.6

Cung Tuấn là một giảng viên đại học chuyên ngành tiếng Nga của một trường nhỏ. Ước mơ năm 18 tuổi của anh chính là được đặt chân đến đất nước xinh đẹp này, được sống như một kẻ tự do, phiêu bạt đến chân trời mới lạ. Cung Tuấn ấp ủ điều ấy như một quả trứng gà tơ, mỗi ngày đều cố gắng hết sức để một ngày nào đó trứng được nở.

Đến năm 23 tuổi, vì là sinh viên xuất sắc nên anh được nằm trong sách học sinh trao đổi sang Nga của nhà trường. Lúc ấy, ước mơ chỉ còn cách anh có một bước, Cung Tuấn nghĩ trên đời này anh là một kẻ may mắn nhất. Ngày anh cầm giấy thông báo ngồi trong căn phòng trọ, lòng vui như pháo hoa rợp trời, cả người chỗ nào cũng là từng tế bào phấn kích.

Nhưng rồi một cuộc gọi đã cướp hết tất cả, đã vùi anh xuống vực sâu, đẩy anh ngã đến toác đầu chảy máu, giống như cắt đi mất một phần cơ thể. Mẹ anh gọi báo rằng ba anh phát bệnh, đang nhập viện và có khả năng sẽ không bao giờ lao động được nữa. Tiếng khóc của mẹ như quả tạ, gõ vào đầu Cung Tuấn từng hồi như muốn vỡ tung, trước mắt anh chỉ còn một mảng âm u, đen kịch. Lúc này anh mới biết, thì ra mình chính là một kẻ xui rủi nhất trên đời.

Cuối cùng Cung Tuấn quyết định gác lại ước mơ. Học hết bốn năm đại học liền về quê làm một giảng viên tiếng Nga ở một trường nhỏ gần nhà, để tiện chăm sóc ba mẹ, dù gì anh cũng là con một.

Những ngày tháng sau đó Cung Tuấn sống như một bản lập trình, cuộc đời máy móc một cách buồn cười, không ước mơ, không hoài bão, không như ý nguyện, và cũng không vui vẻ. Mỗi ngày đối với anh không có gì mới mẻ, cứ như một vòng tuần hoàn, xoáy con người vào đấy rồi nuốt chửng. Mọi thứ đổ dồn lên vai anh, một mình ngày đêm cặm cụi lên lớp, sau đó cặm cụi trở về nhà, bức bối đến mức khó thở, niềm an ủi lớn nhất của anh chính là vẫn còn gia đình.

Hôm đó Cung Tuấn nhận được lời mời tham gia lễ cưới. Anh thật sự không thích những nơi đông đúc, nên không có ý định tham gia. Nhưng đối phương dường như đoán được, liền đi theo năn nỉ anh không ngừng, nói anh mà không đi sẽ tuyệt giao vĩnh viễn. Cuối cùng Cung Tuấn cũng phải chịu thua trước cậu đồng nghiệp này, miễn cưỡng chọn bộ vest đã lâu không đụng tới, xuất hiện trong lễ cưới của người khác trước sự ngạc nhiên của những đồng nghiệp còn lại.

Lúc kết thúc, mọi người rủ nhau đi hát nhưng Cung Tuấn xin từ chối trở về trước. Vì cũng khá gần nhà nên anh quyết định đi bộ, dù gì cũng mới ăn no nên đi một chút cho tiêu hao năng lượng. Có lẽ trời thấy anh chưa đủ thảm liền giáng xuống một đám mưa lớn, Cung Tuấn vừa bực nhọc lại vừa buồn cười, nghĩ cuộc đời mình thật giống tấm bọt biển, không thể trở mình mà chỉ có thể mặc cho bị thấm ướt.

Cung Tuấn thấy mưa ngày càng nặng hạt, liền chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đó để trú, sẵn tiện mua một vài món đồ cần thiết. Tâm trạng anh lúc đấy rất tệ, nhưng khi vào bắt gặp cậu nhân viên đang ngủ say đến quên cả trời đất anh lại cảm thấy rất buồn cười. Người này thoạt nhìn khá trẻ, trông cứ như sinh viên của anh vào ca 7 giờ sáng, đứa nào cũng nằm dài ra bàn mà ngủ như vậy. Nhìn người trước mặt, không hiểu sao cả người thả lỏng được đôi chút, thật sự rất đáng yêu.

Đến khi cả hai chính thức yêu nhau, thì Cung Tuấn mới biết mình chính là một kẻ không có dũng khí. Mỗi lần dắt cậu về nhà, trước mặt cha mẹ anh chỉ giới thiệu cậu là sinh viên của mình, cần anh dạy kèm. Những lúc nói dối như vậy anh cảm nhận được bả vai Triết Hạn khẽ run, đôi mắt loáng thoáng một chút buồn bã xẹt ngang như một tia chớp. Anh biết, cậu hiện đang vô cùng uất nghẹn khi phải giả vờ là một cậu học trò trước mặt ba mẹ người yêu mình.

Khi dắt Triết Hạn lên phòng Cung Tuấn luôn nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Anh khẽ hôn lên mí mắt, hôn lên chóp mũi, hôn lên vành tai, hôn lên trán, rồi mới nhẹ nhàng đặt lên môi. Triết Hạn là một người hiểu chuyện, cậu biết anh rất khó khăn khi phải nói với gia đình rằng anh và cậu yêu nhau, nên cũng không bao giờ giận dỗi hay làm khó dễ gì với anh cả.

Cung Tuấn thật sự rất yêu Triết Hạn. Cuộc đời vốn tăm tối của anh lại được cậu đi vào thắp lên một tia sáng, rọi đến từng ngóc ngách, phá bỏ phòng tuyến của anh, len lỏi chui vào xoa dịu những vết thương vẫn đang rỉ máu. Triết Hạn là một người trai đơn thuần với trái tim ấm áp, đối với cậu thế giới này chính là luôn tốt đẹp, chưa bao giờ nhìn nhận xấu về một người nào khác.

Cung Tuấn yêu những câu chuyện ngây ngô, yêu cả khoé miệng lúc nào cũng mỉm cười, yêu luôn ánh mắt tràn ngập sức sống. Mỗi ngày đi làm về mệt mỏi, chỉ cần được ôm Triết Hạn vào lòng là anh cảm thấy như bản thân được sống lại. Cậu chính là dòng nước suối, chảy dài trên phiến đá, nơi nào cậu đi qua cũng gieo lên một sự sống. Cung Tuấn là cây già ruỗng mục, dường như đã không còn gì ngoài bộ rễ cằn cỗi, nhưng lại được dòng nước của Triết Hạn tưới qua, và ngày một càng tái sinh.

Cả hai yêu nhau vô cùng yên bình, mọi thứ xung quanh không hề mảy may tác động đến họ. Cung Tuấn luôn tự tin nói với đồng nghiệp "tôi có người yêu rồi", anh tự tin nắm lấy tay cậu đi trên đường xá đông đúc. Tự tin hôn môi Triết Hạn khi tiếng đếm giao thừa vang lên, pháo hoa bắn ngập trời, mọi người đều phấn kích, chỉ có hai người im lặng đứng hôn nhau như thế giới chỉ còn họ và tia sáng trên trời. Anh có đủ dũng khí và trái tim để yêu cậu, nhưng lại không đủ can đảm nói với gia đình mình rằng Triết Hạn là người yêu của anh. Mỗi ngày mẹ Cung Tuấn đều nói với anh bà muốn bồng cháu rồi, thèm lắm một cô con dâu ngoan ngoãn. Bà dựa vào mối quan hệ tìm cho anh rất nhiều cô gái từ xinh đẹp đến gia giáo, thúc giục Cung Tuấn đi xem mắt đến sốt ruột.

Anh nhớ vì chuyện này mà anh và Triết Hạn đã cãi nhau, dù không lớn nhưng cũng khiến cậu tổn thương. Hôm đấy mẹ Cung Tuấn đã tự động sắp xếp tất cả cho anh, hẹn sẵn cô gái kia ra quán nước mà không hề cho anh biết, vì bà biết anh sẽ từ chối. Tới lúc đó cũng không thể hủy hẹn được nên anh quyết định đi gặp người ta, đến khi về thì giải thích với Triết Hạn sau. Nhưng người tính cũng không hằng trời tính, cậu vô tình bắt gặp Cung Tuấn cùng người con gái xa lạ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, vậy mà anh bảo có chuyện bận.

Đến khi Cung Tuấn ghé chỗ Triết Hạn, anh mở cửa ra nhưng không thấy tiếng động, đèn cũng không bật. Anh với tay bật đèn lên liền thấy trên sô pha có một cục nằm cuộn tròn trên đấy. Cung Tuấn đi lại, vừa định ôm lấy cục tròn ấy thì liền bị đẩy ra. Triết Hạn uất ức nhìn anh, hai mắt đẫm lệ, trông vô cùng đáng thương: "anh gạt em". Cung Tuấn có chút ngơ ngác, nhưng anh cũng đã hiểu chuyện gì, thở dài một cái liền nghĩ bản thân thật ngu ngốc, biết vậy đã không nói dối.

Cả hai đôi co một lúc lâu, Triết Hạn giận anh vì đã nói dối mình, cậu cho rằng anh nghĩ mình hẹp hòi, hay để bụng mới mới giấu. Còn Cung Tuấn đơn giản vì không biết nói như thế nào, vì sợ cậu tổn thương mà mới nói dối. Cuối cùng sự hoà giải chỉ đơn giản là một cái ôm, Cung Tuấn ôm Triết Hạn thật chặt, không để lộ ra một khe hở. Tay còn không ngừng vuốt ve tóc cậu, miệng lẩm bẩm: "anh sai rồi, anh xin lỗi, sau này sẽ không nói dối em nữa." Anh chưa bao giờ thắng được những giọt nước mắt trên khoé mi Triết Hạn. Cung Tuấn cuối xuống hôn nhẹ lên nốt ruồi trên mắt, trên má của cậu, tay còn khẽ lau đi nước mắt, đây là người anh muốn dùng cả đời để đối đãi thật tốt.

Tình yêu của hai người đơn thuần chỉ là ở bên nhau, không màng đến mọi thứ xung quanh, không bận tâm đến tiêu chuẩn vô lý mà xã hội đặt ra. Họ đặt cái cao cả hơn tình yêu chính là sự thấu hiểu lẫn nhau, luôn cho nhau cơ hội giải thích khi đối phương làm sai. Cả hai khi bên nhau dường như buông thả mọi thứ, chỉ có hai trái tim trần trụi, linh hồn như cầu nối mà gắn chặt với nhau.

Mọi thứ tưởng chừng như chỉ dừng lại ở đó, hai người vẫn sẽ mãi bên nhau như vậy. Cho đến khi cơ hội của ước mơ một lần nữa đến với tay Cung Tuấn, nhà trường chọn anh đi học tiếp hai năm cuối thạc sĩ ở nước ngoài. Niềm đam mê tưởng chừng như đã tắt trụi, lại một lần nữa bùng cháy không ngừng trong lòng ngực và trái tim anh. Cung Tuấn phải đứng giữa sự lựa chọn con tim và lí trí, một bên là người anh yêu cả đời, một bên là ước mơ hoài bão luôn đeo bám theo anh.
____________________
Beta: Thuỳ Linh (cảm ơn Linh đã đồng hành cùng cô gái đơn côi là mình 😗)

Mình ra chương chậm vì mình mới ôm thêm một bộ nữa, tổng là ôm ba bộ và cũng đang chăm chỉ lắp hố 🥲.
Có đam mê với đào hố, nhưng không đủ thời gian để lấp hố, mong mọi người ủng hộ.

Đây là hố mới

Đây là hố đang lấp

Mong mọi người ủng hộ <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro