Chương 80
Tiểu nhị dựa theo lời bọn họ gọi, bưng lên một vò rượu giá hơn một ngàn lượng, trước khi khui còn chu đáo báo trước giá cả: "Một vò này 1.200 lượng bạc, xác định mở bây giờ chứ ạ?"
"Mở!" Dưỡng phụ khí thế vỗ bàn một cái.
Tiểu nhị lại xác nhận thêm lần nữa, dưỡng phụ còn ghét bỏ hắn lắm lời, tự mình động tay khui vò rượu, chẳng cần ly chén gì, trực tiếp ôm bình lên uống.
Cả nhà cũng cầm đũa ăn uống no nê, dưỡng mẫu nhìn hai đứa nhỏ ăn nhanh như hổ đói, còn lo lắng dặn: "Cẩn thận nghẹn, sau này mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn ngon như vậy."
Hai đứa đệ đệ muội muội vừa ăn vừa oán trách: "Đại ca đi rồi thì chẳng ai giặt quần áo cho tụi con, nương nấu cơm cũng dở tệ, sau này có phải lại có thể để đại ca hầu hạ tụi con không?"
Từ trước đến nay, chúng nó vốn không xem Bạch Kim Thời là ca ca, vì dưỡng phụ dưỡng mẫu đã luôn coi cậu như người hầu để sai khiến, nên chúng cũng bắt chước theo, bắt cậu làm việc. Trong lòng lại càng xem thường cậu, cảm thấy đồ của Bạch Kim Thời vốn nên là của chúng, giống như hồi còn nhỏ.
Hai anh em vừa bước vào tiệm cơm nhỏ, trong lòng đã thấy khó chịu, cảm thấy Bạch Kim Thời dựa vào đâu mà có được một tiệm lớn, đẹp đẽ thế này. Khi ăn cơm thì bắt đầu tưởng tượng tương lai tốt đẹp, cửa hàng đẹp như vậy sau này là của chúng, muốn ăn gì có nấy, muốn sai ai thì sai.
Ăn uống no nê xong, tiểu nhị đến thu tiền, trước khi thu còn cố ý mở cửa ra, đứng ở cửa lớn tiếng hô rõ bọn họ gọi những món gì, uống loại rượu nào, tổng cộng là 1.600 lượng bạc.
Khách trong quán lập tức đổ dồn ánh mắt lại, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là phục vụ mới gì đó sao? Dành riêng cho khách tiêu xài cao cấp à? Không ít người còn níu lấy ly rượu, lén hỏi tiểu nhị bên cạnh: tiêu bao nhiêu mới được hưởng đãi ngộ như thế? Sau này lúc tính tiền họ cũng muốn được hô to cho oai phong, ăn sang không tính, phải để người khác nghe xong mà hâm mộ mới được!
Đang bàn tán rôm rả thì bên phía ghế lô vang lên tiếng đập bàn đập ghế ầm ĩ, tiểu nhị vội trấn an: "Không sao đâu ạ, khách bên kia uống hơi nhiều, không muốn trả tiền, còn say đến mức nói mình là cha mẹ nuôi của chủ nhân chúng ta. Ai chẳng biết chủ nhân chúng ta là hài tử của tam hoàng tử, từ nhỏ thân thể yếu ớt, được cao tăng đưa vào chùa tu hành, mãi gần đây mới trở về kinh thành, mấy lời như vậy mà bọn họ cũng dám bịa."
"Cho dù có dưỡng phụ thật thì cũng là mấy vị hòa thượng trong chùa, bọn này nhìn đâu giống hòa thượng?" Một vị thực khách cười ha ha nói.
"Mau đi báo quan phủ tới, cho bọn họ biết điều một chút. Không thì sau này hạng người gì cũng dám tới đây ăn chực uống chùa!"
Dưỡng phụ mẫu một nhà bị áp giải ra ngoài, trong miệng vẫn còn ồn ào: "Đám hạ nhân to gan lớn mật, đến cả chúng ta cũng dám trói! Các ngươi có biết chúng ta là ai không? Mấy món ăn vừa rồi là lão bản các ngươi mời chúng ta ăn đấy! Mau gọi hắn ra đây! Ta là cha hắn!"
Mọi người thấy hắn toàn thân mùi rượu nồng nặc, vừa nhìn là biết uống quá nhiều, có người còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn tiểu nhị tiếp đãi bọn họ: "Tiểu nhị này là mới vào làm à? Cũng không nhìn xem bọn họ ăn mặc ra sao mà dám gọi cả đống món đắt tiền, không sợ bị chưởng quầy đuổi việc sao?"
Đám đông đang xôn xao bàn tán thì chợt thấy trên lầu có người đẩy cửa bước ra, Bạch Kim Thời đứng nơi lầu ba, lạnh mặt nhìn xuống phía dưới.
Dưỡng mẫu như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chỉ vào Bạch Kim Thời, sốt ruột la lên: "Mau nói với bọn họ đi, ta là nương ngươi! Ngươi không thể để bọn họ mang ta đi!"
Bạch Kim Thời lạnh nhạt đáp một câu: "Ta không quen biết bọn họ, đưa tới quan phủ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro