họ cũng không cần phải lo liệu những thương nhân đó đi rồi sẽ không còn khách nữa. Công nhân xưởng gỗ, lò gạch kiếm được tiền cũng sẽ đến tiệm cơm ăn, uống chút rượu.

Huyện thành đang từng chút một tốt lên, không bao lâu nữa, đời sống của người dân trong huyện thành sẽ được nâng cao, nhu cầu của họ cũng sẽ nhiều thêm. Dù là tiệm cơm hay khách điếm, điều kiện đều sẽ thay đổi theo hướng tốt hơn.

Hắn vốn tính dùng đá quý để đổi ô vuông, may mà vừa thăng cấp, mở ra được thêm ô vuông, coi như tạm giải quyết khốn cảnh.

Trò chơi hệ thống bắn ra rất nhiều tin tức nhắc nhở, sau khi thăng cấp, mở ra một công năng mới là sách tranh thành tựu.

Sách tranh thành tựu không chỉ ghi chép loại cá, còn có các loại rau dưa, trái cây. Mỗi lần hắn câu lên được một loại cá mới hay làm ra một món ăn mới, đều sẽ hoàn thành thành tựu tương ứng.

Hiện tại hắn đã hoàn thành 16 loại cá lớn, 3 loại lương thực, 1 loại trái cây, 4 loại rau dưa. Mỗi loại đều có phần thưởng khác nhau, có cái thưởng tiền đồng, có cái thưởng đá quý.

Hắn lần lượt ấn nhận thưởng, tổng cộng nhận được 120 viên đá quý và sáu vạn đồng.

Nhiều năm chơi trò chơi cho hắn kinh nghiệm, đá quý rất quan trọng. Từ lúc chơi tới giờ, hắn chưa dùng một viên nào. Mỗi tháng đăng nhập nhận ba viên, thỉnh thoảng thăng cấp được vài viên, tích góp lại đã có 180 viên.

Tạm thời mà nói, đá quý chỉ dùng để mở rộng ô đựng đồ, còn các công năng khác có lẽ phải tiếp tục chơi mới dần mở ra, thật sự không thì dùng để mở rộng trữ vật không gian cũng không tệ.

Hắn nhìn vào phần còn lại trong sách tranh thành tựu vẫn còn xám xịt, lật qua vài trang thấy còn nhiều mục. Muốn hoàn toàn thu thập đủ những thứ đó mới có thể thông quan trò chơi.

Muốn về nhà, điều kiện không thấp. Ngoài việc thắp sáng toàn bộ bản đồ như hắn từng suy đoán, còn phải hoàn thành tất cả thành tựu trong sách tranh...

Hiện tại Cố Thanh Nam cũng không còn quá muốn về nhà. Hắn là cô nhi, không có người thân. Lúc mới xuyên qua thì còn muốn quay lại vì luyến tiếc căn biệt thự lớn cùng trăm triệu tiết kiệm của mình. Nhưng nay sống ở đây dễ chịu, còn có thể phát sóng trực tiếp kiếm tiền, lại có tiểu đội hữu giống như người thân bầu bạn, ở lại trong trò chơi thêm vài năm cũng là một quãng đời không tồi.

Hắn vuốt vuốt viên đá quý trong tay, tiếp tục xem các công năng mới.

Hắn phát hiện ngoài sách tranh thành tựu ra, còn mở được cửa hàng gia cụ. Ngoài cái đó thì không mở được thêm công năng nào khác. Điểm này khiến Cố Thanh Nam rất bất mãn. Công năng ít ỏi, chứng tỏ tương lai còn phải đi một quãng rất dài. Nếu ở đây thêm vài năm thì không sao, chứ nếu ở lại vài chục năm mới được về hiện thực thì hắn sốt ruột chết mất, "Cái này giống như nặn kem đánh răng vậy đó? Không thể một hơi mở hết công năng được à?"

【Làn đạn: Một bản đồ lớn như vậy, ông mới đi được một cái huyện thành, mới hoàn thành một phần mười tiến trình, còn đòi mở thêm công năng gì nữa.】

【Làn đạn: Thông thường mấy trò chơi khác là mở hết công năng ngay từ giai đoạn nhiệm vụ sơ cấp. Trò chơi này vừa dài dòng vừa rề rà, cũng hiếm thấy thật. Hiện tại chỉ có mỗi Nam ca là người chơi, trò chơi còn bị ép hạ giá, chắc không thể cập nhật thêm. Ông cứ cố gắng chơi tiếp vậy.】

.........

Cố Thanh Nam cũng chỉ là oán giận một chút, oán giận xong rồi thì thôi, phỏng chừng đây là trò chơi làm ruộng thường ngày, cho dù mở ra công năng, cũng không thể mở ra công năng gì quá nghịch thiên, vẫn nên thành thành thật thật trồng trọt là hơn.

Hắn click mở một công năng mới là cửa hàng gia cụ. Mặc dù bên ngoài ghi là gia cụ, nhưng bên trong còn có thể mua nhà ở, mua vật liệu trang trí, tỷ như tường, sàn nhà với chất liệu và màu sắc khác nhau, còn có thể mua vật trang trí sân viện, như san hô, kỳ thạch, đình hóng gió... Giá cả thì mỗi loại lại khác nhau.

Hắn lướt qua cửa hàng gia cụ, phát hiện mỗi món gia cụ đều có kèm một chuỗi số liệu. Lúc này hắn mới phát hiện giao diện trò chơi vừa xuất hiện một thông số mới – đó là độ thoải mái của nơi cư trú.

Độ thoải mái khi đạt mãn cấp thì sẽ nhận được phần thưởng, hơn nữa còn chia cấp bậc, mỗi bậc thoải mái là 1.000 điểm, cấp 5 cao nhất cần đến mười vạn điểm.

Ngoài ra, các món gia cụ, vật trang trí còn có đánh dấu kích thước. Những món trang trí lớn không thể đặt vào sân nhỏ.

Hiện tại sân nhà bọn họ còn chưa đạt đến cấp 1.

"Cái này mà còn chưa được một bậc? Vậy cấp 5 phải thế nào? Ở trong hoàng cung chắc?" Cố Thanh Nam tiếp tục xem, phát hiện nếu thăng lên một bậc, sẽ mở ra một công năng mới – có thể bố trí gia cụ trên bản đồ trò chơi, thay đổi cách trang trí.

Cố Thanh Nam đặc biệt chú ý đến công năng này. Sau khi mở ra, hắn không cần gọi công nhân đến trang hoàng nhà cửa nữa, mà chỉ cần thao tác trên giao diện hệ thống là có thể chọn lấy gia cụ hay phòng ở, tùy ý đặt vào nơi muốn đặt.

"Ta xin lỗi vì những lời vừa rồi, thì ra còn có công năng mới tiện lợi như vậy." Cố Thanh Nam không chờ thêm một khắc, lập tức vào cửa hàng.

Hắn chọn một số món nhìn qua rất xa hoa, chỉ số rất cao như giường, bàn, ghế dựa. Không chỉ để tích đủ điểm thăng cấp, mà còn chú trọng đến chất lượng, để hắn cùng Bạch Kim Thời sống cho thoải mái.

Lần trước thăng cấp được tặng một cái đình hóng gió, chỉ số cũng không thấp. Hắn định đặt trong viện. Sau khi xếp xong giường, bàn, đình hóng gió mà điểm vẫn chưa đủ, hắn liền định chọn thêm vài cây cảnh trong vườn hoa, rồi dời toàn bộ đất trồng rau về thôn trang. Mấy mảnh ruộng đó có thể dời vào ô đựng đồ, trực tiếp mang đi xây thôn trang mới, sau đó thuê công cụ người đến trồng trọt và trồng cây ăn quả.

Khi chọn vật trang trí trong hoa viên, hắn thấy một món giới hạn thời gian. Nhìn trong hình chỉ là một cái giếng thường thường, mấy món bán giới hạn thời gian thường đều là đồ tốt, lại còn có giá sáu vạn đồng, chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài.

Cố Thanh Nam lập tức bấm vào xem, "Cái trò chơi hố cha này, vật trang trí giới hạn thời gian lại không có phần giới thiệu, vậy ai mà dám mua?"

Nói xong liền nhấn mua luôn, nháy mắt bay mất sáu vạn.

【Làn đạn: Ông có phải điên rồi không! Tiêu sáu vạn để mua một cái giếng? Nhà ông không có giếng à?】

【Làn đạn: Dừng tay đi! Ông làm vậy khác gì đánh bạc đâu?】

【Làn đạn: Nam ca quyết đoán, mau nhìn xem có công năng gì đặc biệt không, giếng này có phải đúc bằng vàng không? Bán đắt như thế.】

【Làn đạn: Tui cảm thấy nước bên trong uống vào sẽ trường sinh bất lão, không thì sao xứng với giá sáu vạn này.】

Cố Thanh Nam cũng tò mò, hắn nghĩ nếu lỡ mua sai thì cũng chỉ là mất sáu vạn đồng, làm vài nhiệm vụ, lên cấp là kiếm lại được thôi. Nhưng nếu không mua, về sau có khi sẽ hối hận rất lâu. Có khả năng mười năm sau, vào một đêm nào đó, hắn sẽ đột nhiên bật dậy trên giường, đập đùi than, "Sao lúc đấy lại không mua cái giếng đó chứ!"

Hắn mua cái giếng này, một phần là vì không muốn để bản thân hối hận, phần khác là muốn xem hàm lượng vàng trong món hàng giới hạn thời gian này cao cỡ nào.

Sau khi mua, hắn lập tức mở bảng mô tả, phát hiện giếng này bên trong không phải vàng, nước uống vào cũng không thể trường sinh bất lão, tên của nó là 【Một ngụm sẽ không khô cạn giếng】.

【Làn đạn: Có ý gì vậy? Giếng bình thường chẳng phải cũng thế sao? Quê tui có cái giếng mấy chục năm cũng chưa từng cạn.】

【Làn đạn: Tui đã nói là đừng mua rồi, ngốc thật, có chút tiền mà không biết tiêu cho đàng hoàng.】

【Làn đạn: Lần sau có quyết định gì thì nhìn làn đạn trước đi. Ngốc đến đáng thương, tội cho sáu vạn đồng kia.】

Cố Thanh Nam: "Chờ chút, mấy người chưa hiểu được chỗ lợi hại của cái giếng này đâu."

【Làn đạn: Có gì lợi hại? Chẳng phải là cái giếng múc được nước thôi sao?】

【Làn đạn: Thật lợi hại nha, làm một cái giếng, vậy mà có thể múc ra nước!】

【Làn đạn: Để xem ông thuyết phục tụi tui thế nào.】

Cố Thanh Nam chỉ vào miệng giếng, "Ý là, cho dù tôi đến sa mạc, chỉ cần đào cái giếng này lên đặt xuống đất, lập tức có thể múc ra nước uống. Về sau nếu gặp hạn hán, tôi cũng có thể móc giếng ra cứu người. Lại ví dụ như tôi mở xưởng cần dùng nước, mà xung quanh không có sông, không tiện dẫn nước..."

Hắn còn chưa nói xong, làn đạn đã nổ tung với từng hàng 【tui móc ra cái giếng này】. Cố Thanh Nam rất vui mừng: "Tốt lắm, mấy người đều đoạt đáp rồi."

Cố Thanh Nam đặt giếng xuống đất, lấy ra một cái thùng: "Ta chuẩn bị trữ thật nhiều nước rồi bỏ vào ô đựng đồ. Mùa đông sắp tới sẽ đông lạnh thành đá, chờ mùa hè lấy ra cho phu lang ta làm đồ uống, nhất định có thể hấp dẫn thêm nhiều người đến tiệm tiêu tiền."

【Làn đạn: Ư ~ phu lang ta, giờ gọi nghe thuận miệng ghê ha? Hai người từ bao giờ thân mật vậy?】

【Làn đạn: Trước kia không phải ông còn nói mình không được sao? Giờ lại được rồi hả?】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro