Chương 38: Ôm anh


Thật là một cảm giác kỳ diệu.

Ngày hôm qua, cô còn nghĩ bọn họ chưa bao giờ ôm nhau.

Bây giờ dựa vào lòng Kỷ Lâm Thâm, khuôn mặt dán sát vào chiếc áo mềm mại của anh, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh.

Bộ quần áo này có phải là cô giặt không? Cô không nhớ rõ.

Độ ấm và hơi thở của anh quấn lấy cô, trong bóng tối kích động cô nâng cánh tay lên, ôm lấy vòng eo thon chắc.

Dáng anh trông hơi gầy, nhưng eo bụng có ngăn rõ ràng, cách quần áo có thể cảm nhận được đường cơ rắn chắc

Cô rõ ràng đã nhìn thấy tất cả, cũng đã chạm vào. Sao cô lại cảm thấy anh gầy nhỉ?

Ôn Noãn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô không nhúc nhích, Kỷ Lâm Thâm cũng không nhúc nhích.

Bàn tay anh còn trên đỉnh đầu cô, những sợi tóc bị gió thổi loà xoà gãi vào lòng bàn tay anh

Rất mềm, rất ngứa.

Tài xế từ trong quán bar đi ra. Vừa rồi tài xế đi vào tìm một vòng, không tìm thấy người, bất đắc dĩ ngồi xổm trước cửa.

Nhìn thấy bóng dáng hai người, tài xế vội vàng bước nhanh tới giải thích: "Kỷ tổng, vừa rồi tôi khuyên Ôn tiểu thư đừng đi vào, nhưng vừa mới xuống xe..."

Ôn Noãn nghe vậy, đứng thẳng dậy lui về phía sau, thoát khỏi vòng tay anh.

Cô không muốn xấu hổ trước mặt người ngoài. Sắc mặt bình tĩnh trở lại, nhưng còn chút ngượng ngùng. Bởi vì vẫn còn nước mắt trên hai má, cô không muốn mọi người nhìn thấy mình khóc.

Kỷ Lâm Thâm chỉ gật đầu với tài xế, không nói gì.

Sau đó lướt qua bả vai cô, vươn tay ra sau lưng, vén mũ áo cô lên, đội lên đỉnh đầu cô. Mép mũ rũ xuống vừa vặn che nửa khuôn mặt vào bóng tối.

"Như vậy không ai thấy."

Cô cúi đầu, đi theo anh lên xe.

"Đi Tứ Quý Tiểu Uyển. "

Đó là tiểu khu cha mẹ cô sống.

Cô cúi đầu, không nói gì cả.

Nửa tiếng sau, đến cổng tiểu khu.

Kỷ Lâm Thâm xuống xe đi vào cùng cô, đưa cô đến cửa tiểu khu.

Sau đó hai người ngầm hiểu dừng bước.

Cô biết anh sẽ không đi vào trong.

"Chuyện tối nay còn chưa kết thúc, chờ xử lý xong rồi nói sau"

Cô gật đầu.

"Mau lên đi, muộn rồi."

Anh mở cửa cho cô, cô đi thẳng vào thang máy, quay đầu lại thấy anh vẫn đứng ngoài cửa, cho đến khi thang máy dần dần khép lại...

=

Khi vào nhà, phòng khách vẫn sáng đèn. Bà Ôn còn chưa ngủ, ngồi trên ghế sofa.

Trước khi vào cửa, cô dùng khăn ướt lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, tránh cha mẹ nhìn thấy suy nghĩ nhiều, lo lắng không ngủ được.

Đặt túi xách lên tủ, cô chào mẹ: "Mẹ ơi, mẹ còn chưa ngủ à"

Bà gật đầu, cầm tấm thiệp màu đỏ đưa tới.

"Cái gì thế?"

"Đây là thiệp mời Hứa Dật phái người đưa tới, đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội cậu ấy."

Cô nhận lấy.

[Vào lúc 6 giờ tối, ngày 15 tháng 8, tầng ba của khách sạn quốc tế Thanh Khê Lâm tổ chức sinh nhật lần thứ 70 của ông Hứa Thanh Lãng, hoan nghênh Ôn tiên sinh và gia đình đến dự. 】

Cô còn chưa kịp đáp thì bà nói: "Cha con nói sẽ không đi, nhưng không tham dự thì không được, nên con đi đi. Nếu không muốn ở lại dự tiệc, thì mang theo phần quà là được "

Cô hiểu được lo lắng của cha, ông đã ở tuổi trung niên, mất hết tất cả, không thể thản nhiên đối mặt với bằng hữu ngày xưa.

Đặc biệt là những người bạn tốt đã tránh xa trong thời điểm gian nan nhất. Nếu gặp lại nhau, chỉ thêm lúng túng khó chịu mà thôi.

Cha mẹ đã cân nhắc chuyện quà cáp. Bọn họ đã ra khỏi vòng tròn, nhưng không muốn liên lụy đến cô.

Cô có giao tiếp của riêng mình, cũng sẽ có cơ hội của riêng mình, tham gia một số dịp xã giao cũng tốt.

Ôn Noãn nhìn thiệp giấy đỏ, gật đầu đồng ý.

Không vì cái gì khác, Hứa Dật là người bạn duy nhất đối xử tốt với cô

Còn những người khác, cô không quan tâm

-

Thanh Khê Lâm Hotel là một trong những khách sạn 5 sao sang trọng nhất trong thành phố.

Lúc Ôn Noãn đến, hai nhân viên dẫn cô vào trong.

Đại sảnh rộng rãi, phía trên là đèn chùm pha lê cực lớn, ánh sáng lấp lánh chiếu lên sàn đá moire.

Có rất nhiều người trong đó. Nam thanh nữ tú, chậm rãi đi lại, chào hỏi nhau.

Toàn bộ quy trình cô đều quen thuộc.

Sau khi đi làm phiên dịch viên, thỉnh thoảng cô cũng ra vào những nơi như vậy.

Nhưng đã lâu lắm rồi không tự mình đến tham dự với tư cách là khách mời.

Cách đó không xa, cô nhìn thấy những người bạn năm đó.

Họ đã cao lớn, khoác lên mình những bộ đồ hàng hiệu, đang tụ tập với nhau. Vài người con gái dáng người uyển chuyển, trang điểm tinh xảo, dán sát vào người đàn ông.

Cô đã nghe nói qua một số tin đồn, biết rằng những gia đình những người này vẫn giàu có, nhưng không có nhiều người thừa kế gia nghiệp mà tận hưởng thú vui vô bổ

Lúc trước cô không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cô không muốn dung nhập vào cái vòng tròn đó.

Trong một thế giới như vậy, chỉ có sự suy đồi, xa hoa lãng phí.

Ôn Noãn thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi vào trong, bỗng nhiên bị gọi lại: "Là Ôn Noãn sao? "

Cô quay đầu lại nhìn, là ba đứa con gái gọi cô là "khuê mật".

Họ vây quanh cô, mặt nở nụ cười, thanh âm như mật ong ngọt: "Noãn Noãn, đã lâu lắm rồi cậu không đi chơi với chúng tôi."

"Đúng vậy, buổi ra mắt sản phẩm mới của CoCo còn muốn hẹn hò với cậu, kết quả không liên lạc được."

"Lần trước sinh nhật tôi quên mời cậu ~~ ah, cậu sẽ không trách tôi chứ...''

Đều là người trong giới, làm sao không biết Ôn gia xảy ra chuyện. Bây giờ vất vả lắm mới nhìn thấy một lần, làm sao không nôn nao được.

Bởi vì Ôn Noãn quá xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều đẹp đến kinh người, ở những dịp như vậy các cô thường chỉ làm nền. Bây giờ phong thủy luân chuyển, Ôn gia bại trận, phượng hoàng từ đầu cành ngã xuống biến thành gà đất, các cô rốt cuộc có thể mặt mày hớn hở.

Ôn Noãn đứng yên, bình thản đảo qua khuôn mặt những người đó.

Bề ngoài trang điểm rất tinh tế, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh thong dong của cô, ba người kia âm thầm trao đổi, thất vọng.

Lúc trước Hứa Dật nói Ôn Noãn sẽ tới, các cô ta chờ ở cửa, mong được thưởng thức vẻ khiêm tốn nghèo túng của cô.

Kết quả không phải như tưởng tượng.

Ngoại trừ quần áo trên người cô không phải là thương hiệu xa xỉ, nhưng những cái khác không chút quê mùa nào.

Một người mở miệng, đổi đề tài khác:

"Tiểu Noãn, nghe nói bây giờ cậu làm việc trong công ty, thật lợi hại nha, tự mình kiếm tiền."

"Hẳn là rất mệt mỏi, còn phải chen chúc trên tàu điện ngầm."

"À, ba mẹ nói sẽ sắp xếp cho tôi đến công ty làm việc, tôi nói tôi không dậy nổi..."

Các cô nói xong, nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.

Ôn Noãn thở phào, cuối cùng cũng xem hết kịch.

Vừa định mở miệng, đã bị một thanh âm đoạt trước.

"Ôn tiểu thư?"

Cô quay đầu lại nhìn, là Trần Lượng đi đến.

Tại sao anh ta lại ở đây?

Cô vô thức nhìn lướt qua bên cạnh, tìm kiếm bóng dáng kia.

"Kỷ tổng không có ở đây, ngài ấy kêu tôi đem quà đến." Trần Lượng hiểu được cô đang tìm ai, hạ giọng giải thích, "Ngài ấy và Hứa lão có chút giao thoa, nhưng với tiểu Hứa tổng lại... um, vì vậy chỉ mang quà đến "

Cô à một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Trần Lượng đang chuẩn bị rút lui, bỗng nhiên bị gọi lại: "Trần tổng? Là Trần tổng Trí Viễn sao? "

Một trong những "bạn thân" nhận ra anh ta là trợ lý bên cạnh Kỷ Lâm Thâm, vội vàng gọi lại.

"Xin chào."

Ôn Noãn không biết hai người họ có quan hệ gì.

Vị "khuê mật" kia trực tiếp hỏi: "Kỷ tổng tới rồi? "

Ánh mắt cô ta lộ vẻ hưng phấn, thanh âm vang cao hơn nhiều.

Trong nháy mắt cô hiểu được.

Trần Lượng không kiêu ngạo trả lời: "Kỷ tổng không đến. "

Nói xong Trần Lượng lập tức chuyển hướng sang nhìn cô: "Ôn tiểu thư, Kỷ tổng nhờ tôi chuyển lời, nói đầu thu thời tiết chuyển lạnh, cô chú ý giữ ấm, đừng để ngài ấy lo lắng. "

Tiếng nói lớn hơn một chút, không chỉ cô, ba người kia cũng nghe thấy.

Ôn Noãn hơi nhếch môi, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu.

Trần Lượng xoay người rời đi

Cô quay đầu lại nhìn, sắc mặt ba người kia trắng bệch, không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.

Cô ta cắn môi: "Cô là bạn gái của Kỷ Lâm Thâm? "

Kỷ Lâm Thâm là người mà cha cô muốn hợp tác, trong một bữa tiệc, cha cô đặc biệt giới thiệu cô ta cho anh, cô ta không nhớ rõ đây chính là thiếu niên nghèo khó mười năm trước

Cô ta chỉ biết diện mạo anh xuất chúng, thế gia hiển hách, cha cô ta tìm mọi cách để anh làm con rể mình.

Cha cô ta dặn dò nhiều lần, kêu cô ta tiếp cận anh, giúp ích cho công ty gia đình.

Nhưng Kỷ Lâm Thâm không cho cô ta mặt mũi. Sau khi cha cô ta giới thiệu xong, anh chỉ gật đầu, ánh mắt không chút hứng thú nào, thẳng thắn nói đã có người trong lòng, sau đó anh bỏ đi.

Bây giờ cô ta mới biết được, thì ra người trong lòng anh chính là Ôn Noãn, là tiểu thư Ôn gia nghèo túng.

Nghĩ tới đây, cô ta nhịn không được bóp chặt lòng bàn tay.

Vô luận lúc nào Ôn Noãn cũng mệnh tốt! Ông trời dựa vào cái gì mà chỉ chiếu cố cô?!

Không phải tất cả mọi người đều biết thân phận của Kỷ Lâm Thâm.

Bên cạnh có một "bạn thân" khác, nhìn thấy cảnh này cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra: "Người kia là nhà ai vậy?" "

"Nhà nào?" Ôn Sắc lặp lại câu hỏi của cô ta.

"Chính là người nọ trong nhà làm cái gì?"

Vấn đề này làm Ôn Noãn nhíu mày, không kiềm chế được khinh bỉ, vẻ mặt trào phúng.

Đã hơn hai mươi tuổi, thế nhưng còn cảm thấy dựa vào trong nhà ngồi không ăn núi là chuyện đương nhiên, hơn nữa đương nhiên cho rằng tất cả mọi người đều như vậy.

Loại chuyện tự lực cánh sinh này, chưa từng xuất hiện trong nhận thức của các cô ta.

Sợi đèn chùm trên đỉnh chiếu ánh sáng sáng rực rỡ, chiếu đến mức cô chói mắt choáng váng, sinh ra cảm giác ghê tởm.

Trước kia cô chưa từng nghĩ tới những thứ này, hiện tại nhảy ra khỏi cái vòng tròn mới phát hiện trong này tràn ngập hư vinh khoe khoang, tràn ngập dốt nát.

Họ không cùng một thế giới với cô

Mười năm trước, trong phòng khách rộng rãi của biệt thự Ôn gia, người quý giá nhất chính là thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng

Nhưng năm đó, cô không đứng về phía Kỷ Lâm Thâm.

Đúng vậy, thật buồn cười cỡ nào, năm đó cô không đứng về phía anh.

Cô choáng váng đầu óc, nội tâm sinh ra xúc động.

Cô quay đầu, bước nhanh về phía cửa.

Không để ý đến bất cứ ai, cũng không giải thích cho bất cứ ai.

Một cơn gió thổi vào mặt.

Cơn gió ấm nóng cuối hạ đánh vào toàn thân cô, làm cô cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Cuối cùng đã có thể thở một cách thoải mái.

Cô đi về phía lề đường, bắt một chiếc taxi.

Không ngần ngại báo địa chỉ.

Chiếc xe chạy trên đường, xuyên qua đường cao tốc, xuyên qua tòa nhà, chạy trên đường nhựa, lái xe vào con đường rợp bóng cây.

Cô tựa vào cửa sổ xe, nhìn con đường bên ngoài càng ngày càng quen thuộc, còn có biển báo quen thuộc kia.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại.

Ôn Noãn đi xuống.

Cô đẩy cánh cửa sắt ra, bước lên con đường lát đá xanh.

Xúc cảm kiên cố, lòng cô kiên định.

Đã đi qua con đường này vô số lần, nhưng cảm giác không giống như trước.

Giống như rất ngắn, lại giống như rất dài.

Từng bước từng bước trên con đường đá xanh, lặp đi lặp lại những ngày anh đi một mình.

Cuối cùng, cô bấm chuông cửa.

Gió bỗng nhiên trở nên ồn ào náo nhiệt, thổi đến bụi cây rung động, kinh động tiếng dế kêu, thoang thoảng hoa cỏ thơm ngát.

Cô quay đầu lại, nhìn lướt qua sân một vòng, nhìn đường nét loáng thoáng của bức tường hàng rào.

Vẫn như lúc trước.

Rầm một tiếng, cửa mở ra.

Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt đấy, toàn thân bình tĩnh lại.

Máu không sôi trào nữa, tim không hiểu sao đập chậm lại.

Cơn gió tản ra, không còn vây quanh cô nữa, yên tĩnh vô cùng.

Kỷ Lâm Thâm không ngờ nhìn thấy cô, biểu tình luôn lạnh lùng có chút dao động. Đôi mắt màu đen vẫn u ám như trước, nhưng ẩn chứa một tia ánh sáng, sáng đến động lòng người.

Nhưng anh không nói gì.

Một người đứng bên trong, một người đứng bên ngoài.

Đứng lặng ở cửa.

Ôn Noãn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, giọng nói nhẹ nhàng theo làn gió:

"Lâm Thâm, em có thể dọn về không?"

==============

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro