Chương 7

#TrươngTriếtHạntrênđườngTrườngSa

Cụm từ này nhanh chóng leo lên hotsearch chỉ sau một đêm. Không ít blogger thi nhau đăng các bức ảnh Trương Triết Hạn xuất hiện ở Trường Sa, bị fan nhận ra liền bỏ chạy. Đầu năm mới mà náo nhiệt thế này, cư dân mạng vô cùng phấn khích.

"Fan của ngôi sao, bây giờ mấy người đã biết idol của mấy người muốn trốn ai nhất chưa?"

"Cười chết tôi! Tốc độ chạy trốn của Trương Triết Hạn giống như hồi nhỏ tôi bị mẹ phát hiện bài kiểm tra 59 điểm."

"Có một số người bình thường cứ cảm ơn fan này nọ, nhưng đến thời khắc quan trọng còn chạy nhanh hơn cả thỏ."

"Chẳng lẽ chỉ có mình tôi quan tâm đến nhà Hải Triết sập phòng sao? Tuy ảnh chụp không rõ lắm, nhưng lúc bỏ chạy Trương Triết Hạn rõ ràng còn kéo theo một người nha!"

"Có một số người bị mù à? Người anh tôi kéo theo là đàn ông đó được không? Phòng nhà mấy cô sập đến nền cũng không còn, đừng có kéo nhà tôi theo! Mắt có vấn đề thì phải đi khám, nếu không lây sang chó nhà mấy cô thì phải làm sao?"

"Hải Triết chỉ yêu Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn chỉ yêu Hải Triết. Anh tôi ra ngoài đi dạo không được sao, đừng có ở đó châm ngòi ly gián."

"Ha ha ha ha, buồn cười thật, năm nào rồi mà còn có người nghĩ đối phương là đàn ông thì sẽ không sập phòng? Too young too simple."

"Chẳng phải fan Trương Triết Hạn mỗi ngày đều gọi anh ta là công chúa sao? Sao vừa lên hotsearch liền gọi anh thế? Lật mặt cũng nhanh quá rồi!"

"Đừng gọi là anh nữa! Bằng không công chúa bỏ trốn cùng hoàng tử thì phải làm sao bây giờ?"

"Kim Khúc ca vương Trương Triết Hạn, vũ đài vương giả, nhạc sĩ toàn năng, đứng thứ nhất về doanh thu album hàng năm, mỗi một ca khúc đều là dụng tâm sáng tác, mỗi lần lên sân khấu đều là tạo hình công phu."

"Không ngừng tìm tòi sáng tạo, mỗi một tiếng hát đều xuất phát từ tâm hồn, dùng tác phẩm để thuyết phục người nghe, âm nhạc là tín ngưỡng duy nhất, mong đợi Trương Triết Hạn mọi lúc."

"Tâm sáng như gương, sống vì bản thân, dùng âm nhạc độc nhất vô nhị để tìm ra ý nghĩa đích thực của cuộc sống, không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, nhân gian không hiểu anh cũng không sao, mong đợi mỗi lần được gặp anh."

"Con mẹ nó phiền thật, fan lại khống bình rồi, thừa nhận anh mấy cô không thương mấy cô nữa, chỉ muốn nắm tay người đàn ông khác chạy trốn trong đêm khó vậy sao?"

Rep:

"Bắt đầu bằng nhan sắc, kết thúc bằng tài hoa, trung thành với nhân phẩm, đời này chỉ yêu Trương Triết Hạn!"

"Bắt đầu bằng nhan sắc, kết thúc bằng tài hoa, trung thành với nhân phẩm, đời này chỉ yêu Trương Triết Hạn!"

"Bắt đầu bằng nhan sắc, kết thúc bằng tài hoa, trung thành với nhân phẩm, đời này chỉ yêu Trương Triết Hạn!"

Là nhân vật chính đang được mọi người bàn tán, giương thương múa kiếm, Trương Triết Hạn ngủ đến khi mặt trời lên cao. Khi anh thức giấc, vào Weibo xem thử, toàn bộ đã được fan khống chế. Trương Triết Hạn tùy tiện lướt xem một chút, đối với những chuyện này anh sớm đã quen, cũng không để ý, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp, vẫn không tự chủ nhấp vào.

Trong ảnh là cảnh tượng Trương Triết Hạn nắm tay Cung Tuấn băng qua ngã tư. Người chụp đúng là thiếu chuyên nghiệp mà, hình như còn bị run tay, chỉ bắt được bóng dáng mơ hồ của họ. Nhưng có lẽ do ánh đèn đường quá dịu dàng, mang cảm giác nghệ thuật giống "Xuân Quang Xạ Tiết".

Vì thế, Trương Triết Hạn đã nhấn lưu.

Ngày nào đó, Trương Triết Hạn nhất định sẽ ra mắt ca khúc anh hài lòng nhất trong nửa năm qua. Một ngày trong tương lai khi anh viết xong lời nhạc, sau đó sẽ đặt tên cho nó là "Ngộ".

"Tôi cứ tưởng thành phố này rất lớn, lớn đến mức đời này cũng sẽ không thể gặp được cậu.

Tôi cứ tưởng thành phố này rất nhỏ, nhỏ đến mức vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cậu.

Trong một giây phút vô tình, ở một nơi ngẫu nhiên,

Tôi nghe tiếng chuông năm mới,

Tôi ngắm ánh đèn yếu ớt bên đường,

Tôi gặp một người mà tôi không ngờ đến,

...

Pháo hoa đầy trời,

Mào hoang trên đường,

Người qua đường vội vàng

Đã giúp tôi gặp cậu."

Bởi vì hôm sau còn có lịch trình khác, buổi chiều Trương Triết Hạn đành lên máy bay trở về Bắc Kinh. Khi máy bay cất cánh, anh nhìn ra cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có chút thích thành phố Trường Sa này.

"Lịch trình gần nhất của tôi còn đến Trường Sa nữa không?" Trương Triết Hạn đột nhiên hỏi người đại diện Viên Hoa bên cạnh.

"Hả?" Viên Hoa quay đầu nhìn anh, có chút ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Tôi còn tưởng anh không muốn làm việc nữa, muốn nằm ở nhà đến thiên hoang địa lão!"

"Nằm lâu tứ chi sẽ thoái hóa, thỉnh thoảng vẫn nên ra ngoài dạo một chút."

"Vậy anh cứ yên tâm, công việc chồng chất đủ cho anh đi dạo một thời gian dài đó. Đừng nói là Trường Sa, trên trời dưới đất tùy anh lựa chọn."

Trương Triết Hạn trầm mặc vài giây, sau đó nhướng mày, không nhanh không chậm nói: "Chỉ là lần này đến đây còn chưa được ăn vịt hầm bát bảo, dù sao cũng phải ăn thử mới được."

"Vì vịt hầm bát bảo mà hăng say làm việc thế à?" Viên Hoa cười tủm tỉm.

"Hết cách rồi, chim chết vì ăn, người cũng chết vì ăn."

"Được! Chỉ cần anh chịu làm việc, trở về tôi sẽ mua cho anh 180 con vịt hầm bát bảo." Viên Hoa vỗ vai Trương triết Hạn. "Dù sao thì tôi cũng chết vì tiền!"

"Vịt hầm bát bảo phải ăn ở Trường Sa mới ngon."

"Được! Sao có thể không đáp ứng yêu cầu của một cái cây rụng tiền chứ?"

Trương Triết Hạn: "..."

Xuống máy bay, Trương triết Hạn vừa tắt chế độ máy bay của điện thoại liền bị hơn chục tin nhắn của Trương Tô oanh tạc.

"Tiểu Triết, tôi thất tình rồi, tôi khổ quá!"

"555... Trời ơi đất hỡi, làm ơn nói cho tôi biết vì sao cô ấy lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?"

"Tôi là một Trương Tô có thể cầm dao làm bếp cắt dây điện, khiêng gạch lên cầu thang không thấy mệt, trên đời này có ngàn vạn phụ nữ, sao tìm một đối tượng lại khó như vậy??"

"Tôi muốn chết! Tôi đi tìm đậu hũ để đập đầu chết đây! Năm nay nên treo cổ bằng mì của hãng nào vậy?"

Tin nhắn cuối cùng là: "Anh em, đi uống rượu với tôi đi!"

Trương Triết Hạn nhíu mày, trả lời: "Quen biết qua game thôi mà, bớt khoa trương."

Bên kia đáp lại sau vài giây: "Nhưng tôi đã tặng cô ấy ba cái skin giới hạn!"

"Cậu còn nhớ đối tượng lần trước không, cậu tặng người ta năm cái." Trương Triết Hạn không thương tiếc nhắc lại.

Giây tiếp theo Trương Tô liền gọi đến. Trương Triết Hạn bắt máy xong liền để điện thoại cách xa tai một chút, quả nhiên đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng gào thét của Trương Tô: "Trương Triết Hạn! Tôi có còn là anh em tốt nhất của cậu không?"

"Không." Lạnh lùng và tàn khốc. Sau đó còn chưa đợi Trương Tô mở miệng mắng, Trương Triết Hạn lại càng lạnh lùng tàn khốc hơn, anh cúp máy.

Bất quá Trương Tô là một con gián đánh không chết, cho dù bị đánh chết, vẫn là một con gián kiên cường. Trương Tô và Trương Triết Hạn học cùng một trường đại học, hơn nữa còn cùng là ngành kinh tế học, chỉ là không cùng lớp. Năm đó Trương Tô vì theo đuổi một nữ sinh, mỗi ngày chạy đến lớp người ta nghe giảng. Tuy cuối cùng không thành công, nhưng cậu ta cứ như vậy lấy được hai cái bằng tốt nghiệp.

Vì vậy, đối với mấy sự thất bại liên tiếp của Trương Tô, Trương Triết Hạn đều không thèm liếc mắt qua, dù sao mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng Trương Tô là người kiên cường đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như sau khi bị Trương Triết Hạn nhẫn tâm cúp máy, vẫn có thể đem theo hai chai rượu xuất hiện trước cửa nhà Trương Triết Hạn.

Thấy Trương Triết Hạn trở về, Trương Tô vươn tay nhét một chai rượu vào tay anh, nói: "Là anh em thì phải uống cùng tôi! Tưởng niệm tình yêu đã chết của tôi!"

Trương Triết Hạn nhìn chai rượu trong tay, thái dương nhíu chặt, vừa mở cửa vừa nói: "Tôi thấy cậu giống như muốn tưởng niệm ngày mai tôi chết vậy!"

"Cậu nói những lời này, không thương tiếc tình cảm anh em bao nhiêu năm của chúng ta sao." Trương Tô cũng theo vào.

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Trương Triết Hạn đặt chai rượu lên bàn, ngồi trên sô pha.

"Ha ha, tôi đây còn lâu mới thất tình, chỉ là trong lòng tích tụ mà thôi!"

"Trương Tô, nếu cậu còn giả vờ nữa thì đi chỗ khác, đừng đến đây quấy rầy giấc ngủ quý giá của tôi."

"Vẫn là Tiểu Hạn Hạn nhà chúng ta hiểu tôi." Trương Tô nhướng mày, thuận thế ngồi xuống cạnh Trương Triết Hạn, híp mắt hỏi: "Cậu gặp Cung Tuấn ở Trường Sa rồi?"

Trương Triết Hạn sửng sốt, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu nghe ai nói vậy?"

"Còn cần nghe ai nói sao? Trên hotsearch đang treo ảnh hai người kìa!"

Trương Triết Hạn không thể phản bác. Nhưng ảnh chụp kia chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của anh và Cung Tuấn, thậm chí chỉ có nửa người cậu lọt vào trong ảnh. Trương Triết Hạn cảm thấy mẹ Cung Tuấn cũng không thể nhìn ra, vậy mà hiện tại lại xuất hiện một người còn hay hơn cả mẹ Cung Tuấn.

"Mắt cậu là kim đan Thái Thượng Lão Quân luyện ra à?" Trương Triết Hạn hỏi.

"Nói vậy là thừa nhận rồi?" Trương Tô trừng mắt. "Duyên phận của hai người cũng trâu bò thật đó!"

"Duyên phận cái gì, chỉ là tình cờ gặp trên đường nên hàn huyên hai câu."

"Cậu có biết đêm giao thừa trên đường Trường Sa có bao nhiêu người không? Sao mà hai người lại vô tình gặp nhau được?"

"Có bao nhiêu người?"

"Không quan trọng! Có bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là hai người thật sự có thể gặp nhau, nếu đổi thành phim thần tượng Marry Sue mà mấy cô gái nhỏ thích xem, tôi sẽ cảm thấy tình tiết này thật cẩu huyết!" Trương Tô nói xong còn vỗ vỗ sô pha để thể hiện cảm xúc.

"Sao? Tôi thấy cậu kích động như vậy, chẳng lẽ..." Trương Triết Hạn híp mắt thành một đường, nhìn Trương Tô, cười như không cười nói: "Chẳng lẽ cậu thích thầm Cung Tuấn?"

Trương Tô giật mình, mắng một câu: "Đm! Cậu có biết tung tin đồn nhảm là phạm pháp không?"

"Nếu không sao cậu lại quan tâm cậu ta thế? Còn có thể nhận ra chỉ qua một cái bóng, không phải thích thầm thì là gì?" Trương Triết Hạn nhún vai trêu chọc. "Chúng ta có quan hệ thế nào, cậu không cần phải ngại, cứ thừa nhận đi."

Trương Tô: "..."

"Yên tâm, tôi còn thẳng hơn Iron Man!"

"Mong vậy."

Nhìn thấy vẻ mặt ý vị thâm trường trêu chọc của Trương Triết Hạn, Trương Tô cười một tiếng: "Bất quá tôi có quen một kẻ ngốc không hiểu rõ lòng mình, có tình ý với Cung Tuấn lâu rồi."

Trương triết Hạn theo bản năng đáp: "Kẻ ngốc nào?"

Trương Tô nhếch mép cười: "Cậu đoán xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro