Chương 68

Tiệc tối tới mười giờ là kết thúc. Lúc ra về vẻ mặt Trương Vinh rõ ràng trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Em nói gì với anh ta vậy?” Triệu Thanh Cốc ngồi trên sofa ôm lấy Quan Viễn hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn mời anh ta về công ty mình thôi. Anh thấy sao?” Quan Viễn ngưỡng mặt hỏi Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn nhìn như vậy, cảm thấy trái tim cũng sắp bị tan chảy, làm gì còn sức nói ‘không’ nữa, “Được! Em muốn thế nào thì cứ làm thế ấy!”

“Vậy anh phải giúp anh ta giải quyết mớ phiền phức đằng sau!”

Triệu Thanh Cốc tất nhiên biết ‘mớ phiền phức đằng sau’ là cái gì, hoàn toàn không là vấn đề với anh. 

“Bảo bối, hôm nay là ngày lành chúng ta, em cứ nói về người đàn ông khác như vậy anh sẽ ghen đó!” Triệu Thanh Cốc nhìn chăm chú Quan Viễn nói.

Quan Viễn lập tức đỏ bừng mặt, “Ngày lành gì chứ…”

“Đi tắm thôi.” Triệu Thanh Cốc đề nghị.

Quan Viễn biết tiếp theo sẽ là chuyện gì, cúi đầu, nhỏ giọng, “Dạ.”

Triệu Thanh Cốc lập tức ẵm Quan Viễn lên. Quan Viễn giật mình hô to một tiếng, đến khi phục hồi tinh thần thì hai người đã ở trong phòng tắm.

“Anh ra ngoài trước đi, em tự tắm.” Quan Viễn vừa đẩy Triệu Thanh Cốc vừa nói.

“Xác định không cần anh giúp?”

“Em không phải người tàn tật!” Quan Viễn kiên định đẩy Triệu Thanh Cốc ra.

Triệu Thanh Cốc nhìn cửa phòng tắm  đóng chặt, nở nụ cười ‘xấu xa’.

Hồi lâu sau Quan Viễn mới bước ra khỏi phòng tắm. Bình thường da cậu vốn trắng hồng, tắm xong càng trông như quả đào mật, khiến người ta có cảm giác như ăn rất ngon.

Triệu Thanh Cốc đã không kiềm chế nổi nữa, nhanh chóng bế Quan Viễn đi vào phòng ngủ.

‘Phịch’ một tiếng, hai người đồng thời ngã xuống giường.

“Anh…” Quan Viễn đỏ bừng mặt, hô. Triệu Thanh Cốc vô thức nuốt nước bọt một cái.

“Đừng động.” Triệu Thanh Cốc cúi đầu, ngậm lấy môi Quan Viễn. Quan Viễn thuận theo vươn tay ôm cổ anh.

Nhiệt độ trong phòng dường như không ngừng tăng lên…

Lúc cả hai đều chìm vào giấc ngủ, cơ thể Quan Viễn đột nhiên tỏa ra một vầng sáng nhu hòa, nhưng chớp mắt đã biến mất tăm. Cùng lúc đó, trong không gian, từng cánh hoa sen bắt đầu rụng rơi lả tả xuống nước, chẳng mấy chốc chỉ chừa lại đài sen trơ trọi đang to dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, chim chóc líu ríu tìm côn trùng ăn.

Trên giường lớn, giữa đám chăn trắng muốt, có một khối nhô lên, lộ ra nhúm tóc đen mềm mại. 

Khối nhô lên bỗng động động, một bàn tay trắng nõn thò ra ngoài, kèm theo tiếng rên đau. Quan Viễn đỡ eo, thầm mắng Triệu Thanh Cốc là cầm thú.

Triệu Thanh Cốc bưng chén cháo vào phòng, thấy Quan Viễn ngọ nguậy không ngừng, khẽ cười hỏi, “Dậy rồi à?”

Quan Viễn nghe tiếng, lập tức giả chết.

Triệu Thanh Cốc biết tối qua mình làm hơi quá, chắc chắn hôm nay Quan Viễn sẽ không dễ chịu. Sáng sớm thức dậy nhìn thấy bộ dạng ‘bị chà đạp thê thảm’ của cậu, anh cực kỳ hối hận, nhưng lúc đó làm sao kiềm chế nổi.

“Anh sai rồi! Sau này nhất định sẽ không như vậy nữa!” Triệu Thanh Cốc ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa eo và đùi cho Quan Viễn.

Quan Viễn vẫn nằm im.

“Tiểu Viễn, ngồi dậy ăn chút gì hẵng ngủ tiếp được không?’ Triệu Thanh Cốc vạch chăn, nói nhỏ sát bên tai Quan Viễn.

Quan Viễn rụt rụt người. Tối qua tiêu hao quá nhiều năng lượng, giờ đúng là đói thật.

Triệu Thanh Cốc vội đỡ Quan Viễn dậy, kê gối cho cậu ngồi vững, sau đó mới bưng chén cháo lên, đút từng muỗng.

“Sao lại là cháo?” Giọng Quan Viễn khàn khàn, hậu quả của việc đã gọi quá nhiều.

“Ngoan, bác sĩ nói hôm nay em ăn cháo tốt hơn.”

Quan Viễn liếc đầu sỏ gây tội một cái, nói, “Anh mà còn như vậy nữa thì đừng mơ có lần sau!”

“Dạ dạ dạ!” Triệu Thanh Cốc liên tục gật đầu, “Anh biết sai rồi! Đảm bảo sẽ không như vậy nữa, nghe lời Tiểu Viễn hết, Tiểu Viễn bảo dừng là dừng ngay, được không?”

Quan Viễn ‘hừ’ một tiếng xem như là đồng ý.

Triệu Thanh Cốc đút Quan Viễn ăn hết cháo, cầm cái chén không ra bếp để, rồi quay lại phòng ngủ ngay.

Quan Viễn ngạc nhiên hỏi, “Hôm nay anh không tới công ty sao?”

Triệu Thanh Cốc nằm xuống giường, ôm lấy Quan Viễn, đáp, “Sau đêm tân hôn, nói gì thì nói anh cũng phải ở cùng em chứ!”

Quan Viễn lập tức đỏ mặt, “Tân… Tân hôn cái gì?!” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Quan Viễn vẫn hạnh phúc vùi mặt vào ngực Triệu Thanh Cốc, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Triệu Thanh Cốc nhẹ nhàng hôn lên trán Quan Viễn với vẻ thương tiếc, không ngừng xoa bóp vùng eo đau nhức giùm cậu.

Lúc Quan Viễn thức dậy đã là buổi trưa, nhờ ngủ đủ giấc, cộng thêm được Triệu Thanh Cốc không ngừng xoa bóp cho, nên cảm thấy khá hơn nhiều.

Triệu Thanh Cốc đã rời giường từ lúc nào. Quan Viễn nhanh chóng mặc bộ đồ anh để sẵn cho cậu trên đầu giường vào, bước xuống giường, dáng đi hơi mất tự nhiên một chút nhưng không có vấn đề gì lớn.

Quan Viễn xuống lầu, không thấy bóng dáng Triệu Thanh Cốc đâu, thầm nghĩ: chẳng lẽ đi làm? 

“Tiểu Viễn, em dậy rồi à?” tiếng Triệu Thanh Cốc truyền từ trên cầu thang.

Quan Viễn quay đầu lại, thấy Triệu Thanh Cốc đang cầm một xấp tài liệu trong tay, chuẩn bị đi xuống.

“Anh đi đâu vậy?” Quan Viễn hỏi.

“Anh thấy em đang ngủ ngon nên để yên cho em ngủ, qua phòng sách xử lý một số việc.”

“Nếu bận quá thì anh cứ đi công ty đi, em không sao đâu!”

Triệu Thanh Cốc nhanh chóng bước xuống, ôm lấy Quan Viễn đặt lên sofa, nói, “Bận rộn mấy cũng không quan trọng bằng em! Sao lại không mang tất, coi chừng cảm lạnh bây giờ!”

“Không sao! Em có yếu đuối dữ vậy đâu! Trong nhà có điều hòa mà!”

Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, nói, “Em thật là! Chờ đó, anh đi lấy vớ cho.”

Quan Viễn nhìn theo bóng lưng vội vã của Triệu Thanh Cốc, hạnh phúc mỉm cười.

Trưa, Triệu Thanh Cốc hầm canh gà ác, Quan Viễn ăn luôn hai chén.

“Thích không? Nếu thích sau này anh sẽ nhờ vú Trương thường hầm cho em ăn.”

Bình thường hai người đều vội nên Triệu Thanh Cốc đã thuê người tới nấu ăn. Vú Trương nấu mấy món ăn gia đình bình thường rất khá, cộng thêm nguyên liệu Quan Viễn lấy từ trong không gian ra, mùi vị cũng không kém lắm so với Triệu Thanh Cốc nấu.

“Dạ.”

Hai người ngọt ngọt ngào ngào ăn một bữa cơm trưa dài thê lê.

Mùa đông hiếm có được ngày mặt trời lên ấm áp thế này, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tranh thủ ra vườn hoa ngồi phơi nắng nói. Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn khó chịu, cứ luôn xoa bóp cho cậu. 

Hai người nói chuyện cậu được câu mất, chỉ trong chốc lát Quan Viễn lại ngủ mất. Triệu Thanh Cốc cưng chiều véo nhẹ mũi Quan Viễn nói thầm, “Heo con” sau đó nhẹ nhàng ôm cậu về phòng ngủ. 

Lúc Triệu Thanh Cốc ẵm Quan Viễn tới mép giường, bỗng nhiên nghe tiếng điện thoại anh reo. Đây là sản phẩm mới của Điện Tử Cốc Viễn, ra mắt mùa hè năm nay. Khác với những ‘anh lớn’ đời cũ chỉ có chức năng nghe gọi nhắn tin, dòng điện thoại này có thêm chức năng chụp ảnh và quay phim, thậm chí được cài sẵn một trò chơi nhỏ. Quan trọng nhất là, nó có khả năng truy cập mạng mạnh hơn rất nhiều dòng điện thoại hiện có trên thị trường, cho nên vừa ra mắt đã được đón nhận một cách nồng nhiệt không những trong mà cả ngoài nước dù bây giờ điện thoại vẫn chưa phải là vật thông dụng, giá tiền cũng cao. 

“Tôi nghe.” Triệu Thanh Cốc đặt Quan Viễn lên giường, đắp chăn cho cậu rồi mới nhận điện thoại.

“Tổng giám đốc, có một văn kiện quan trọng cần anh ký gấp ạ!”

“Vậy đem tới biệt thự Du Hồ cho tôi đi.”

“Ưm…” Quan Viễn nghe tiếng lập tức tỉnh lại.

“Anh làm em thức à? Còn muốn ngủ nữa không?” 

Quan Viễn lắc đầu đáp, “Dạ không. Giờ ngủ nhiều tối lại không ngủ được.”

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không ngủ được càng tốt, chúng ta có thể làm một ít chuyện vui.”

Quan Viễn đen mặt, nhào lên cắn Triệu Thanh Cốc một cái, “Mơ đi! Anh không biết xấu hổ là gì hả?!”

Triệu Thanh Cốc thản nhiên đáp, “Trước mặt em anh còn cần mặt mũi làm gì?”

Quan Viễn chỉ biết đỡ trán.

Nửa tiếng sau, trợ lý mang tài liệu đến. Lúc này Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang ngồi trên sofa xem một tiết mục khảo cổ trên ti vi. Trợ lý nghĩ thầm: đúng là tổng giám đốc có khác, sở thích rộng quá đi, cả khảo cổ mà cũng có hứng thú!

Triệu Thanh Cốc nhận lấy tài liệu đọc lướt qua, đến phần sau, bỗng cau mày hỏi, “Ai đưa cho cậu cái này?”

“Giám đốc Lý của Thịt Kho Viễn Cốc ạ.” 

Triệu Thanh Cốc đặt xấp tài liệu xuống bàn, nói, “Được rồi, cậu về trước đi. Cái này cứ để ở đây.”

Trợ lý thấy sắc mặt Triệu Thanh Cốc là lạ, không dám hỏi nhiều, xin phép về ngay.

“Sao vậy anh?” Quan Viễn hỏi.

“Không có gì, chỉ là vài con sâu làm rầu nồi canh.”

“Không nghiêm trọng chứ?”

“Chuyện nhỏ thôi.” Quan Viễn nghe vậy không hỏi nhiều nữa, tựa vào lòng Triệu Thanh Cốc híp mắt xem ti vi.

Hai người cứ vậy dính nhau cả ngày, qua hôm sau mới ai đi làm đi là, ai đi học đi học.

“Nhớ ở trường đừng để mình mệt quá. Hay là nghỉ một bữa đi?” Triệu Thanh Cốc vừa quàng khăn cho Quan Viễn vừa hỏi, đây đã là lần thứ ba.

Quan Viễn bất đắc dĩ, “Anh, em có phải trẻ sơ sinh đâu!”

“Trưa anh sẽ nhờ vú Trương mang cơm đến trường cho em, nhất định phải ăn hết, biết không? Tan học chờ anh tới đón.”

“Dạ.” Quan Viễn bước ra khỏi xe.

“Tiểu Viễn…” Triệu Thanh Cốc kéo Quan Viễn lại.

Quan Viễn nghi hoặc nhìn Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc đưa mặt tới gần, nhìn Quan Viễn với ánh mắt mong đợi.

Quan Viễn bỗng nhiên hiểu ra, nhanh chóng hôn lên má Triệu Thanh Cốc một cái, thầm thở dài, sao trước kia cậu không phát hiện ra anh ‘dính người’ dữ vậy?

Lúc Quan Viễn bước vào phòng học, tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu.

Hôm qua Triệu Thanh Cốc xin phép cho Quan Viễn nghỉ bệnh, nên hôm nay chủ nhiệm lớp thấy cậu tới muộn cũng không trách, chỉ hỏi thăm đã khỏe chưa.

Quan Viễn vừa ngồi vào chỗ, bạn cùng bàn lập tức đụng đụng tay cậu, nháy mắt liên tục. Quan Viễn khó hiểu nhìn qua.

Bạn cùng bàn lập tức nói nhỏ vào tai Quan Viễn, “Không ngờ cậu lại ‘cuồng dã’ dữ vậy! Tối hôm qua ‘chiến đấu’ kịch liệt lắm đúng không?!”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro