Khi Vương Hiểu Giai và Tưởng Vân đến Disneyland lần thứ hai, nàng đã không quay vlog, bên cạnh cũng không có staff đi cùng.
Tóm gọn, đây là không gian riêng của cả hai, không cần phải lo lắng bị ống kính hay ánh nhìn của khán giả nhìn thấy.
Nàng làm sao quên được giây phút vòng sơ loại kết thúc, Phụng Thiên Thừa Vân đột nhiên trở nên nổi tiếng, hầu như ai cũng bất ngờ vì sự kết hợp của hai con người vốn dĩ sinh ra đã là hai cá thể đối lập nhau.
Vương Hiểu Giai không ngờ đó lại là sự thật.
Thế nên khi Tưởng Vân mời nàng đi Disneyland, suy nghĩ đầu tiên của nàng là có phải cô đã bắt đầu chấp nhận nàng và mời nàng đi vui vẻ với thành công vượt qua vòng sơ tuyển không?
"Vượt qua vòng sơ loại rồi, tiếp theo là đến vòng loại." Tưởng Vân ngồi trên giường của Vương Hiểu Giai, đó là chỗ trống duy nhất trong phòng nàng. Vương Hiểu Giai áy náy quyết tâm dọn dẹp phòng vào lần sau hoặc chí ít phải có chỗ cho người thứ hai ngồi nếu không mỗi lần Tưởng Vân đến phòng, trong lòng lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa áy náy.
"Em chưa từng đến Disneylad chơi sao?" Tưởng Vân nhớ lại, Vương Hiểu Giai từng nói chưa từng đến đó.
Tại sao có người sống ở Thượng Hải lâu đến vậy rồi mà vẫn chưa đến Disney chơi vậy?
Nàng là không có tiền sao?
Tự nhiên thấy quê mùa quá à.
"Đúng rồi." Vương Hiểu Giai nghĩ đó là chuyện bình thường với mình. Một người mắc chứng sợ xã hội e dè những nơi đông người thì có gì mà bất thường đâu.
"Vậy chúng ta dành thời gian để đến Disneyland chơi, em có rảnh không?"
Tưởng Vân mời nàng đi chơi?
Trong đầu Vương Hiểu Giai chẳng còn gì khác ngoài câu hỏi đó nữa. Nàng chớp chớp mắt nhìn Tưởng Vân, sợ bản thân nghe nhầm. Khi xác thực là thật, tâm trạng thảm tệ mấy ngày hôm nay đột nhiên tan biến, nàng gấp gáp trả lời có đến nỗi thời gian để nở nụ cười cũng chẳng có.
"Ngày hai chúng ta quay vlog gửi đến B trạm xem như hâm nóng quảng bá CP." Tưởng Vân ôn tồn. "Thời gian đăng quảng bá lên diễn đàn là hai tuần, xem như tặng nó cho fan CP."
Thật may mắn, nàng vẫn chưa kịp nở nụ cười hạnh phúc. Vương Hiểu Giai rụt người như tiểu shiba bị thương nép vào lòng ghế. Viên chocolate nhỏ trên ghế với gương mặt lúc nào cũng có nụ cười không mệt mỏi như đang cười sự tự mãn nhất thời của Vương Hiểu Giai.
Trong lòng nàng, sự khó chịu như cơn thủy triều bắt đầu cuồn cuộn, vô lực dâng lên tận phổi, nàng co rút trên ghế như bị ai đó vặn vẹo, dùng tay kéo dãn tim mình, đau đến mức không thở nổi.
"Chí ít, vẫn có thể đi cùng chị."
Vương Hiểu Giai mơ hồ nhớ lại ngày trời mưa to, nàng chui vào ô của Tưởng Vân, thậm chí có thể khoác tay cô mà cô chẳng chút phản kháng.
Đôi khi trong tâm nàng cảm thấy thật biết ơn công ty đã tạo nên cuộc thi này, bởi vì từ khi cả hai tham gia, nàng nói gì Tưởng Vân cũng không phản bác, làm gì cô cũng không phản kháng, thậm chí còn hợp tác cùng nhau.
Theo bước chân của Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai cảm thấy mình như một kẻ cố gắng theo đuổi vẻ hào quang của ánh sáng.
Em có thể phía sau, rất nhẹ nhàng đuổi theo ánh sáng như lạc vào mộng mị.
Vân tỷ, chị có nghe bài Gương Một Chiều Em đã viết không?
Khi Vương Hiểu Giai quay đầu lại, nàng thấy Tưởng Vân đang xem vlog Phụng Thiên Thừa Vân một cách nghiêm túc. Nàng luôn nhắc nhở bản thân không được để lộ cảm xúc thật của mình.
Tưởng Vân đặt điện thoại xuống quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt tiểu shiba đang nhìn chằm chằm mình.
"......."
"Em... em xin lỗi..." Vương Hiểu Giai không biết tại sao mình lại xin lỗi nhưng trong tiềm thức nghĩ mình nhìn trộm là không đúng liền thuận miệng lấy cớ.
Tưởng Vân thở dài "Tâm tình không tốt sao?"
"Cái gì?"
"Em... nhắm mắt lại." Tưởng Vân có chút ngại ngùng nói.
Lúc cô nhìn thấy gương mặt Vương Hiểu Giai phản chiếu trên màn hình điện thoại, cô ngỡ mình nhìn nhầm. Ánh mắt của nàng như đang tả lại viễn cảnh nàng phải lòng người nàng yêu.
Một ánh mắt có xót xa, có yêu thương, còn có cả sự rụt rè không dám bước đến.
Một ánh mắt làm Tưởng Vân sợ hãi khi bắt gặp. Cô nhanh chóng tắt điện thoại, vứt bỏ nó xuống bàn. Cô muốn biết sự thực hư của ánh mắt đó.
Mặc dù cảm xúc trong lòng cô nhanh chóng bị thay thế bằng thập phần hoảng loạn nhưng Tưởng Vân vẫn không đoán ra được ánh mắt của nàng là như thế nào. Như lời cô căn dặn chú ý ánh mắt trước đó thì nàng làm sai sao?
Tưởng Vân phủ nhận ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, cô không tự tin sức hút của mình lớn đến như vậy. Một hậu bối tình cờ tìm cô giúp đỡ lại là người có tình ý với cô, điều đó thật kinh khủng.
"Tuy hiệu quả ánh mắt tốt nhưng hơi quá rồi, em bình thường lại một chút."
"Vân tỷ, em hiểu rồi." Vương Hiểu Giai lúng túng, tay bấu chặt góc quần cố gắng gượng cười. "Em nghĩ fan sẽ thích ánh mắt đó nên diễn quá đà. Lần tới em sẽ không như vậy."
Tưởng Vân thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu như vậy đi thì đã không xảy ra chuyện gì.
Cô không tưởng tượng được viễn cảnh mình làm gì để chấp nhận tình cảm đơn phương không được đáp lại của một người.
Tưởng Vân chỉ muốn tự do tự tại trong một năm, sau khi tốt nghiệp sẽ sống một cuộc sống mà bản thân muốn.
Vương Hiểu Giai trong lòng thầm khó chịu, vừa rồi sao nàng lại nói dối như thế.
Lúc Tưởng Vân ở Disneyland, mặc dù tươi cười trước ống kính nhưng vẫn mang một sắc thái nghiêm nghị, kiên cường lãnh đạm trên mặt, Vương Hiểu Giai chợt bắt gặp nụ cười này liền cảm thấy trong lòng có chút rung động.
Nàng sững sờ.
Tưởng Vân thật soái.
Khi dùng bữa trưa, nàng đang zhibo bỗng nhiên khựng lại. Có nên nói với fan là mình đang ăn trưa với Tưởng Vân không? Tại sao lại phải nói?
Nếu nói tên cô thì fan sẽ biết nội dung trước khi vlog phát hành nhưng nàng muốn nói. Vương Hiểu Giai muốn cho cả thế giới biết nàng đang đi ăn trưa cùng với Tưởng Vân vậy mà nàng cố kiềm lòng không nói.
Thận trọng không quấy rầy nàng nhưng fan lại phát giác được bóng lưng của Tưởng Vân.
Vương Hiểu Giai ôm niềm vui vào lòng, cắn cắn môi dưới rụt rè gõ vào mấy chữ Người Qua Đường.
Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nàng vui vẻ làm cô sinh nghi nhưng cũng chẳng nói gì. Tưởng Vân vào thẳng túi phòng của nàng, tự mình xem.
Cô nhấp vào một lượt bỗng nhiên buông đũa xuống.
"Vương Hiểu Giai."
"Ừm?"
"Ai là người qua đường?"
"?"
Vương Hiểu Giai nhìn biểu hiện trên mặt Tưởng Vân, trong lòng có chút niềm vui ập tới.
"Haha, Vân tỷ, chị vào túi phòng em làm gì?"
"Nhìn một chút, có vấn đề gì sao?" Tưởng Vân cố tình trêu chọc Vương Hiểu Giai, nhìn nàng bất lực không biết cách đáp trả, cô híp mắt mang theo ý cười. Cún shiba so với tiểu hồ ly về sắc sảo thì làm sao ngang bằng.
Vương Hiểu Giai đỏ mặt lẩm bẩm, miệng nhỏ cắn cắn đồ ăn như trút giận nhưng tâm trạng cũng từ đó tốt hơn.
Tưởng Vân vào túi phòng của nàng, còn trêu chọc nàng.
Có nghĩa là cô đang để ý đến nàng? Từ từ cũng bỏ cô vào mắt mình?
Chuyến đi Disneyland này thật sự rất tuyệt, mặc dù nàng biết hành động của cô là hướng về fan chứ không phải mình nhưng vẫn rất vui. Cũng vì thế mà tình yêu của Vương Hiểu Giai dành cho Disneyland đã tăng vọt đến mức choáng váng.
Thỉnh thoảng nàng hay rót vào tai Dương Băng Di những điều nàng làm cùng Tưởng Vân ở Disney. May mắn thay trước đây chưa từng đi nên khi đi với cô thực sự như trải nghiệm một cách đầy ý nghĩa.
"Vương Hiểu Giai, chị thích Vân tỷ thật hả?" Dương Băng Di ngắt lời nàng.
Vương Hiểu Giai sửng sốt chỉ ngập ngừng phản ứng lại với đôi má đỏ như càng cua chín.
"Cái gì... chị không có ý đó."
"Ừ ừ, em biết mà."
Dương Băng Di đang chìm đắm vào wechat với Đoàn Nghệ Tuyền, cùng thảo luận trò chơi mới nổi trên quảng bá nhân tiện cũng tặc lưỡi vì nàng.
"Này, Thủy Thủy, em nói chị mời Vân tỷ đi Disney một lần nữa thì sao?"
"Vậy thì mời, đây là vị tiền bối mà chị thầm thương trộm nhớ mấy năm nay mà~"
Vương Hiểu Giai vỗ vai Dương Băng Di ngượng ngùng. Dương Băng Di trợn mắt coi thường "Muốn mời thì mời đi, còn ở đây đỏ mặt với em."
"Em không lo Vân tỷ sẽ không đồng ý sao?"
"Bây giờ còn phải đợi đồng ý nữa sao?" Dương Băng Di dường như nhìn ra điều kỳ quái. "Được rồi, không làm khó chị, nếu muốn mời phải nhanh chân không thôi lỡ mất."
Vương Hiểu Gia chật vật một hồi, cuối cùng bất lực thở dài "Vậy chị đi."
"Đi, đi, nhanh lên."
Đơn giản, Tưởng Vân nghe được lời mời cũng không từ chối "Được thôi, khi nào?"
"Ngày mai luôn, có ổn không?"
"Được."
Tưởng Vân khi không có máy quay dường như hoàn toàn giải phóng bản thân. Vương Hiểu Giai nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của cô, bản thân nàng thực sự rất trân trọng.
Lần này là đi Disneyland đến ban đêm thì nhìn thấy pháo hoa rơi xuống, xung quanh náo nhiệt, đầy màn hình đưa lên lưu lại khoảng khắc này. Tưởng Vân hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn lên nền trời đen.
Tiếng nổ đầu tiên rồi thứ hai, thứ ba, thứ tư cứ thế mà nối tiếp nhau.
Tiếng đầu tiên phát nổ, Vương Hiểu Giai nhìn pháo hoa nở rộ, nàng lén nhìn ngũ quan người bên cạnh, người duy nhất bên cạnh Vương Hiểu Giai là Tưởng Vân.
Đột nhiên Vương Hiểu Giai nhớ tới một câu nói mà mình từng xem ở đâu đó.
Hãy đưa người bạn yêu thương nhất đi xem pháo hoa một lần, khi pháo hoa nổ rực rỡ trên nền trời đen như che giấu nhịp tim hỗn loạn của bạn, hãy bí mật nói với người đó bạn yêu họ.
Như thừa dịp, trái tim Vương Hiểu Giai đạp nhanh hơn mọi ngày, Tưởng Vân trong mắt nàng phóng đại vô hạn, lòng nàng như rực rỡ muôn vàn pháo hoa.
Cả thế giới trước mắt nàng giờ mơ hồ, chỉ có mỗi Tưởng Vân là rõ ràng nhất.
Như có thần giao cách cảm, Tưởng Vân quay sang nghiêng đầu nhìn nàng, chớp chớp mắt.
Cô vô tình rơi vào ánh mắt của Vương Hiểu Giai. Một ánh mắt nghiêm túc phản chiếu ánh lửa đỏ rực, nhịp tim của Tưởng Vân bỗng chậm lại không tự chủ, suýt chút nữa mê đắm như rơi vào mộng huyễn nhưng trước đó cô đã tự mình chấn chỉnh bản thân.
Theo tiềm thức, Vương Hiểu Giai tiến lên một bước.
"Vương Hiểu Giai." Tưởng Vân gọi nhỏ.
"Chúng ta là CP thương mại, ở đây cũng chẳng có máy quay, em có diễn nhiệt tình quá không?"
Thật lạ, xung quanh ồn ào và náo nhiệt quá.
Tuy nhiên, Vương Hiểu Giai vẫn có thể nghe rõ tên nàng và câu nói của Tưởng Vân.
Đôi mắt mờ mịt nước không kiểm soát được, nhưng nàng vẫn gượng cười, nhanh chóng ngẩng đầu lên, giả vờ nghiêm túc xem pháo hoa.
Vương Hiểu Giai cảm thấy nàng giống như một con bướm bay ngược hướng mặt trời chói chang, đám mây kia nuôi khát vọng rời đi không chút do dự, khiến bướm nhỏ như mảnh vải tàn bị ánh mặt trời thiêu chết, nhẹ nhàng rơi lả tả giữa không trung.
Đến một lúc nào đó, nó tan biến như thể chính nó và không trung đang hòa mình thành một.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro