Chương 15
"Không phải lúc trước em nói xin nghỉ phép ba ngày sao? Ngày mai trở về Thành Đô à?"
Trương Triết Hạn trần truồng bước ra từ phòng tắm, cũng không quan tâm bọt nước chưa khô trên người mình, trực tiếp ngồi lên đùi Cung Tuấn, nước trên tóc trượt từ gáy xuống áo ngủ của Cung Tuấn: "Sấy tóc giúp anh đi."
"Sinh nhật bà ngoại, em phải trở về đón sinh nhật với đại mỹ nhân." Cung Tuấn mỉm cười, "Đã lâu rồi không gặp bà ấy, sinh nhật vẫn nên trở về một chuyến."
"Vậy em thay anh gửi lời chúc đến bà em nhé." Trương Triết Hạn cúi đầu để Cung Tuấn tiện sấy tóc giúp anh hơn, miếng dán ức chế trên gáy cong thành một vòng cung, dưới ánh đèn, những vết cắn trên cổ anh dường như mờ đi không ít, "Có cơ hội... Anh có thể nói trực tiếp với bà ấy không?"
"Đương nhiên." Cung Tuấn nói, ngón tay lướt qua mái tóc dài mềm mại của Trương Triết Hạn, "Nhất định sẽ có cơ hội."
Cung Tuấn tắt máy sấy tóc để sang một bên, Trương Triết Hạn trầm mặc ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn, vươn một tay đặt lên tuyến thể yếu ớt sau gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Hình như mấy ngày rồi không ngửi thấy tin tức tố của em."
"Em uống thuốc ức chế sao?"
"Ừm, mấy ngày nay em đang trong kỳ phát tình." Cung Tuấn cúi người, gác cằm lên vai Trương Triết Hạn, cánh tay săn chắc vòng qua eo anh, "Nhưng mà anh yên tâm, chỉ là kỳ phát tình thôi mà, có thể kiểm soát bằng thuốc."
"Sao vậy, anh sợ em trở về Thành Đô đến kỳ phát tình sẽ tìm người khác giải quyết sao?"
Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn trêu chọc, "Cung lão sư là Alpha ưu tú nhất mà anh từng gặp, theo lý mà nói khả năng tự chủ cũng rất tốt nhỉ?"
"Khả năng tự chủ của em đương nhiên rất tốt." Cung Tuấn nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phả vào cổ nhạy cảm của Trương Triết Hạn, "Chỉ có trước mặt anh, khả năng tự chủ của em gần như bằng không."
Trương Triết Hạn cảm thấy cổ ngứa ngáy, sau đó bị Cung Tuấn vươn lưỡi liếm yết hầu, anh há miệng thở dốc một tiếng khó nhịn. Miếng dán ức chế này là loại mới mà Dư Tường vừa đổi hai ngày trước, hiệu quả càng mạnh hơn loại cũ, Trương Triết Hạn động tình sẽ khiến tuyến thể tiết ra tin tức tố, nhưng tin tức tố vừa tiếp xúc với miếng dán lập tức sinh ra phản ứng khiến Trương Triết Hạn nhíu mày, anh cảm thấy tuyến thể mình không ngừng nóng lên, thậm chí còn có chút đau đớn, anh biết đây là tác dụng của miếng dán ức chế, khiến anh không thể không nhanh chóng khống chế tuyến thể của mình, không để nó tiết ra nhiều tin tức tố hơn nữa, tránh cho tuyến thể bị tổn thương.
"Chiều ngày mười hai em sẽ trở lại." Trán Cung Tuấn lấm tấm mồ hôi, tuyến thể nóng lên nhắc nhở cậu phải lập tức dừng hành động này lại, cậu buông tay, tay áo rộng che đi lỗ nhỏ trên cánh tay cậu, "Không phải ngày mai anh còn phải quay phim sao? Nghỉ ngơi sớm đi."
Trương Triết Hạn "ừm" một tiếng, rúc vào chăn để mặc Cung Tuấn ôm mình từ phía sau, nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.
Dường như cả hai đều đã nhận ra gì đó từ lâu, nhưng cả hai đều lựa chọn không nói.
Cung Tuấn bắt chuyến bay sớm nhất, lúc rời khỏi khách sạn Trương Triết Hạn còn đang ngủ, lịch quay của hai người gần đây thật sự rất dày đặc, Cung Tuấn không nhẫn tâm quấy rầy anh, rón rén chuẩn bị. Thậm chí còn lo lắng lúc mình rời đi sẽ quấy rầy giấc ngủ của Trương Triết Hạn, cậu đã thu dọn những đồ dùng cần thiết rồi để trợ lý nhỏ mang đi từ ngày hôm trước.
"Ông chủ, đã hẹn bác sĩ rồi." Trợ lý nhỏ gửi ảnh chụp màn hình lịch hẹn trực tuyến của bệnh viện cho Cung Tuấn, "Sau khi dự tiệc sinh nhật bà ngoại xong anh phải đến bệnh viện kiểm tra, tôi cảm thấy gần đây anh càng ngày càng mệt mỏi hơn."
"Bởi vì gần đây quay phim nhiều quá." Dưới mắt Cung Tuấn có quầng thâm rõ ràng, cậu đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai, sau khi máy bay giảm tốc độ liền dựa vào chăn bông nhắm mắt lại, "Khi nào đến nơi nhớ gọi tôi dậy."
Hoành Điếm.
"Cắt, lại lần nữa."
Trương Triết Hạn giang tay, treo người bằng dây cáp thực hiện một động tác vô cùng khó trên không, sau khi vững vàng tiếp đất, cho dù nhân viên công tác và cả anh đều đã chuẩn bị giảm xóc, nhưng khoảnh khắc rơi xuống vẫn cảm thấy đầu gối đau đớn.
Dư Tường đi tới, nhìn thấy vẻ ngầm chịu đựng trên mặt anh, nhớ đến động tác anh vừa làm, lập tức nhìn xuống đầu gối anh: "Có phải lúc nãy đụng trúng chỗ nào rồi không? Tôi đưa cậu vào trong nghỉ, ngồi một lát đi, có cần gọi nhân viên y tế trong đoàn phim đến không? Hay để tôi xoa giúp cậu?"
"Không cần, ngồi một lát là được rồi." Tóc trên trán Trương Triết Hạn bị mồ hôi làm cho dính vào mặt, nhân viên công tác đến giúp anh chỉnh tạo hình, "Đưa quạt nhỏ cho tôi."
Quạt nhỏ màu đỏ đang thổi vù vù, Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm chiếc quạt trong tay, có chút nhớ Cung Tuấn.
"Tiểu Vũ." Dư Tường cầm ô, cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn: "Sao vậy."
"Cậu giúp tôi hẹn bác sĩ lần nữa đi." Trương Triết Hạn nói, "Tôi... Tôi muốn đi kiểm tra lại xem sao."
Cung Tuấn bên này hạ cánh liền trực tiếp đến bệnh viện, sau khi làm một loạt kiểm tra sức khỏe, cậu ngồi trong phòng bác sĩ, cúi đầu lộ ra tuyến thể. Bác sĩ quan sát tuyến thể cẩn thận, cau mày: "Phiền cậu đợi một lát."
Cung Tuấn gật đầu: "Được."
Vẻ mặt bác sĩ hơi ngưng trọng, đi đến điện thoại bàn nhấn một dãy số, Cung Tuấn nghe ông ấy nói một tiếng dẫn vài người đến đây, đợi đến khi cậu nhìn thấy bốn năm bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng bước vào, trong lòng hoảng sợ. Cậu đeo khẩu trang, ánh mắt khẩn trương, buộc mình phải tỉnh táo lại, một bác sĩ bước tới hỏi làm sao vậy.
"Đây là một Alpha, nhưng tuyến thể của cậu ấy bị Alpha khác cắn, thậm chí còn tiếp xúc với tin tức tố của Alpha khác. Phản ứng bài xích giữa Alpha và Alpha đã nghiêm trọng lắm rồi, tuyến thể của cậu ấy đã đạt tới phạm vi chịu đựng tối đa, tôi vừa quan sát một chút, tuyến thể của cậu ấy đã sưng lên rõ rệt, gốc rễ cũng hơi biến thành màu đen."
Mấy bác sĩ vây quanh Cung Tuấn thảo luận gì đó, một bác sĩ hỏi cậu: "Có phải cậu bị Alpha cưỡng ép đánh dấu không? Bởi vì tuyến thể của cậu trông có vẻ như đã bị áp bức một thời gian dài."
"Tôi... Bạn trai tôi là một Alpha." Cung Tuấn cụp mắt nhìn xuống tay mình, "Đánh dấu là chúng tôi tự nguyện."
"Hai Alpha sao có thể đánh dấu được?! Hai người đúng là liều lĩnh!"
"Rõ ràng là Alpha này đã trải qua kỳ mẫn cảm một lần, kỳ mẫn cảm của cậu cũng là do bạn trai của cậu giúp cậu vượt qua sao?"
Sau khi nhận được lời khẳng định từ Cung Tuấn, các bác sĩ nhìn nhau, vẻ mặt cơ hồ đều là khiếp sợ. Cảm xúc của Alpha rất dễ dao động, nhất là trong kỳ mẫn cảm, rất dễ nóng nảy, tính công kích cũng rất lớn, có tính chống cự mạnh mẽ với những Alpha khác, nhưng Cung Tuấn trong kỳ mẫn cảm không chỉ tiếp xúc với Trương Triết Hạn mỗi ngày, còn tiếp xúc với tin tức tố của anh.
"Như vậy không được, phải lập tức dừng lại." Bác sĩ nói, "Xin lỗi, nhưng chúng tôi đề nghị cậu và bạn trai cậu phải lập tức dừng tất cả tiếp xúc, bao gồm tiếp xúc cơ thể và tiếp xúc tin tức tố. Hiện tại khi cậu và bạn trai cậu ở cạnh nhau có biểu hiện gì khác thường không?"
"... Kết quả kiểm tra sức khỏe lần đầu là tất cả số liệu đều tăng cao bất thường, mặc dù đã dùng thuốc ức chế để khống chế nhưng tin tức tố bắt đầu hỗn loạn, có rất nhiều nhân tố bên ngoài kích thích khiến tin tức tố của tôi dần không thể khống chế."
Bác sĩ lại hỏi cậu: "Có uống thuốc gì không?" Cung Tuấn nói ra tên của thuốc ức chế mạnh kia, một bác sĩ không kìm được mà thở dài một hơi,
Trên đường về nhà, Cung Tuấn nghiêng người tựa vào cửa kính xe, cúi đầu nhìn điện thoại, mẹ Cung ngồi bên cạnh cậu, quay đầu nhìn cậu: "Con nhìn điện thoại lâu như vậy không cảm thấy đau đầu sao? Nghỉ ngơi một lát đi, quay phim vất vả rồi."
"Nhưng mà sao con lại đến bệnh viện? Cơ thể không khỏe sao?" Cung Tuấn do dự một hồi, ngồi ngay ngắn lại, quay đầu nhìn mẹ Cung: "Mẹ, có một chuyện con muốn nói với mẹ."
Trợ lý nhỏ ngồi ở ghế phụ lái, có chút lo lắng nhìn Cung Tuấn qua gương chiếu hậu.
Mẹ Cung nhìn bộ dạng có tâm sự của cậu, lại nghĩ đến cậu vừa từ bệnh viện ra, khó tránh khỏi có chút khẩn trương: "Con muốn nói gì thì nói đi"
"Mẹ, cha." Cung Tuấn vô thức siết chặt điện thoại trong tay, "Con và Trương lão sư ở bên nhau rồi."
"Sao trông cháu có vẻ không vui vậy?"
Bà ngoại ngồi bên cạnh Cung Tuấn, nhìn đứa cháu trai đặc biệt xin nghỉ phép gấp gáp trở về từ Hoành Điếm để đón sinh nhật cùng mình đang cau có, bà nắm lấy tay Cung Tuấn, vỗ nhẹ: "Sao đón sinh nhật với bà mà cứ nhăn mặt nhíu mày vậy?"
"Không có, bà ngoại." Cung Tuấn điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười với bà, "Có thể là do ngồi máy bay lâu nên mệt."
"Bà đã nói với cháu rồi, không về cũng không sao, cháu quay phim đã mệt lắm rồi." Bà ngoại đau lòng xoa mặt Cung Tuấn, "Gầy đi nhiều như vậy, Tuấn Tuấn vất vả rồi."
"Bà ngoại, bà còn nhớ Trương lão sư mà cháu từng kể với bà qua Wechat không? Là nam chính khác trong bộ phim lần này của cháu." Cung Tuấn đè thấp giọng, nắm lấy tay bà ngoại, "Anh ấy rất xuất sắc, chuyện gì cũng giỏi, là một diễn viên rất lợi hại."
"Bà nhớ, cháu còn kể với bà thằng bé đã dạy cháu rất nhiều kỹ năng diễn xuất khi hai đứa quay cùng nhau." Bà ngoại nói, "Cháu còn nói nó hát hay."
"Đúng vậy, Trương lão sư hát rất hay." Cung Tuấn nghĩ đến dáng vẻ ngâm nga ca hát của Trương Triết Hạn trên phim trường, mỉm cười, "Anh ấy còn đối xử với cháu rất tốt, rất quan tâm cháu."
"Đêm qua anh ấy còn nhờ cháu thay anh ấy chúc bà sinh nhật vui vẻ."
"Vậy cháu thay bà nói một tiếng cảm ơn đi." Bà ngoại nhìn Cung Tuấn, không nhịn được hỏi, "Cháu có chuyện gì muốn nói với bà sao?"
"Bà ngoại, cháu và Trương lão sư ở bên nhau rồi, trên đường về cháu đã nói với cha mẹ, nhưng..."Cung Tuấn hơi cau mày, sau gáy dán một miếng dán lớn, tỏa ra mùi thuốc kháng viêm khó ngửi, "Nhưng anh ấy cũng là một Alpha."
Bà ngoại sửng sốt, hỏi: "Ý của cháu là, Trương lão sư kia cũng là một Alpha?"
"Đúng, anh ấy là Alpha, chúng cháu ở bên nhau rồi." Cung Tuấn nhìn bà ngoại, ánh mắt ưu sầu, "Bà ngoại, cháu thật sự rất thích Trương lão sư."
"Vậy cháu..." Bà ngoại hơi khựng lại, quan sát Cung Tuấn một vòng, "Vậy sáng nay cháu đến bệnh viện là muốn kiểm tra sức khỏe sao? Bà nghe nói giữa Alpha với nhau sẽ có phản ứng bài xích, nếu nghiêm trọng có thể tổn hại đến cơ thể của mình."
"... Vâng, cháu đi kiểm tra sức khỏe." Cung Tuấn gãi gãi tai, "Nhưng mà, bà ngoại, Alpha và Alpha thật sự không thể ở bên nhau sao?"
"Bà ngoại, cháu thật sự rất thích Trương lão sư, cháu muốn ở bên anh ấy, ở bên anh ấy cả đời."
Lúc ấy ở bệnh viện, khi bác sĩ nói Cung Tuấn phải cố gắng giữ khoảng cách với Trương Triết Hạn, không được tiếp xúc thân mật, Cung Tuấn gần như ngay lập tức thốt ra, "Không được."
"Tôi không thể giữ khoảng cách với người tôi thích, cũng không có cách nào tránh tiếp xúc với anh ấy, nếu bởi vì cả hai chúng tôi đều là Alpha khiến tôi không thể đến gần anh ấy, tôi có thể cắt bỏ tuyến thể của mình."
Cung Tuấn nhìn bà ngoại, miễn cưỡng mỉm cười, "Bà ngoại, cháu không thể ngừng thích Trương lão sư, cháu chỉ muốn làm Alpha của anh ấy, cháu chỉ muốn ở bên anh ấy."
"Nếu đã thích rồi, vậy dũng cảm một chút." Bà ngoại vỗ vỗ mu bàn tay Cung Tuấn, cười nói, "Trên đời này có ngàn vạn cách yêu, ai nói Alpha và Alpha không thể ở bên nhau?"
"Tuấn Tuấn, cháu phải biết rằng, theo đuổi tình yêu là thiên tính của con người, yêu là bản năng của con người."
Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy mũi cay xè.
"Bà ngoại."
"Hửm?"
Cung Tuấn cúi đầu nhìn tay bà ngoại bao lấy tay mình, thấp giọng nở nụ cười: "Cháu yêu Trương lão sư."
"Yêu anh ấy, mới là bản năng của cháu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro