Chương 90

Bạch Kim Thời hiểu ý nữ đế, bà muốn để cho nam tử và nữ tử, ca nhi đổi chỗ cho nhau.

"Vậy về sau nam tử cũng không thể vào triều làm quan? Phải giống như nữ tử và ca nhi hiện giờ, không được đọc sách biết chữ, không có nhân cách độc lập, phải sống dựa vào người khác? Nhưng như vậy thì căn bản là không hợp lý, bất luận là nữ tử, ca nhi hay nam tử, đều là con người như nhau, mọi người lẽ ra không nên có phân biệt sang hèn."

"Đây vốn dĩ là một cuộc chiến, nếu ngươi còn ngây thơ như vậy, chỉ biết chuốc lấy thất bại, để nữ tử và ca nhi một lần nữa quay về vị trí ban đầu." Nữ đế nhìn cậu, "Chính ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ."

Cố Thanh Nam thấy Bạch Kim Thời sau khi về nhà cứ rầu rĩ không vui, hỏi: "Nữ đế làm khó em à?"

Bạch Kim Thời lắc đầu, "Bà chỉ bảo ta về nghĩ kỹ."

"Ngẫm gì vậy?" Cố Thanh Nam hỏi.

Bạch Kim Thời nhìn hắn, nếu dựa theo ý nữ đế mà làm, vậy về sau Cố Thanh Nam có phải cũng không thể làm quan nữa?

"Trước đây huynh cho ta xem mấy cái phim truyền hình, thời đại đó khác thời đại hiện tại, mọi người đều bình đẳng, tự do, không giống bây giờ..."

"Thời đại đó và bối cảnh hiện tại không giống nhau, đây dù sao cũng là xã hội phong kiến, có hoàng quyền thì có áp bức. Em muốn tạo ra một thế giới giống thời hiện đại, nơi mọi người bình đẳng? Vậy em sẽ gặp phải rất nhiều lực cản, muốn thay đổi cần một quá trình rất dài, có khi phải mất mấy thế hệ mới làm được."

Cố Thanh Nam ôm Tiên Nhi lại gần, "Biết đâu chờ đến thế hệ Tiên Nhi, mộng tưởng của em sẽ thành sự thật. Hiện tại em phải làm, chính là dựa theo lời nữ đế mà làm. Bằng không nếu giúp hoàng tử giành lại ngai vàng, bọn họ sẽ e ngại nữ đế xuất hiện thêm lần nữa, lại càng ra sức chèn ép ca nhi và nữ tử. Đến lúc đó, ca nhi và nữ tử sẽ không có ngày ngẩng đầu."

Bạch Kim Thời nghe hắn nói vậy thì nghĩ thông suốt: "Huynh nói đúng, chúng ta có được quyền lợi như hôm nay không dễ, không thể dễ dàng buông tay."

Tiên Nhi ở bên cạnh vung tay múa chân: "A cha, sau này con cũng có thể làm vua sao?"

"Đương nhiên có thể, nhưng phải đợi a cha qua đời rồi mới có thể truyền vị cho con." Cố Thanh Nam đáp.

"Vậy con không làm đâu." Tiên Nhi ôm chặt lấy cánh tay Bạch Kim Thời, "Không muốn a cha chết."

Bạch Kim Thời thấy bé suýt khóc, liền trách Cố Thanh Nam: "Huynh dọa con làm gì?"

"Ta nói sai sao?" Cố Thanh Nam xoa khuôn mặt nhỏ của Tiên Nhi, "Người sống thì sẽ chết, người thương yêu con cũng sẽ rời xa con. Cho nên trước khi chúng ta rời đi, con phải trở nên mạnh mẽ, tự mình bảo vệ lấy mình."

"Huynh hôm nay sao thế? Toàn nói mấy lời nghe chẳng hiểu gì." Bạch Kim Thời luôn có cảm giác hắn như sắp phải rời đi, chẳng lẽ công đức của hắn đã tích đủ, sắp được quay về trời?

Cố Thanh Nam từ sau khi vào kinh, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ cực nhanh, rất nhiều nhiệm vụ đều là mở nhà máy, trồng lương thực và cây nông nghiệp. Vừa hay nữ đế cũng bảo hắn lập xưởng, mở trường học khắp nơi trong cả nước, khiến hắn gần như đã thắp sáng hết toàn bộ khu vực trên bản đồ.

Hiện giờ chỉ còn lại mấy nhiệm vụ cuối cùng, trong đó có một nhiệm vụ là đăng cơ xưng đế. Vừa mới nhìn thấy nhiệm vụ này, hắn liền giật mình. Bạch Kim Thời đã là thái tử, tương lai sẽ lên ngôi hoàng đế, nếu hắn đi làm hoàng đế, vậy Bạch Kim Thời phải làm sao?

Cũng may sau đó hắn thấy phần giới thiệu nhiệm vụ, giống như tất cả các nhiệm vụ trước đây, chỉ cần một trong hai người họ hoàn thành là được. Điều này khiến hắn yên tâm không ít.

Chính là chỉ cần nghĩ đến sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn sẽ phải rời khỏi thế giới này, Cố Thanh Nam liền không khỏi thấp thỏm. Hắn chỉ mong nữ đế sống thêm mấy năm, để hắn có thể lưu lại thế giới này lâu một chút, bồi Bạch Kim Thời và con thêm một thời gian.

Nhưng nghĩ theo hướng khác, hắn đã ở thế giới này mười năm, mà thời gian ở thế giới hiện thực vẫn trôi đồng bộ. Trên làn đạn cũng nói, thân thể hắn mà cứ như vậy thì rất dễ hỏng, vẫn là nên nhanh chóng quay về, để hắn khỏi phải phân không rõ đâu là hiện thực đâu là hư ảo.

Dù vợ có tốt đến mấy, thì cũng chỉ là trong trò chơi. Nhưng hắn lại làm sao nỡ rời bỏ Bạch Kim Thời đây?

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Nam dùng sức ôm lấy Bạch Kim Thời, cọ cọ lên mặt cậu, "À đúng rồi, trước đó ta làm giống khoai lang đỏ, còn làm ra miến khoai lang đỏ, nhóm đầu tiên đã đưa tới tiệm cơm nhỏ của em rồi. Tính ra bây giờ chắc cũng tới nơi, chúng ta qua bảo Đạo Hoa làm cho chúng ta ăn thử đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro