Chương 14

Cung Tuấn một mực im lặng đem Trương Triết Hạn đứng giữa nhà. Ánh đèn sáng trên đầu soi rõ khuôn mặt đầy thống khổ của hắn.

Mèo nhỏ phản kháng muốn trở về sofa nhưng ai đó giữ người càng chặt.

- Tuấn, đừng đứng đực ra nữa. Anh siết chặt quá. Đau em.

- Tiểu Triết, em có sợ không?- Giọng Cung Tuấn mang chút ảm đạm. Ánh mắt xa xăm.

- Em sợ cái gì?

- Anh có thể ngay lập tức giải nghệ. Mình cùng đi trốn đi. Chỗ này đáng sợ quá rồi.

- Anh có bị ngốc không?

- Thật đấy. Chỉ cần em gật đầu. Anh nhất định cùng em đi khỏi đây.

- Tuấn. Em ổn - Triết Hạn rũ mắt - Có anh ở đây, em sợ gì chứ. Nhưng mà, anh ơi, em mệt quá...

- Tiểu Triết, làm ơn, đừng rời đi...

Anh chỉ là một con người được tạo ra bởi vài dòng chữ. Đến cảm xúc cũng không thật. Anh không biết mình sinh ra để làm gì, đến tận khi lớn lên trong đầu óc vẫn là một mảng trắng xóa, trống rỗng.

Cho đến khi, gặp được em...

Giống như ánh sáng rọi trong đêm đen tối tăm cô tịch. Em cho anh biết anh cần phải làm gì, phải sống như thế nào...

Tựa như, tồn tại để gặp em.

Vậy nên, Tiểu Triết, làm ơn đừng đi...

- Anh tự dưng tâm trạng quá vậy? Em không sao đâu, thật đấy. Ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi thứ đều ổn. Đừng lo lắng quá.

Cung Tuấn đặt Trương Triết Hạn ngồi lên sofa, khẽ dụi mặt vào bụng anh. Nỉ non.

- Tiểu Triết à, anh sai rồi. Xin lỗi.

- Không phải lỗi của anh. Là lỗi của em- Anh khẽ vỗ lưng trấn an hắn.

- Không phải đâu. Em không làm gì sai cả. Tất cả đều là tại anh, kéo em đến đây.

- Tuấn à, anh không làm gì sai cả. Đừng vơ tất cả lỗi lầm như thế. Em sẽ giận đấy.

Nếu như biết được mọi chuyện, có phải em chỉ giận thôi không?

Trương Triết Hạn giật mình thấy áo ươn ướt.

Cung Tuấn khóc rồi...

Lần đầu tiên từ khi anh gặp hắn, hắn khóc, khóc rất thương tâm.

Nam chính trong nguyên tác kể cả lúc nữ chính đứng trước bờ vực sinh tử cũng rất bình tĩnh trấn an người khác. Không rơi một giọt nước mắt.

Vậy mà Cung Tuấn, vì một chuyện rất nhỏ nhặt, khóc rồi...

- Tuấn, em không sao, không giận đâu. Thật đấy. Anh đừng khóc.

Em sẽ đau lòng...

- Tiểu Triết, em bị thương rồi. Vì anh mà bị thương rồi. Anh không bảo vệ được em.

- Anh là đồ đại ngốc. Em có thể tự bảo vệ mình mà. Chẳng qua người ta là nữ nhân. Em mà động tay thì quá nhỏ nhen rồi đi. Hơn nữa, anh cũng đâu có ở đó. Đừng tự trách mình, được không?

- Anh sợ... Sợ thế giới này lắm...

Càng sợ em bỏ đi...

- Cung Tuấn, nhìn em- Anh nâng mặt hắn lên. Đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng kéo lại ánh mắt trốn tránh của hắn. - Đừng sợ. Đừng lo lắng. Em không đi đâu cả. Ở đây. Vĩnh viễn ở cạnh anh....

-....

- Tuấn, em yêu anh.

Với tư cách là Trương Triết Hạn. Chỉ là Trương Triết Hạn thôi.

Không phải phản diện với nam chính. Không phải hai nhân vật trong sách.

Là Cung Tuấn và Trương Triết Hạn. Là anh , và em...

Không phải đủ rồi sao?

Đấy là lúc chưa kể đến biến cố sau này...

.

.

.

- Haaaah~

- Thoải nái không?

- Đương nhiên rồi.

- Tuấn Tuấn này, thiết nghĩ nếu sau này anh giải nghệ. Có thể suy nghĩ đến việc chuyển qua làm nhân viên mát xa.

- Lăng nhăng. Đời Cung Tuấn này, chỉ cúi mình mát xa cho một người.

- Ai?

- Lão bà của anh.

- Ai là lão bà của anh - Con mèo nhỏ nào đó xấu hổ dơ móng vuốt ra.

- Anh thua anh thua. Lão công, không phải lão bà.

- Anh mới là lão bà. Cả nhà anh đều là lão bà.

- Được rồi được rồi. Nhà nào cũng phải có nóc. Không được bật không được bật.

.

.

.

Cung Tuấn quyết định nghỉ một ngày ở nhà chăm sóc bảo bối nhà mình.

Nghệ sĩ nào cũng rảnh như vậy à? Sẵn sàng vứt bỏ đống công việc để ở nhà quanh quẩn nấu cơm dọn dẹp?

Không, thực ra chỉ có cậu Cung Văn Tứn nào đó vô trách nhiệm vậy thôi.

Dùng lời của Trương Triết Hạn mà nói thì chính là : Tư bản nhà anh giàu rồi. Làm việc là phụ, trải nghiệm là chính thôi.

Từ đó, chúng ta có cảnh. Một ngày đẹp trời, có anh nam chính điển trai nào đó quay qua quay lại dọn dẹp, còn có một con mèo trên sofa lăn lộn thỉnh thoảng lại chọc cho anh nam chính kia phát cáu.

Sau bữa tối với lời vừa dỗ vừa đe dọa ăn nhiều một chút của nam chính, hai người nằm ườn trên sofa, cái điều khiển TV đáng thương phải hoạt động hết công suất.

  Cung Tuấn sau khi nghe được tiếng lòng của chiếc điều khiển đáng thương liền dứt khoát cho em nó an nghỉ. Kéo con mèo nhỏ đang ngáp ngắn ngáp dài kia nằm lên đùi mình.

- Không còn việc gì để làm thì mình tâm sự đi? Em còn chuyển kênh nữa là cái điều khiển sẽ khóc thật đấy.

- Tâm sự chuyện gì?

Cung Tuấn nhìn vào ánh mắt trong suốt kia, kìm nén xúc động muốn hôn chết con mèo nhỏ này, khẽ xoa đầu anh ậm ừ.

- Gì cũng được. Nói thêm về cuộc sống của em đi.

Một khoảng lặng kéo dài. Anh trầm ngâm.

Về Trương Triết Hạn hay là "Trương Triết Hạn"?

- Em thực ra...

-' Hệ thống cảnh báo. Hành động vừa rồi của kí chủ là hành động vi phạm. Tất cả mọi thứ về thế giới bên ngoài đều không được phép đề cập trong cuốn sách này. Nếu có thứ gì được nhắc đến, các nhân vật sẽ bị mã hóa, nhiệm vụ và thành tích sẽ bị reset. Mọi thứ sẽ trở về thời điểm ban đầu. Kính mong kí chủ chú ý...'

Vậy là anh phải máy móc kể về cuộc đời của cái thân xác này.

E chừng câu chuyện này sẽ không đi đến đâu cả...

------------------------------

Tiểu kịch trường:

Trương phản diện cuối cùng cũng thổ lộ rồi.

Cung mặt dày : Mừng quá đi mất. Sau bao khắc khổ trên đường đời của toi.

Trương Meo Meo : Tự dưng muốn rút lại lời đã nói.

--------------------------------

Nói thêm một chút, so với những cái hố toi đào thì em này là một bé ngọt sủng, không ngược. Thỏa mãn đam mê nguyên một fic 2 chục chương toàn ngọt của toi.  Vậy nên, đa số sẽ là cuộc sống thường ngày xoay quanh hai nhân vật chính...
    
                            ***

Toi vừa nhận ra là toi ngâm cái chương mới tận một tuần rồi =>>>

Xin lỗi mọi người, cái môn pháp luật đại cương nó chơi hăng quá:(((((

Hết tuần này là toi thi xong rồi. Sẽ có nhiều thời gian hơn.

Tối nay sẽ có anh trăng bạc.

Hy vọng mọi người vẫn ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro