Chương 201-205
Chương 201: Gọi cô là Lê Mạn hay bà Diệp?
Đây là cách Lê Mạn và Diệp Quân Dật chung sống ở Paris.
Diệp Quân Dật lạnh lùng nói rõ với cô: chỉ là một cuộc giao dịch khoác lớp vỏ ấm áp.
Cô không còn đỏ mặt cãi lại, cũng không còn cố chấp phủ nhận rằng "Diệp Quân Dật là bạn trai tôi".
Thay vào đó, cô hưởng thụ sự tự do không bị ai quấy rầy, nhưng cũng giữ khoảng cách xa lạ, thậm chí chưa tới mức bạn bè.
Lê Mạn hiểu rõ hơn ai hết, sự dịu dàng ngày nào của Diệp Quân Dật—ấm áp, bao dung như một bậc trưởng bối—đã bị sự lạnh nhạt và một lớp sương mù u ám che phủ.
Giống như lúc này...
Cô bước đến, anh chỉ liếc qua rồi đưa áo khoác: "Phụ nữ mang thai, nhất là giai đoạn cuối, không còn quyến rũ nữa. Nếu cô bị cảm, chỉ có thể tự chịu đựng, cô khó chịu, con cũng vậy."
Cô chưa kịp nói cảm ơn, anh đã mở cửa xe: "Lên xe."
"Tôi tự lái xe đến." Giọng điệu nặng nề làm cô khó chịu.
"Đưa cô đi khám thai."
Cô hạ giọng, người ngoài nhìn vào có lẽ tưởng họ đang thì thầm như tình nhân: "Anh không cần lần nào cũng đi cùng. Nếu anh muốn gặp bác sĩ sản khoa xinh đẹp độc thân Bội Kha, tôi sẵn sàng nhường cơ hội."
Diệp Quân Dật liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng lạnh: "Cô mới 22, vội làm bà mai sao? Lên xe."
Bội Kha là bác sĩ sản khoa riêng của Lê Mạn, 33 tuổi, tốt nghiệp Harvard.
Thấy Diệp Quân Dật đi cùng Lê Mạn vào phòng khám, Bội Kha mỉm cười: "Anh Diệp và vợ đến rồi."
Diệp Quân Dật cong môi: "Kiểm tra kỹ, tôi đợi bên ngoài."
"Giai đoạn cuối có thể thấy rõ hình dáng em bé, đôi khi còn có tương tác thú vị. Anh Diệp, không muốn cùng vợ thử sao?"
"Tôi thích sự bất ngờ, như chính khoảnh khắc mình chào đời."
Ánh mắt anh lướt qua cô: "Bảo làm gì thì làm, đừng sợ."
Vừa dứt lời, anh quay đi không ngoảnh lại.
Mỗi lần khám thai anh luôn tự lái xe đưa cô đi, nhưng chưa bao giờ trực tiếp tham gia bất kỳ bước nào.
Hoàn toàn né tránh.
Bác sĩ Bội Kha là bạn anh ở Paris. Anh dặn cô ghi lại toàn bộ quá trình khám, một bản giữ lại, một bản bí mật gửi về cho ông cụ Lương ở Lỗ Thành.
Những điều này, sau này Lê Mạn mới dần nhận ra.
Rõ ràng chỉ là một cuộc "giao dịch" mang vỏ bọc tình cảm, anh lại cố gắng hết mức để cô không cảm thấy lạnh lùng quá mức.
Cô không hiểu, vì sao anh thay đổi thất thường.
Thậm chí, mỗi khi nhìn cô, đôi lúc ánh mắt lại ánh lên màu đỏ máu, pha lẫn sự u tối.
Giữa cái chết của em gái ruột Diệp Tri Thu, cái chết của cha ruột Lê Mạn—Từ Tấn Đông, và mệnh lệnh không được nhập cảnh vĩnh viễn... chuyện quay lại như trước đây là điều không thể.
Sau khi khám thai xong, cô bước ra, anh lặng lẽ đưa cho cô một cây kẹo mút hình thỏ: "Phần thưởng, kẹo không đường, bà bầu có thể ăn."
Cô nhận lấy, đưa cho Bội Kha: "Bác sĩ vất vả rồi, cái này tặng cô, tôi nhờ anh ấy mua lại cái khác."
Anh nhướng mắt: "Cũng được, ghé cửa hàng mẹ và bé một chút."
Nói rồi anh nhìn Bội Kha: "Đi cùng không?"
Thao tác đầy ẩn ý.
Nhưng Bội Kha vốn không đi theo lối thông thường, những trò thế này cô tiếp nhận tốt.
Ba người cùng rảo bước trên phố Osman, đến cửa hàng flagship của Galeries Lafayette.
Bội Kha khoác tay Lê Mạn, Diệp Quân Dật luôn đi bên cạnh, trên tay xách đủ loại túi mẹ và bé hàng hiệu.
Anh không nói nhiều, chỉ lo thanh toán và xách đồ, trông như một người bạn trai quý tộc tận tâm, dịu dàng.
Một đôi mắt phượng dài hẹp nhìn theo từ xa.
Khi ánh mắt lướt qua những chiếc túi mẹ và bé trên tay anh, đôi môi mím chặt bỗng co rút lạnh lẽo, trong mắt gợn sóng ngầm.
Người phụ nữ bên cạnh đưa ti giả cho em bé trên xe đẩy, quay lại thì đã không thấy người đàn ông bên cạnh đâu.
An Duyệt nhíu mày tìm kiếm, phát hiện Trì Vị sải bước về phía một cửa hàng mẹ và bé.
Một người đàn ông cao lớn, phong thái quý tộc đang đứng ở đó. Khi nhìn rõ mặt anh, cô không khỏi giật mình.
"Sắp sinh rồi nhỉ?" Trì Vị đứng trước mặt Diệp Quân Dật, chẳng buồn nhìn mớ đồ anh đang xách.
"Hai tháng nữa, giai đoạn cuối rồi." Anh điềm nhiên.
"Lúc nào thì... quan hệ?"
"Tôi chỉ tin bác sĩ sản khoa, Trì Vị, anh không phải."
Không khí căng thẳng.
Trì Vị cười nhạt, lấy điếu xì gà từ túi áo.
Một bàn tay lớn nhanh chóng giật lấy: "Vợ tôi mang thai, không thể ngửi mùi thuốc lá, càng không thể bị khói thuốc gián tiếp hại dù chỉ một chút. Khu hút thuốc bên kia." Anh chỉ về một góc xa.
Trì Vị tức giận.
Nhất là khi nghe hai chữ "vợ tôi", anh suýt không kiềm được mà tát thẳng vào mặt đối phương.
Chẳng phải giả sao? Không phải là giả ư?
Anh không ngờ mình lại bắt gặp cảnh tượng "vợ chồng ân ái" này ở Paris.
Nếu giờ này Tống Khinh Thần biết, chắc hẳn sẽ chỉ có một từ để thốt lên—
"Đệt."
Cơn giận đang bốc lên bỗng dưng tiêu tan khi người phụ nữ có thai kia bước đến, nở nụ cười dịu dàng: "Trì Vị?"
Anh nhìn cô, cảm xúc chợt hỗn loạn.
"Gọi cô là Lê Mạn, hay là... bà Diệp?"
Chương 202: Cái gọi là tinh thần hợp đồng
Lê Mạn nhìn chằm chằm vào Trì Vị, ánh mắt lướt qua trang phục trên người anh ta.
Áo polo trắng, quần dài đen, giày da may thủ công với chất liệu cực kỳ mềm mại, thay đổi độ bóng tùy theo ánh sáng.
Áo polo và quần dài đều tối giản đến mức tuyệt đối, không họa tiết, không logo, nhưng ôm sát từng đường nét cơ thể Trì Vị, tôn lên sự trầm ổn và phong thái nho nhã mà vẫn không che lấp đi khí chất mạnh mẽ.
Lê Mạn thoáng mất tập trung.
Cô biết quần áo này có gắn logo tên riêng của chủ nhân bằng những mũi khâu đặc biệt, chỉ khi lộn trái mới nhìn rõ.
Áo ở vị trí tim, quần ở nơi khởi nguồn của sự sống.
Một trải nghiệm tinh tế từ trong ra ngoài.
Tống Khinh Thần từng bảo cô sờ thử, khiến cô đỏ mặt mắng lớn: "Lưu manh!"
Người đàn ông khi ấy vô tội nhún vai: "Nếu em nghĩ vậy, anh đành chịu tiếng oan thay nhà thiết kế."
Trì Vị nhận ra ánh mắt Lê Mạn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả, xen lẫn chút tức giận chưa tan.
Anh không biết mình đang tiếc nuối cho ai, chỉ thấy bất lực.
Trì Vị hồi trẻ luôn sống ngang tàng kiêu ngạo, mọi thứ đều chẳng đáng là chuyện to tát.
Nhưng lúc này, cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng khiến anh tức tối nhận ra, có những chuyện dù cố gắng đến đâu cũng không thay đổi được.
Con người là thứ phức tạp nhất, ngay cả bản thân cũng chưa chắc hiểu rõ chính mình.
Anh dứt khoát gạt phăng sự bực dọc, vung tay về phía Lê Mạn định dùng một cú gõ đầu để kéo cô về thực tại.
Nhưng cánh tay bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
Tay Diệp Quân Dật như gọng kìm: "Tôn trọng một chút, vợ tôi, anh không được động vào."
Trì Vị nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, nhìn sang Lê Mạn.
Lê Mạn ngước lên, ánh mắt đảo qua sự đối đầu không lời giữa hai người đàn ông.
Cả hai đều dồn lực, gân xanh trên mu bàn tay Diệp Quân Dật nổi rõ, cơ bắp trên cánh tay Trì Vị cũng siết chặt.
Thật nực cười.
Cô cụp mắt, không nhìn nữa, kéo tay Bội Kha: "Tôi hơi đói, cũng hơi mệt, đi Cafe Citron ngồi chút nhé, bánh chanh mini ở đó rất ngon."
Hai người đàn ông buông tay.
Trì Vị nhìn bóng lưng cao ngạo bướng bỉnh ấy, nhếch môi: "Bà Diệp, khoan đã."
Như thể nói chuyện với không khí.
Anh cười khẩy, bước nhanh vài bước: "Họ Lê? Lê Mạn, điếc à?"
Lê Mạn quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn người đàn ông đang nhăn mặt như bị đau răng: "Trì Vị, cuối cùng cũng biết nói chuyện bình thường rồi à?"
Không phải "Chủ tịch Trì", cũng không phải "Cậu chủ Trì", mà là "Trì Vị".
Cô gái 22 tuổi ấy mặc váy dài trắng ngà, thanh tao tao nhã. Mái tóc nâu mềm mại xõa xuống vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, mang nét thanh khiết của đóa tuyết liên trên đỉnh núi cao, nhưng hàng mày lại điểm chút kiên cường và thông tuệ, điềm nhiên quan sát con người và cuộc đời.
Ngay cả Trì Vị cũng không nhận ra, cái mác "không biết lượng sức" năm xưa đã bị Lê Mạn xé bỏ trong dòng chảy của thời gian.
Cô gái trước mặt tuy trẻ nhưng không hề yếu đuối, dù có bão giông vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
"Cô giỏi lắm, đổi số, mất hút luôn, đến mức phải báo cảnh sát tìm người mất tích à?"
Lê Mạn khẽ cười: "Cuộc đời mỗi người, chỉ cần tự mình hiểu là đủ."
"Bà Trì và con trai đang đợi anh. Nếu không có chuyện gì khác, tạm biệt."
"Có chuyện." Trì Vị liếc nhìn An Duyệt, người vẫn đứng chờ từ xa.
Không biết từ khi nào, ngoài bảo mẫu đi cùng còn có thêm bốn vệ sĩ mặc thường phục cao lớn vạm vỡ.
Ngay từ lúc nhìn thấy Diệp Quân Dật, An Duyệt đã không định bước tới.
Trong vụ lộn xộn đó, không chỉ cô mà cả ông Trì quyền cao chức trọng cũng không tránh khỏi bị lôi ra một trận.
Sự đối lập và khoảng cách hình thành một cách tự nhiên, ngoài tình thân có thể là lá bài đáng tin cậy, thì những thứ gọi là tình bạn, tình yêu đều có thể trở thành vật hy sinh bất cứ lúc nào.
Ở Paris, nơi nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Quân Dật, An Duyệt luôn đề phòng.
Cô giận dữ nhìn Trì Vị, chỉ hận không thể bóp chết anh ta ngay lập tức.
Trì Vị nói đến Paris để đưa cô đi chơi, mua sắm, xem tuần lễ thời trang mùa xuân, nhưng sự thật thì sao?
Cái gọi là chuyến đi chơi cùng cô và con trai, chẳng qua chỉ là cái cớ để tìm Lê Mạn và Diệp Quân Dật.
Anh ta không biết rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc, Diệp Quân Dật nguy hiểm đến mức nào sao? Đúng là tức đến mức chỉ muốn chửi thề.
Trì Vị ra hiệu, một vệ sĩ tiến lại, trên tay cầm hai chiếc vali đen không biết lấy từ đâu.
"Thẻ hai loại tiền tệ, tiện cho cô sử dụng, mật mã giống ngân hàng Standard Chartered." Anh ta lấy một chiếc đưa cho Lê Mạn.
Cô không nhận.
Ánh mắt Trì Vị trở nên lạnh lẽo: "Toàn bộ thù lao của bộ phim nghệ thuật đó. Nghĩ tôi là nhà từ thiện sao? Nghìn dặm xa xôi đến đây mua chuộc cô chắc? Lê Mạn, tôi không rảnh như vậy. Cái gì thuộc về cô thì nhận lấy, ở cạnh cô thêm một giây cũng khiến tôi thấy phiền."
Lê Mạn cầm lấy, nhẹ giọng: "Cảm ơn anh, Trì Vị."
"Từ đầu đến cuối, cô không có gì để cảm ơn tôi cả." Người đàn ông lạnh nhạt nói rồi quay đi, bước đến chỗ Diệp Quân Dật.
Lê Mạn lặng người, cố kìm nén cảm xúc đang dâng lên nơi khóe mắt.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của mẹ, đứa bé trong bụng đột nhiên cựa quậy mạnh, tay chân đá loạn xạ.
Cô thấy rõ trên chiếc váy dài, bụng mình khẽ nhô lên hai lần, như có gì đó đang đập mạnh.
Bội Kha ghé sát tai cô: "Người này là ai thế, ra vẻ quá! Con trai cô không thích nên mới thay cô đá hắn hai cú đấy."
Chỉ một câu nói, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lê Mạn khẽ mỉm cười, quay người: "Đi thôi."
Khi nhìn sang An Duyệt, cô ấy thậm chí không liếc mắt một cái, lạnh lùng kiêu ngạo đứng đó như người xa lạ.
"Đi thôi." Lê Mạn thì thầm, lặng lẽ bước qua, như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Trì Vị đưa chiếc vali còn lại cho Diệp Quân Dật.
Anh ta không nhận, chỉ nhìn theo bóng lưng Lê Mạn: "Bội Kha, chăm sóc vợ tôi. Tôi xử lý xong sẽ đến ngay."
"Anh đang diễn thật thành giả đấy à?" Trì Vị cười cười.
"Không quan trọng." Diệp Quân Dật nhìn chiếc vali: "Ngoài Trung Quốc ra, cô ấy muốn đi đâu, tôi đều sẽ đi cùng."
"Tốt." Trì Vị bật cười.
"Dù cô ấy là bà Diệp hay bà Tống, chuyện đó khoan bàn đến. Trong vali là hợp đồng anh ký khi khảo sát Tây Nam, thủ tục đã hoàn tất, mọi tài liệu đều ở đó. Diệp Quân Dật, Tống Khinh Thần là người quang minh chính đại, cũng rất coi trọng tinh thần hợp đồng. Sẽ không vì một số chuyện xảy ra mà hủy bỏ dự án anh đã nhắm tới.
Anh không có ở trong nước, chỉ cần người của anh thi công đúng quy trình, không vi phạm pháp luật, phía Tây Nam tuyệt đối không gây khó dễ hay làm chậm tiến độ.
Tất nhiên, tôi hy vọng anh cũng giữ vững tinh thần hợp đồng, không chỉ trong công việc. Anh là người thông minh, tôi nói đến đây thôi. Tạm biệt."
Dưới vẻ ngoài mang đầy sự ấm áp, thực chất vẫn là một cuộc giao dịch theo tinh thần hợp đồng?
Diệp Quân Dật cầm vali, sải bước về phía Lê Mạn.
Chương 203: Hưởng Hưởng đến thế gian
Mùa xuân hạ ở Tây Nam, lá non của cây tì bà xanh tươi um tùm.
Những khóm hoa dại mọc bừa bãi dưới gốc cây từ khi Lê Mạn dọn vào ở đã được chỉnh trang thành vườn hoa gọn gàng theo sở thích của cô.
Căn nhà này, cô đã rời đi hơn nửa năm, vẫn sạch sẽ không vương chút bụi.
Người đàn ông cao ráo, chân dài, vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen như cũ, tay áo xắn đến khuỷu, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Anh rõ ràng vừa đi làm về, chưa kịp thay đồ đã xắn tay áo tưới nước cho hoa cỏ.
Tiếng động cơ xe từ xa vọng đến. Tống Khinh Thần khẽ động tai, nhíu mày.
Anh biết ai đến.
Cổng sân mở rộng, chiếc Aston Martin màu bạc lộ ra rõ ràng.
Hai người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất chúng bước xuống xe.
Họ và thị trấn yên bình này như hai thế giới đối lập.
Đỗ Trọng Hi còn mặc đồng phục phi công, sơ mi trắng quần đen, dáng người cao ráo mạnh mẽ, gương mặt điển trai sắc nét.
Anh ta tháo kính râm, ngắm nhìn xung quanh, cười nói: "Lão Tống à, giờ tôi mới hiểu vì sao khi đó cậu mặc kệ lời đàm tiếu, cứ lao đầu vào bức tường Tây Nam như kẻ dũng cảm cô độc. Chậc, đây đúng là chốn ôn nhu hương."
Trì Vị liếc mắt lạnh nhạt nhìn Đỗ Trọng Hi, không nói gì, chỉ tiếp tục tưới nốt mấy luống hoa còn lại.
Chú Vương yên lặng pha trà, mời Đỗ Trọng Hi, người vừa bị từ chối cho vào nhà: "Cậu Đỗ, mời uống trà."
Chờ đến khi Tống Khinh Thần làm xong việc, rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống, anh mới nhìn Đỗ Trọng Hi: "Ban ngày lái siêu xe chạy khắp thị trấn, khoe khoang à? Lão Đỗ, không có lần thứ hai đâu."
"Được rồi, vậy lấy rượu ngon ra phạt tôi đi."
Tống Khinh Thần chớp mắt, mím môi, không nói gì.
Ở đây không có rượu thuốc.
Trong những ngày cuối cùng Lê Mạn ở đây, họ chuẩn bị mang thai.
Anh đã hứa với cô: "Bỏ thuốc bỏ rượu."
"Có cần tôi ra thị trấn mua ít không, cậu có kiêng gì không?"
Đỗ Trọng Hi bĩu môi: "Thôi, sợ trúng độc."
"Cậu đến đây là để hạ độc đúng không?" Trì Vị cười đá nhẹ anh ta một cú. "Chú Vương, lấy kim may miệng cậu ta lại trước đi."
"Cút đi!"
Ba người cười đùa khiến khu vườn nhỏ trở nên rộn ràng hẳn.
Tống Khinh Thần vẫn giữ thói quen thường xuyên đến đây.
Thời gian trôi qua, cái tên "Lê Mạn" cũng dần ít được nhắc đến.
Thời gian quả nhiên là liều thuốc chữa lành mọi thứ, bao gồm cả những lời công kích mang đầy định kiến về cô gái năm đó.
Ba người trò chuyện đủ thứ, cho đến khi Trì Vị bất ngờ buông một câu: "Bà Diệp sắp sinh rồi."
Tống Khinh Thần đang uống trà, suýt nữa thì sặc.
"Bà Diệp? Trì Vị, cậu có cái miệng của con người không đấy? Cần bổ sung thêm khóa kéo đôi không?" Đỗ Trọng Hi trừng mắt.
Trì Vị nhún vai cười: "Tôi đang cứu cậu ta đấy. Cả ngày chỉ có công việc với đàn ông, cậu không thấy đáng sợ à?
Hơn nữa, nếu Lê Mạn thật sự không quay lại, lão Tống, cậu định độc thân cả đời sao? Tôi sợ tổ tiên nhà họ Tống bay ra từ từ đường, bắt sống cậu đấy."
"Chân trái cô ấy có đeo vòng chân không?"
Tống Khinh Thần bất chợt hỏi.
Trì Vị và Đỗ Trọng Hi nhìn nhau, như có sấm sét đánh ngang.
"Cậu không sao chứ?"
"Tôi chạy sang Paris để nhìn cổ chân người ta à? Cậu chắc chắn cô ấy không báo cảnh sát bắt tôi vì tội biến thái?"
Hai người đồng thanh, nhìn Tống Khinh Thần đầy khó hiểu.
Người đàn ông khẽ nhếch môi: "Không sao, mấy người không hiểu đâu." Anh dừng một chút, lẩm bẩm: "Dự sinh chắc vào tháng sáu. Tôi nhớ rất rõ, cô ấy nói những ngày đó là thời kỳ nguy hiểm, ba đêm liên tục, chúng tôi hầu như không nghỉ."
Trì Vị và Đỗ Trọng Hi lại nhìn nhau, cảm thấy chuyến đi này không uổng phí.
Lão Tống chưa bao giờ nói chuyện riêng tư, thế mà giờ lại nhắc đến... thời kỳ nguy hiểm, liên tục ba đêm.
*
Tháng sáu ở Paris đã hơi oi bức.
Lê Mạn mặc chiếc váy cotton rộng rãi mềm mại, ngồi trong vườn nhỏ của căn biệt thự, đến khi dì giúp việc đến nói: "Anh Diệp đến rồi."
Người đàn ông dắt tay Diệp Chu, từ tốn bước tới: "Mọi đồ đạc chuẩn bị sinh đã gửi bên Bội Kha từ mấy ngày trước rồi. Mọi thứ đã sẵn sàng. Lê Mạn, cô sẵn sàng chưa?"
Diệp Chu chạy đến, nắm tay Lê Mạn: "Dì Tiểu Lê, nếu dì sợ thì chọn ngày khác đi."
"Em trai nghịch quá, nếu không cho nó ra ngoài sớm, dì sợ bụng dì sẽ nổ mất." Lê Mạn cười đứng dậy.
"Anh Diệp, tôi sẵn sàng rồi."
Diệp Quân Dật thoáng ngập ngừng, nhưng không nói gì.
Anh chỉ khẽ cười: "Diệp Chu, đỡ dì Tiểu Lê lên xe."
Anh bước sau hai người, giang tay bảo vệ, giữ khoảng cách vừa phải.
Anh chưa từng ở bên Vân Dạng lúc cô ấy sinh con, nên khi cô ấy trách móc, anh cũng thấy hổ thẹn mà bao dung. Chính vì sự đồng cảm đó, anh nghĩ đến Tống Khinh Thần. Nếu anh ta vẫn còn yêu Lê Mạn, tương lai cũng sẽ có cùng tiếc nuối như anh.
Suy nghĩ ấy khiến anh một mình hút thuốc, ngồi lặng cả đêm, hướng về biệt thự nơi Lê Mạn ở.
Hai căn biệt thự của họ sát nhau để tiện chăm sóc. Khi bận rộn không về nhà, Diệp Chu sẽ ngủ bên chỗ Lê Mạn.
Người ta thường nói "Điều mình không muốn, đừng áp đặt lên người khác."
Diệp Quân Dật không phải chính nhân quân tử.
Vì vậy, khi trời vừa hửng sáng, anh dập điếu thuốc cuối cùng trong nhà, gọi điện cho ông Lương ở Lỗ Thành: "Lê Mạn sẽ sinh vào ngày kia."
...
Khi nhận được cuộc gọi từ ông cụ nhà họ Lương và hiểu nội dung, Lương Chi Lan im lặng hồi lâu.
"Là bà chủ nhà họ Tống, con hãy thay mặt gia tộc đến chứng kiến, đừng làm phiền Lê Mạn. Quyền lựa chọn thuộc về con bé. Tạm thời không cần báo cho người nhà họ Tống, giữ vững căn cơ, tránh rắc rối phát sinh."
Cuối cùng, Lương Chi Lan chỉ đáp một chữ: "Được."
Hôm đó, chuyên cơ riêng của nhà họ Lương hạ cánh bí mật tại Bắc Kinh trong một giờ, sau đó tiếp tục cất cánh bay thẳng đến Paris.
Lúc Diệp Quân Dật đang lo lắng chờ đợi ngoài phòng sinh, anh nhìn thấy một quý phu nhân trang nhã dần tiến lại gần.
Xa xứ gặp gỡ, vì cùng một chuyện mà đến.
Đặc biệt là với Diệp Quân Dật, một người từng chứng kiến quá nhiều cái chết bi thương trên chiến trường, từng nhiệt huyết giết địch, nay đã coi nhẹ sinh tử.
Anh giữ khoảng cách an toàn với Lương Chi Lan, lịch sự nhưng lạnh nhạt: "Chào bà Tống."
Ánh mắt nhạt màu của Lương Chi Lan lướt qua những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán người đàn ông.
Diệp Quân Dật không phải người nóng vội, vậy mà lúc này bước chân anh lại rối loạn, đi qua đi lại, không thể ngồi yên.
Khoảnh khắc đó, Lương Chi Lan cảm thấy cha mình quả thực nhìn rất thấu đáo và rộng lượng.
Bên cạnh Lê Mạn chưa bao giờ thiếu những người đàn ông ưu tú ngưỡng mộ cô. Không làm phiền, trao quyền lựa chọn cho cô, đó là sự tôn trọng tốt nhất.
Tiếng khóc chào đời vang dội khắp hành lang của khu phòng bệnh cao cấp.
Diệp Quân Dật liếc nhìn Lương Chi Lan: "Giọng đứa nhóc này không thua gì giáo sư Lương. Là một công tử."
Nói xong, anh không nhìn thêm mà bước thẳng vào phòng sinh.
Một câu nói đơn giản của Diệp Quân Dật khiến Lương Chi Lan lặng lẽ đỏ mặt.
Năm ngoái, khi Diệp Quân Dật tuyên bố "Đứa bé là của tôi", nhà họ Tống không lên tiếng, nhưng trong lòng Lương Chi Lan cũng từng nghi ngờ và xem nhẹ Lê Mạn.
Có thời điểm, Diệp Quân Dật và Lê Mạn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trong mắt những kẻ có ý đồ, họ chẳng khác nào một đôi chó nhà có tang vội vã chạy trốn ra nước ngoài.
Vậy mà hôm nay, chỉ một câu nói của một người ngoài đã xóa sạch mọi điều tiếng.
Diệp Quân Dật đã khử trùng toàn thân ở chỗ Bội Kha, rồi nhẹ nhàng bước đến bên giường: "Cô ổn chứ?"
Gương mặt trái xoan của Lê Mạn đã dần hồng hào, cô khẽ mỉm cười gật đầu.
"Cô đúng là lợi hại," Diệp Quân Dật cũng cong môi cười: "Với cái dạ dày nhỏ như chim mà lại nuôi được một cậu nhóc bốn cân."
Lê Mạn nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự ấm áp: "Quân Dật, cảm ơn anh."
"Tên bé đã nghĩ xong chưa? Tôi sẽ sắp xếp người làm giấy tờ hộ khẩu."
"Lê Minh."
Tên thân mật là Hưởng Hưởng, vang dội như tiếng vọng.
Paris và Bắc Kinh chênh nhau sáu tiếng.
Hơn ba giờ sáng, Tống Khinh Thần vừa mới chợp mắt thì điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, anh mở điện thoại, rồi bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.
Thông tin không hiển thị người gửi, rõ ràng đã được mã hóa. Những tin nhắn như vậy anh chưa bao giờ mở. May mà tin này gửi đến điện thoại cá nhân của anh.
Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, mang theo sự ngỡ ngàng với thế giới mới, giữa đêm khuya tĩnh lặng, vừa trong trẻo vừa rõ ràng.
Tống Khinh Thần bỗng nhận ra điều gì đó, bàn tay run rẩy, phải siết chặt điện thoại mới có thể ổn định.
Môi mím chặt rồi lại cong lên, cứ thế lặp đi lặp lại. Nước mắt trong mắt anh lặng lẽ lăn xuống...
Chương 204: Quan điểm "phá cục" của cô
Lê Mạn và con trai cả của Tống Khinh Thần – Hưởng Hưởng, thực hiện sinh con dưới nước dưới sự hướng dẫn toàn diện của bác sĩ Bội Kha.
Chuyện ở cữ với Lê Mạn mang một phong cách rất riêng.
Cô chia 24 giờ mỗi ngày thành bốn phần: thời gian bên con, thời gian cho con bú, thời gian học tập và thời gian nghỉ ngơi.
Chương trình cử nhân của Học viện Chính trị Paris kéo dài ba năm theo mô hình 2+1, với hai năm học tại các cơ sở của trường và một năm bắt buộc trao đổi tại các trường đối tác trên thế giới, bao gồm cả Đại học Bắc Kinh và Đại học Hồng Kông.
Lê Mạn đi một con đường khác.
Năm nhất, cô học chuyên ngành Ngữ văn tại Đại học Bắc Kinh và hoàn thành kỳ thực tập tại Tân Hoa Xã. Năm hai, cô học Quản trị Kinh doanh tại Đại học Hồng Kông, đồng thời tham gia giảng dạy tình nguyện ở vùng Tây Nam. Năm ba, cô trở lại Học viện Chính trị Paris, theo đuổi ngành Chính trị học tiên tiến, bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp khi đang mang thai và nhận bằng kép từ cả Sciences Po và Đại học Bắc Kinh.
Trong thời gian ở cữ, cô dùng thời gian học tập để nộp hồ sơ xin học thạc sĩ ngành Hành chính công một năm tại Sciences Po.
Quá trình này cùng với việc cô luôn tích cực tham gia công tác Hội sinh viên tại mọi ngôi trường đã giúp cô xây dựng một mạng lưới quan hệ hàng đầu.
Họ là quý nhân, cũng là bạn bè, những người sẽ cùng cô chia sẻ và hỗ trợ nhau trong chặng đường phía trước.
Lê Mạn đến từ một gia đình bình thường, bằng nỗ lực phi thường, cô đã đặt chân vào Đại học Bắc Kinh. Đây là bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời cô.
Không có bước đầu tiên này, mọi chuyện phía sau đều chỉ là hư ảo.
Cô đã nắm chặt sợi dây "tri thức thay đổi số phận", từng bước vượt qua những thử thách để tự mở lối đi riêng.
Vì vậy, với cơ hội ra nước ngoài do ông cụ Lương trao cho, cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của nó. Đây là cơ hội để cô thực sự "phá cục", vượt qua rào cản giai cấp.
Tại Paris, căn biệt thự có vườn. Trong sân là những khóm diên vĩ xanh tím mọc rậm rạp ngay dưới cửa sổ phòng cô, mang theo vẻ đẹp yên bình mà cuốn hút.
Lê Mạn mặc một chiếc váy lụa tím nhạt cài khuy trước, khoác ngoài chiếc khăn lụa cùng tông màu.
Cô lướt nhanh tin tức chính trị trên màn hình máy tính, tay cầm sổ ghi chú, vừa viết vừa vẽ.
Dáng vẻ này cộng với ánh mắt sắc sảo khiến cô trông như một người phụ nữ bản lĩnh nơi thương trường, ngoại trừ...
Tập sổ dày cộp mà cô đang dùng có hình gấu Teddy.
Mỗi khi hoàn thành một trang ghi chú, cô sẽ đóng một con dấu hình gấu Teddy đáng yêu lên góc dưới cùng.
Ánh mắt Diệp Quân Dật thoáng qua nét dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch.
Dù đã làm mẹ, bản chất bên trong Lê Mạn vẫn chỉ là một cô gái 22 tuổi.
Anh nhìn mái tóc dài buông xõa sau lưng cô, ánh mắt thoáng dừng lại rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đặt hộp dinh dưỡng mang theo xuống bàn, khẽ thở dài.
Cô luôn cố gắng hết sức, dù là ngày thường hay trong thời gian ở cữ.
Diệp Quân Dật không nói gì, nhưng anh hiểu.
Cô đang dốc toàn lực để tiến lên.
Anh có thể trao cho cô một cuộc sống bình yên bất cứ lúc nào, nhưng ngay cả thời gian để cân nhắc điều đó, cô cũng không dành ra.
Hoặc có lẽ, cô chưa từng muốn dành ra.
Cổ chân cô gái mảnh đến mức một tay người đàn ông có thể nắm trọn.
Cổ chân trái đeo một chiếc lắc bạch kim, rủ xuống sáu bông hoa nhài điêu khắc từ kim cương thuần khiết.
Ánh sáng phản chiếu từ các mặt cắt kim cương, tia sáng rực rỡ nhất chiếu thẳng vào mắt Diệp Quân Dật.
Chiếc lắc này, cô chỉ tháo ra một lần duy nhất khi sinh con dưới nước.
Vừa trở lại giường, câu đầu tiên cô hỏi là "Con ổn chứ?", câu thứ hai là "Lắc chân đâu? Giúp tôi đeo lại."
Bội Kha từng hỏi: "Chiếc lắc đó là anh tặng à?"
Diệp Quân Dật thoáng sững người, nhẹ gật đầu.
"Hàm ý gì? Trói người hay trói lòng?"
Anh bật cười: "Cô nghĩ cô ấy là người có thể bị trói sao?"
Bội Kha khẽ cười nhạo: "Nói thẳng đừng giận nhé, hai người cách nhau tận 15 tuổi, anh thì cuộc đời đã an bài, còn cô ấy đang ở giai đoạn bứt phá, tính cách mạnh mẽ, e là anh không giữ được đâu."
Suy nghĩ của Diệp Quân Dật bị cắt ngang bởi âm thanh tin tức trên màn hình máy tính.
Anh chưa kịp nhìn rõ hình ảnh nhưng giọng phát thanh viên vang lên rõ ràng: "Tống Hiến Mân đến thị sát tại..."
Đôi mắt anh trầm xuống, những cơn sóng dữ dội cuộn trào, nhưng khi anh khẽ khép mi mắt, tất cả dần lắng lại.
Nghe mẹ nói, sang năm, cha anh – Diệp Thế Khiêm, cuối cùng cũng có thêm thời gian rảnh để trồng hoa, nuôi chim trong vườn.
Chỉ là ông thường xuyên nhắc đến Diệp Chu, lo lắng việc cậu từ trường học trong nước chuyển thẳng ra nước ngoài, liệu có khiến nền tảng học tiếng Trung bị gián đoạn không.
Diệp Quân Dật trấn an: "Không đâu, con đã mời gia sư giỏi nhất rồi. Mạn Mạn là thủ khoa Ngữ văn Đại học Bắc Kinh, cô ấy sẽ dạy Diệp Chu, còn ai giỏi hơn nữa?"
Bà Diệp im lặng hồi lâu qua điện thoại.
Anh cũng không nói gì, chỉ yên lặng đồng hành qua đường dây xuyên lục địa, thậm chí nín thở sợ làm phiền bà.
Mãi sau, bà Diệp mới thở dài: "Thỉnh thoảng cha con cũng nhắc đến Tri Thu, chỉ gọi tên, rồi cứ thế im lặng, hỏi gì cũng không trả lời, nước không uống, cơm không ăn."
"Vậy mẹ cứ yên lặng ở bên cạnh đi." Đôi mắt anh ánh lên chút u buồn. "Vài năm nữa, đợi cha về hưu, con đón cha mẹ qua đây, không bao giờ phải quay lại nơi đó nữa."
"Còn Lê Mạn?"
Anh dịu dàng đáp: "Mẹ yên tâm, con đảm bảo cô ấy sẽ đối xử tốt với Diệp Chu."
*
Trong khi Diệp Quân Dật đang trầm tư, Lê Mạn cũng đang chìm trong thế giới riêng.
Những ngày đầu ở Paris, cô bận rộn thích nghi với môi trường mới, xây dựng mối quan hệ mới.
Cô cố tình né tránh mọi thông tin liên quan đến gia tộc Tống thị, tập trung toàn bộ vào việc học.
Ngay cả khi gặp Trì Vị, dù đoán được anh ta là do Tống Khinh Thần cử đến để bảo đảm cuộc sống của cô không thiếu thốn, cô vẫn khép chặt lòng mình.
Một lần yêu, một lần tổn thương.
Khi máy bay cất cánh rời khỏi Lỗ Thành, cô đã xác định mối quan hệ ấy là "duyên tận".
Cái gọi là "phá cục" mà cô theo đuổi không phải là trốn vào vòng tay ai đó, mà là không ngừng nâng cao giá trị bản thân, tạo điều kiện tốt nhất cho con trai – Lê Minh.
Tàn nhẫn mà nói, trong những kế hoạch đó, cô chưa từng tính đến Tống Khinh Thần.
Vậy nên, số tiền Trì Vị mang đến, một phần cô gửi vào quỹ trưởng thành của Hưởng Hưởng, phần còn lại chuyển toàn bộ vào quỹ giáo dục "Lê Minh" ở Tây Nam.
Đó là vùng đất Tống Khinh Thần đang quản lý, cô chọn cách khác để trả lại cho anh.
Bảo mẫu bế Hưởng Hưởng đến.
Lê Mạn thu dọn sách vở, khử trùng tay, rồi đón lấy con.
"Đúng là một cục bột ham ăn." Cô cười dịu dàng, chăm chú nhìn bé con.
Thằng bé lớn hơn chút, nét mặt dần lộ ra đường nét của cha mẹ.
Đôi mắt đen láy của con, vẫn trong veo thuần khiết, nếu thêm một chút sâu thẳm, trầm ổn của người trưởng thành...
Ánh mắt Hưởng Hưởng dần trùng khớp với đôi mắt thâm sâu, khó đoán trong ký ức cô.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ lướt qua đôi mắt bé con, khóe môi cô ánh lên ý cười.
Lúc bản tin về Tống Hiến Mân lướt qua màn hình, lòng cô như có viên sỏi rơi xuống hồ nước.
Cô luôn là người thấu suốt.
Cô hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của con: "Sao con không giống mẹ, mà lại giống người cha mặt lạnh, tâm cơ sâu kia nhỉ? Hưởng Hưởng, cha con họ Tống, đợi con lớn thêm chút, mẹ con mình cùng xem tin tức về ông ấy, xem cha con vừa nghiêm khắc vừa khó chịu thế nào."
Nói xong, cô ngẩng đầu, thấy Diệp Quân Dật đang thư thái thưởng trà trong phòng khách.
Dường như anh không nghe thấy những lời vừa rồi, cũng chẳng bày tỏ bất kỳ phản ứng nào.
Cô lè lưỡi làm mặt quỷ, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Diệp Quân Dật đứng dậy, đón lấy Hưởng Hưởng.
"Ngồi xuống đi, đừng đứng lâu."
"Thay mặt Hưởng Hưởng, cảm ơn chú Diệp."
Chương 205: Gặp gỡ không chút ấm áp
Trước mặt người ngoài, Lê Mạn và Diệp Quân Dật luôn tuân thủ thỏa thuận vô hình giữa họ.
Anh gọi cô là "bà Diệp", cô đáp lại bằng "Quân Dật", còn Tiểu Hưởng gọi anh là "ba Diệp", Diệp Chu vẫn giữ cách gọi cô là "dì Tiểu Lê".
Đây chính là thông điệp gửi đến những người từng trải qua cơn sóng dữ đó.
Khi hai người rời khỏi đất nước trong tình thế chật vật, vòng xoáy lúc ấy đã lên đến đỉnh điểm.
Hoặc là ra đi, hoặc là Diệp Chu, Lê Mạn và đứa trẻ trong bụng cô sẽ trở thành con cờ, theo những cách khác nhau, vùi thây nơi đất lạnh.
Thời gian là thước đo chính xác nhất. Sau những lần giằng co, kẻ mạnh yếu sẽ dần lộ rõ.
Khi Lê Mạn đến Paris gần một năm, cục diện thắng bại đã dần có xu hướng rõ ràng.
Hôm ấy cô đang đọc tin tức trên máy tính bảng.
Một mùa xuân nữa lại về, tính ra cô đã ở Paris gần một năm.
Khi rời khỏi nhà họ Lương, ông cụ Lương từng dặn cô một câu riêng: "Tiểu Lê, khi nào có thể tự do về nước, ta sẽ báo tin cho cháu, nhưng chỉ có cháu thôi, còn đứa bé, để sau hẵng tính."
Cô không do dự, mỉm cười đáp: "Vâng, cháu hiểu, cảm ơn ông cụ Lương."
Ngón tay trắng trẻo lướt qua một bài phỏng vấn đầu xuân rồi dừng lại.
Người đàn ông trong màn hình là đại diện hỗ trợ khu vực Tây Bắc có dáng vẻ chững chạc, trong mắt lộ chút phong sương. Anh nói: "Năm nay tôi sẽ ở lại đây cùng mọi người, cảm nhận hương vị Tết của các dân tộc thiểu số. Chúc Tết toàn thể đồng bào, chúc Tết gia đình tôi ở Bắc Kinh."
Đó là Thẩm Mục Chi.
Lê Mạn còn nhớ lần gặp anh ta ở Lỗ Thành, vẻ ngang tàng của con nhà thế gia chẳng coi Lạc Tử Khiêm ra gì.
Nhà họ Thẩm luôn kín tiếng, Thẩm Định Tùng và Tống Khinh Thần lại có quan hệ rất tốt.
Một người như Thẩm Mục Chi vốn an nhàn ở Bắc Kinh, sao lại "chủ động xin đi" hỗ trợ vùng Tây Bắc?
Cô khẽ cong môi, lắc đầu.
Một công tử quen sống sung sướng, nói chuyện lúc nào cũng thích hếch mắt lên, miệng đầy gai nhọn.
Rõ ràng, nhà họ Thẩm đã hạ quyết tâm, đưa Thẩm Mục Chi ra ngoài, bắt anh ta phải dấn thân vào vùng đất khó khăn, để rèn giũa chính mình.
Lê Mạn cầm ly sữa ấm bên cạnh, uống nửa ly, ánh mắt suy tư nhẹ lay động.
Bỗng ly sữa rơi xuống "cạch" một tiếng, Tiểu Hưởng đang chơi chuông trong cũi "oa" lên khóc nức nở.
Lê Mạn cười nghiêng ngả, thầm trách một câu: "Đồ nhát gan."
Cô cầm máy tính bảng, ngồi xuống bên con trai, khẽ trách yêu: "Lại ỷ vào mẹ yêu con hả? Lần nào cũng khóc ầm trời mà không rơi lấy một giọt nước mắt, sấm rền mà chẳng có mưa, định hù ai đây? Hửm? Nhóc con xấu xa."
Cô bế Tiểu Hưởng lên, nhìn vào đôi mắt to tròn, giống hệt Tống Khinh Thần, từng chút từng chút hôn lên má cậu bé.
Đến khi Tiểu Hưởng cười khanh khách, cô mới đặt con ngồi trên đùi, tựa vào lòng mình: "Tiểu Hưởng, cùng mẹ xem một người nhé, nếu mẹ không đoán sai..."
Cô vào trang tin của một tỉnh phía Tây Nam, trên hình ảnh nổi bật, cô lập tức nhìn thấy người đó.
Hai năm đã trôi qua kể từ khi anh đến An Thị, sắp bước sang năm thứ ba.
Người này có ý chí riêng, cố chấp đến mức Lê Mạn cũng không đoán nổi.
Chẳng hạn như suốt hai năm qua, ngoài những lúc bắt buộc phải xuất hiện, anh hoàn toàn tránh ống kính, cấm chụp lén, chỉ lặng lẽ làm tròn trách nhiệm.
Nhưng lần này anh lại đứng trước ống kính, bên cạnh Triệu Duệ Khang.
Dòng thời gian trong bức ảnh, chỉ cách đoạn video của Thẩm Mục Chi vài ngày.
Đây là tín hiệu.
Lê Mạn chưa bao giờ dịu dàng đến thế.
Cô ôm lấy Tiểu Hưởng, ngón tay nhẹ lướt qua màn hình, từ mái tóc, từng đường nét trên gương mặt, đến yết hầu cao vút dưới lớp cổ áo trắng. Gò má cô thoáng ửng hồng.
"Đây là ba con, một ông chú tên Tống Khinh Thần."
Tâm trạng cô bỗng nhiên trở nên tốt hơn.
Trong điện thoại, cô vui vẻ nhận lời mời của Bội Kha, hẹn gặp vài người bạn địa phương, cùng đi xem show diễn thời trang.
Xe vừa rời khỏi cổng, một người đàn ông bất ngờ đi tới, khiến cô phải phanh gấp: "Anh Diệp? Có thể chào một câu hoặc tránh sang một bên không?"
Diệp Quân Dật mặc sơ mi xanh biển, quần âu đen, khoác áo choàng dài đen, dáng vẻ phong trần.
Rõ ràng, anh vừa từ buổi đầu tư về, thậm chí chưa kịp thay đồ, đã tới đây.
"Bội Kha cũng gọi cho tôi," Anh nhếch môi cười nhẹ: "Nói bà Diệp sắp đi xem show, bảo tôi đừng bàn chuyện làm ăn nữa, về nhà trông con, hoặc đi theo làm vệ sĩ cho mấy cô."
Lê Mạn chớp mắt: "Rồi sao?"
"Người trông trẻ chuyên nghiệp hơn tôi trong việc chăm sóc con, vì vậy tôi đã đồng ý với Bội Kha làm điều tôi giỏi nhất – bảo vệ."
Diệp Quân Dật giơ cao tấm thẻ thông hành trong tay.
Lê Mạn nhẹ nhàng đáp: "Vậy cũng được."
Nếu đây chỉ là buổi trình diễn của riêng hai người, Lê Mạn nhất định sẽ từ chối.
Cô luôn có ranh giới rõ ràng, dùng cách của mình cắt đứt mọi mối liên hệ mập mờ không thuộc về thỏa thuận.
Nhưng lời mời là từ Bội Kha.
Về mối quan hệ giữa Bội Kha và Diệp Quân Dật, sau một thời gian tiếp xúc, cô đã hiểu đôi chút.
Khi Diệp Quân Dật bị thương nặng, Bội Kha đã dùng đủ mọi mối quan hệ, thông qua bạn học ở Harvard để mời các chuyên gia y tế hàng đầu hội chẩn cho anh.
Hai người luôn là bạn bè thân thiết nhưng chưa bao giờ tiến xa hơn, cho đến khi bất ngờ xuất hiện một "bà Diệp" tên Lê Mạn.
Bội Kha sau đó thừa nhận rằng chỉ một câu "bà Diệp" đã khiến tim cô ấy run rẩy. Dù Diệp Quân Dật có lặng lẽ làm chuyện lớn thế nào cũng không thể không khiến người khác ngỡ ngàng.
Định mệnh luôn như một kẻ thích trêu đùa.
Giống như Lê Mạn, khi ngồi chung chiếc Rolls-Royce với Diệp Quân Dật để đến xem buổi trình diễn thời trang, hoàn toàn không thể ngờ rằng sau một năm xa cách, cô và Tống Khinh Thần lại gặp nhau theo cách đó.
...
Cuối năm, sau một cuộc họp, Tống Khinh Thần bị Triệu Duệ Khang gọi đến văn phòng.
Sau vài câu khách sáo, Tống Khinh Thần đặt chiếc tách trà đã uống cạn xuống bàn: "Ông Triệu có gì dặn dò, xin cứ nói. Với tôi, năm mới chỉ là một lời nhắc nhở về trách nhiệm với dân sinh. Tôi đã kết hôn với sứ mệnh, sứ mệnh cần tôi làm gì, tôi sẽ làm nấy, coi bốn bể là nhà."
Triệu Duệ Khang đẩy một tập tài liệu về phía anh.
Tống Khinh Thần nhanh chóng lướt qua nội dung, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ "Hội nghị chi nhánh tại Paris".
Anh lặng lẽ đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười ẩn ý của Triệu Duệ Khang: "Khinh Thần, cậu là cán bộ trẻ, cần ra ngoài học hỏi nhiều hơn. Hội nghị này, cậu đi tham dự đi."
Paris – thành phố của sự lãng mạn, Tống Khinh Thần đã từng đến nhiều lần.
Những năm thiếu niên, vào mỗi kỳ nghỉ đông và hè, anh đều được sắp xếp tham gia các đoàn nghiên cứu quốc tế, dùng đôi chân và đôi mắt để đo đếm thế giới.
Khi vào đại học, anh cũng từng có một năm học trao đổi tại Đại học Sorbonne.
Chỉ là chưa lần nào giống như lần này.
Khi máy bay hạ cánh, hít thở bầu không khí ẩm ướt mang theo hơi nước từ sông Seine, anh đột nhiên cảm thấy lo âu một cách kỳ lạ.
Sau cùng, ánh mắt thoáng qua vẻ trầm lặng, hóa thành chút gì đó ướt át và cay xè.
Tình nhân? Anh thất bại. Chỉ cần gọi một tiếng "Mạn Mạn", có lẽ cô cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Người cha? Càng thảm hại. Nhiều đêm mất ngủ, anh bật đi bật lại đoạn ghi âm tiếng khóc chào đời của con, nhưng lại không thể mường tượng nổi gương mặt đứa trẻ.
Anh từng thử gọi cho Lê Mạn.
Đặc biệt mua một chiếc SIM rác ở một tiệm ven đường tại thủ đô, trái tim căng thẳng như một chàng trai trẻ lần đầu tỏ tình, hy vọng cô có thể nhầm tưởng đó là bạn học cũ ở đại học mà bắt máy.
Nhưng anh đâu biết, mỗi bước đi của Lê Mạn đều vô cùng cẩn trọng.
Cô chỉ lưu số của năm người, trong đó không có Tống Khinh Thần.
Cùng với các lãnh đạo từ những địa phương khác, anh lên chiếc xe công vụ, di chuyển đến khách sạn nghỉ ngơi trước khi tham dự hội nghị vào ngày hôm sau.
Khi xe bị kẹt ở một đoạn đường đông đúc, thư ký tháp tùng kiên nhẫn giải thích: "Đây là Tuần lễ Thời trang thường niên, rất xin lỗi, mong các vị lãnh đạo thông cảm, tôi sẽ liên hệ ban tổ chức để mở đường."
Tống Khinh Thần vốn không có hứng thú với thời trang hay giới giải trí.
Nhưng lần này, nữ chính của bộ phim do Trì Vị đầu tư sẽ xuất hiện tại Tuần lễ Thời trang, nên An Duyệt đã bay sang Paris từ trước.
Tô Lạc Ảnh tài trợ trang sức cho một số minh tinh, Đỗ Trọng Hi cũng tranh thủ kỳ nghỉ để đến Paris.
Họ đã hẹn nhau tổ chức bữa tiệc chào đón anh vào buổi tối.
Ánh mắt Tống Khinh Thần vô tình lướt qua ô cửa sổ xe, nhìn về phía khu vực dừng xe VIP.
Đúng lúc ấy, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen từ từ dừng lại.
Anh theo phản xạ giữ chặt ánh mắt.
Chiếc xe đó, giống hệt chiếc mà Lê Mạn từng dừng lại bên ngoài tiệm ăn sáng ở thủ đô.
Cũng giống như anh chỉ lái Maybach màu đen, Diệp Quân Dật chỉ chọn Rolls-Royce màu đen cho các chuyến công tác.
Nhân viên đón khách bước đến mở cửa xe.
Yết hầu Tống Khinh Thần khẽ trượt lên xuống, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên đầu gối, bản thân anh cũng không nhận ra.
Dáng người mảnh mai trong chiếc sườn xám màu ngọc bích mang theo nét quyến rũ nồng đậm của một người phụ nữ trưởng thành bất ngờ xuất hiện sau ba trăm ngày đêm xa cách, khiến đồng tử anh như trải qua một trận địa chấn.
Cho đến khi người đàn ông cao lớn từ ghế lái bước xuống, nhanh chóng tiến đến bên cô, đưa chiếc áo khoác dài rồi mỉm cười nói gì đó...
Tống Khinh Thần lặng lẽ thu lại ánh mắt, bàn tay siết chặt thành nếp trên quần âu.
Gương mặt bị băng giá bao phủ.
Ngay cả đồng nghiệp ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được luồng khí lạnh sắc bén, bông đùa một câu: "Anh Tống, anh mang cả băng tuyết của núi Ngọc Long đến Paris rồi sao?"
Tống Khinh Thần khẽ nhếch môi: "Xem xem ai lạnh hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro