Chương 120:

Kết quả của việc phân tán quyền lực là bất kỳ vấn đề nào cũng phải họp. Nếu không đạt được kết quả làm hài lòng tất cả các bên, các cuộc họp sẽ tiếp tục, các cuộc thảo luận cũng sẽ không ngừng diễn ra. Ngay cả khi Tần Nghiễn An đích thân xuất hiện, cũng không thể giải quyết vấn đề trong một lần.

Lần đầu tiên Tần Nghiễn An đến đó, anh chỉ nghe đại biểu các bên tranh luận nửa tiếng rồi đứng dậy rời đi, cả buổi chỉ nói một câu: "Chờ các người thảo luận xong rồi lại tới tìm tôi."

Kết quả là ngày hôm sau, người ở trung tâm thành đã đến đón anh qua đàm phán.

Tần Nghiễn An tỏ thái độ, anh và Quý Hủ đã thương lượng về loại thù lao cần thiết, anh nói rõ yêu cầu của mình, nếu Cự thành đồng ý thì sẽ hợp tác, nếu không thì sẽ không hợp tác. Rất đơn giản.

Điều kiện của bọn họ đã đưa ra, nếu như Cự thành muốn cãi cọ, có thể tách ra. Bọn họ chỉ cho hai ngày, sẽ không chờ đợi thêm, Tần Nghiễn An cũng sẽ không tiếp tục nghe bọn họ nói nhảm nữa.

Phải đến phút cuối cùng của thời hạn, Cự thành mới phản hồi là họ đồng ý.

Còn về việc làm sao để xoa dịu và tái định cư tám thế lực lớn và gia tộc vốn phụ trách tường thành ngoài sau khi đồng ý, đó là chuyện của họ. Quý Hủ và Tần Nghiễn An sẽ không nhúng tay vào.

Chuyện xây dựng một bức tường khổng lồ trăm mét đã được thỏa thuận, nhưng vẫn còn chuyện cây thanh lọc non. Tần Nghiễn An lười biếng không muốn trì hoãn, nghe bọn họ liên tục dò hỏi kiểm tra. Sau một thời gian được nuôi dưỡng trong máu thịt, cây thanh lọc non đã cao bằng cẳng chân một người.

Để thuận tiện cho việc di chuyển, cây thanh lọc đã được đặt trong một chậu hoa lớn.

Tần Nghiễn An chỉ đơn giản là đem toàn bộ chậu hoa lớn chuyển qua, để bọn họ tự mình nhìn, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy cây giống thanh lọc trong tay Quý Hủ mọc lên, rất nhiều người đều không tin đây cũng là cây thanh lọc, lời trong lời ngoài vẫn là bọn họ muốn cây trong tay Quý Hủ.

Rốt cuộc, dịch thanh lọc do nhà máy đó sản xuất đã được thử nghiệm và xác nhận là có hiệu quả.

Tần Nghiễn An hiểu ý của bọn họ: "Nếu không phải vì trồng cây thanh lọc cần quá nhiều máu của động vật dị hóa thì cây này đã không phải là cây non rồi."

"Nếu như Cự thành kiên trì muốn mua cây thanh lọc đã trưởng thành kia, tôi có thể nói cho các người biết, giá cả chỉ có thể so với hiện tại cao hơn mà thôi. Dù sao chúng tôi đã bồi dưỡng đến bây giờ, mỗi lần ra ngoài săn bắn đều thương vong cùng tiêu hao không nhỏ, không có khả năng không cần hồi báo."

"Hơn nữa, Kinh Lĩnh Cự thành cách căn cứ của chúng tôi rất xa, muốn thì tự đi lấy, chúng tôi không giao hàng, trên đường đi nếu có vấn đề gì, tự các người gánh vác, không liên quan gì đến chúng tôi."

Lời nói của Tần Nghiễn An khiến tất cả đại biểu ở đây đều lộ vẻ khó coi, mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Tần Nghiễn An đều nói rõ đây là những vấn đề rất thực tế.

Bây giờ là tận thế, mặc dù bọn họ chưa từng ra ngoài nhưng vẫn biết bên ngoài nguy hiểm đến mức nào. Nếu bọn họ thật sự muốn vận chuyển một cái cây từ nơi xa xôi như vậy trở về, không ai có thể đoán trước được trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trách nhiệm nhất định sẽ đổ lên đầu bọn họ.

Tần Nghiễn An cho bọn họ thời gian suy nghĩ, chỉ cần xây xong tường thành trăm mét, giao cây giống thanh lọc cho Cự thành, bọn họ liền có thể trở về.

...

Bức tường khổng lồ cao trăm mét của Quý Hủ đã được xây dựng một phần, sau hai ngày vật lộn cũng đã hoàn thành. Trong khi chờ Tần Nghiễn An trở về và Cự thành sắp xếp, cậu bắt đầu xây dựng thêm các tòa nhà bên trong bức tường khổng lồ.

Đây là một công việc tinh tế và mất nhiều thời gian để hoàn thành, nên Quý Hủ chỉ coi đó là cách giết thời gian.

Khi Đào Nghiêu đi tới, Quý Hủ đang chân trần ngồi trên thảm, ăn nho và xây dựng một công trình bên trong bức tường, cậu nghe thấy có người gọi mình ở bên ngoài bức tường phòng hộ, giọng nói này nghe rất quen.

Quý Hủ rời khỏi thế giới ý thức, cẩn thận lắng nghe, phát hiện người ở bên ngoài chính là Đào Nghiêu.

Thái độ của Quý Hủ đối với Đào Nghiêu vẫn luôn là cự tuyệt và coi thường, cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào với nhà họ Đào. Nghĩ đến Hạ Liên Y gả vào Đào gia, Quý Hủ cảm thấy mình có mối liên hệ rất lớn với nhà họ Đào.

Cậu vẫn luôn nhớ câu hỏi của Tần Nghiễn An: Hạ Liên Y vẫn còn sống, còn sống tốt như vậy, bà ta xứng sao?

Đương nhiên bà ta không xứng, bà ta chỉ là một người phụ nữ ích kỷ phù phiếm. Mọi thứ bà ta có bây giờ đều được xây dựng trên sự đau khổ của người khác. Làm sao bà ta có thể sống một cuộc sống ổn định và hạnh phúc như vậy chứ?

Chết là sự giải thoát, Hạ gia ngay cả chết cũng không xứng, bọn họ chỉ đáng sống trong sự sỉ nhục.

Vì Đào Nghiêu đã đến, lại vừa vặn có thời gian nên Quý Hủ định đi gặp Đào Nghiêu, có lẽ có thể biết được đôi chút về Hạ Liên Y, thế là cậu đi dép lê ra khỏi bức tường phòng hộ.

Mấy ngày không gặp, Đào Nghiêu gầy đi rất nhiều, tiều tụy, nhưng tinh thần rất tốt, thấy Quý Hủ đi ra, ánh mắt tràn đầy sự chấp nhất, điên cuồng và tham lam nhìn chằm chằm vào cậu.

Quý Hủ hơi nhíu mày, Đào Nghiêu trước mắt hơi khác, trước kia cho dù có giả tạo, vẫn khiêm tốn lễ phép, dù có chút ý đồ thầm kín, cũng sẽ không biểu đạt thẳng thừng như vậy.

Quý Hủ đứng cách Đào Nghiêu vài bước, vòng tay thạch anh trượt vào lòng bàn tay, cậu mân mê từng hạt một: "Anh tìm tôi làm gì?"

Đào Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Hủ: "Tôi muốn hỏi một chút, bạn trai cậu và Hạ Liên Y có quan hệ thế nào?"

"Chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Nhưng anh đích thân đến đây hỏi câu hỏi này, chẳng lẽ có quan hệ tốt với bà ta sao?" Quý Hủ đối với người trước mặt rất phòng bị, luôn cảm thấy hắn ta có gì đó kỳ lạ.

Đào Nghiêu cười toe toét, nụ cười của hắn vừa dữ tợn vừa vặn vẹo: "Đương nhiên là không tốt, bọn họ hẳn là nên xuống địa ngục từ lâu rồi, một người là cặn bã, một người là rắn độc, quả là một cặp hoàn hảo! Tôi tới để hỏi rõ, nếu như anh ta cũng có thù với Hạ Liên Y, chúng ta có thể liên thủ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chúng ta cùng nhau lật đổ nhà họ Đào đi?"

"Chẳng ra gì, nếu muốn lật đổ Đào gia, chúng tôi cũng không cần phải liên thủ với bất kỳ ai."

Hơn nữa mục tiêu của bọn họ chỉ là Hạ Liên Y, không liên quan gì đến nhà họ Đào, nếu nhà họ Đào muốn bảo vệ Hạ Liên Y, bọn họ chỉ có thể cùng đối phó với Đào gia.

Đào Nghiêu nhìn chằm chằm Quý Hủ, vẻ mặt khó lường: "Có lẽ cậu còn chưa hiểu, muốn đối phó với Đào gia, trước tiên phải hỏi Thường quân trưởng có đồng ý hay không. Có hậu thuẫn như vậy, cậu thật sự cho rằng Đào gia dễ đối phó sao?"

Quý Hủ: "Chuyện này không cần anh quan tâm."

Quý Hủ và Tần Nghiễn An đều đã cân nhắc vấn đề này, mặc kệ là xây tường thành cao trăm mét hay là bán cây thanh lọc non, đều có điều kiện khác nhau để phòng ngừa.

Mặc dù Tần Nghiễn An rất lợi hại, nhưng Quý Hủ không muốn Tần Nghiễn An dùng vũ lực để giải quyết những vấn đề có thể giải quyết trong hòa bình. Quý Hủ cho rằng không đáng để đắc tội với Cự thành của loài người hay vạch trần thân phận của Đọa Biến Thú chỉ vì một Hạ Liên Y.

Đào gia đã bám rễ ở Cự thành, hiểu được tầm quan trọng của quyền lực, có đôi khi còn hiệu quả hơn cả dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Đào Nghiêu âm trầm nói: "Tôi cho rằng hợp tác là biện pháp an toàn nhất. Nếu cậu không muốn hợp tác, vậy tôi đành phải tự mình ra tay."

Sau khi nói xong, Đào Nghiêu đứng đó không nhúc nhích.

Quý Hủ vẫn luôn đề phòng, chờ hắn rời đi trước, trên mặt Đào Nghiêu lộ ra vẻ kỳ quái, nhìn chằm chằm Quý Hủ không động đậy.

Quý Hủ không biết vì sao hôm nay hắn ta lại có biểu hiện kỳ ​​lạ như vậy, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân phải đau nhói, giống như bị vật gì đó sắc nhọn đâm thủng, cậu vội vàng giơ chân lên, nhổ ra một cành cây khô đẫm máu, một đầu mọc trên mặt đất, một đầu vẫn còn cắm ở lòng bàn chân.

Biểu cảm của Quý Hủ thay đổi, cậu có thể cảm nhận rõ ràng, trong máu thịt của bàn chân phải có vô số xúc tu đang ngọ nguậy, nhanh chóng leo lên chân phải, máu thịt của cậu đang bị hấp thu nhanh chóng, nuôi dưỡng những xúc tu kỳ lạ chiếm cứ cơ thể cậu.

Quý Hủ cúi đầu, thấy từng đóa hoa nhỏ màu đỏ như máu từ dưới da bàn chân, cẳng chân phải của mình mọc ra, nhanh chóng bao phủ lấy chân và bắp chân phải của mình. Khi những xúc tu bò lên trên, những đóa hoa nhỏ màu đỏ như máu cũng lan rộng lên trên.

Quý Hủ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của hoa, cảm thấy choáng váng, cảnh tượng cha mẹ chết hiện ra trước mắt.

Cánh tay vặn vẹo và cái cổ gãy của mẹ hiện rõ trước mắt, cha treo lơ lửng trên ghế lái, khuôn mặt mờ nhạt. Máu chảy xuống qua lỗ thủng trên đỉnh đầu. Đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào Quý Hủ, như thể đang thầm lên án.

Nếu không có chuyến đi này, đã không xảy ra chuyện gì. Nếu như Quý Hủ hiểu chuyện hơn, biết quan tâm đến sự khổ cực của cha mẹ hơn, không nói cha mẹ đưa mình đi du lịch trong thời gian bận rộn, thì tai nạn xe hơi đã không xảy ra...

Tất cả là lỗi của cậu, cậu là người gây ra tất cả chuyện này, cậu là người đã hại chết cha mẹ...

Trong mắt Đào Nghiêu tràn đầy sương mù đen, khóe miệng kéo cao, lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Nghe nói ngươi muốn xây tường thành cho Nhân loại Cự thành sao? Không thể như vậy, có ngươi và người kia, chúng ta muốn chiếm lấy Nhân loại Cự thành sẽ khó khăn hơn nhiều. Quá phiền phức, chúng ta chỉ có thể trước tiên loại bỏ ngươi, cũng hy vọng người kia có thể sớm trở về con đường chân chính, đi đến nơi mà Đọa Biến Thú nên đến, làm những việc mà Đọa Biến Thú nên làm, không nên dây dưa với loài người."

"Gào--!!!"

Một tiếng gầm vang lên từ trung tâm thành phố, một bóng đen khổng lồ bay lên trời, bay về phía ngoại thành như một mũi tên sắc nhọn.

Tất cả ảo giác kinh hoàng đều bị tiếng gầm này phá vỡ, Quý Hủ ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng đen đang lao về phía mình trên không trung, bởi vì quá khẩn trương, đôi cánh khổng lồ dường như chỉ để lại một bóng ảnh.

Quý Hủ tỏ vẻ bất lực, thời gian được quay ngược lại.

Quý Hủ trở về thời điểm cậu ngồi trên thảm ăn nho, xây dựng bên trong tường thành, toàn bộ chân phải đều đau nhức kịch liệt, cảm giác có vật lạ bò trườn, nuốt chửng máu thịt của cậu vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của thân thể.

Việc đầu tiên mà Quý Hủ làm là ôm lấy chân phải, đau đớn khom người xuống, tất cả phòng bị đều đặt lên người Đào Nghiêu, ai có thể ngờ được nguy hiểm lại ở dưới lòng đất, dưới chân cậu chứ?

Bên ngoài bức tường bảo vệ, Đào Nghiêu vẫn đang gọi.

Quý Hủ ngồi trên thảm một lúc, sau đó đi dép lê xuống, đứng ở cửa tường bảo vệ, nhìn Đào Nghiêu đang chờ bên ngoài, không nói một lời ném một viên thạch anh qua.

Đào Nghiêu bị công kích đột ngột thổi bay đi, hình chữ nhật khép kín vẫn luôn chờ đợi phía sau đã ngưng thành thật được một nửa, Đào Nghiêu rơi vào trong đó, hình chữ nhật khép kín vừa vặn hoàn thành.

Đào Nghiêu không ngờ Quý Hủ lại không nói một lời mà tấn công mình, trong hình chữ nhật khép kín, hắn lớn tiếng chất vấn Quý Hủ có ý gì, vì sao lại tấn công mình, vì sao lại nhốt mình!

Quý Hủ nhanh chóng xử lý Đào Nghiêu, khập khiễng trở về nóc xe. Cậu cần phải chậm lại, cố thích nghi với nỗi đau còn sót lại trong ký ức càng nhanh càng tốt, để Tần Nghiễn An không nhận ra bất cứ điều gì khi anh trở về.

Tần Nghiễn An đang ở trung tâm thành phố đột nhiên đứng dậy tức giận, khiến tất cả các lãnh đạo cấp cao vẫn đang tranh cãi đều sợ đến mức im lặng.

Khí tức của Tần Nghiễn An đã rất đáng sợ, anh đột nhiên tức giận đứng lên, khí tức áp đảo, phần lớn người ở đây đều là người bình thường, làm sao có thể chịu đựng được khí tức như vậy từ trên người anh. Tất cả mọi người đều cứng đờ trên ghế, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Biểu cảm của Tần Nghiễn An thay đổi mấy lần, khi thật sự đứng lên, anh mới phát hiện cơn tức giận của mình không thể lý giải được, anh đã từng nghe bọn họ cãi nhau, tuy rằng rất khó chịu, nhưng cũng không tức giận đến mức này.

Tần Nghiễn An sau khi suy nghĩ liền biết nguyên nhân, ngoại trừ Quý Hủ ra, không có ai có thể khiến anh tức giận như vậy.

Nguyên nhân khiến anh tức giận chắc hẳn đã xảy ra trước đó, bây giờ anh lại bình tĩnh như vậy, điều này chỉ có thể chứng minh rằng Quý Hủ đã sử dụng năng lực quay lại của mình.

Việc Quý Hủ sử dụng năng lực hồi tưởng, cũng đồng nghĩa là cậu đã gặp phải nguy hiểm khó giải quyết. Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của Quý Hủ, nếu không đã không mang theo cơn tức giận đến thời điểm này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Nghiễn An càng thêm khó coi, cầm lấy cây thanh lọc, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Những người quản lý cấp cao ở đây bị áp chế đến mức gần như ngạt thở, chỉ sau khi Tần Nghiễn An rời đi mới có thể hô hấp bình thường. Khuôn mặt họ đỏ bừng vì nín thở, họ nhìn nhau với nỗi sợ hãi dai dẳng, tự hỏi Tần Nghiễn An có năng lực dị hóa gì mà đáng sợ tới vậy.

Quý Hủ đang toàn tâm toàn ý xây dựng các tòa nhà trong thành phố, cố gắng chuyển hướng sự chú ý để quên đi cơn đau ở chân phải trước khi Tần Nghiễn An trở về. Nhưng mà, khi chưa kịp dựng xong mái nhà, đã nghe thấy tiếng cửa phòng hộ bị mở ra.

Tần Nghiễn An đã về sớm.

Hết chương 120.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro