Phiên ngoại

Phiên ngoại 1: Tình yêu của Trương Dạng

Trương Dạng là người thích dùng hành động hơn lời nói, tình yêu của hắn đối với Trương Mạn Đường cũng sẽ thể hiện như vậy. Hắn không chắc người ngốc nghếch như Trương Mạn Đường có thể nhận ra hay không, có lẽ khả năng lớn là không bởi vì người này cứ luôn miệng cầu xin hắn hãy nói ra lời anh yêu em nhiều một chút.

Lúc hai người mới xác nhận mối quan hệ bao dưỡng, Trương Dạng ngoài mặt thì thờ ơ, không quá quan tâm cậu nhưng thực chất thì mọi chướng ngại nghề nghiệp phía trước hắn đều thay cậu dẹp bỏ gọn gàng. Chưa có bất cứ một tình nhân nào được hắn hỗ trợ chuyển sang một công ty mới, tất cả chỉ dừng lại ở một dự án nghệ thuật nổi tiếng nào đó mà thôi. Chưa có bất cứ người nào được hắn quan tâm đến chuyện tìm người quản lý tốt để hỗ trợ, cũng chưa có bất cứ người nào được hắn đưa về nhà, gặp mặt con trai mình.

Vẻ bề ngoài Trương Dạng là người thích chơi bời tiệc tùng, thực chất hắn lại rất thích yên tĩnh và cảm giác gia đình, thế mới có chuyện Trương Mạn Đường là người đầu tiên được hắn đưa về nhà riêng nhiều lần như thế, bởi vì hắn thích sự tỉ mỉ cẩn thận trong từng động tác nhỏ của cậu, thích cái cách cậu dỗ dành Trương Tu, khi ấy hắn đã nghĩ đến chuyện giữ cậu lại ở bên cạnh một thời gian nữa, tuy không xác định quan hệ yêu đương nhưng ít nhất có thể ở bên cạnh cho hắn cảm giác thoải mái, yên bình.

Những người mang theo sự ghen ghét từng xuất hiện trong cuộc đời của Trương Mạn Đường, đều là do Trương Dạng ra tay xử lý hết, từ đồng nghiệp trong giới của cậu đến thư ký của hắn hay thậm chí là nhà báo, người đi đường tình cờ đăng những tin tức sai sự thật về cậu, hắn đều biết cả, đều thẳng tay xử lý hết đám người kia một cách âm thầm. Có lẽ trong giây phút đó hắn vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, hắn chỉ biết rằng ngoài bị hắn bắt nạt ra thì những người khác đừng mong tổn thương đến cậu dù chỉ là một chút.

Trương Mạn Đường ngoan ngoãn nghe lời đến mức Trương Dạng không có lý do gì để bỏ rơi cậu, có lẽ vì trách nhiệm cũng có lẽ vì hắn không lỡ làm đau người này. Thời điểm tình đầu quay về, Trương Dạng cũng đã từng rất hoang mang, không phải vì hắn còn tình cảm với người cũ mà là vì hắn lo sợ Trương Mạn Đường sẽ hiểu lầm. Dù sao thì cún con của hắn là người suy nghĩ nhiều, mà những dòng suy nghĩ miên man kia của cậu thì lại không bao giờ chính xác cả, thế cho nên hắn mới lạnh lùng phân rõ khoảng cách với tình cũ, không bao giờ làm ra những chuyện khiến cậu hiểu lầm. Chỉ là do dù hắn có thể hiện như nào đi chăng nữa thì dường như cún con kia vẫn cứ có những suy nghĩ sai lệch.

Sau đó Trương Dạng dần dần nghiện cái cảm giác Trương Mạn Đường vì hắn mà lo lắng trước sau, lúc nào cũng trong trạng thái không thể an tâm được. Tình yêu bình thường là kiểu hai người khi ở cạnh nhau đều cảm thấy yên bình, nhưng mà tình yêu của hắn lại là kiểu thống trị khống chế, hắn muốn mọi suy nghĩ của cậu đều chỉ có thể dừng lại trên người hắn, hắn muốn cậu lúc nào cũng sẽ lo lắng chuyện cậu sẽ mất hắn vào một ngày nào đó, chỉ có như vậy Trương Mạn Đường mới ỷ lại vào hắn, mới không có dũng khí mà bỏ rơi hắn được. Thật ra Trương Dạng cảm thấy như vậy cũng không công bằng với cậu, chỉ là sự an toàn này đã rất nhanh lấp đầy nỗi niềm áy náy ít ỏi kia, dù sao hắn cũng đã đối xử với cậu rất tốt. Hắn không ngoại tình, từ lúc hắn bao dưỡng cậu thì hắn đã không lăng nhăng với bất cứ người mẫu diễn viên nào khác. Hắn không muốn cậu cứ mãi vùng vẫy trong đống bùn lầy giải trí cho nên hắn mới giữ cậu trong nhà, mỗi ngày để cậu nấu ăn, ăn ăn đến nghiện lại không thể ăn mấy thứ khác nữa.

---

Hôm nay Trương Mạn Đường giận hắn, bởi vì trong túi áo vest của hắn có nhiều hơn 3 tấm danh thiếp của những cậu diễn viên mới nổi. Nói là giận nhưng thật ra chỉ là ít nói hơn một chút mà thôi, hắn nói với cậu câu nào thì cậu vẫn sẽ đáp lời, ngay cả lúc ở trên giường làm chuyện vận động mạnh kia cũng sẽ phối hợp.

Hành sự qua đi, Trương Dạng ngồi ở bên giường hút thuốc lá, trong căn phòng lớn không có ánh đèn chỉ có duy nhất tàn lửa nhỏ lập lòe trên đầu thuốc kia của hắn. Giọng của Trương Dạng rất khàn, có lẽ là vì mới kết thúc chuyện kia.

"Em lại giận nữa, chẳng phải tôi đã hỏi em rằng em có muốn đến bữa tiệc ngày hôm nay rồi hay không sao, là em nói không muốn đi."

Trương Mạn Đường nằm xoay lưng lại với Trương Dạng, chỉ có khi đèn đã tắt, cậu mới không nhìn thấy gương mặt hắn, không bị ánh mắt của hắn chi phối, mới dám phản kháng một chút.

"Em đã hứa với Tiểu Tu sẽ dẫn nhóc con đi xem phim, ngày hôm nay là suất chiếu cuối cùng rồi, không thể hủy bỏ."

Trương Dạng khẽ nhả một ngụm khói thuốc, mấy tấm danh thiếp kia hắn cũng không biết ở trong túi áo mình lúc nào nữa.

"Chỉ là vài tấm danh thiếp mà thôi, tôi không để ý, em việc gì phải để ý như vậy."

Trương Mạn Đường nằm ôm góc chăn, im lặng không nói. Cậu và hắn quen nhau cũng là trong mấy buổi tiệc tùng xã giao như vậy, năm đó chẳng phải chính cậu cũng phải đứng ở một bên nghe lén học hỏi người ta cách bắt chuyện với hắn hay sao, Trương Dạng ở trong bữa tiệc đó thật sự là người rất được chú ý tới.

Trương Dạng tắt điếu thuốc, nâng chăn nằm xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, thuận tay ôm lấy eo cậu kéo vào trong lòng, đôi môi nóng bỏng hôn xuống gáy cậu.

"Tôi chỉ tìm kiếm cơ hội làm ăn ở đó, không có suy nghĩ gì khác."

Trương Mạn Đường cắn cắn môi dưới, cậu không nghĩ những nghệ sĩ mới nổi kia có thể có cơ hội làm ăn chân chính gì.

Trương Dạng cười khổ, dùng giọng nói dịu dàng nam tính kia giải thích.

"Tối nay tôi về nhà lúc 10 giờ, tiệc còn chưa tan đâu, em không biết sao."

Trương Mạn Đường gật đầu, đúng là hôm nay Trương Dạng về rất sớm.

"Em biết... nhưng mà... Tại sao trong túi anh lại có nhiều danh thiếp như vậy chứ, hoặc là trước khi về anh có thể bỏ đi mà, coi như là giấu diếm em cũng được."

Trương Dạng xoa xoa cơ ngực mềm mại của Trương Mạn Đường.

"Tại sao tôi phải giấu chứ, tôi cũng không làm chuyện gì có lỗi với em cả. Danh thiếp kia là bọn họ tự đút vào, tôi không hề muốn nhận."

Trương Mạn Đường bĩu môi.

"Không muốn nhận cũng đã ở trong túi áo của anh rồi."

Trương Dạng buồn cười.

"Em muốn phải như nào mới hài lòng, sau này đi dự tiệc một mình, tôi không mặc áo có túi nữa nhé?"

Không gian rơi vào sự im lặng tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng rên rỉ bắt đầu truyền ra, Trương Dạng lại bắt đầu một hồi vận động dịu dàng nữa.

"Cún con, mấy người bọn họ không thể so sánh với em được đâu. Trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có một mình em mà thôi."

Phiên ngoại 2: Chuyến đi Maldives 1

Trong chuyến đi Maldives 7 ngày cùng với nhóm bạn của Trương Dạng, bọn họ đã thuê riêng một khu resort trên biển với 10 căn nhà gỗ riêng biệt. Chỗ này nước khá nông, đám nhóc con chơi cũng khá an toàn, hơn nữa mỗi nhà đều dẫn theo một bảo mẫu chăm sóc khiến cho nhóm người lớn đều có không gian riêng rất thoải mái.

Trương Mạn Đường nghe nói, mấy căn resort lần này đều là do Lương Đông chi trả, hình như hắn ta đã thua trong một trò cá cược gì đó của bọn họ. Sau đó Trương Dạng nói cho cậu biết nguyên do rằng bởi vì Lương Đông không lừa được Triệu Tử Thiêm dùng thuốc cho nên mới thua cuộc, hắn còn cho cậu xem tin nhắn trong điện thoại của bọn họ, thì ra bọn họ cũng thành lập một nhóm chat, trong đó còn có mấy hình bán nude như là cần cổ, lưng hoăc là chân chi chít những vết hôn xanh tím nhìn rất khủng bố, nhìn kỹ một chút thì có thể nhận ra những tấm hình chụp kia đều là mấy người bạn của cậu. Chỉ có một người có nickname là ZG viết rằng: Vợ tôi rất cảnh giác, không làm ăn được gì.

"ZG là Lương Đông sao?" Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Dạng hỏi.

Trương Dạng gật đầu biểu thị điều cậu đang nghĩ là đúng. Trương Mạn Đường đỏ mặt xấu hổ khi thì thấy hình ảnh đôi chân mình đang đặt lên vai của Trương Dạng, trên bụng cậu và trên giường còn có mấy viên thuốc bị đổ ra, tuy rằng không nhìn thấy mặt, cũng không bại lộ ra những thứ không nên thấy nhưng hành động kia vừa nhìn đã biết là đang hành sự rồi.

"Trương Dạng... Sao anh lại gửi tấm hình này chứ."

Trương Dạng lấy lại điện thoại của mình, thản nhiên nói: "Cho bọn họ biết em ngoan, là tình nguyện uống thuốc chứ không cần phải lừa uống như mấy người nhà bọn họ."

Trương Mạn Đường xấu hổ không thôi, kéo tay Trương Dạng nhỏ giọng nói: "Trần Dương nói với em rằng là thuốc 3 phần độc, sau này..."

Trương Dạng không đợi cậu nói xong đã trực tiếp cắt ngang.

"Đừng tin lời cậu ta, cậu ta chỉ biết mấy thứ máy móc vô tri thôi, cũng không phải bác sĩ, hơn nữa Chu Lập nói rằng cậu ta cũng muốn thử, chứ không phải là bị lừa."

Trương Mạn Đường cũng đã đọc được tin nhắn từ nickname Ô Nha trong máy của Trương Dạng vừa rồi, anh ta viết rằng: Trần Dương nhà tôi đồng ý muốn thử, thuốc này nên uống trước khi ăn tối hay sau khi ăn tối?

Trương Mạn Đường cũng không muốn uống thuốc, mấy thứ đồ chơi đó của Trương Dạng khi uống vào đúng là rất hưng phấn nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy cả người đều mất sức, mỏi nhừ.

"Nhưng đúng là có câu thuốc 3 phần độc..."

Trương Dạng cúi đầu hôn lên môi của Trương Mạn Đường.

"Em tin lời tôi nói là được rồi, nếu như không dùng thuốc thì em không chịu nổi kích thích từ mấy món đồ chơi của tôi đâu. Yên tâm đi, bên trong đều là đồ bổ, không độc hại."

Trương Mạn Đường phản kháng yếu ớt như vậy, đương nhiên sẽ không thu về được kết quả gì rồi. Chuyện dùng thuốc nóng kia sẽ không thể thay đổi được, nếu như ngày nào chơi trò kích thích nhất định sẽ phải uống 1 viên, đúng như Trương Dạng đã nói, không uống thì cậu sẽ không chịu được.

"Trương Dạng... Anh đừng gửi ảnh lên đó nữa được không... Em rất xấu hổ."

Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, kéo Trương Mạn Đường đi vào căn resort đã được xếp sẵn cho mình.

"Tôi cũng không gửi mấy ảnh lộ liễu quá, em yên tâm, ảnh đó chỉ tôi được xem thôi."

Mọi chuyện sẽ không có cái gì thay đổi cả, dù sao nhà bọn họ khác nhà người ta, Trương Dạng làm chủ, mọi chuyện đều là hắn quyết định, cậu chỉ việc nghe theo mà thôi.

Buổi tối mọi người tổ chức party chơi rất vui, đều là bạn bè quen nhau thân thiết nên không cần e ngại. Tiệc trên biển, quần áo mặc cũng đơn giản thoải mái, Trương Dạng mặc một chiếc quần đùi màu trắng, khoác trên mình chiếc áo sơ mi rộng rãi có họa tiết hoa màu xanh tối, cúc áo để mở làm lộ ra cơ bụng rắn chắc hoàn mỹ.

Dáng người của Trương Dạng rất tốt, nếu như để người ngoài bắt gặp nhất định sẽ nảy sinh cảm giác si mê, chỉ là những người đàn ông khác ở đây cũng có dáng người tương tự hắn, lại mặc cùng một kiểu trang phục như thế, mà mỗi người đều có một vị giám sát kè kè bên cạnh cho nên Trương Mạn Đường cũng rất thoải mái, không hề ghen tuông.

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lúc trước đều là nghệ sĩ, bọn họ ở trên bục cùng nhau song ca một bài hát. Trương Mạn Đường ngồi ở bên cạnh Trương Dạng chăm chú lắng nghe, cảm thấy vô cùng ghen tị, nếu như Trương Dạng cũng có thể hát tặng cậu một bài thì tốt, từ trước đến nay cậu chưa từng được nghe hắn hát bao giờ.

Cặp đôi Chu Lập và Trần Dương ngồi ở một góc, cậu nghe nói Chu Lập không biết uống rượu, hễ uống rượu vào là sẽ say, trong các cuộc gặp mặt bạn bè hay đối tác, người uống rượu thay hắn đều là Trần Dương. Giống như hoàn cảnh bây giờ vậy, Trần Dương uống rượu trắng còn Chu Lập và con trai Tiểu Minh của bọn họ ăn đậu phộng. Trương Mạn Đường đã từng ước gì Trương Dạng cũng giống như Chu Lập vậy, một người đàn ông nghiêm túc thành thật, cả đời chỉ có một đối tượng theo đuổi, nhưng sau này Trần Dương mới nói với cậu rằng Chu Lập là người thành thật quá mức, ngay cả việc trước khi hôn hay trước khi làm chuyện đó cũng phải thẳng thắn hỏi qua Trần Dương, cậu ấy đồng ý mới làm, không đồng ý sẽ không làm, không hề có chút lãng mạn gì cả.

Trình Kiệt và Tiêu Dật sớm đã chọn một góc tối ngồi hôn nhau, bọn họ vẫn luôn như vậy, vẫn rất nóng bỏng không hề e ngại người xung quanh. Còn nhớ khi ấy cậu và Trương Dạng vẫn đang trong mối quan hệ kim chủ diễn viên, trong phòng vệ sinh tại buổi lễ trao giải, cậu đã từng tình cơ nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng rên rỉ cuồng loạn, hai người đó không ai khác chính là sếp cũ của cậu và phu nhân nhà hắn.

Cặp đôi Tô Thành và Đồ Du Du là người khiến cho cậu cảm thấy khó dung hợp nhất. Đồ Du Du rất trưởng thành, rất điềm tĩnh tuy rằng có đôi lúc hơi ngốc nghếch còn Tô Thành thì lại rất ngông cuồng, lúc nào cũng giống như tính cách của một cậu học sinh cá biệt. Trương Dạng nói với cậu rằng hai người bọn họ là thầy trò, Đồ Du Du từng vì Tô Thành mà gặp tai nạn xe cộ suýt chút nữa mất mạng, cho nên cho dù Tô Thành có ngông cuồng với người ngoài đến đâu đi chăng nữa cũng vẫn rất nghe lời Đồ Du Du, chăm sóc cậu ấy rất tận tình, ngay cả đút đồ ăn cũng muốn làm thay.

Trương Mạn Đường ngồi nhìn những cặp tình nhân xung quanh, lại nghĩ đến bản thân mình. Hai người bọn cậu rốt cuộc là như nào nhỉ, Trương Dạng cũng chẳng có hành động gì cả ngoài việc ngồi ghế khoác vai cậu.

Đợi cho Lương Đông và Triệu Tử Thiêm hát xong rồi, Trương Mạn Đường cũng cảm thán trong lòng khen bọn họ hát thật hay. Trương Dạng đang xem điện thoại di động, dường như hắn có công việc cần giải quyết cho nên đứng dậy rời đi. Trương Mạn Đường hơi chạnh lòng, người đàn ông cuồng công việc này không thể rời bỏ điện thoại của hắn nãy giờ.

Phiên ngoại 3: Chuyến đi Maldives 2

Đã 10 phút trôi qua, Trương Mạn Đường không muốn tiếp tục ngồi lại chỗ này nhìn những cặp tình nhân trước mặt ân ái nữa, cậu đứng dậy đi ra bên ngoài chỗ lan can hóng gió biển, vừa hay Trương Dạng cũng nói chuyện điện thoại xong đi vào.

"Có công việc sao?" Trương Mạn Đường nhìn Trương Dạng hỏi.

Trương Dạng ừ một tiếng, đi đến chỗ câu.

"Sao lại ra ngoài này?"

Trương Mạn Đường trả lời: "Em thấy bên trong hơi ồn cho nên đi ra ngoài hóng gió một chút."

Trương Dạng ôm lấy eo cậu từ phía sau, tận hưởng cơn gió biển mát dịu thổi nhẹ tới.

"Em không vui sao?"

Trương Mạn Đường lắc đầu.

"Em rất vui."

Trương Dạng đặt cằm lên vai của Trương Mạn Đường, khẽ cọ nhẹ vào vành tai cậu.

"Tôi hát không giỏi như làm tình đâu."

Trương Mạn Đường đỏ mặt, cứ tưởng rằng Trương Dạng nãy giờ luôn nhìn điện thoại nên không để ý cậu, hóa ra hắn vẫn hiểu hết suy nghĩ trong đầu cậu.

"Anh nói gì vậy chứ."

Trương Dạng ôm lấy eo của Trương Mạn Đường, hơi siết mạnh một chút, hắn bắt đầu giải thích lý do tại sao cả buổi tối nay hắn đều nhìn vào điện thoại.

"Ba em nói muốn mở chi nhánh mới trên thành phố, nhờ tôi tìm một tòa nhà tốt một chút, cũng nhân tiện chọn ra vài căn nhà ở ở gần nhà chúng ta. Em xem, ba vợ đã có lời nhờ vả, tôi nào dám chậm trễ chứ."

Trương Dạng là ông trùm bất động sản, nhờ hắn được nhiên là đúng người rồi. Chỉ là Trương Mạn Đường cũng vẫn chưa được nghe tin tức Sát thị mở thêm chi nhánh mà Trương Dạng đã biết rồi.

"Ba mẹ muốn chuyển lên đây ở sao?"

Trương Dạng ừ một tiếng.

"Công ty riêng của em trai em cũng là ở trên này, bọn họ chuyển lên đây ở sẽ thuận tiện hơn."

Trương Mạn Đường im lặng một hồi lâu, thì ra người đàn ông này đang bận rộn vì cậu, trong lòng lại cảm thấy xúc động không thôi.

"Cảm ơn anh Trương Dạng."

Trương Dạng trắng trợn nói rằng: "Khách sáo nói tiếng cảm ơn làm gì chứ, tôi là người thích dùng hành động, không thích dùng lời nói, đêm nay chúng ta thử chút cảm giác dưới biển đi."

Trương Mạn Đường nhìn làn nước trong vắt, thấy rõ cả bờ cát trắng bên dưới, chỗ này cùng lắm cũng chỉ cao đến hơn đầu gối cậu một chút mà thôi, hơn nữa đèn điện vẫn luôn sáng không tắt suốt cả đêm, nếu như tình cờ để người khác phát hiện được sẽ rất mất mặt.

"Trương Dạng... Em xấu hổ lắm."

Trương Dạng ghé sát vào vành tai ửng đỏ của Trương Mạn Đường.

"Yên tâm đi, Trình Kiệt và Tô Thành uống say rồi sẽ về phòng làm chuyện đó. Còn tên Chu Lập kia là người truyền thống, sẽ không giống như chúng ta xuống nước làm chuyện kia đâu."

Trương Mạn Đường do dự.

"Lỡ như đám nhóc con thấy được thì sao?"

Trương Dạng hừ một tiếng.

"Resort của mấy đứa nhóc cách rất xa đây, cũng có bảo mẫu chăm lo rồi."

Trương Mạn Đường xấu hổ ôm mặt.

"Không thể ở trong phòng sao?"

Trương Dạng liếm má của cậu.

"Ngoan nào, không thể chiều tôi một chút hay sao?"

Cuối cùng vẫn là chiều theo ý hắn, cùng hắn xuống dưới nước làm mấy chuyện khó nói kia.

Dưới làn nước trong vắt có bóng dáng của hai người đàn ông đang liên tục đưa đẩy qua lại. Trương Mạn Đường chống hai tay xuống dưới cát, nước dâng cao đến khủy tay của cậu, mỗi lần Trương Dạng từ phía sau chuyển động sẽ liên tục có những bọt nước mạnh mẽ văng tung tóe. Chỗ này không có sóng biển nhưng lại có tiếng nước vang dội khiến cho người khác phải đỏ mặt, Trương Mạn Đường cắn chặt môi, chẳng biết rốt cuộc tại sao Trương Dạng lại ham mê làm chuyện đó ngoài trời như vậy nữa, nếu như bất cẩn có người thấy thì rất khó giải thích.

"Ưm... hừ... Trương Dạng, hay là chúng ta vào trong đi."

Trương Dạng nhào nặn hai bên ngực của Trương Mạn Đường, người này đang phải chịu toàn bộ trọng lực của cơ thể hắn nhưng vẫn rất cố gắng chịu đựng, buổi sáng ngày mai tỉnh dậy nhất định sẽ kêu ca với hắn rằng thắt lưng đau nhức.

"Khó có lúc sắp xếp được thời gian đi du lịch như thế này, em đừng bỏ lỡ cơ hội tốt."

Trương Mạn Đường sớm đã biết Trương Dạng sẽ không có khả năng buông tha cho mình, chẳng qua cậu vẫn muốn cầu xin hắn một chút, bọn họ đã "lênh đênh" trên mặt biển này hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, nghe giọng nói của người đàn ông kia vẫn còn rất sung sức không hề mệt mỏi chút nào.

Trương Mạn Đường cảm thấy rất xấu hổ, nếu như ngày mai Trương Tu muốn xuống biển nghịch nước, cậu nhất định sẽ không cho nhóc con quanh quẩn ở chỗ này, bởi vì từ đó đến giờ trong nước biển đã hòa lẫn rất nhiều tinh dịch của cả hai.

Trương Dạng đổi tư thế, lần này để cho Trương Mạn Đường đứng lên, tư thế này có vẻ đỡ mỏi hơn một chút nhưng phía sau thì lại không được buông tha, liên tục bị người đàn ông bá đạo kia đâm chọc, hơn nữa khắp cơ thể cậu, chỗ nào có thể nắn bóp đều bị hắn dùng bàn tay to lớn kia mạnh mẽ khống chế xoa bóp không chút thương tiếc.

"Trương Dạng... em thấy hơi lạnh... Dù sao cũng không còn sớm nữa, có thể đi vào trong được không?"

Trương Dạng hừ lạnh, nãy giờ làm nóng như vậy vẫn còn thấy lạnh sao, hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Trương Mạn Đường đang kiếm cớ rồi. Trương Dạng bắn ra từng đợt tinh túy vào bên trong nơi chật hẹp ẩm ướt kia, hắn ôm chặt lấy Trương Mạn Đường một lúc rồi xoay người kéo cậu lên bờ cát, thuận tiện lấy áo choàng tắm khoác lên người cho cậu.

Trương Mạn Đường cứ tưởng được tha rồi, không nghĩ tới Trương Dạng vẫn tiếp tục làm. Cậu bất lực với người đàn ông bá đạo này rồi, bị hắn đè ở trên bờ cát, mở rộng hai chân làm trò bỉ ổi.

Không khí ban đêm trên biển rất mát mẻ, cả người Trương Mạn Đường ngập tràn hương vị hoan ái hòa lẫn mùi nước biển. Cậu ngồi trong lòng Trương Dạng, cảm nhận sự bao bọc bởi vòng tay của hắn, trong không gian lãng mạn như thế này, Trương Dạng đúng là không làm cho người ta thất vọng.

"Tiểu Đường Tử, tôi yêu em nhiều lắm, có lẽ em không tưởng tượng ra nổi đâu."

Trương Mạn Đường mở lớn hai mắt, chỗ này rất yên tĩnh, cậu nghe thấy rõ tất cả từng chữ mà Trương Dạng nói. Lần này cậu không bị kích động đến mức ngất xỉu nữa, cuối cùng có thể nghe được câu nói này trong một hoàn cảnh tiêu chuẩn rồi.

"Mỗi ngày em đều chờ câu nói này của anh."

Trương Dạng khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán người mà hắn yêu nhất trong cuộc đời này.

"Chờ mấy lời sáo rỗng như vậy làm gì, mấy chuyện tôi làm còn chưa thể chứng minh được tình cảm của mình hay sao."

Trương Mạn Đường chủ động ôm lấy cần cổ Trương Dạng, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

"Chỉ cần anh chịu nói, cho dù có sáo rỗng đến đâu em cũng muốn nghe."

Hai người không nói gì nữa, có lẽ Trương Dạng đã nói đúng rồi, so với hành động ấm áp như hiện tại thì cậu vẫn thích nó hơn là lời nói. Tình yêu chân chính không cần phải dùng mấy lời lẽ đao to búa lớn, thề non hẹn biển, chỉ cần một nụ hôn hay một cái ôm cũng đã đủ chứng minh tất cả rồi. Cả cuộc đời tầm thường của cậu, may mắn có một người đàn ông tốt như Trương Dạng ở bên che chở yêu thương.

HOÀN PHIÊN NGOẠI.

---

Hẹn gặp mọi người tối nay tại Quỳ Xuống Gọi Ba Ba nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro