Chương 37 (H)
Kết quả chụp X-quang đã có, xương bị nứt nhẹ, chẳng trách lại sưng nghiêm trọng như vậy.
"Nứt xương? Nghiêm trọng như vậy sao! Vậy vậy vậy... Có cần phải nhập viện không?"
"Không cần, đừng kinh ngạc như vậy, bình thường nứt xương đều có thể tự lành lại, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường về sau, mà theo như phim này cho thấy, chỉ là nứt nhẹ một chút mà thôi, sẽ hồi phục rất nhanh."
"Vậy thì tốt rồi tốt rồi."
Cung Tuấn gật đầu, lấy phim từ bác sĩ rồi cất đi, quay đầu nhìn vợ đang ngồi trên ghế.
"Về nhà em sẽ hầm canh xương cho anh, dưỡng thương thật tốt."
"Bác sĩ, vậy có cần bó bột, ngồi xe lăn, hay là chống nạng không?"
Cung Tuấn lại nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng.
"Cung Tuấn! Chỉ là bong gân mà thôi! Không đến mức."
Trương Triết Hạn thật sự không nhìn nổi nữa, nếu ngồi xe lăn mỗi ngày để cậu đẩy đi, hoặc là chống nạng đi tới đi lui, vậy cũng quá khó coi rồi, thật sự rất mất mặt."
"Vậy được rồi, nghe anh."
Cung Tuấn lập tức thỏa hiệp, thái độ thậm chí khiến Trương Triết Hạn ngạc nhiên. Cún nhỏ đương nhiên có ý đồ riêng, không ngồi xe lăn cũng được thôi he he, vậy chân kia không tiện đi lại, đương nhiên chỉ có thể dựa vào cậu, mỗi ngày đều được ôm vợ, hai mươi bốn giờ đều ở bên cạnh vợ.
Hai người đều không bị gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương sau lương Trương Triết Hạn mấy ngày nữa phải đổi thuốc, ngoài ra cũng không còn gì. Cung Tuấn lấy thuốc thanh tooán tiền là hai người có thể về rồi, đúng lúc ông chủ mua đồ xong, Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn chui vào giữa một đống túi nhựa đầy màu sắc.
"Ngồi được không?"
"Được, cảm ơn ông chủ, chúng tôi làm phiền ông quá rồi."
"Vết thương có nghiêm trọng không?"
"Không sao, chúng tôi định ở lại nhà ông thêm vài ngày nữa, đúng rồi ông chủ, trong trấn có bán xương không, vợ tôi bị trật chân rồi, tôi muốn hầm cho anh ấy chút canh."
"Có có, ngay phía trước, tôi dẫn cậu đi. Trong nhà tôi có nuôi gà, chúng nó đều ăn cỏ ăn côn trùng trên núi mà lớn, rất khỏe mạnh."
Cung Tuấn ghé một quầy hàng nhỏ mua một đống xương, ông chủ chở hai người về trên chiếc xe ba bánh.
Chân Trương Triết Hạn tạm thời không thể cử động trong một thời gian, mặc dù hai người đi chơi, nhưng cũng chỉ có thể quanh quẩn trong nhà, Trương Triết Hạn thường xuyên ngồi trên ghế mây trong sân chơi cùng con gái nhỏ của ông bà chủ, anh thật sự rất thích trẻ con.
Cung Tuấn bận rộn trong bếp, nhân lúc còn sớm chưa phải nấu cơm cậu đã mượn bếp lò nhà ông chủ hầm một nồi canh thơm phức.
"Có nóng không, đến đây."
Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn đỏ bừng mặt từ trong bếp đi ra, trong đó rất ngột ngạt, nóng đến nỗi khiến cậu mồ hôi nhễ nhại, Cung Tuấn đi tới kéo ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh anh, Trương Triết Hạn lấy khăn giấy, Cung Tuấn rất tự nhiên đưa mặt qua để anh lau mồ hôi cho, sau đó còn hôn lên môi anh một cái.
"Đồ không đứng đắn."
Trương Triết Hạn chỉ đánh nhẹ cậu một cái, cũng không có động tác gì khác, coi như ngầm đồng ý, Cung Tuấn cười nắm cổ tay anh, đoạt lấy khăn giấy.
"Để em tự lau, chỉ hơi nóng chút thôi, mẹ của ông chủ rất tốt bụng, dạy em hầm canh thế nào mới ngon, còn cho em mấy cái nấm trên núi hay gì đó nữa, em cũng không biết gọi là gì."
Ban ngày khách du lịch đều ra ngoài chơi, trong sân không có hai, chỉ có hai người họ và người nhà của ông chủ, mọi người đến tối mới về, cho nên Cung Tuấn có thể không kiêng dè gì mà ăn mấy ngụm đậu hũ của vợ.
"Anh ơi, cho anh cái này nè, ngon lắm đó."
Con gái ông bà chủ ngượng ngùng đi tới, chìa tay đưa cho anh một miếng bánh quy gấu, Trương Triết Hạn mỉm cười nhận lấy, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Cảm ơn Niếp Niếp."
"Còn anh thì sao, Niếp Niếp có cho anh không?"
Cung Tuấn không phải vì muốn giành ăn, chỉ là muốn trêu đứa trẻ một chút, đưa tay ra, ánh mắt mong chờ nhìn cô bé.
Cô bé khó xử mím môi, hai tay nắm vạt váy không biết làm sao.
"Em đừng trêu con bé nữa, thật là."
Trương Triết Hạn liếc Cung Tuấn một cái, sau đó quay sang cô gái nhỏ cười tươi như hoa.
"Đừng để ý ông chú xấu xa này nữa, Niếp Niếp đi chơi đi."
Cô bé gật đầu chạy đi, Cung Tuấn thu tay, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại tâm tình rất tốt.
Mấy phút sau cô bé lại chạy đến, cầm theo một miếng bánh quy gấu đưa cho Cung Tuấn.
"Ngoan quá! Cảm ơn Niếp Niếp, ngon lắm!"
"Cha em nói, anh là chồng của anh ấy, không phải ông chú xấu xa, anh cũng là anh của em."
"Đúng đúng đúng! Cha em nói rất đúng."
Miệng Cung Tuấn kéo lên tận mang tai, nhìn Trương Triết Hạn, hai má anh cũng đỏ lên.
Canh xương đã hầm xong, Cung Tuấn cố tình mua nhiều một chút, hầm một nồi thật lớn, cậu và Trương Triết Hạn căn bản ăn không hết, nên gửi cho gia đình bà chủ một ít, lại hỏi xem nhà ba người sáng nay cứu bọn họ ở đâu, chia làm ba phần mang đến coi như cảm ơn.
"Ngon không?"
"Ừm ừm."
Trương Triết Hạn thỏa mãn liếm canh dính trên khóe miệng, giơ ngón cái với cậu.
"Cảm ơn vợ đã khen."
"Anh đang nói canh bà hầm rất ngon."
"Nhưng rõ ràng là em hầm mà."
Cung Tuấn không cam tâm, vỗ ngực chính minh bản thân.
"Ngon lắm, thưởng cho một cái... Hôn."
Trương Triết Hạn hào phóng rướn người hôn cậu một cái, không người cún lớn bình thường miệng lưỡi trơn tru lại đỏ hết cả cổ, há hốc mồm không biết nên nói gì.
"Em em em, em sẽ hầm thêm cho anh."
Cung Tuấn cầm bát xoay người chạy vào bếp, Trương Triết Hạn nhìn thấy dáng vẻ cùng tay cùng chân của cún nhỏ, bóng lưng kia còn tỏa đầy bong bóng màu hồng, không nhịn được bật cười.
Kỳ thực anh có thể cảm nhận được sự chân thành của Cung Tuấn đối với mình, cũng biết cậu là một người tốt, ở bên cậu nhất định sẽ trải nghiệm cảm giác được yêu. Trải qua chuyện xảy ra hôm qua, Trương Triết Hạn cũng hiểu thông, anh đã biết tật xấu lo lắng sợ hãi trước sau của mình không tốt, quyết định thay đổi.
Đời người ngắn ngủi, sao phải lo lắng cho tương lai, chi bằng hiện tại sống thật tốt, yêu thương bản thân mình, yêu thương người yêu mình. Mặc kệ tương lai có ra sao, thì tương lai cũng chỉ là tương lai, dù sao vẫn chưa đến, đến rồi nói sau!
Buổi tối phải nghỉ ngơi, Cung Tuấn liền bế Trương Triết Hạn về phòng. Ban đầu Trương Triết Hạn còn hơi kháng cự việc bị cậu bế đi tới đi lui, dù thế nào anh cũng là một người đàn ông một mét tám, nhưng sau đó cũng dần dần châp nhận, còn có chút hưởng thụ sự chăm sóc của cậu.
"Sao chân anh vẫn còn sưng to như vậy."
"Sao có thể khỏi nhanh vậy được."
Cung Tuấn thấy cổ chân anh vẫn còn sưng, không dám tùy tiện động vào.
"Muốn đi tắm không, nóng không?"
Trương Triết Hạn đắn đo, thật ra anh muốn đi tắm, nhưng chân anh bây giờ không tiện lắm, nhưng mùa hè mà không tắm, cơ thể bốc mùi thì xấu hổ lắm...
Cung Tuấn nhìn ra anh đang do dự, biết anh cũng muốn tắm, không đợi anh trả lời liền đi lấy khăn tắm.
"Em giúp anh tắm, đi."
"Này này này! Đợi đã! Anh tự tắm được!"
"Anh tự tắm được sao? Lỡ bị ngã thì phải làm sao, em sẽ đau lòng lắm đó."
Cung Tuấn không chút do dự bế anh lên, đặt xuống ghế dài trong phòng tắm, ở đây không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi sen, cậu buông Trương Triết Hạn ra, bắt đầu cởi quần áo cho anh.
"Anh tự cởi..."
"Tắm cùng nhau đi."
Cung Tuấn lưu loát cởi quần áo xong, Trương Triết chỉ mới chậm chạm cởi áo ngoài xong, Cung Tuấn dứt khoát nâng chân anh lên, giúp anh cởi phía cưới.
"Được rồi được rồi, em không nhìn lung tung, chỉ giúp anh tắm thôi."
Cung Tuấn biết anh da mặt mỏng, dưới tình huống như vậy nhất định sẽ ngại ngùng, ra vẻ đứng đắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, mở vòi sen chỉnh nhiệt độ nước, nhưng thứ đứng thẳng giữa đũng quần lại bán đứng cậu.
Hơi nước từ từ bốc lên trong phòng tắm nhỏ, Trương Triết Hạn cúi đầu, bàn tay to của Cung Tuấn theo dòng nước trướt tới trượt lui trên người anh, không biết là cố ý hay vô tình, lướt qua bộ ngực đầy đặn...
Vòng eo nhỏ...
"Anh tự làm..."
Trương Triết Hạn run lên, không chịu nổi sự trêu chọc của cậu, quay đầu liền thấy cậu em đang dựng thẳng của Cung Tuấn, ngẩn cả người, Cung Tuấn cũng có chút xấu hổ, nhưng tay cũng không dừng lại, vòng qua phía trước bắt đầu xoa nắn ngực anh.
"Em không khống chế được, tự nó muốn đứng lên..."
Nếu không phải tay cậu đang linh hoạt làm loạn trên người anh như thế, Trương Triết Hạn thật sự đã bị giọng điệu cùng ánh mắt vô tội của cậu gạt mất rồi.
"Em! Ưm..."
Cung Tuấn lấy vòi sen, đứng sau lưng anh, cúi nửa người, hai tay vòng qua trước mặt anh, bắt đầu nhào nặn ngực anh, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng chơi đùa với đầu vú, Trương Triết Hạn thở dốc, rên rỉ một tiếng, cả người mềm nhũn, tựa vào đùi Cung Tuấn.
"Thoải mái không..."
Bên tai vang lên giọng nói mê hoặc của cậu, sau đó vành tai bị khoang miệng ấm áp bao lấy, đầu lưỡi Cung Tuấn liếm láp xung quanh để lại nước bọt ướt át, cả người Trương Triết Hạn đỏ ửng, đầu vú vừa được chiếu cố cũng cứng lên, thậm chí có chút sướng, cậu em bên dưới cũng rục rịch ngóc đầu.
Cung Tuấn thừa thắng xông lên, ngựa quen đường cũ tuốt lộng vài lần, khiến cho nó hoàn toàn cương cứng, tay còn lại thì không an phận trượt trên eo nhạy cảm của anh.
"Ưm... Ha, nếu, nếu muốn làm thì nhanh một chút..."
Nếu lần trước làm trong tình huống tinh thần không tỉnh táo, thì lần này hoàn toàn khác, Cung Tuấn muốn khiến Trương Triết Hạn thoải mái, cố gắng hết sức hầu hạ anh, Trương Triết Hạn quả thật rất thích, Cung Tuấn như nắm rõ điểm mẫn cảm của anh trong lòng bàn tay, trải qua lần làm tình điên cuồng lần trước, loại khoái cảm lướt qua này cũng chỉ là đánh thức ký ức sâu nhất trong cơ thể, chứ không thể thỏa mãn anh.
Hậu huyệt bắt đầu ẩm ướt, vừa mới bắn ra một lần, Cung Tuấn cũng không gấp, vỗ lưng anh trấn anh, hôn môi anh, dịu dàng khác hẳn lần trước, Trương Triết Hạn thở hổn hển phối hợp với động tác của cậu, khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
"Được không?"
Cung Tuấn vừa hôn vừa hỏi, trải khắp người anh những nụ hôn tinh tế, thành kính như đang nâng niu một vật dễ vỡ trong tay, Trương Triết Hạn không trả lời câu hỏi của anh, nhưng hành động đã sớm bán đứng anh, đôi chân ngoan ngoãn mở ra cũng ánh mắt mơ màng đã nói lên tất cả.
"Được, lên giường, đi."
Cung Tuấn vội vàng lấy khăn tắm lau người anh, cẩn thận bế anh lên, lót hai cái gối dưới chân để tránh chạm vào, rồi đè cả người lên.
"Không được! Đã hứa lần này đến lượt anh... Anh làm mà..."
Cảm giác được nửa ngón tay nhét vào hậu huyệt, Trương Triết Hạn giãy giụa một hồi, kháng nghị muộn màng.
Cung Tuấn thấy anh đã như vậy rồi còn muốn phản công, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không cười thành tiếng, chỉ càng thêm hăng hái đẩy cả ngón tay vào trong, lập lời trả lời anh.
"Anh đã thế này rồi, đợi chân anh khỏe lại, lần sau đi..."
"Ca ca ơi, anh nhường người ta đi mà~"
Thực tế thì Trương Triết Hạn quả thật lớn hơn cậu một tuổi, nhưng Cung Tuấn chưa bao giờ gọi anh là "ca ca" như vậy, một tiếng này khiến xương cốt Trương Triết Hạn đều mềm ra, ngoan ngoãn giang rộng chân mặc cậu muốn làm gì thì làm.
"Anh phụ trách nằm yên hưởng thụ là được rồi."
Ngón tay cậu khuấy động bên trong, nới lỏng rồi lại cho thêm một ngón nữa, trước lạ sau quen, Cung Tuấn rất nhanh đã tìm thấy điểm đó, nhấn thử một chút đã khiến Trương Triết Hạn run rẩy cả người, huyệt khẩu siết chặt, gắt gao mút lấy ngón tay cậu, Cung Tuấn nhướng mày, bảo anh thả lỏng, ngón tay bên dưới cũng không nhàn rỗi, bắt đầu đâm rút.
"Ưm ah..."
Người dưới thân hai mắt phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ hé mở thở hổn hển, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở... Cung Tuấn thở dốc khó nhịn, lại cho thêm ngón tay thứ ba, mặc dù đã khuếch trương tốt rồi, nhưng lần này không thể làm anh bị thương được nữa.
"Em có được không vậy?"
Trương Triết Hạn hoài nghi, giơ chân đá cậu một cái, ngón tay đâm vào hậu huyệt hồi lâu, nhưng sau khi cọ xát cũng không chịu tiến vào, Trương Triết Hạn bị cậu khiêu khích đến ngứa ngáy khó chịu, thật sự rất giày vò.
"Bảo bối đừng nóng vội, chúng ta làm tốt màn dạo đầu đi, nếu không anh lại khó chịu."
Cung Tuấn hôn lên môi anh, mèo con kiêu ngạo vốn đang xù lông khua tay lập tức dịu lại, ưm a mấy tiếng không rõ ràng. Cảm thấy đã đủ rồi, Cung Tuấn rút tay ra, kéo theo dịch ruột non trong suốt, sau khi được khuếch trương, hậu huyệt đã sớm mềm mại ẩm ướt, rất dễ dàng tiến vào.
"Ưm... Ah... Ha ah..."
Phía sau được lấp đầy, Trương Triết Hạn an tĩnh lại, ở trong núi thế này đột nhiên cảm thấy thế giới náo nhiệt như thể chỉ còn lại hai người họ, trên chiếc giường nhỏ, làm chuyện chỉ thuộc về hai người.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Trương Triết Hạn hít sâu vài cái, trầm tĩnh lại, gật đầu.
Trương Triết Hạn hít sâu một hơi, gật đầu.
Cung Tuấn xoa nắn mông anh, bờ mông đầy đặn tràn ra kẽ ngón tay. Cảm giác lần này không giống lần trước, lần đó bởi vì tác dụng của thuốc mà quá nóng vội, bây giờ Cung Tuấn hoàn toàn tỉnh táo, cậu không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của Trương Triết Hạn, cẩn thận quan sát vẻ mặt cùng những hành động nhỏ nhặt của anh, nắm bắt từng dấu vết động tình.
Trương Triết Hạn rõ ràng cảm nhận được sự dịu dàng như nước của cậu, Cung Tuấn đang lấy lòng anh, cún nhỏ vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm chóp mũi anh, bắt đầu động.
Ngoài cửa sổ đêm đen như mực, trong phòng lưu luyến triền miên, chỉ có ánh trăng sáng, soi sáng một khắc xuân tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro