Chương 5

Alpha trong kỳ phát tình rất dính người, nhưng người Trương Triết Hạn dính trong kỳ phát tình không phải là Cung Tuấn, mà là Dư Tường.

"Dư Tiểu Vũ..." Trương Triết Hạn vừa cởi trang phục liền chạy về phía Dư Tường, âm cuối không giấu được sự nôn nóng, "Tôi nóng quá, quạt đâu?"

"Đây đây, đợi một chút." Dư Tường vừa đưa cốc giữ nhiệt cho Trương Triết Hạn vừa lấy quạt nhỏ chuyên dụng trong túi ra: "Đây."

Trương Triết Hạn dựa vào người Dư Tường, áo sơ mi cổ sâu để lộ một mảng ngực lớn, nhưng anh không quan tâm đến việc cảnh xuân của mình đang lộ ra ngoài chút nào.

Cung Tuấn mặt không đổi sắc đứng ở một nơi râm mát cách đó xa xa nhìn bọn họ, nói đúng hơn là nhìn cánh tay đang khoát trên vai Dư Tường của Trương Triết Hạn. Trợ lý nhỏ cảm nhận được áp suất thấp đang tỏa ra từ người ông chủ mình, do dự mở miệng: "Ông chủ, anh không khỏe sao?"

Cung Tuấn ừ một tiếng, cầm quạt quạt mồ hôi trên trán, "Ồ đúng rồi ông chủ, miếng dán ức chế lần trước hết rồi, tôi đã đổi loại mới cho anh." Trợ lý nhỏ lấy ra miếng dán ức chế màu lam nhạt, có mùi bạc hà the mát thoang thoảng, "Cái này là tôi mua cùng Tiểu Vũ ca ở bệnh viện đó, nghe nói anh ấy cũng mua cho Trương lão sư loại này."

Biểu cảm trên mặt Cung Tuấn buông lỏng, cậu cụp mắt nhìn miếng dán ức chế trên tay nửa ngày, sau đó vén tóc giả lên: "Dán giúp tôi đi.''

"Hả? Không phải anh mới đổi một giờ trước sao?" Trợ lý nhỏ vừa lẩm bẩm vừa cẩn thận dán miếng dán ức chế lên gáy Cung Tuấn.

Tuyến thể truyền đến một trận đau đớn, Cung Tuấn nhe răng nhếch miệng hít một ngụm khí lạnh, cố chịu đựng chờ cơn đau từ từ dịu đi. Cậu ngửi được mùi bạc hà kia, không tự chủ nghĩ đến đêm trước trong khách sạn, trên giường lớn, hay là gương trong phòng tắm, đều có mùi bạc hà của Trương Triết Hạn.

Tin tức tố ấy bao lấy cậu...

"Ông chủ!" Trợ lý cao giọng gọi Cung Tuấn, "Gọi anh ba bốn lần, đạo diễn kêu anh qua đó kìa!"

Cung Tuấn đưa đồ trong tay cho trợ lý, điều chỉnh quần áo và biểu cảm rồi mới đi qua chỗ đạo diễn. Trương Triết Hạn nhìn bóng lưng Cung Tuấn, huých huých bụng Dư Tường: "Tôi cảm thấy Cung Tuấn không tệ."

Dư Tường nhìn anh, hỏi: "Phương diện nào?" Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm sườn mặt Cung Tuấn nửa ngày, nói: "Mọi phương diện."

Dư Tường liếc anh một cái, tựa hồ là không hiểu vì sao Trương Triết Hạn lại nói vậy. Trương Triết Hạn cong môi cười, thấy vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Dư Tường liền lắc lắc đầu: "Quên đi, nói với cậu cậu cũng không hiểu."

"Không phải, sao tôi lại không hiểu?" Dư Tường không phục, "Là cậu nói không rõ ràng khiến tôi không hiểu, sao còn trách tôi không hiểu?"

Cung Tuấn bên kia đã bắt đầu quay rồi, Trương Triết Hạn nhìn trạng thái nhập vai của Cung Tuấn, quan sát từng hành động và biểu cảm chi tiết của cậu, hơi hất cằm: "Cậu xem, tốt hơn nhiều so với lúc mới quay đúng không?"

"Đây không phải là không tệ đó sao?"

Trương Triết Hạn thấy Dư Tường không phản ứng, "hừ" một tiếng rồi xoay người tiếp tục xem Cung Tuấn quay phim: "Nói với cậu cũng vô ích."

Cung Tuấn vừa quay xong, Trương Triết Hạn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc trang phục cầm bình hồ lô đi về phía Cung Tuấn. Đạo diễn nhìn màn hình, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên gáy Trương Triết Hạn: "Đợi đã!"

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn.

Tiếng đạo diễn truyền đến từ bộ đàm: "Trương lão sư, miếng dán ức chế của cậu lộ ra rồi. Nhân viên trang phục quấn thêm một mảnh vải quanh cổ Trương lão sư đi."

Trương Triết Hạn hoảng sợ nhìn nhân viên trang phục đang đi về phía mình, vội vàng nói với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi xõa tóc xuống chút nữa được không? Không quấn vải được không?"

"Đạo diễn, tôi nóng lắm rồi..."

Trương Triết Hạn nói chuyện chính là như vậy, khiến người ta nghe xong đều cảm thấy anh đang làm nũng. Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn như vậy, nghe giọng điệu của anh không nhịn được bật cười.

Vất vả lắm mới quay được cảnh phim vừa lòng đạo diễn, Trương Triết Hạn nhanh chóng cởi trang phục. Mà trong lúc đó, áo lót theo đột tác của anh dính chặt vào cơ thể, bộ ngực đầy đặn đường nét rõ ràng hiện ra trước mắt Cung Tuấn, vì trên cổ có kem nền sẫm màu, càng thấy rõ từng giọt mồ hôi.

Cung Tuấn thấy giọt mồ hôi kia trượt từ cổ xuống khe ngực của Trương Triết Hạn.

"Ông chủ, sao anh còn chưa cởi trang phục nữa, nóng lắm."

Trương Triết Hạn nghe giọng trợ lý nhỏ của Cung Tuấn, nhìn qua, thấy cậu đang cầm kịch bản che che giấu giấu bụng dưới của mình.

Xung quanh không có ai, Cung Tuấn bước nhanh vào xe phòng, trong lúc xoay người Trương Triết Hạn đã nhìn thấy đũng quần nhô lên của cậu.

Cung Tuấn vào trong xe phòng mới cởi áo ngoài, cậu ngồi trên giường nhìn tính khí đang cương cứng của mình, vừa mới cởi quần lót liền nghe tiếng gõ cửa. Cậu vội mặc quần lên rồi ra mở cửa, thấy người đến liền kinh ngạc kêu lên: "Trương lão sư?"

Trương Triết Hạn mặc áo khoác màu trắng, bước lên bậc thang, tay trái dùng sức đóng cửa xe phòng Cung Tuấn. Cung Tuấn tựa vào cửa tủ lạnh khẩn trương nhìn Trương Triết Hạn đứng cách cậu chưa đến một thước, hỏi: "Trương, Trương lão sư không đi ăn sao?"

"Em cứng rồi." Trương Triết Hạn lớn gan luồn tay vào trong quần Cung Tuấn, cầm lấy vật nóng bỏng nhẹ nhàng vuốt ve, "Ai làm em cứng vậy?"

Cung Tuấn thở dốc, Trương Triết Hạn siết chặt tay, cậu thở hổn hển mở miệng: "Trương lão sư..."

"Anh làm em cứng sao?" Trương Triết Hạn vẫn dùng giọng điệu đó, như đang trêu chọc, như đang khiêu khích, như đang câu dẫn.

"Đúng vậy, anh làm em cứng." Cung Tuấn ghé sát vào người Trương Triết Hạn, chóp mũi dán lên mặt anh, "Làm sao đây Trương lão sư, anh phải chịu trách nhiệm đến cùng."

Quạt thông gió được bật lên, bắt đầu thổi vù vù. Trong xe phòng tràn ngập mùi, mùi trà Ô Long cùng vị the mát của bạc hà hòa quyện vào nhau, Cung Tuấn ngồi trên ghế, ôm Trương Triết Hạn, tính khí cứng rắn của hai người dính sát vào nhau. Cung Tuấn nắm tay Trương Triết Hạn, sốt ruột tuốt lộng tính khí của cả hai.

Trương Triết Hạn cười một tiếng: "Sắp bắn rồi?"

"Ai sắp bắn, anh sao?" Cung Tuấn di chuyển lên đỉnh, khiến Trương Triết Hạn phải kêu lên một tiếng, "Trương lão sư rên thật dễ nghe."

Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn dương vật đỏ sẫm của Cung Tuấn, ngón tay vòng quanh phần đỉnh ẩm ướt, nghe thấy Cung Tuấn gầm nhẹ một tiếng từ cổ họng, anh đắc ý cong môi, đầu ngón tay lau chất lỏng trong suốt tiết ra từ miệng chuông, lúc dời tay đi còn kéo ra một sợi chỉ trong.

Rèm cửa bị Cung Tuấn buông xuống, cậu không nhịn được nữa ôm eo Trương Triết Hạn đè anh lên mặt bàn trước mặt, nắm lấy hai chân Trương Triết Hạn để anh kẹp chặt lại, cậu đứng giữa hai chân anh mô phỏng động tác làm tình, tính khí đâm vào giữa cặp đùi săn chắc của Trương Triết Hạn.

Cảm giác nằm dưới thân Cung Tuấn khiến Trương Triết Hạn theo bản năng không thể thích ứng, nhưng khoái cảm quỷ dị tán loạn trong cơ thể, cuối cùng giống như thủy triều trào dâng trong bụng anh, bắn ra tinh dịch đậm đặc.

Trương Triết Hạn nằm trên bàn, thẩn thờ nhìn ngọn đèn trên đầu, thật lâu sau mới yếu ớt nói: "Anh muốn cắn tuyến thể của em."

"Muốn cắn đến vậy sao?" Cung Tuấn nhíu mày, "Đây là lần thứ mấy anh nói lời này rồi?"

Cắn tuyến thể của Alpha, không thực tế lắm, nhưng lại... Vô cùng kích thích.

Trương Triết Hạn bám vào vai Cung Tuấn, hai người ngực áp ngực, Trương Triết Hạn không để Cung Tuấn có cơ hội từ chối, há miệng cắn vào gáy cậu.

Hàm răng sắc nhọn đâm thủng tuyến thể yếu ớt của Cung Tuấn, tin tức tố của Alpha vi phạm bản năng sinh lý mà tiến vào trong cơ thể một Alpha khác. Cung Tuấn lập tức xuất hiện phản ứng bài xích --- Cậu nhíu chặt mày, trán và cánh tay nổi lên gân xanh, đáy mắt xuất hiện tơ máu, cậu tựa vào xương quai xanh Trương Triết Hạn, không nhịn được cắn xuống.

Đợi phản ứng từ từ tan biến, Cung Tuấn mới định thần lại, nhận ra mình vừa làm gì, cậu buông Trương Triết Hạn ra, ngơ ngác nhìn xương quai xanh vừa bị mình cắn đến chảy máu.

"Xin lỗi Trương lão sư..." Cung Tuấn đã quên mất chuyện Trương Triết Hạn cắn gáy mình, vươn lưỡi liếm máu rỉ ra từ xương quai xanh.

Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu, nói không sao.

Anh lấy điện thoại mở máy ảnh, chụp vết cắn trên gáy Cung Tuấn và dấu răng rõ ràng của mình.

Cung Tuấn nghe tiếng chụp ảnh.

"Giữ làm kỷ niệm." Trương Triết Hạn mỉm cười với cậu, "Thật tốt." Nhất thời, Cung Tuấn không hiểu "thật tốt" mà Trương Triết Hạn nói là có ý gì.

"Buổi tối còn phải quay phim, Cung lão sư, anh còn chưa ăn gì, làm sao đây?" Trương Triết Hạn dùng ngữ khí dính dính nói, "Anh đói quá, Cung lão sư."

Tai Cung Tuấn đỏ lên, cậu ấp úng nói trong xe có đồ ăn.

Vừa nghe thấy chỗ Cung Tuấn có đồ ăn, Trương Triết Hạn hai mắt sáng rực: "Có gì ngon không?"

"Bún, bún cá..." Cung Tuấn lấy ra một túi bún cá ăn liền trong ngăn tủ, "Trương lão sư, anh ăn không? Để em nấu cho anh..."

"Ăn, Cung lão sư nấu thì nhất định phải ăn." Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn chuẩn bị đứng dậy, nhấn mạnh một câu, "Cung lão sư, khẩu vị của anh có thể hơi nặng."

"Cung lão sư, cay nhiều chút nha."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro