Chương 25

Đây là...

Cung Tuấn miễn cưỡng nhìn ra được hai món ăn kia là trứng bác cà chua và thịt lợn xé sợi xào ớt xanh, hẳn là đã tốn rất nhiều công sức, bàn ăn đã được dọn sẵn, bên cạnh có hai đôi đũa đặt ngay ngắn.

Một tiếng ding vang lên, điện thoại của Trương Triết Hạn trên bàn ăn sáng lên, hiển thị có tin nhắn Wechat mới, Cung Tuấn dời tầm mắt đến điện thoại, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, anh không mang theo gì cả, mặc áo ngủ mang dép lê cứ như vậy chạy ra ngoài...

Đã muộn thế này rồi, ngoài trời còn đang mưa, anh có thể đi đâu chứ?

Một tia hối hận dâng lên trong lòng, Cung Tuấn hối hận vì đã nói lời như vậy, thật ra vừa mới nói ra lời đó cậu đã hối hận rồi.

Bởi vì cậu nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ trong chớp mắt của Trương Triết Hạn, còn có đôi môi cắn chặt để kìm chế cảm xúc run rẩy, ánh mắt đó, cả đời này cậu cũng không thể nào quên được.

Cung Tuấn nhìn hai món ăn trên bàn, cầm đũa gắp một miếng, cau mày lập tức chạy ra phòng khách rót nước uống, ho dữ dội, mặt đỏ bừng. Một món quá mặn, một món quá cay, căn bản không nuốt trôi.

Đây là anh làm sao?

Hẳn là vậy.

Cung Tuấn ném mình lên sô pha, nhắm mắt lại thở dài một hơi, vươn tay che mắt. Cơn mưa nhỏ kéo dài không dứt khiến người ta từ thoải mái trở thành phiền muộn, có lẽ là phát sốt nhẹ, Cung Tuấn cảm thấy rất lạnh, cuộn mình trên ghế sô pha nhỏ, đầu óc choáng váng khó chịu.

Điện thoại của Trương Triết Hạn vẫn luôn reo lên liên tục xoát cảm giác tồn tại, Cung Tuấn khó mà nghỉ ngơi yên ổn, cậu lấy gối trên sô pha úp vào mặt mình, hòng lừa mình dối người ngăn cách âm thanh của thế giới bên ngoài.

"Em trai của anh ơi, đừng sốc, đây là chứng cứ! Nó không biết nói dối! Không phải Đỗ Lãng cũng tự mình thừa nhận rồi sao? Là anh ta tiết lộ giá khởi điểm, là anh ta tiết lộ bí mật!"

"Anh biết em vừa tiếp quản công ty, có rất nhiều điều chưa hiểu, nhưng lần này cũng không phải cả công ty cùng em huấn luyện!"

"Tin tưởng? Anh em ruột với nhau còn có thể vì lợi ích mà trở mặt thành thù, chúng ta sinh ra trong gia tộc này, em nên hiểu chứ? Kết quả thì sao, em và Trương Triết Hạn kia mới quen nhau bao lâu? Mà em đã không chút nghi ngờ sắp xếp người cậu ta đề cử vào một vị trí quan trọng như vậy."

"Còn nhớ lần đầu tiên anh hỏi em trên xe không, Đỗ Lãng... Ừm, em còn đánh giá anh ta khá cao."

"Em phải nhìn cho kỹ ngọn nguồn, em căn bản không hiểu Trương Triết Hạn, căn bản không biết con người thật của cậu ta, anh thật sự không hiểu, rốt cuộc cậu ta có gì tốt, cậu ta cho em uống bùa mê thuốc lú gì mà em lại tin tưởng cậu ta như vậy."

"Nói cho cùng cậu ta cũng chỉ là một người ngoài thèm muốn gia sản nhà chúng ta, nếu gả cho em có thể lấy được nhiều cổ phần tổng công ty từ tay ông nội như vậy, là anh anh cũng đồng ý."

"Chút chuyện này em còn không nhìn rõ sao? Đừng nói em thật sự xem cậu ta là vợ em nha, cậu ta là đàn ông đó Cung Tuấn, em cũng là đàn ông! Chú thím còn phải dựa vào em để nối dõi đó, ly hôn lấy một tiểu thư thế gia rồi sinh mấy đứa con không phải tốt hơn sao? Người như vậy thực sự không đáng để em xem trọng đến mức này!"

"Em họ à, em hồ đồ quá! Lần này nếu không phải vì tên họ Trương đó thì có xảy ra chuyện như vậy không? Mau nghĩ cách lấy lại cổ phần công ty rồi sau đó ly hôn đi."

Tất cả những lời Cung Nghĩa nói hôm nay đều đang phát lại từng câu một trong đầu cậu, rõ ràng lúc anh ta nói, cậu rất choáng váng nghe không hiểu lắm, nhưng vì sao bây giờ lại có thể nhớ lại rõ ràng như vậy.

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Cung Tuấn thở dài, chật vật ngồi dậy lấy điện thoại trong túi ra nhấn nút nghe.

"Alo..."

"Tuấn Tuấn, con về nhà chưa, trời mưa nên đường khó đi lắm, nhớ chú ý an toàn."

"Mẹ, con về rồi, cha... Ông ấy có sao không..."

"Không sao, mẹ đã bảo ông ấy nghỉ ngơi. Con về đến nhà là tốt rồi, cái đó... Tiểu Triết, nó..."

"Đừng nói nữa, mẹ."

Cung Tuấn ngắt ngang lời bà.

"Chuyện của chúng con, con sẽ tự giải quyết."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó khẽ ừ, mẹ Cung biết tính con mình, không nói thêm nữa, chỉ nói được, nghỉ ngơi thật tốt rồi cúp máy.

Nói tự giải quyết, nhưng tình hình hiện tại chính cậu cũng không biết phải giải quyết thế nào. Trong đầu rối tung. Chuyện hôm nay, Cung Phỉ và Cung Tắc Húc không hề khiển trách cậu hay gì cả, không nói lời nào cứ như cậu đã phạm một lỗi nhỏ vậy, nhưng Cung Tuấn lại không quen thế này, sự bao dung của người nhà ngược lại khiến cậu càng thêm áy náy.

"Ngủ một giấc là tốt rồi, mọi thứ đều sẽ trôi qua."

Lời nói của Trương Triết Hạn đột nhiên vang vọng trong đầu, Cung Tuấn đưa tay lên che mắt, giống như lần đó anh dùng tay giúp cậu che đi ánh sáng vậy. Nhưng tay anh ấm áp, còn tay Cung Tuấn lại lạnh lẽo.

Cung Tuấn muốn ngủ nhưng không được, đầu đau sắp nổ tung, mũi tắc nghẽn thở không ra hơi, cậu há miệng thở dốc, tựa như người bị nghẹt thở đang giành giật từng tia dưỡng khí.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nhưng lần này là của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn mặc kệ, điện thoại reo một lúc rồi dừng, trong phòng lại khôi phục sự tĩnh mịch đáng sợ.

Lạnh quá... Cơn mưa vào ban đêm khiến nhiệt độ không khí giảm xuống, Cung Tuấn cảm thấy trong phòng gió thổi vù vù, loạng choạng đứng dậy đóng cửa sổ, hóa ra là cửa sổ trong phòng bếp. Cậu vươn tay đóng lại, nhìn thấy phòng bếp một mảnh hỗn độn, có lẽ là chiến trường nơi Trương Triết Hạn vừa nấu cơm cho cậu.

Sao đột nhiên anh lại muốn nấu ăn?

Cung Tuấn nhớ đến bộ dạng nhảy nhót tiếp đón của anh khi cậu mới mở cửa, hình như là đang đợi cậu về, lúc nấu cơm hẳn là cũng mang tâm trạng chờ mong... Quả thực không giống như đã biết sự thật.

Cậu đang cố gắng tìm ra manh mối từ biểu hiện của Trương Triết Hạn, manh mối chứng minh anh lừa cậu, không biết là anh diễn quá tốt hay anh thật sự không làm vậy, Cung Tuấn không nghĩ được bất cứ điều gì đáng nghi ngờ.

Dù thế nào đi nữa cũng không nên nói ra lời như vậy, trực tiếp đuổi anh ra khỏi anh, anh vốn đã...

Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn kỳ thật là một người rất quý gia đình, nhất là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương và không có cảm giác an toàn từ nhỏ như anh.

Điện thoại lại reo, lần này là của cậu. Cung Tuấn ra phòng khách cầm lên xem thử, thấy là chị liền bắt máy.

"Chị..."

"Em hỏi Tiểu Triết chưa? Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Em... Em cũng không biết, anh ấy cũng không nói."

"Em hỏi thử xem, mặc dù Đỗ Lãng là do em ấy giới thiệu, nhưng không phải Đỗ Lãng cũng đã nói anh ta làm chuyện này vì lợi ích cá nhân, không liên quan đến người khác rồi sao, có gì thì nhất định phải nói rõ, ngồi xuống từ từ tâm sự."

Nhưng người đã đi mất rồi, còn là bị cậu đuổi đi. Cung Tuấn dở khóc dở cười, có chút suy sụp.

"Em có nghe chị nói gì không Tuấn Tuấn, Tiểu Triết đâu, đưa điện thoại cho em ấy, để chị nói với em ấy vài lời."

"Anh ấy không ở đây."

"Không có nhà sao? Mấy phút trước chị còn thấy em ấy đăng vòng bạn bè mà, nấu hai món ăn, em đừng gạt chị."

"Thật sự không ở đây... Vừa, vừa ra ngoài rồi."

"Ra ngoài? Đi đâu? Trời mưa còn có thể đi đâu? Được rồi, cúp máy đây, chị gọi điện cho em ấy."

"Chị!"

Cung Tuấn vội hô một tiếng trước khi cô cúp máy.

"Anh ấy không mang điện thoại theo, chị có gọi cũng không gặp được anh ấy đâu."

"Cung Tuấn!"

Đầu dây bên kia cũng hô một tiếng, tay Cung Tuấn run lên, lập tức chột dạ, sau đó nghe thấy anh rể nhỏ giọng nói cô thả lỏng, đừng tức giận.

"Chị đừng sốt ruột... Đừng lo lắng quá, chú ý sức khỏe."

"Đừng lo lắng? Em làm ra chuyện như vậy còn bảo chị đừng lo lắng! Bây giờ lập tức ra ngoài tìm Tiểu Triết về cho chị! Có phải em đuổi người ta đi đúng không? Đây là tự giải quyết mà em nói đó sao? Chị... A...."

"Chị? Em tìm được chưa, chị sao vậy?"

Đầu dây bên kia yên tĩnh một chút, tim Cung Tuấn như bị treo lên, sau đó là tiếng thở dài của anh rể.

"Tiểu Tuấn... Em nghe lời chị em không được sao... Đừng để cô ấy lo lắng nữa! Tình hình sức khỏe của cô ấy bây giờ thế nào em còn không biết sao..."

"Được được được, em nghe em nghe, em ra ngoài tìm! Anh rể, anh chăm sóc cho chị em thật tốt, đừng để chị ấy lo lắng."

"Em tốt nhất nói được làm được."

Giọng điệu của anh rể có chút nặng nề, nói xong liền cúp máy, đối với một người lương thiện không nói nặng lời như anh ấy, Cung Tuấn có thể nghe ra anh ấy đã tức giận rồi.

Trương Triết Hạn chạy ra khỏi cửa tòa nhà, bên ngoài vẫn đang mưa lất phất, không khác ban ngoài là bao, không khí trầm lặng không hề khởi sắc, trong tiểu khu chỉ có mấy ngọn đèn đường miễn cưỡng coi như có chút nhân khí, trong thời tiết thế này cũng không có ai ở ngoài.

Hơi lạnh cùng hạt mưa len lỏi vào cổ áo anh, quần áo nhanh chóng bị thấm ướt dính sát vào người, thật sự rất lạnh. Trương Triết Hạn lặng lẽ bước đi chậm rãi, trên mặt đã không thể phân biệt được là nước mưa hay nước mắt.

Cút ra khỏi nhà tôi.

Lời nói của Cung Tuấn cứ lặp đi lặp lại trong đầu, không thể dứt ra được, Trương Triết Hạn khịt mũi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười.

Mới qua bao lâu, lòng người khó lường, Trương Triết Hạn ơi Trương Triết Hạn, sao mày lại ngây thơ như vậy, ngốc như vậy, còn ôm ảo tưởng bản thân thật sự có nhà, thật sự không cần bôn ba nữa?

Một lòng nhiệt huyết lần nữa bị sự thật hung hăng đả kích, Trương Triết Hạn đi chậm lại, đá dép lê trong vũng nước, để mặc cho bùn đất bắn lên đùi.

Anh cũng không biết mình muốn đi đâu, có lẽ anh chưa bao giờ biết rõ mình nên đi đâu. Giữa trời đất bao la rộng lớn, thế nhưng không có nơi nào cho anh dung thân.

Đúng là vô dụng, không có điện thoại, cũng không có tiền, thậm chí còn không có nỗi một chiếc ô để che mưa. Một người mẹ cầm ô và một đứa con mặc áo mưa hoạt hình dễ thương đi tới, Trương Triết Hạn ngước nhìn, nhường đường.

"Mẹ, vì sao anh trai đó đi dưới mưa mà không che ô vậy, không phải mẹ đã nói mắc bệnh sao."

"Đúng vậy, có vẻ anh trai đó cần giúp đỡ."

Dù sao ở đây cũng chỉ có ba người họ, giọng nói của đứa trẻ truyền đến tai Trương Triết Hạn, anh cảm thấy xấu hổ, bước nhanh hơn.

"Anh ơi! Anh ơi, đợi em."

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn, nhìn thấy cậu bé đã chạy tới chỗ mình, bởi vì áo mưa rất dài, che khuất đôi chân ngắn, trông như một cái bánh bao sữa, Trương Triết Hạn ngồi xổm xuống, đợi cậu bé đến.

"Cho anh, không được dầm mưa, sẽ mắc bệnh, bệnh rồi sẽ... Sẽ khóc..."

Cậu bé cố gắng giơ chiếc ô vịt nhỏ màu vàng trong tay lên, muốn mở ra, Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn mẹ đứa trẻ đứng cách đó không xa, người phụ nữ mỉm cười gật đầu, ý bảo anh có thể nhận lấy ô.

"Cảm ơn em, bạn nhỏ."

Trương Triết Hạn cầm lấy, không quan tâm nước mưa trên áo mưa, dù sao quần áo anh cũng đã ướt rồi, liền bế cậu bé lên, cậu bé đột nhiên ngại ngùng, chạy về tìm mẹ.

"Mẹ..."

"Bảo bối giỏi quá! Đúng là một đứa trẻ tốt bụng, cha ở nhà nấu cơm xong rồi, có món con thích nhất đó, về nhà thưởng cho con nhé..."

Một lớn một nhỏ dắt tay nhau tiến vào tòa nhà, không nghe thấy tiếng nói chuyện nữa, Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn chiếc ô nhỏ trong tay, sờ sờ nước trên mặt, mở ô, là một chiếc ô trẻ em nhỏ, có hình chú vịt vàng rất đáng yêu.

Giờ phút này, anh rốt cuộc không kìm được nữa, khóc lớn lên, nước mắt hòa cùng nước mưa lăn dài trên mặt. Sự quan tâm nho nhỏ của một người xa lạ phá hủy phòng tuyến mà anh đã dày công xây dựng, có lẽ là được sưởi ấm bởi lòng tốt của thế gian, có lẽ là ngưỡng mộ đứa nhỏ được lớn lên trong tình yêu thương... Có lẽ là ủy khuất trong lòng, có lẽ là oán hận thế giới bất công...

Chiếc ô nhỏ cũng không có tác dụng gì mấy với một người lớn, nhưng Trương Triết Hạn vẫn kiên trì mở ra, mặc dù nó khiến anh trông hơi buồn cười.

Ra khỏi tiểu khu đến đường lớn, có một vài người đi đường, đều vội vã trên con đường của bản thân. Mỗi người đều đang bận rộn trong cuộc sống của riêng mình, trên đường bất quá chỉ có một người tầm thường.

Trương Triết Hạn nghĩ thầm liệu có nên đi tìm Tiểu Vũ không, nếu không anh còn có thể đi đâu đây? Trở về lấy điện thoại và ví tiền là không có khả năng, nhưng cũng không thể cứ đi lang thang trên đường lớn như vậy được...

"Em dâu."

Trước mắt đột nhiên có ánh đèn xe sáng chói, Trương Triết Hạn theo bản năng nhắm mắt lại, hình như có người gọi anh, vừa mở mắt ra liền thấy một người đi về phía này, anh cũng không biết là ai.

"Anh là Cung Nghĩa."

Đối phương tự giới thiệu, Trương Triết Hạn nhớ đến mấy tấm ảnh xem được trên mạng, quả thật chính là người trước mắt, hơn nữa cha cũng từng nói Cung Nghĩa về nước.

"Xin chào."

Trương Triết Hạn không muốn nhiều lời với anh ta, dù sao sau này cũng không dính dáng tới Cung gia nữa, liền lướt qua anh ta đi về phía trước, kết quả người nọ lại đuổi theo, biết rõ còn cố ý hỏi.

"Triết Hạn, muộn thế này rồi sao em lại ra ngoài vậy, đúng lúc anh định đi tìm Cung Tuấn, lên xe anh đưa em về."

"Không cần, cảm ơn."

Trương Triết Hạn bước nhanh hơn, Cung Nghĩa cầm ô đuổi theo, che cho anh.

"Có phải... Cãi nhau với Cung Tuấn không, haiz, đứa em này của anh... Có nhiều lúc ăn nói không khéo, em nên khoan dung cho nó một chút. Vợ chồng cãi nhau không phải là chuyện rất bình thường sao, bây giờ trời mưa lại tối, em như vậy... Có thể đi đâu đây, lên xe trước đi."

"Chuyện riêng của tôi không liên quan đến anh."

Trương Triết Hạn không quen anh ta mà anh ta lại làm như đã thân thiết từ lâu, hơn nữa trông bộ dạng cũng không tốt lành gì, anh đã lạnh mặt như thế rồi mà còn tiến lên, nhất định không có lòng tốt.

"Chuyện hôm nay, thật ra anh đã nghe nói rồi, hơn nữa chuyện đó đều trách Đỗ Lãng, không liên quan đến em... Cung Tuấn không phân tốt xấu mà trách cứ em, quả thật có chút không đúng."

"Nó chính là như vậy, bản thân không đủ bản lĩnh, gặp chuyện thì thích đổ lên đầu người khác. Ngày mai anh đi khuyên nó, em cũng đừng để trong lòng, anh thấy mưa càng lúc càng lớn rồi, lên xe anh trú mưa trước được không? Em có gì muốn nói với nó anh sẽ giúp em chuyển lời..."

"Anh hai, tôi tạm thời theo Cung Tuấn gọi anh một tiếng anh hai. Không phải anh muốn đi gặp cậu ấy sao, nhà cậu ấy ngay phía trước, anh đi đi, tôi và cậu ấy không có quan hệ gì, tôi không muốn nghe anh nói những chuyện liên quan đến cậu ấy. Ngoài ra, Cung Tuấn cũng không phải người như anh nói."

Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Triết Hạn đã tăng tốc, nhưng đang mang dép lê rất trơn không thể nào chạy được, mà Cung Nghĩa lại theo sát anh. Khi Trương Triết Hạn còn đang nghĩ cách thoát thân thì nhìn thấy một chiếc xe đỗ bên đường, Đường Nặc mở cửa xe bước xuống.

"Triết Hạn! Đã muộn thế này rồi sao anh còn ở ngoài vậy!"

Thật ra Đường Nặc từ xa xa nhìn thấy Trương Triết Hạn bị một người đàn ông quấn lấy, lập tức dừng xe chen vào giữa hai người họ.

"Đường Nặc, là cậu sao, phiền cậu cho tôi quá giang một đoạn."

Trương Triết Hạn không chút do dự đi về phía Đường Nặc, lên xe cậu ta, Cung Nghĩa nhìn thấy ánh mắt đầy công kích của Đường Nặc, cảm thấy buồnm cười, không muốn mất mặt thêm nữa, thấy Trương Triết Hạn vào xe Đường Nặc, Đường Nặc cũng xoay người lên xe, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.

"Triết Hạn, anh đây..."

"Xin lỗi, trên người tôi toàn là nước, làm ướt xe của cậu rồi."

"Không sao đâu, vậy bây giờ anh định làm gì? Nếu cứ để vậy sẽ bị cảm đó, hay là đến nhà tôi trước đi? Nếu... Ừm, nếu anh để ý, tôi sẽ đưa anh đến khách sạn thuê phòng."

"Không cần tốn kém, cảm ơn cậu vừa rồi đã giúp tôi giải vây."

"Anh đang... Cãi nhau với Cung Tuấn?"

"Đúng vậy, bị người ta đuổi ra khỏi nhà, ăn nhờ ở đậu đúng là không ổn tí nào."

Trương Triết Hạn mỉm cười đáp lại, cố gắng làm cho giọng điệu mình nghe như đang đùa, nhưng gương mặt không chút huyết sắc kia trông cũng không tốt lắm.

Đường Nặc siết chặt tay lái,nhìn Trương Triết Hạn đang ngồi bên cạnh.

"Triết Hạn, có một chuyện không biết có nên nói với anh không."

"Hả? Sao vậy, cứ nói đi."

Đường Nặc không nói thẳng, mà đỗ xe bên đường, lấy điện thoại ra nhấn vài cái, Trương Triết Hạn không ngờ cậu ta lại cho anh nghe một đoạn ghi âm.

...

"Ha ha ha ha ha... Mau nói cho mọi người biết đi, đã lên giường chưa, đàn ông thích hơn hay phụ nữ thích hơn? Ha ha ha ha ha..."

"Lên giường gì chứ! Tôi mẹ nó cởi quần mới phát hiện là đàn ông, trực tiếp xìu luôn!"

...

"Người anh em, không phải cậu thích đàn ông sao, đợi tôi và ai kia ly hôn, nước sông không phạm nước giếng, tôi sẽ giao Trương, Trương Triết Hạn cho cậu, tôi hứa sẽ không động vào anh ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro