Chương 18 (Hoàn)
"Ý của hai cậu là phẫu thuật cải tạo tin tức tố sao." Cung Tuấn và Trương Triết Hạn nắm tay nhau ngồi trên ghế, trên bàn là một chồng tài liệu, Trương Triết Hạn nhìn sơ đồ trong tay, trên đó ghi lại chi tiết phẫu thuật mà Dư Tường nhắc tới.
"Phản ứng bài xích giữa Alpha là không thể tránh khỏi, phương án tốt nhất là cắt bỏ tuyến thể, nhưng phẫu thuật này rủi ro rất cao, nếu thất bại hoặc xảy ra sơ suất sẽ đe dọa đến tính mạng của hai cậu."
"Còn phẫu thuật cải tạo tin tức tố..." Bác sĩ dừng một chút rồi chậm rãi nói, "Sẽ không thay đổi giới tính thứ hai của hai cậu, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến tuyến thể. Đây đại khái là tiêm thuốc tạo tin tức tố giả thông qua phẫu thuật, tuy nhiên nó không giống với việc tiêm thuốc thông thường, hơn nữa việc tiêm thuốc tạo tin tức tố giả tiềm ẩn quá nhiều nguy hiểm nên đã bị cấm dùng, nhưng nếu tiêm vào bằng phẫu thuật thì có thể phong bế tuyến thể của cậu trước rồi mới tiêm thuốc vào, vậy thì sau này tuyến thể của cậu chỉ có thể tiết ra tin tức tố một cách thụ động, ngoài ra cũng chỉ có thể cảm nhận được tin tức tố của Omega, từ đó sẽ làm giảm phản ứng bài xích giữa hai cậu."
Tay Trương Triết Hạn đổ đầy mồ hôi, anh nhìn sơ đồ phẫu thuật, tuyến thể vô thức truyền đến cảm giác đau nhói, một Alpha nằm trên giường phẫu thuật, kim nhỏ đâm xuyên qua tuyến thể của người đó.
Cung Tuấn cảm thấy Trương Triết Hạn có vẻ như bị sơ đồ phẫu thuật dọa sợ rồi, cậu nắm tay Trương Triết Hạn nhẹ nhàng vuốt ve, đợi Trương Triết Hạn lật sang trang, ngẩng đầu nhìn bác sĩ: "Có nghĩa là, dù là phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể hay phẫu thuật cải tạo tin tức tố, cuối cùng đều sẽ ảnh hưởng đến tuyến thể?"
"Đúng vậy." Bác sĩ cau mày đẩy kính, "Hơn nữa tôi đã xem qua tuyến thể của hai cậu, tình trạng tuyến thể của Cung tiên sinh còn nghiêm trọng hơn cả Trương tiên sinh rất nhiều, phần gốc đã có dấu hiệu thối rữa, nhưng may mà kịp thời khống chế, không để phạm vi thối rữa ngày càng lan rộng."
"Vậy nên tôi đề nghị, Trương tiên sinh có thể cân nhắc phẫu thuật cải tạo tin tức tố, nếu Cung tiên sinh không muốn cắt bỏ tuyến thể thì có thể dưỡng tuyến thể một thời gian, đợi tuyến thể đạt được tiêu chuẩn phẫu thuật thì mới có thể tiến hành phẫu thuật."
Có lẽ đây là giải pháp mà cả hai người đều có thể chấp nhận được cho đến hiện tại, chỉ cần phong bế tuyến thể, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, anh cúi đầu nhìn tay hay người đang nắm chặt nhau, do dự hỏi Cung Tuấn: "Em nghĩ sao?"
"Vì an toàn, em nghe bác sĩ." Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh, "Anh thì sao?"
"Tôi phải nhắc nhở hai cậu." Bác sĩ ho khan hai tiếng, ngắt lời hai người, "Nếu sắp tới hai cậu không có thời gian thì đợi sau này có thời gian hẳn phẫu thuật, đúng lúc tuyến thể của Cung tiên sinh cần phải dưỡng một thời gian, hồi phục sau phẫu thuật cũng cần có thời gian."
"Ngoài ra, hai cậu phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định phẫu thuật, cải tạo tin tức tố là vĩnh viễn, tuyến thể sẽ bị phong bế suốt đời, hay nói cách khác, dù dấu hiệu sinh lý của hai cậu vẫn là Alpha nhưng tin tức tố đã bị thay đổi, như vậy... Sau này hai cậu chia tay muốn tìm Omega cũng không thể tiến hành đánh dấu được."
"Nếu không chắc sẽ bên nhau trọn đời, đừng nghĩ đến việc làm phẫu thuật này."
"Trương Triết Hạn, cậu không sao chứ? Cậu mà còn không xuống thì mọi người đều ăn xong hết rồi."
Dư Tường nhìn đồng hồ trên tay, thúc giục Trương Triết Hạn: "Cung Tuấn vừa gọi cho tôi! Nếu cậu không xuống cậu ấy sẽ lên đó bế cậu xuống đó."
"Đến rồi." Trương Triết Hạn đội mũ, thuận tay vuốt phẳng mặt nạ trên mặt, "Đi thôi."
Mặt Dư Tường tối sầm: "Không phải chứ đại ca, ăn lẩu mà cậu còn đắp mặt nạ sao?"
"Ai bảo cậu cứ hối tôi." Trương Triết Hạn tựa vào tường thang máy, cúi đầu nhắn tin cho Cung Tuấn, "Ban đầu tôi định đắp xong mới xuống."
Dư Tường im lặng một hồi, thang máy trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thang mãi từ từ đi xuống. Hắn nhìn Trương Triết Hạn, hỏi anh: "Hai người đã quyết định chưa?"
"Hả?"
"Phẫu thuật." Dư Tường nói, "Đã quyết định chưa?"
Trương Triết Hạn hơi khựng lại, cửa thang máy cũng chậm rãi mở ra, hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, Dư Tường theo sau Trương Triết Hạn, nói: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Còn có thể nghĩ thế nào, đóng máy xong lập tức trở về Thượng Hải làm phẫu thuật." Trương Triết Hạn cất điện thoại vào túi, vươn tay đẩy cửa quán lẩu, hương thơm xộc vào mũi, vị cay trong không khí rất rõ ràng, anh nhìn thoáng qua liền thấy Cung Tuấn ngồi trong đám người, bước đến bên cạnh Cung Tuấn, "Dù sao tôi và Cung Tuấn cũng đã quyết định xong rồi, mẹ tôi cũng biết, sau khi đóng máy sẽ làm."
Nghe thấy Trương Triết Hạn nói anh đã nói với mẹ Trương, Dư Tường không nói gì nữa, cũng không theo Trương Triết Hạn vào chỗ ở giữa, hắn tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, nhìn thấy một loạt tin nhắn người đại diện của Trương Triết Hạn gửi cho hắn, tin nhắn điên cuồng oanh tạc khiến điện thoại Dư Tường lag một hồi, Dư Tường thở dài, trả lời người đại diện một câu: "Chị, tiến một bước tôi là anh em tốt của cậu ấy, lùi một bước tôi là trợ lý của cậu ấy, cậu ấy muốn làm gì tôi không có quyền quản, chuyện tôi có thể làm là ủng hộ cậu ấy giúp đỡ cậu ấy, nếu chị cảm thấy tôi làm sai có thể bảo cậu ấy đuổi việc tôi, tôi không có gì để nói."
Sau khi nhắn xong câu này Dư Tường tắt nguồn cất điện thoại vào túi quần, nghe thấy một tiếng "Trương lão sư", hắn thở dài, cầm đũa chọc thủng màng nhựa trước mặt, nghĩ đến hôm nay Cung Tuấn mời khách, hắn cũng không khách khí nữa, ăn ngấu nghiến.
Trương Triết Hạn ngửi thấy mùi hương nồng đậm trong không khí, dựa vào người Cung Tuấn nói: "Thêm ớt không?"
"Không được." Cung Tuấn cau mày cự tuyệt, "Bác sĩ nói từ hôm nay trở đi chúng ta phải ăn kiêng để chuẩn bị cho phẫu thuật, nên em đã nói chủ quán để ít ớt, anh ăn tạm cho đỡ thèm là được rồi, đừng ăn cay quá."
Trương Triết Hạn đáp một tiếng, không quan tâm mặt nạ còn chưa lấy xuống, bĩu môi nói mình muốn ăn thịt, Cung Tuấn thấy mặt nạ trên mặt anh muốn nói lại thôi, Trương Triết Hạn huých chân vào đùi Cung Tuấn, Cung Tuấn bị cọ đến ngứa ngáy cũng chỉ đành chịu đựng mà gắp thịt cho anh. Những người khác trên bàn không hẹn mà cùng nở nụ cười ấm áp với hai người, Trương Triết Hạn còn lớn gan nhấc một chân gác lên đùi cậu: "Cảm ơn Cung lão sư."
"Đừng trêu em ở ngoài." Cung Tuấn thấp giọng nói nhỏ bên tai Trương Triết Hạn, nửa phần uy hiếp nửa phần bất lực, "Nếu không đêm nay anh sẽ lãnh đủ đó."
Trương Triết Hạn lấy mặt nạ xuống, dùng khăn lau sạch tinh chất còn chưa thấm hết, anh nhìn Cung Tuấn, cười đến híp mắt: "Anh sợ quá đi, Cung lão sư."
Dưới bàn, chân Trương Triết Hạn từ từ trượt xuống giữa hai chân Cung Tuấn, đầu gối như có như không cọ vào đũng quần cậu. Cung Tuấn bị sự táo bạo của Trương Triết Hạn làm cho sửng sốt, tay run lên, thịt vừa mới gắp rơi hết xuống bàn, tai Cung Tuấn đỏ lên, cậu nhìn Trương Triết Hạn, vòng tay qua eo anh, dùng sức véo nhẹ da thịt mềm mại, nghe thấy Trương Triết Hạn "hừ" một tiếng, Cung Tuấn nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Anh còn chọc em nữa em sẽ mang anh vào nhà vệ sinh ngay bây giờ."
Trương Triết Hạn lập tức thu liễm, vừa định rút chân về lại bị Cung Tuấn kẹp chặt không cử động được.
"Dù sao cũng là Cung lão sư mời khách, anh gọi thêm nhiều thịt chút Cung lão sư không có ý kiến gì chứ?"
Nhìn Trương Triết Hạn đối mặt với đống thịt cuộn chất thành núi, Cung Tuấn nói nếu anh còn nuốt nổi thì cứ gọi thêm đi, ăn đến cuối cùng cơ hồ là ôm bụng trở về khách sạn, đến lúc ngủ Trương Triết Hạn vẫn cười ha hả, nhưng Cung Tuấn nhạy bén nhận ra cảm xúc của anh không đúng lắm, giống như đang miễn cưỡng cười, cậu không biết là bởi vì sắp đóng máy rồi, hay là vì cuộc phẫu thuật sau khi đóng máy của hai người.
Lúc ngủ Trương Triết Hạn đưa lưng về phía Cung Tuấn, để mặc Cung Tuấn ôm chặt mình, nhiệt độ trên người Cung Tuấn truyền từ ngực cậu đến lưng Trương Triết Hạn, hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu, Trương Triết Hạn đặt tay lên tay Cung Tuấn, nhẹ giọng nói: "Cung Tuấn, anh muốn ngửi tin tức tố của em."
Cung Tuấn không nói gì, tin tức tố của Alpha chậm rãi tràn ra khắp phòng, mùi trà Ô Long nồng đậm lưu lại trên chóp mũi Trương Triết Hạn, trong hơi thở đều là mùi của Cung Tuấn. Trương Triết Hạn tham lam ngửi hồi lâu, mãu đến khi ngực hơi nhói lên anh cũng không nỡ để hương vị này tan đi, nhưng Cung Tuấn đã dừng tiết tin tức tố, vươn tay ấn mở công tắc quạt thông gió trên đầu giường.
Mùi trong phòng nhạt dần cho đến khi không còn ngửi được nữa, Trương Triết Hạn xoay người vùi mặt vào ngực Cung Tuấn, hai người không ai phá vỡ bầu không khí trầm mặc này. Cung Tuấn một tay đặt lên gáy Trương Triết Hạn, một tay ôm lấy eo Trương Triết Hạn, cúi người hôn lên môi anh, đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm láp, chậm rãi xoa dịu cảm xúc của Trương Triết Hạn.
"Sẽ không sao đâu." Cung Tuấn dùng chóp mũi cọ cọ Trương Triết Hạn, như động vật nhỏ đang an ủi nhau, "Đừng lo, nhất định sẽ không sao đâu."
Trương Triết Hạn ậm ừ mấy tiếng, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Cung Tuấn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày đóng máy diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi Cung Tuấn đọc xong lời thoại cuối cùng, Trương Triết Hạn đỡ được tay Cung Tuấn, đạo diễn nói qua bộ đàm "Thiên Nhai Khách đóng máy", hai người ngồi đối diện nhau thật lâu, cuối cùng thở phào một hơi.
Dư Tường tìm thấy Trương Triết Hạn, nói cảm xúc của Cung Tuấn không đúng lắm, Trương Triết Hạn không kịp thay trang phục trên người, chạy tới đẩy cửa xe phòng Cung Tuấn. Cung Tuấn mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm ngồi trên sô pha, Trương Triết Hạn còn chưa kịp bình ổn cảm xúc, nhất thời hoảng hốt, không kịp suy nghĩ, thốt ra một tiếng "Lão Ôn".
Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt phiếm hồng, dường như cũng chưa thoát vai, nhưng cậu nhìn Trương Triết Hạn đang cầm hoa, hỏi anh: "Em là ai?"
Trương Triết Hạn phản ứng lại, bước tới sờ mặt Cung Tuấn, nói: "Cung Tuấn."
Cung Tuấn hôn anh, có chút gấp gáp nóng nảy, cậu ôm Trương Triết Hạn, dùng sức rất lớn, không để anh kháng cự mà ôm anh vào lòng, bó hoa trong tay cũng bị đè nát. Trương Triết Hạn nắm lấy áo Cung Tuấn, nhắm mắt tiếp nhận tất cả cảm xúc của cậu.
Hôn xong, Cung Tuấn cụng trán vào anh, thở dốc trầm giọng nói với Trương Triết Hạn: "Anh gọi em lần nữa đi."
"Cung Tuấn." Trương Triết Hạn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ngửi thấy mùi tin tức tố tiết ra vì cảm xúc dao động, "Em là Cung Tuấn."
"Em là Alpha của anh."
Trương Triết Hạn đang tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi sau khi đóng máy, lại bị một giọng phàn nàn đánh thức, Dư Tường cầm điện thoại gõ cửa phòng Trương Triết Hạn: "Trương Triết Hạn! Cậu dậy cho tôi!!"
Trương Triết Hạn kéo chăn trùm đầu để ngăn chặn những tiếng ồn quấy rầy giấc mộng đẹp của anh.
"Người đàn ông của cậu lại gọi điện đến cho tôi này!"
Trương Triết Hạn đang nhắm chặt mắt lập tức mở ra, anh vươn tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, vừa mở lên liền thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Wechat đến điện thoại thường của Cung Tuấn. Anh vội vàng ngồi dậy, vô tình động trúng vết thương còn chưa lành trên cổ, tuyến thể sưng đỏ được băng mấy lớp băng gạc, mùi thuốc tiêu viêm có chút khó ngửi, Trương Triết Hạn vô thức nhíu mày.
"Alo?"
Trương Triết Hạn nghe thấy giọng nói sốt ruột của Cung Tuấn truyền tới: "Em còn tưởng anh ngất rồi."
Lúc Trương Triết Hạn vừa phẫu thuật xong vì phản ứng bài xích tin tức tố giả mà ngất đi mấy lần, để hồi phục và thư giãn, Trương Triết Hạn cùng Dư Tường đến Vân Nam mấy ngày, anh và Cung Tuấn cũng đã mấy ngày không gặp, Cung Tuấn gọi cho anh nhiều cuộc đều không có ai bắt máy, nhất thời nghĩ rằng Trương Triết Hạn lại ngất rồi, vội gọi cho Dư Tường còn đang ngủ say.
"Không có." Trương Triết Hạn vừa thức dậy, giọng còn hơi khàn khàn, mang theo chút quyến rũ, "Anh ngủ sâu quá, bảo."
"Ừm." Cung Tuấn nghe thấy từ "bảo" từ miệng Trương Triết Hạn, tai đỏ lên, "Chỗ đó của anh còn đau không? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Mấy ngày nay xa nhau, mỗi ngày Cung Tuấn đều gọi điện hỏi thăm kết quả hồi phục của Trương Triết Hạn, sợ Trương Triết Hạn sẽ xuất hiện vấn đề gì đó.
"Anh tốt hơn nhiều rồi, chỉ còn hơi sưng chút thôi." Trương Triết Hạn xuống giường, chăn bông trắng tuột khỏi người anh, thân hình trần trụi lộ ra trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, "Em thì sao?"
Vốn dĩ chỉ cần một trong hai người phẫu thuật là được rồi, lúc ấy Trương Triết Hạn đã quyết định anh sẽ là người làm, nhưng Cung Tuấn nói, tuyến thể của cậu cũng cần phải phẫu thuật, bởi vì phần gốc đã sắp hoại tử, dù sao cũng phải cắt một nửa, nói gì mà cũng muốn cùng Trương Triết Hạn làm phẫu thuật cải tạo tin tức tố. Cung Tuấn thở phào một hơi rồi trò chuyện trên trời dưới đất với Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn cười nói: "Hôn một cái."
Cung Tuấn kéo theo vali xuất hiện trước cổng khách sạn Trương Triết Hạn ở, cậu quay đầu nhìn xung quanh xác nhận không có ai, vừa đi vào đại sảnh vừa nhanh chóng đưa điện thoại lên hôn một cái, phát ra tiếng hôn gió rất rõ ràng.
"Ngốc."
Trương Triết Hạn đáp trả lại nụ hôn của cậu qua màn hình, nghe thấy tiếng ồn ào bên phía Cung Tuấn, hỏi cậu đang ở đâu.
Không ngờ Cung Tuấn lại nói: "Trương lão sư, mở cửa đi."
Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại vội vàng chạy ra mở cửa, thậm chí quên mất trên người mình chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót bó sát.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi, sau đó Cung Tuấn cảm thán một tiếng, trực tiếp ôm eo Trương Triết Hạn, tay trái đóng cửa lại.
Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn bằng ánh mắt khó tin: "Sao em lại đến đây? Em đến lúc nào vậy? Sao không nói anh biết?"
"Em nhớ anh." Cung Tuấn cười híp mắt, cúi đầu ngửi ngửi môi Trương Triết Hạn, "Em nhớ anh, muốn gặp anh ngay lập tức, nên mới âm thầm chạy đến đây."
"Anh có nhớ em không?" Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn, ánh mắt lưu luyến ôn nhu, cậu nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của Trương Triết Hạn, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt anh. Cung Tuấn hỏi lại lần nữa: "Anh có nhớ em không?"
"Nhớ." Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, cùng Cung Tuấn triền miên hồi lâu, đến lúc tách ra cả hai đều thở hổn hển.
"Cung Tuấn..."
"Anh rất nhớ em."
Anh và em cả đời này đã định sẵn sẽ quấn quýt si mê, tin tức tố cũng sẽ dần hòa hợp. Bản năng của con người là theo đuổi tình yêu, mà anh, chính là bản năng của em.
***
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro