Chương 31 (H)

Cung Tuấn cảm thấy không đúng lắm, miệng lưỡi khô rát khó chịu, không thể kìm nén được cơn nóng trong lòng, đứng dậy muốn rời khỏi đây, cửa lại mở ra, trong phòng không bật đèn nên rất tối, cậu còn tưởng là Trương Triết Hạn.

"Vợ ơi... Em, hình như, có chút khó chịu..."

"Cung thiếu gia đừng gọi bậy..."

Giây tiếp theo, đèn được bật lên, Cung Tuấn thấy người đến là Cố Huyên Huyên, cô ấy đỏ mặt ngại ngùng, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Là anh mạo phạm rồi, anh còn tưởng là vợ anh... Vừa nãy mới gọi cho anh ấy."

"Cha nói với em người hầu đưa anh đến phòng nghỉ, bảo em đến xem thử."

"Anh không sao."

Cung Tuấn hơi choáng váng, cố gắng duy trì tỉnh táo. Phải mau rời khỏi nơi này, hoặc là mau đuổi Cố Huyên Huyên đi, nếu không vợ cậu đến đây thấy cảnh tượng này lại hiểu lầm, Cung Tuấn cũng không muốn khiến anh hiểu lầm, anh là người ngoài miệng luôn nói không sao không sao, nhưng mọi chuyện đều giữ trong lòng.

"Cảm ơn em, Tiểu Huyên, anh có việc, xin lỗi không tiếp được, vợ anh còn ở bên ngoài đợi anh."

Không thể trì hoãn thêm nữa, Cung Tuấn cảm thấy phải giữ tư thế đứng đắn có chút khó khăn, trên người Cố Huyên Huyên toát ra hương nước hoa, mùi hương thoang thoảng đúng là quyến rũ chết người, bàn tay đút trong túi quần của Cung Tuấn đã véo chặt đùi.

Cậu loạng choạng đi ra cửa, vừa mở cửa còn suýt đụng phải Trương Triết Hạn, người nọ đang giơ tay định gõ cửa.

"Vợ à, anh... Anh đến rồi, Tiểu Huyên nghe nói em đang nghỉ ngơi ở đây nên mới đến xem em thấy nào, sao lại không biết xấu hổ trì hoãn thời gian của nhân vật chính ngày hôm nay được chứ, chúng ta đi trước đi."

Cung Tuấn tùy tiện vùi đầu vào ngực Trương Triết Hạn, tựa vào vai anh giả vờ say.

"Huyên Huyên, thật ngại quá, cậu ấy say rồi, vậy chúng tôi đi trước đây."

"Ừm, được, vậy đi đường cẩn thận, hai anh đều uống rượu, hay là để em gọi người đưa các anh về."

Trương Triết Hạn còn chưa nói gì, Cung Tuấn đã ho khan mấy tiếng, nắm lấy tay anh, Trương Triết Hạn đại khái hiểu được cậu có ý gì.

"Không sao, tôi chỉ uống nước trái cây thôi, cũng không uống rượu."

Khi đến nhà chính, Cố Huyên Huyên thấy Trương Triết Hạn dìu Cung Tuấn đi, liền chào một tiếng rồi trở vào trong.

"Cậu uống bao nhiêu vậy? Hả? Đừng uống nhiều như vậy nữa được không?"

"Em, em chỉ uống có hai ly, nhưng, nhưng mà, rượu có vấn đề, em... Em hơi nóng..."

"Rượu có vấn đề? Sao vậy? Khó chịu sao? Cần đi bệnh viện không? Ai hạ độc cậu vậy chứ."

Lúc này Trương Triết Hạn mới nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, hơn phân nửa sức nặng của Cung Tuấn đều đè trên người anh, đi đường cũng không vững, đi nhanh mấy bước muốn đến xe thật mau. Mấy bước này đối với Cung Tuấn mà nói quả thật là giày vò, trên người Trương Triết Hạn có một hương thơm nhàn nhạt, cũng không phải là mùi nước hoa, không thể nói rõ là mùi thơm cơ thể hay là mùi nước giặt quần áo, vùi đầu vào cổ anh, không nhịn được ngửi tới ngửi lui, giống như một chú cún lớn đang làm nũng.

"Ngứa... Cậu đừng làm loạn..."

Trương Triết Hạn đẩy cái đầu ngọ nguậy của cậu ra, tóc đâm vào cổ khiến anh ngứa ngáy, sau đó tìm chìa khóa xe trong túi cậu để mở cửa, để Cung Tuấn ngồi vào ghế phụ lái, còn anh ngồi vào ghế lái, tự mình lái xe, sau đó nhanh chóng khởi động xe lao đi.

"Đến bệnh viện đi! Bệnh viện gần đây nhất nằm ở đâu?"

Trương Triết Hạn có chút bối rối, hỏi Cung Tuấn.

"Không... Không cần đến bệnh viện, về nhà đi, em, em nghĩ... Là loại thuốc kia..."

"Loại nào?"

Trương Triết Hạn quay đầu thấy gương mặt đỏ bừng của Cung Tuấn, cúc áo sơ mi đều cởi hết, hai chân cọ tới cọ lui, thứ phồng lên khiến người ta khó mà bỏ qua, anh giật mình, trong lòng hiểu rõ, quay đầu lái xe về nhà.

"Nói, nói... Nói vậy thật sự không cần đến bệnh viện sao..."

"Tự xử một chút hẳn là không sao, em, em cũng không muốn ngày mai lại lên trang bìa báo giải trí đâu..."

Trương Triết Hạn tỏ vẻ đã hiểu, vừa tăng tốc vừa chú ý tình hình của Cung Tuấn, ngoại trừ dục vọng mãnh liệt dường như cũng không có biểu hiện không khỏe nào khác, mới yên tâm hơn chút.

Lúc đi ngang qua phòng khách, có lẽ cha mẹ đều đã vào phòng, nhưng lại tình cờ gặp chú Triệu, Trương Triết Hạn vội kéo quần áo Cung Tuấn lại, kiên trì chào một tiếng rồi kéo cậu vào thang máy.

Vừa vào phòng Cung Tuấn liền đẩy Trương Triết Hạn ra rồi chạy vào phòng tắm, Trương Triết Hạn lo lắng đi theo phía sau, Cung Tuấn còn chưa kịp cởi quần áo đã vội mở vòi sen, dòng nước lạnh chảy xuống, chớp mắt khiến cả người cậu ướt sũng.

"Khụ... Khụ khụ..."

Cung Tuấn giũ nước trên đuôi tóc, ho ra vài ngụm nước trong miệng, rùng mình một cái, tỉnh táo hơn.

"Anh ra ngoài trước đi, em... Tắm một cái là được rồi..."

"Được không..."

"Ra, ra ngoài..."

Trương Triết Hạn do dự một chút, cuối cùng vẫn ra ngoài đóng cửa lại, lo lắng đi tới đi lui bên ngoài, chỉnh điều hòa xuống nhiệt đột hấp nhất, sau đó giúp cậu tìm khăn tắm và áo ngủ.

Trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng động, Trương Triết Hạn vội chạy tới mở cửa xông vào, liền thấy Cung Tuấn dựa vào tường, cởi trần nửa thân trên, mở khóa kéo quần tây, một tay luồn vào trong quần, một tay bấu chặt cánh tay mình, muốn dùng cảm giác đau để giữ thanh tỉnh.

"Cậu điên rồi! Đừng như vậy... Tôi giúp cậu..."

Trương Triết Hạn túm bàn tay đang tự ngược của cậu ra, trên cánh tay để lại dấu của móng tay, sắp chảy máu đến nơi. Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mờ mịt, mơ mơ hồ hồ vuốt ve thân dưới, một lúc sau mới thấy rõ là anh.

"Đừng... Đừng, anh ra ngoài đi, em..."

Cung Tuấn thật sự nhịn đến khó chịu, vừa thấy là Trương Triết Hạn lại càng khó nhịn, căn bản không thể áp chế được, sợ mình không kìm được tổn thương anh, tình nguyện trốn trong phòng tắm.

"Đừng ngốc nữa! Tôi giúp cậu, bắn ra là xong rồi."

Trương Triết Hạn trực tiếp bắt đầu, cởi quần cậu, kéo quần lót xuống, nhìn thấy thứ kia bắn ra, không chút do dự cầm lấy.

"Ưm..."

Cung Tuấn run lên một chút, cả gương mặt đều bị dục vọng bao phủ, trong thế giới của cậu ngoại trừ ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể ra thì không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì khác, cậu di chuyển theo động tác cao thấp của Trương Triết Hạn, cọ xát trong tay anh.

"Khó, khó chịu..."

Ý thức của Cung Tuấn có chút mơ hồ, thân thể cũng không nghe theo khống chế của cậu nữa, Trương Triết Hạn cách cậu rất gần, cậu vươn tay ôm lấy cổ anh, kéo anh lại, hay tay không an phận mò mẫm trên người anh, áo sơ mi nhanh chóng bị cởi ra để lộ bờ ngực trắng nõn mềm mại, Cung Tuấn đưa miệng lên ngậm vào, cắn mút.

"Cậu..."

Trương Triết Hạn vặn vẹo không thoát ra được, Cung Tuấn rất mạnh, cậu ngậm một bên, lưỡi thô ráp liếm đầu vú non mềm chưa từng bị ức hiếp, tay kia thì trượt vòng quanh trên eo, Trương Triết Hạn mẫn cảm rùng mình một cái, ngồi bệt xuống đất, điểm chết người là Cung Tuấn vẫn không ngừng cọ tới cọ lui trên người anh, châm lửa thêm cho anh.

Sau đó hoàn toàn tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất, cún nhỏ còn chưa có kinh nghiệm không biết chăm sóc khoái cảm của bạn tình, điên cuồng chỉ biết quan tâm đến bản thân, Trương Triết Hạn không nếm được chút ngon ngọt nào, đầu ngực đã bị cậu làm cho sưng đỏ, cảm giác đau đớn xé rách da thịt còn khiến người ta tỉnh táo hơn là khoái cảm nho nhỏ kia.

"Cậu là cún sao? Cung Tuấn."

Quá điên cuổng, thật sự là quá điên cuồng.

Cung Tuấn nhìn chằm chằm con mồi của mình, hai mắt đỏ ngầu, không hề kiêng dè, nghiêng người đè Trương Triết Hạn xuống dưới thân, cảm giác lạnh lẽo truyền đến sống lưng, Trương Triết Hạn nhìn ngọn đèn phòng tắm trên đỉnh đầu, rùng mình một cái.

Anh tăng tốc chuyển động tay, ngón cái xoa nắn quy đầu, muốn cậu mau bắn ra để tinh táo lại, nhưng thứ kia vừa cứng vừa nóng, dần chuyển sang màu tím, không hề có dấu hiệu sắp bắn, Trương Triết Hạn vuốt đến tay tê rần cũng chỉ là phí công vô ích.

"Cậu bắn nhanh đi được không? Phục rồi... Ai bỏ thuốc cậu vậy? Hôm nào điều tra ra rồi cho tên đó uống thử xem...Ưm... Đừng... Không, không cần..."

Người đang đắm chìm trong dục vọng căn bản không để ý tới sự phản kháng của anh, tự mình đi thẳng vào chuyện chính.

Cung Tuấn tách hai chân anh ra, phong cảnh phía sau lộ rõ, Trương Triết Hạn cố hết sức muốn khép chân lại, vô cùng xấu hổ, anh còn rất tỉnh táo, tư thế khó coi này khiến anh không dám nhìn thẳng, nhưng Cung Tuấn không để anh được như ý, để đầu gối giữa hai chân anh, thúc hông để cậu em của mình chọc loạn trên mông anh, hai tay nắm lấy đùi anh, đầu ngón tay đè vào trong.

Quy đầu cuối cùng vẫn tìm đúng mục tiêu, dừng trước miệng huyệt, Trương Triết Hạn cố hết sức kẹp chặt mông kháng cự, ý thức được chuyện sắp xảy ra, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, giãy giụa kịch liệt.

"Đừng... Đừng..."

Anh muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng Cung Tuấn đè chặt anh không cho anh cử động, đỡ anh lên, để anh ngồi tựa vào tường, tách hai chân anh ra để tiện cho động tác của mình hơn.

"A...."

Hung khí liều lĩnh cố gắng chen vào, Trương Triết Hạn đau đến phát khóc, bởi vì không phối hợp và hành lang khô ráp, chỉ có thể tiến vào một chút, Cung Tuấn nửa bước cũng khó đi, nghẹn đến nỗi trán toát đầy mồ hôi.

"Hu hu... Tên khốn... Khốn kiếp, đồ ngu ngốc..."

Trương Triết Hạn nức nở mắng chửi, vừa đánh cậu vừa giãy giụa, ôm lấy vai cậu cắn xuống cho hả giận, Cung Tuấn ăn đau hít vào một hơi, mới tỉnh táo lại một chút, nghe thấy tiếng khóc của anh.

"Hạn Hạn..."

Đây là cậu làm sao?

Cung Tuấn thấy nửa thân trên của anh có rất nhiều dấu răng, khuất nhục giang rộng chân, sửng sốt không kịp phản ứng, luống cuống tay chân kéo anh lên, quần áo trên đất đều đã ướt không thể nào mặc được nữa, trên mặt Trương Triết Hạn vẫn còn nước mắt, oán hận nhìn cậu.

"Xin lỗi! Em... Em điên rồi... Xin lỗi, em, em không khống chế được bản thân... Em là tên khốn... Xin lỗi..."

Cung Tuấn ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào tấm lưng đang run rẩy của anh để trấn an.

"Em, em nói rồi, sẽ không ép anh..."

Cơ thể Cung Tuấn run lên, siết chặt tay đấm mạnh vào bức tường sau lưng Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn hoảng sợ, Cung Tuấn xoa tay, như thể không cảm thấy đau.

"Em, em khó chịu... Anh đi đi, mặc kệ em..."

Cung Tuấn cũng sắp khóc đến nơi, cậu rất sợ cậu sẽ lại tổn thương anh như vừa nãy, chỉ có thể dùng cảm giác đau đớn nhất thời ép bản thân tỉnh táo, móng tay cắm sâu vào da thịt, cậu vươn tay, muốn đẩy Trương Triết Hạn ra ngoài.

"Cậu làm gì vậy! Cung Tuấn!"

Trương Triết Hạn thấy cậu muốn đập đầu vào tường, vội vàng kéo cậu lại, bộ dạng tự ngược này của Cung Tuấn, anh thực sự không nhìn nổi. Nếu thật sự chỉ còn cách này, vậy...

"Tôi giúp cậu, đừng nhịn nữa."

Sau khi hạ quyết tâm, Trương Triết Hạn chủ động đến gần, Cung Tuấn cau mày khó hiểu, lại có chút ủy khuất, lùi lại một bước.

"Lại đây."

Giọng nói của Trương Triết Hạn thật sự rất mệt mỏi, anh như không cần mạng nữa ôm lấy cổ cậu dán lên, ngậm lấy môi cậu, bờ ngực trắng nõn mềm mại áp vào lồng ngực rắn chắc của cậu, hay tay đặt trên lưng cậu chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

"Cậu nghe đây, là ông đây tự nguyện, không phải cậu muốn làm tổn thương tôi, cậu cũng không ép tôi, biết chưa? Là tôi tự nguyện... Là tôi tự nguyện..."

Trương Triết Hạn nói cho Cung Tuấn nghe, trấn an chú cún lớn không thể nhịn, lại nói cho mình nghe, tự thuyết phục bản thân.

Cung Tuấn cầm lấy thứ cũng đã cương lên của Trương Triết Hạn và thứ của mình cùng nhau, bắt đầu xoa nắn, Trương Triết Hạn ngửa mặt rên rỉ một tiếng, hơi thở dồn dập, so với vách tường phòng tắm lạnh lẽo sau lưng, anh càng thích dán vào thân thể nóng rực của Cung Tuấn trước mặt hơn.

Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, hút hơi ấm và dưỡng khí của nhau, Cung Tuấn bá đạo khẳng định chủ quyền, để lại dấu vết riêng trên làn da trắng nõn của anh, hoặc là dấu hôn hoặc là dấu răng, mãi đến khi môi sưng đỏ mới bằng lòng buông tha.

"Trước tiên dùng ngón tay mở rộng đã, ha... Ưm... Không vào được..."

Trương Triết Hạn bắt đầu dẫn dắt, để cho Cung Tuấn dễ chịu hơn một chút, cũng để chính mình dễ chịu hơn một chút. Cung Tuấn rất nghe lời dùng ngón trỏ đâm vào huyệt khẩu, dùng tinh dịch vừa mới bắn ra để bôi trơn, liền vào được hơn phân nửa, Trương Triết Hạn tựa vào ngực cậu, hít sâu thả lỏng, thích ứng với dị vật trong cơ thể.

Thành ruột chật hẹp siết chặt, ngón tay Cung Tuấn ra vào khó khăn, cậu vô sự tự thông khuếch trương bên trong, cong ngón tay đâm chọc, khi cảm thấy hoa huyệt đã mềm mại hơn một chút lại thêm một ngón tay vào.

"Ưm.. Ha..."

Trương Triết Hạn dần dần nếm được ngon ngọt, mở rộng chân phối hợp với động tác của cậu để cậu tiện ra vào, Cung Tuấn bế anh đặt lên bồn rửa mặt, ở độ cao này cậu đứng lên, thân dưới vừa hay đặt trước miệng huyệt.

Cậu thật sự không muốn nhịn thêm một khắc nào nữa, vội vàng rút hai ngón tay, để vật thật ra trận, thứ kia vừa thô vừa to chọc vào mông, Trương Triết Hạn nhìn thấy gân xanh dữ tợn, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng không đợi anh nghĩ nhiều, quy đầu đã nóng lòng tiến vào.

"A... Ưm! Không, không được... Không vào được... A..."

Đau, rất đau, trước mắt Trương Triết Hạn tối sầm lại, vươn hai tay ôm lấy lưng cậu, để lại một vết xước dài, cơn đau chưa từng trải qua dâng trào, cơ thể như thể bị xé đôi, hơi thở kẹt trong cổ họng.

Độ thô của hai ngón tay thật sự kém xa "Tiểu Tiểu Tuấn", một người không có kinh nghiệm khó mà chịu nổi bị xuyên xỏ như vậy, cậu còn liều mạng ôm lấy eo anh thúc mạnh vào trong.

"Ha... Thả lỏng, chặt quá, chặt quá rồi..."

Trán Cung Tuấn lấm tấm mồ hôi, tóc cũng ướt đấm, vỗ mông anh một cái. Cơn đau xé da xé thịt truyền đến, hoa huyệt đau rát khó chịu, cũng không biết có bị thương hay không, Trương Triết Hạn há miệng hít thở, anh biết Cung Tuấn không động sẽ càng khó chịu hơn, cố gắng quên đi cảm giác đau đớn, thả lỏng theo tư thế của cậu.

Không biết là dịch ruột non tiết ra hay là bị rách chảy máu, Cung Tuấn cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng tưới lên dương vật của mình, thử động một chút, sau đó bắt đầu đâm rút.

Cả người Trương Triết Hạn đều đang run rẩy, cắn chặt môi cầu nguyện cho cuộc làm tình tra tấn này mau kết thúc, nhưng Cung Tuấn rõ ràng đang hưng phấn, không có kinh nghiệm không kỹ thuật chỉ biết dùng sức mạnh mẽ đâm vào, rút ra rồi lại hung hăng đâm vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, cứ như đang đóng cọc vậy, Trương Triết Hạn ngửa cổ ra sau tựa vào mặt gương lạnh lẽo, cau mày thở hổn hển, không kìm được mà rên rỉ mấy tiếng.

"Ưm... Ha... Ưm ah!"

Quy đầu đột nhiên chệch hướng một chút, giọng Trương Triết Hạn đều thay đổi, cả người căng cứng, chân co quắp, bắn ra, Cung Tuấn ngược lại rất thích thú, mỗi lần đều gian xảo lướt qua điểm đó một chút, nhìn thấy anh đỏ mặt rên rỉ quyến rũ dưới thân mình, càng đâm càng hăng.

Khoái cảm truyền đến trong hoa huyệt tê dại, thân thể Trương Triết Hạn đã thích ứng với tiết tấu của cậu, không nhịn được muốn nhiều hơn nữa, anh duỗi chân móc lấy eo cậu, chủ động tiến lại gần cậu.

Sướng... Sướng chết mất... Thân thể bị dục vọng chi phối, lý trí đã sớm bị vứt ra sau đầu, Cung Tuấn lưu luyến cơ thể quyến rũ mê người này của anh, yêu gương mặt của anh, yêu cơ thể nóng bóng của anh, yêu cặp mông săn chắc khít chặt của anh, yêu bờ ngực trắng nõn của anh, yêu tất cả của anh, mọi thứ của anh.

Trương Triết Hạn cảm giác như đang lênh đênh trên một chiếc thuyền, sóng nước lắc lư lắc lư, ánh đèn trên đỉnh đầu làm anh hoa cả mắt, Cung Tuấn va chạm không ngừng cũng có thể mang đến khoái cảm kỳ lạ.

Đầu óc đột nhiên trống rỗng, bụng dưới của Trương Triết Hạn co rút, lại bị cậu làm đến bắn, tinh dịch loãng bắn lên cơ bụng của Cung Tuấn, khi cậu đến gần sẽ lại dính lên người anh, trông vô cùng dâm đãng.

Hành lang nóng rực, một chất lỏng mát lạnh chảy ra, Cung Tuấn gia tăng tốc độ, đâm vào thật sâu rồi bắn vào trong cơ thể anh, vào giây phút này, hai người thật sự liên kết với nhau, hòa thành một.

Trương Triết Hạn mệt mỏi không muốn động ngón tay, Cung Tuấn chôn trong đó một lúc rồi rút ra, xoa bóp tay anh lấy lòng. Huyệt khẩu còn chưa đóng lại hoàn toàn, chất lỏng màu trắng trong suốt rỉ ra, Cung Tuấn nhìn thấy hình ảnh kích thích kia, liếm môi, bế anh xuống.

"Mệt..."

Nhưng cũng xem như xong việc rồi, giọng Trương Triết Hạn khàn khàn, không muốn động cũng không muốn nói, chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần, cả người mềm nhũn để mặc cậu muốn làm gì thì làm, Cung Tuấn đặt anh trên mặt đất, Trương Triết Hạn cứ nghĩ đã kết thúc rồi, nhưng cậu lại lật người anh lại, huyệt khẩu vừa mới trải qua một trận kịch liệt vẫn còn rất mềm mại, rất dễ tiến vào.

"Cậu con mẹ nó! Cung Tuấn! Cậu... Ưm, cậu là lừa* sao?"

Trương Triết Hạn không còn sức để giãy giụa, một chút phản kháng cũng không có, Cung Tuấn bắt đầu chậm rãi đâm rút, mỗi lần ra vào đều mang theo chất dịch trong hoa huyệt, dính ở chỗ giao hợp của hai người.

"Mới một lần... Lại cứng rồi..."

Giọng của Cung Tuấn nghe vô cùng ngây thơ, Trương Triết Hạn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đó của cậu.

Tư thế làm từ phía sau khiến anh không thể nhìn rõ được biểu cảm của cậu, Trương Triết Hạn hoàn toàn không đứng vững, bắp chân run rẩy, không giữ thăng băng được liên tục trượt xuống, Cung Tuấn ôm eo anh để anh dựa vào tường, vểnh mông tiện cho cậu ra vào.

Đây quả thực là một tư thế khuất nhục, nhưng Trương Triết Hạn ngoại trừ chịu đựng thì cũng không còn cách nào khác, khác với sự mãnh liệt của lần đầu, lần này cọ xát rất dịu dàng, hết sức ôn nhu.

Cung Tuấn dán lên xoay mặt anh lại hôn lên môi anh, đùa nghịch đến khi sưng đỏ, kéo ra một sợi chỉ bạc, hoàn toàn hưởng thụ.

Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Sống hai mươi bốn năm, giờ phút này cậu mới cảm nhận được ý nghĩa chân chính.

Ý thức của Trương Triết Hạn dần mơ hồ, Cung Tuấn vẫn không biết mệt mỏi, xem ra tác dụng của thuốc khá mạnh, sau đó anh cũng không nhớ đã đổi bao nhiêu tư thế, trở thành một con búp bê để người chơi đùa, trong bụng chứa đầy tinh dịch của Cung Tuấn.

Mẹ nó... Lẽ ra không nên mềm lòng đáp ứng cậu.

Trước khi Trương Triết Hạn mất đi ý thức nhìn thấy ánh mắt của Cung Tuấn, sáng ngời như những ngôi sao nhỏ, xung quanh anh cũng đều là những ngôi sao nhỏ, thật nhiều ngôi sao nhỏ rực rỡ đầy màu sắc.

***

*Lừa thường có bản tính lười biếng, cách để trị nó là cho nó thấy cà rốt nhưng không cho nó ăn, vì để có được cà rốt nó sẽ không ngừng chạy. Nhưng sự cám dỗ này lại không thể kéo dài, bởi vì dục vọng của lừa sẽ càng lúc càng lớn khi bị kích thích, hơn nữa một khi đã lớn sẽ không dễ gì lùi về, cho dù biến hóa đa dạng cũng không thể thỏa mãn dục vọng của nó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro