Chương 83

Bạch Ngạn Thần bị cái tát này đánh lệch mặt, trưởng công chúa trước giờ chưa từng đánh gã, đến một câu nặng lời cũng chưa từng nói. Một cái tát này có nghĩa là toàn bộ những lời bọn họ vừa nói đều đã bị trưởng công chúa nghe thấy, giờ khắc này, mọi lời giải thích đều trở nên nhợt nhạt vô lực.

Gã há miệng thở dốc định giải thích, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nghe trưởng công chúa quát: "Trói ả lại, mang về cho ta!"

Phong Nương nghe câu ấy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, Bạch Ngạn Thần vội vàng chắn trước mặt ả: "Đừng làm tổn thương nương ta!"

"Nương ngươi? Người nuôi nấng ngươi hơn 20 năm là ta, bao nhiêu tâm huyết những năm qua đều uổng phí nuôi chó rồi!" Trưởng công chúa tức đến phát run, hận không thể lột da Phong Nương ngay tại chỗ.

"Nhưng bà ấy là người sinh ra ta, ta thực lòng biết ơn người đã nuôi ta nhiều năm như vậy, nhưng có thể hay không nể tình bao năm tình cảm mà tha cho bà ấy?" Bạch Ngạn Thần khẩn cầu.

"Nếu ngươi thực sự biết ơn ta, đã không lén gặp ả, đưa số bạc ta cho ngươi cho ả. Nếu ngươi còn nhớ tình nghĩa bao năm qua, đã không cùng ả ở sau lưng mắng ta ngu xuẩn, cùng nhau tính kế ta!" Trưởng công chúa bị gã chọc giận đến phát điên. Một người là đứa con bà thương yêu nhất, một người là người bà yêu nhất, hai người quan trọng nhất đời bà lại có thể cùng nhau làm ra chuyện như vậy! Bà cảm thấy cả bầu trời sụp xuống đầu mình.

"Trói cả hắn lại, mang về cho ta!" Trưởng Công chúa ra lệnh cho gia đinh. Bọn họ có chút do dự, đây là Bạch Ngạn Thần, là thiếu gia được trưởng công chúa sủng ái nhất, nếu giờ bọn họ dám động tay trói gã, về sau thiếu gia có trả thù bọn họ không?

"Nương, người chạy mau đi, nơi này để ta lo. Bà ta không dám làm gì ta đâu, ta hiện giờ là con dâu thủ phụ, không phải bà ta muốn bắt liền bắt, muốn đánh liền đánh." Bạch Ngạn Thần cũng chẳng buồn giả vờ nữa, nếu trưởng công chúa vẫn còn giá trị lợi dụng như xưa, gã còn có thể chịu khó cúi đầu đóng vai đứa con hiếu thuận. Nhưng hiện tại bà ta chẳng còn chút quyền thế gì, gã cũng chẳng cần phải diễn nữa.

"Hôm nay ai cũng đừng mong chạy! Ngươi đừng lấy cái danh thủ phụ ra ép ta! Ta là trưởng công chúa! Hắn thì có thể làm gì được ta?" Trưởng công chúa lần đầu bất chấp thân phận mà gào lên, "Còn đứng ngây ra đó làm gì?!"

Đám gia đinh lập tức ra tay, trói cả Bạch Ngạn Thần lẫn Phong Nương ném lên xe, áp giải về phủ công chúa. Phò mã đang tiêu dao bên ngoài cũng bị thị vệ phủ công chúa bắt về.

Vừa vào cửa nhìn thấy Phong Nương và Bạch Ngạn Thần bị trói, phò mã lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Nhìn thấy Phong Nương khóc như hoa lê dính mưa, lòng gã mềm nhũn, bước tới đỡ người dậy: "Nếu bị nàng phát hiện rồi thì giấu cũng chẳng được nữa. Phong Nương đúng là ngoại thất của ta, nam nhân mà, ai chẳng có ba thê bốn thiếp? Huống hồ Phong Nương còn vì ta sinh một đứa con, khai chi tán diệp cho nhà họ Bạch ta . Không có công cũng có khổ. Chuyện này cứ vậy cho qua đi. Nếu nàng tức giận thì mắng vài câu xả giận, còn nếu không thể chịu được, thì để ở bên ngoài, đừng quấy rầy lẫn nhau là được. Nàng thấy sao?"

Vừa dứt lời đã bị trưởng công chúa tát cho một cái: "Không ngờ ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời như vậy! Trước kia ngươi thề son sắt, nói cả đời này chỉ yêu một mình ta, sao giờ lại có thể gạt ta như thế!"

"Lời kiểu đó mà nàng cũng tin à? Nàng có đầu óc không đấy?" Phò mã sờ khoé miệng bị đánh bật máu, Phong Nương đau lòng đưa tay lau vết máu cho hắn.

"Nói cho cùng thì ta quen Phong Nương trước, nàng mới là người đến sau. Phong Nương thông minh hiểu chuyện hơn nàng nhiều, nàng ấy còn có thể bao dung nàng, sao nàng lại không thể bao dung nàng ấy? Hơn nữa, giờ địa vị của nàng đã không còn như trước. Thần nhi giờ là con dâu thủ phụ, nhờ có Phong Nương sinh được một đứa con tốt như vậy, nàng mới kết nối được quan hệ với thủ phụ. Nghe lời đi, đừng gây chuyện nữa."

Trưởng công chúa bị gã chọc giận đến mức toàn thân run rẩy, bộ dáng phò mã trước mặt khiến bà cảm thấy xa lạ, tựa như từ trước đến nay chưa từng quen biết người này.

Vừa rồi bà giận quá mất khôn, khi cho người bắt bọn họ về đã không nghĩ đến che giấu, giờ đây toàn kinh thành đều biết chuyện. Thủ phụ cũng đã phái người mang hưu thư đến, muốn hưu Bạch Ngạn Thần.

Bạch Ngạn Thần không thể tin nổi, xé nát hưu thư, "Không! Hắn không thể hưu ta! Ta nào có làm sai gì? Ta đã sinh con cho nhà bọn họ, việc này không hợp quy củ!"

Gã loạng choạng đẩy mọi người ra, chạy về nhà chồng làm ầm ĩ.

Không bao lâu sau, người trong cung cũng đến, là thái giám bên cạnh Hoàng hậu. Hắn cúi đầu hỏi trưởng công chúa: "Nương nương hỏi ý công chúa muốn xử lý bọn họ như thế nào. Đây là trọng tội làm rối loạn huyết mạch hoàng gia, thỉnh công chúa cân nhắc xử lý."

Trưởng công chúa nhìn chằm chằm hai kẻ tiện nhân kia, hồi lâu mới phun ra hai chữ: "Ban chết."

"Không! Ngươi không thể giết ta!" Phò mã không ngờ Hoàng hậu lại phái người tới. Bà ta không phải đã sớm thất vọng với trưởng công chúa rồi sao? Không phải đã nói sẽ không bao giờ gặp lại trưởng công chúa nữa sao? Tại sao bây giờ lại đứng ra chống lưng cho bà?

Gã điên cuồng cầu xin tha mạng cũng vô ích. Gã và Phong Nương bị quan binh bắt lại, áp giải vào đại lao chờ ngày xử trảm.

Điều phò mã không biết chính là Hoàng hậu căn bản không phải vì trưởng công chúa mà ra mặt, mà là vì Bạch Kim Thời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro