Chương 212. Trí giả cũng có lúc lầm đường


Dịch: Băng Di

212.

Một giây tiếp theo, hệ thống lại đột ngột xuất hiện trở lại mà không có dấu hiệu báo trước.

Mặc dù đã có được không ít tin tức từ Trần Băng Anh, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, Ngụy Diệp khó tránh khỏi có chút xúc động.

Ánh mắt của Ngụy Tô Thận vẫn không rời khỏi khuôn mặt Ngụy Diệp, xác định trong mắt của ông không hề có vẻ mâu thuẫn, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thật ra suy nghĩ của Ngụy Diệp vừa đơn giản mà lại sắc bén, công nghệ cao dù sao vẫn tốt hơn yêu ma quỷ quái, nếu như gặp phải một con hồ ly tinh bám vào người, có khi còn bị hút dương khí. Lúc này ánh mắt ông nhìn Phương Sam đã có thêm mấy phần dò xét: "Cậu coi trọng con trai tôi ở điểm nào?".

Phương Sam: "Không vì tiền, cũng không vì nhà".

Câu này là câu nói thật, mục đích của hắn chỉ là giúp cho ký chủ nghịch tập, hận không thể ký kết với ký chủ có khởi điểm thấp đến mức lạc trong trần ai.

Ngụy Diệp tiếp tục nhìn chằm chằm sang Ngụy Tô Thận: "Còn con thì sao? Coi trọng cậu ta ở điểm nào".

Ngụy Tô Thận không hề do dự: "Tam quan".

"..."

Nếu như tam quan của Phương Sam có thể được như ngũ quan thì ít nhất Ngụy Diệp cũng có thể tự lừa dối mình, sau khi nghe xong, ông ẩn ý nói: "Tính cách đơn thuần, không giả tạo cũng tốt".

Phương Sam giống như hoàn toàn không nghe ra hàm ý sâu xa đâu câu nói này, vô cùng hớn hở nhận lấy hết lời khen.

Dáng vẻ dương dương đắc ý kia quá mức rõ ràng, Ngụy Diệp đột nhiên nói: "Con người có sinh lão bệnh tử, nếu nó mang bệnh kín trong người, thì cậu vẫn thích chứ?".

Phương Sam thờ ơ khoát khoát tay: "Nếu anh ấy bất lực thì cháu có thể ở trên".

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh một cách kỳ dị.

Ngụy Diệp cười lạnh, quay đầu lại nói với Ngụy Tô Thận: "Chúc mừng con đã tìm được tình yêu đích thực".

"..."

Ngụy Tô Thận đã sớm quen với mạch suy nghĩ kỳ lạ của Phương Sam, rất nhanh đã bình tĩnh lại nhìn về phía Trần Băng Anh ở trong phòng: "Chỉ một mình cô ta thôi à?".

Ngụy Diệp: "Có lẽ".

Hiếm thấy có khi ông lại trả lời không chắc chắn như vậy, Ngụy Tô Thận thoáng kinh ngạc.

Ngụy Diệp ấn xuống cái nút bên cạnh, cánh cửa tự động mở ra một bên, ông vừa đi vừa nói: "Cô ta đã chịu khổ không ít, trong suốt quá trình cũng không thấy ai tới cứu viện".

Ngụy Tô Thận nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Phương Sam: "Bị vứt bỏ sao?".

Phương Sam lắc đầu, trong chốc lát cũng không dám chắc: "Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ không dễ dàng gỡ bỏ ràng buộc".

Dù sao thì vợ chồng còn có thể như chim trong rừng mạnh ai nấy bay, huống hồ là ký kết giữa ký chủ và hệ thống dựa trên mối quan hệ lợi ích.

Gần đây Trần Băng Anh vẫn tỏ ra điên điên khùng khùng, lúc này vừa nhìn thấy Phương Sam bỗng nhiên bình tĩnh lại: "Tôi đã nói hết những gì mình biết cho anh rồi, thả tôi đi".

Cô ta là một người thông minh, biết rằng khó có thể bàn điều kiện với loại người ăn tươi nuốt sống như Ngụy Diệp, nhưng có thể tìm được một tia hi vọng sống ở trên người Phương Sam.

Phương Sam mím môi, quay đầu về phía Ngụy Diệp, khẽ giơ ngón út ra làm động tác khiêu khích, ám chỉ đối phương vẫn chưa hỏi được hết các thông tin.

Thế nhưng vừa quay đầu lại, chẳng những Ngụy Diệp, mà ngay cả Ngụy Tô Thận cũng không biết đã đột ngột biến mất từ lúc nào.

Trong hành lang truyền lớn tiếng vọng nặng nề, chỉ nghe âm thanh thôi cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh đánh giáp lá cà, từng cú đấm thấu thịt vô cùng ác liệt. Phương Sam bất đắc dĩ lắc đầu ...nói chuyện không hợp liền động thủ, câu này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người của hai người kia.

"Cũng tốt". Lần đầu tiên ánh mắt hắn nhìn đối phương không mang theo vẻ chế giễu: "Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc một chút".

Trần Băng Anh cảm thấy có một chút nguy cơ, theo phản xạ nắm chặt hai tay giả bộ bình tĩnh.

Phương Sam khoanh tay đặt trước bàn, bày ra tư thế đàm phán: "Cô biết bao nhiêu về tà thần?".

Trong mắt Trần Băng Anh hiện lên vẻ bối rối, vốn tưởng rằng Phương Sam sẽ hỏi cô ta về tung tích của hệ thống, chỉ một câu hỏi này thôi, toàn bộ những lời lẽ mà cô ta đã chuẩn bị sẵn đều vô dụng.

Phương Sam vốn không ôm bao nhiêu hi vọng, thấy thế đuôi lông mày khẽ nhướng lên, giọng nói so với khi nãy càng thêm ôn hòa, nhưng nghe vào lại rất áp lực: "Tôi không làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng chất lượng cuộc sống nửa đời sau của cô sẽ phụ thuộc vào câu trả lời hôm nay".

Bả vai của Trần Băng Anh từ hơi run rẩy đến dần dần thả lỏng, Phương Sam quan sát tỉ mỉ, may mắn là Ngụy Diệp đã đánh tan của phần lớn phòng tuyến tâm lý của cô ta, ngược lại để cho hắn được hưởng thành quả.

"Đại khái là vài tuần trước, tôi tức giận vì nhiều lần gặp thất bại". Trần Băng Anh cười một tiếng: "Tôi chất vấn nó tại sao rõ ràng không thể thắng được anh mà hết lần này đến lần khác lại đi khiêu khích".

Nếu như cô ta không từng gián tiếp hại chết anh cả của mình, thì nói không chừng Phương Sam còn có thể cảm thấy có chút thương hại, mặc dù hệ thống Mary sue không còn thịnh hành, nhưng dưới tình huống có phần mềm hack, cô ta hoàn toàn có thể sống ung dung hơn người bình thường.

"Nó nói dù không thể hại chết được Ngụy Tô Thận, thì chỉ cần có thể chia rẽ được hai người, tôi cũng sẽ nhận được thù lao không nhỏ".

Phương Sam: "Cô tin à?".

Trần Băng Anh cụp mắt xuống: "Đương nhiên là đã được hưởng chút lợi ích".

Ngón tay của Phương Sam không kiên nhẫn giật giật, ý bảo nói vào trọng điểm.

Trần Băng Anh cắn môi, đến lúc gần chảy máu mới lại mở miệng: "Tôi đã nghe hệ thống nói qua một lần, cái gì mà có thể tái tạo lại một tà vương, còn có thể ban cho con người sự sống vĩnh cửu".

Phương Sam tức đến mức bật cười, đứng lên: "Tôi sẽ bảo Ngụy Diệp thả cô đi".

"Chờ đã!" Trần Băng Anh gọi hắn lại: "Cho tôi năm triệu, tôi có thể nói cho anh tung tích của hệ thống".

Phương Sam nhướng mày: "Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến một cái hệ thống Mary Sue chẳng ra gì sao?"

Trần Băng Anh: "Năm trăm ngàn cũng được, trước thuế".

Phương Sam bật cười một tiếng.

Trần Băng Anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh cũng chẳng thiệt gì cả".

Phương Sam không đưa ra một đáp án khẳng định, bỏ lại Trần Băng Anh thấp thỏm bất an, cất bước đi ra ngoài.

Tiếng đánh nhau trong hành lang đã hoàn toàn biến mất, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ở đầu cầu thang đã không còn nét ôn hòa như trước, lúc anh ngẩng đầu nhìn lên, Phương Sam kinh ngạc một chút: "Tuy tôi có ham muốn nuôi gấu trúc, nhưng không phải loại gấu trúc nhân tạo thế này".

Vết bầm tím đúng ngay hốc mắt của Ngụy Tô Thận, nghe câu chế giễu thì anh vẫn làm như không có việc gì nói: "Hỏi xong rồi à?".

Phương Sam đã lâu không biến thành bộ dạng gà trống lớn, thầm thì hai tiếng, dưới thân sinh ra một quả trứng, dùng móng gà để về phía trước, hào phóng nói: "Dùng để lăn đi".

Đã lâu như vậy rồi, gà trống đẻ trứng như thế nào vẫn là bí ẩn chưa có lời giải đáp trong lòng Ngụy Tô Thận. Chần chờ một chút nhưng cuối cùng anh vẫn không mở miệng hỏi, chỉ không thay đổi sắc mặt cầm quả trứng lên xoa vào vết bầm tím ở khóe mắt.

Phương Sam không vội vã biến trở lại, mà nhảy vào trong ngực anh: "Người tài ba có thể đánh anh thành thế này đi đâu rồi?".

Ngụy Tô Thận lãnh đạm nói: "Không rõ lắm".

Ôm con gà trống lớn đi chậm rì rì xuống lầu, Phương Sam bắt đầu không an phận mà biểu diễn màn xòe đuôi, thuận tiện kể lại điều kiện mà Trần Băng Anh đã đưa ra.

Ngụy Tô Thận: "Năm trăm ngàn mà thôi, cho cô ta cũng không sao".

Phương Sam dùng lời của chính anh để đáp lại: "Tiết kiệm là mỹ đức".

Ngụy Tô Thận: "Nếu không muốn cho thì cứ giao cho người kia xử lý là được".

Phương Sam bật cười khanh khách, sau khi bị đánh một trận, ký chủ đến ngay cả tiếng gọi cha cũng không muốn gọi.

Sau khi quyết định xong, hai bên ăn ý không lãng phí thời gian ở chủ đề này nữa.

Ngụy Tô Thận lại lên cơn ám ảnh cưỡng chế, thỉnh thoảng lại vuốt lông đuôi gà trống, kỹ thuật vuốt lông của anh càng ngày càng điêu luyện, đôi mắt như hạt đậu của gà trống híp lại một cách hưởng thụ.

Lúc trở lại nhà họ Ngụy, Ngụy Diệp vẫn chưa về.

Nhóc mập lười biếng chống hai má mũm mĩm nằm trên ghế sofa, nghe thấy tiếng mở cửa liền giật mình ngồi thẳng dậy, sau khi thấy rõ người tới thì vỗ ngực một cái: "Em còn tưởng cha đã trở về".

Tuy nhiên ánh mắt của cậu nhanh chóng tập trung trên người con gà trống béo ú, nuốt nước miếng một cái: " Em gọi dì Trương tới làm thịt, tối nay chiên ăn".

Vừa dứt lời, một luồng gió lạnh thổi qua, dưới ánh mắt khủng bố của Ngụy Tô Thận, nhóc mập thậm chí không dám hỏi anh về nguồn gốc của vết thương trên mặt anh.

Tại thời điểm cậu ta im lặng, Ngụy Tô Thận đã ôm con gà trống lên lầu.

Lúc đi thì cửa sổ vẫn để mở, trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, một làn gió mát phất qua mặt, Phương Sam và Ngụy Tô Thận đồng thời thích thú hít sâu một hơi.

Phương Sam biến trở lại thành người, ngồi xếp bằng trên ghế, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ: "Thời tiết tốt như vậy, thích hợp uống trà chiều, cùng người yêu ôm ấp hôn hít".

Ngụy Tô Thận xoay người đi ra cửa.

Phương Sam: "Đi đâu vậy?".

"Lấy trà chiều cho cậu".

Phương Sam ngẩn ra, bị chọc cười.

Ngụy Tô Thận mang hai cái vành mắt bầm đen xuống lầu, từ trong tủ lạnh lấy ra một phần bánh gato, do dự một chút, lại lấy thêm một chai bia trái cây. Lúc đang định lên lầu thì Ngụy Diệp vừa vặn vào cửa.

Đúng như dự đoán, nhóc mập bị mắng vì tư thế ngồi không ngay ngắn, trong lòng cậu thầm hi vọng mình trở thành người trong suốt, như ý nguyện của cậu, Ngụy Diệp vừa mắng một câu liền chuyển trọng điểm sang người Ngụy Tô Thận: "Sau bữa tối thì đến thư phòng tìm ta".

Ngụy Tô Thận bình tĩnh đi lên lầu, Phương Sam chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, dựa vào lan can cầu thang nhìn xuống dưới, nở nụ cười thân thiện với anh.

Ngụy Tô Thận dừng bước một chút, cầm chai bia trái cây trong tay ném qua, Phương Sam vững vàng tiếp được: "Thật ra cũng chẳng cần chờ đến sau bữa tối".

Người sau cũng nhất trí với hắn, trực tiếp đi đến thư phòng.

Ngụy Diệp chưa kịp thay quần áo, hơi khẽ nhíu mày truyền đạt sự bất mãn vì anh đã vi phạm yêu cầu.

Ngụy Tô Thận: "Con không thích suy nghĩ vấn đề lúc ăn cơm".

Ý của anh rất rõ ràng: có cái gì muốn giao phó thì nói rõ ràng ngay bây giờ.

Ngoài ý muốn là, Ngụy Diệp lại mở miệng nói với anh về chuyện tình cảm: "Trên đời kiêng kỵ nhất là dây dưa không dứt, nếu như con đã chưa muốn ổn định thì hãy cân nhắc đến việc liên hôn gia tộc".

Thật ra cho tới bây giờ, Ngụy Tô Thận vẫn chưa chính thức thừa nhận quan hệ với Phương Sam, trong giai đoạn tình cảm mập mờ này, thái độ của anh vẫn là thuận theo tự nhiên.

Nhưng bây giờ bị chỉ đích danh, anh cũng không tránh khỏi suy nghĩ thấu đáo một chút, trong một số vấn đề, anh thậm chí còn dứt khoát hơn cả Ngụy Diệp: "Con không chấp nhận việc liên hôn".

Gián tiếp thừa nhận anh sẽ nhanh chóng công khai với Phương Sam.

Ngụy Diệp vẫn không đổi sắc mặt: "Xử lý hậu quả cho tốt".

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Con sẽ cố gắng đảm bảo không ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty".

Ngay cả khi đã rời khỏi thư phòng, anh vẫn chưa dừng suy nghĩ.

Từ trước đến nay, hệ thống có vẻ thích gây chú ý, nhưng chưa từng keo kiệt trong việc giúp đỡ anh, ngay cả đạo cụ được đổi bằng điểm số quý giá cũng không chút do dự đưa cho anh phòng thân.

Nghĩ như vậy, ngược lại chính anh mới là người thiếu nợ rất nhiều.

Đi vào phòng, phát hiện chai bia chỉ còn lại một nửa, phản ứng đầu tiên của Ngụy Tô Thận là nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, xác nhận vẫn là mọc từ hướng đông sang hướng tây theo quỹ đạo bình thường.

"Trò chuyện về việc gì vậy?" Phương Sam tò mò lại gần.

Ngụy Tô Thận không trả lời, thay vào đó nói sang chuyện chẳng liên quan: "Tôi định đi làm nhiệm vụ".

Phương Sam vô cùng kinh ngạc: "Không phải mới vừa về à?".

Ánh mắt của Ngụy Tô Thận nhìn hắn dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều: "Muốn tặng em một món quà".

Thật ra Phương Sam rất dễ bị dụ, con ngươi lập tức sáng lên.

Ngụy Tô Thận không nói thêm câu nào nữa, cũng không bàn với hắn về vị diện sắp đi, lập tức quét mã QR trong đầu.

.

Thế giới đang trong quá trình tái thiết sau khi sụp đổ.

Dưới ánh nắng cực kỳ gay gắt, cây cối hai bên đường vẫn không héo rũ, ngược lại còn dương nanh múa vuốt, giống như là đám đao phủ tàn nhẫn đang chờ đón những vị khách ghé thăm.

Lúc Ngụy Tô Thận tỉnh lại, cảm thấy cổ họng như bị lửa thiêu.

"Chậm rãi ngồi dậy, nếu không sẽ bị chóng mặt". Giọng nói khàn khàn vang lên bên lỗ tai.

Mặc dù đã đưa tay che bớt, ánh nắng mặt trời vẫn cứ chói mắt.

Sau một hồi chậm rãi thích nghi, Ngụy Tô Thận mới chú ý thấy bên cạnh là một người đàn ông lực lưỡng tục tằng, thấy anh tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.

"Cái eo rắn quyến rũ của tôi sắp gãy mất rồi". Bên cạnh có một giọng điệu điệu đà vang lên, dù không cố ý đi nhìn, Ngụy Tô Thận vẫn xác định được người nói chuyện là hệ thống.

Giọng nói của Phương Sam cũng rất nhanh vang lên trong đầu: "Ký chủ rốt cuộc đã chọn cái vị diện quái quỷ gì thế này, cơ thể mà tôi ký sinh quá yếu".

Thật ra hắn thích sống nhờ ở trong đầu của Ngụy Tô Thận hơn, nhưng thứ nhất đối phương không quá quen, thứ hai hắn quả thực muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhiều thêm một thân phận đối với ký chủ cũng là một trợ lực.

Ngụy Tô Thận: "Thế giới mạt thế không hoàn toàn".

Thảm họa virus đã càn quét toàn cầu, nhưng nhân loại sau thời gian chống chọi chật vật đã dần dần có khả năng đối kháng, hầu hết các quốc gia sau khi trải qua tổn thất nặng nề, đã thiết lập được một trật tự kinh tế mới.

Tinh thần lực trở thành tiêu chuẩn mới để phân biệt cường giả, từ cấp C đến cấp cao nhất là 3S, phân loại chặt chẽ.

Ngụy Tô Thận hơi hơi cử động, đầu anh đau như muốn nứt ra, ký ức trong đầu chỉ là những mảnh vụn rời rạc không liên tục, Phương Sam cũng giống như anh, đang nhíu mày xoa bóp huyệt thái dương.

Người đàn ông thấy thế vội vàng ngăn cản: "Tiêu hao tinh thần lực quá độ, sinh ra tổn thương không nhỏ với não bộ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt một thời gian".

Thẳng thắn mà nói, gã ta thấy rất kinh dị vì hai người này có thể nhặt lại một cái mạng, tiêu hao tinh thần lực, nhẹ thì thành thằng ngu, nặng thì bỏ mạng.

Vừa nói vừa đưa đến một ly nước.

Ngụy Tô Thận nhấp môi, cổ họng đã thoải mái hơn một chút: "Cảm ơn anh đã chăm sóc".

Lý do anh chọn thế giới này rất đơn giản, phần mô tả vị diện có từ khóa rất then chốt: hôn nhân đồng giới được pháp luật công nhận.

Nếu ở thế giới hiện thực, muốn kết hôn anh phải ra nước ngoài làm thủ tục, công chứng ở lãnh sự quán sẽ rất phiền phức. Mà trong tất cả các vị diện, mặc dù bối cảnh mạt thế, nhưng độ tương đồng với thế giới thực của vị diện này lại rất cao.

Huống hồ bây giờ đã là hậu kỳ mạt thế, kinh tế và khoa học kỹ thuật đã nhanh chóng phát triển.

Ở phía bên kia, ánh mắt của Phương Sam chạm phải ánh mắt của anh, hơi ngẩn ra, có lẽ là do ánh nắng mặt trời chiếu vào lại chiết xạ ra, trong lúc nhất thời hắn lại nhìn thấy trong con mắt đối phương sự dịu dàng tăng lên hàng vạn hàng nghìn.

"Tôi..."

Ngụy Tô Thận còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông bên cạnh đã ngắt lời: "Sau này nhớ thắp một nén hương cho cha mẹ các cậu, nhất định là do bọn họ phù hộ, hai anh em cậu mới có thể bình an vô sự".

Sợi dây nào đó trong đầu bỗng nhiên đứt phựt.

Sự dịu dàng trong mắt Ngụy Tô Thận biến mất không còn dấu vết, bởi vì câu nói này mà trở thành bóng tối hắc ám, cũng may anh đột nhiên cúi đầu, nên không ai chú ý đến sự thay đổi này: "Anh... em?".

"Chứ còn gì nữa". Người đàn ông vỗ vai anh một cái: "Thân thể em trai của cậu không được tốt, về sau phải quan tâm một chút".

Ngụy Tô Thận quay đầu lại, động tác giống như người máy, từng chút từng chút, vô cùng cứng nhắc.

Phương Sam vẫn chưa biết gì nên không phát hiện ra sự dị thường của anh, phối hợp với thân phận hiện tại, ngẩng mặt lên bắt đầu diễn: "Anh hai".

Ngụy Tô Thận: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro