Chương 41: Định mệnh


Ngày hôm sau, Ôn Noãn về nhà cha mẹ.

Lúc trước cô đã đem tài liệu của Kỷ Lâm Thâm đưa cho cha, có lẽ bây giờ có chút tiến triển, nên mới gọi kêu cô về nhà.

Cô thay giày, nhìn một vòng trong nhà.

Ngôi nhà đã khôi phục lại trật tự như trước, những thứ bị nhóm người kia đập vỡ ngày hôm đó đều đã được bồi thường lại.

Phòng khách sạch sẽ sáng sủa, lớp sơn mới được sơn trên tường, không còn vết dột nước nữa

Lúc này, bà Ôn bước ra khỏi nhà bếp, cầm một chậu cá trong tay.

"Mẹ.".

"Mau đi rửa tay rồi ăn cơm." Bà Ôn mỉm cười, chào đón cô, rồi đặt cá lên bàn.

Cô xắn tay áo lên đi đến nhà bếp.

Ông Ôn còn đang bận rộn trước bếp, đang múc canh trứng cà chua lên.

Nhìn con gái mình trở lại, ông mỉm cười "Noãn Noãn, vừa đúng lúc cha đang nấu món canh, con mau ngồi đi. "

"Cha, con phụ một chút." Cô rửa tay xong, đón bát canh từ tay cha.

Gia đình ba người ngồi quanh bàn ăn.

Bà Ôn gắp một miếng thịt cá lớn vào bát cô, ông Ôn ngồi bên cạnh hào hứng nói về những tiến triển mới nhất của dự án trong tay.

Từ sau khi nợ nần Ôn thị dần được gỡ bỏ, các công ty nguyện ý hợp tác càng tăng lên. Bây giờ ông đã sàng lọc lại, sẵn sàng đàm phán thêm để hoàn thành hợp đồng.

Đám sương mù càng ngày càng mỏng, chỉ vài ngày nữa có thể tiêu tán, ngọn núi lớn trong lòng ông Ôn từng chút từng chút dời đi.

Nói đến chỗ cao hứng, ông bảo bà Ôn đem rượu trắng đi ra, rót một ngụm vào trong chén

Bà Ôn nhìn cô: "Con nhìn cha con kìa, có chút tiến triển tốt liền đắc ý vênh váo. "

Cô nở nụ cười, rốt cục cha không còn mệt mỏi tự trách bản thân nữa, cô cũng thoải mái hơn nhiều.

"Mẹ, đừng để ý đến nữa. Bây giờ nợ nần sắp được giải quyết, chúng ta phải ăn mừng. "

"Đúng vậy, đúng là con gái rượu của cha." Ông Ôn thừa dịp uống một ngụm

Nhắc tới chuyện này, bà Ôn trầm ngâm một hồi rồi hỏi cô: "Noãn Noãn, sao con lấy được những tài liệu kia? "

Lúc ấy bọn họ mở thư mục ra xem, bên trong toàn bộ là con đường chuyển nhượng tài sản của Hồng Thịnh Capital. Từng điều được liệt kê rất rõ ràng, ngoại trừ tài khoản chung, còn có không ít tài khoản ngầm.

Những ghi chép này, người bình thường không có khả năng có được.

Cô không nhắc tới Kỷ Lâm Thâm, sợ làm cha mẹ lo lắng, chỉ hời hợt nói là một người bạn giúp đỡ.

Nhưng bà Ôn không dễ lừa, nói tiếp: "Bạn bè sao? nhưng người bình thường làm sao lấy được tài liệu đó? Người bạn của con thật không đơn giản"

"Cậu ấy rất lợi hại..." Cô khẽ cúi đầu, thấp giọng nói.

Lời này vừa nói ra, vợ chồng Ôn gia đều im lặng, ngầm trao đổi ánh mắt. Bọn họ đều nhìn ra chút manh mối nhưng ông Ôn không hỏi cái gì, chỉ ho nhẹ một tiếng.

Bà Ôn tiếp tục truy hỏi: "Noãn Noãn, có phải con đang yêu đương không? "

Ôn Noãn cầm đũa, chọc vào bát cơm, không trả lời.

Cô không thừa nhận.

Nói đúng ra là không tính.

Mặc dù anh và cô sống trong cùng một mái nhà, cũng đã da thịt chi thân, nhưng vẫn chưa xác nhận điều gì.

Quan trọng hơn là cô không biết Kỷ Lâm Thâm nghĩ thế nào.

Sở dĩ trước kia cô đưa ra giao dịch kia, không phải cô tin tưởng anh có tình cảm với cô, mà là đang đánh cuộc, đánh cuộc bởi vì khi trẻ anh không có được, bồi thường cho anh

Nhưng anh có tình cảm với cô không, cô cũng không biết.

Anh chưa từng nói ra. Cô và anh đều tránh chuyện này.

Bàn cơm yên tĩnh lại.

Cô rũ mắt không nhìn cha mẹ nữa.

Sau khi rửa bát xong, cô đứng lặng nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ

Màn đêm đã hạ xuống, bầu trời bao la rộng lớn, cô chăm chú nhìn ánh sao trên cao, suy nghĩ trôi xa.

Cả đêm nay, cô không nhận được tin nhắn của anh, không biết có phải anh không muốn quấy rầy thời gian ở nhà cha mẹ của cô không

Hay chỉ là đơn thuần không muốn liên lạc với cô mà thôi.

Cô đặt cánh tay lên ban công, ôm má.

Không biết giờ phút này anh đang làm cái gì?

Anh có ăn đầy đủ không?

Công việc có bận rộn không?

Tham lam hơn một chút, anh có nghĩ đến cô không?

Giờ đây, cô sẵn sàng đứng về phía anh.

Nhưng anh còn nguyện ý hái tường vy cho cô không?

--

Buổi tối, Ôn Noãn không rời đi mà ngủ ở nhà cha mẹ.

Cô lo lắng trễ như vậy rồi còn cố ý muốn đi cha mẹ sẽ truy vấn, cô sẽ không dễ biện bạch.

Cô còn nhớ chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ biệt thự. Mặc dù bọn họ không ở cùng một căn phòng, nhưng cùng một mái hiên, trong không khí đều có hơi thở của anh.

Ngày hôm sau, gần trưa Ôn Noãn mới về biệt thự, vừa vặn gặp Trần Lượng tới lấy văn kiện.

Kỷ Lâm Thâm đã đến công ty từ sớm, lịch trình buổi sáng rất bận rộn, không rảnh trở về lấy.

Nhìn Ôn Noãn thành thạo đổi giày đi vào nhà, Trần Lượng biết ông chủ cùng Ôn tiểu thư lại ở cùng một chỗ, trên mặt không có biểu hiện gì khác thường, lễ phép chào hỏi cô.

Cô đáp lại, hỏi anh ta có muốn uống nước không, đối phương trả lời không cần nên cô tự rót một ly, ngồi xuống ghế sofa.

Dì Trương đi tới thư phòng lấy văn kiện còn chưa xuống, cô tùy ý tán gẫu vài câu với Trần Lượng.

"Bình thường Kỷ Lâm Thâm có chơi game không? "

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên đến nhà anh, cô cùng anh chơi trò chơi, trình độ nhạy bén của anh không phải tầm thường

Nhưng trong thời gian cô và anh ở bên nhau Cho dù trong máy tính hay điện thoại, không có bất kỳ phần mềm game nào cả, chỉ có phần mềm liên quan đến công việc.

"Kỷ tổng không chơi game." Trần Lượng nói thêm "Nhưng trước kia đã phát triển"

"Phát triển trò chơi?"

"Đúng vậy, lĩnh vực ngay từ đầu của ông chủ chính là lập trình phần mềm trò chơi, hiện tại các xưởng game lớn trên thị trường đều đang sử dụng phần mềm ngài ấy sáng tạo. Chẳng qua sau này không tập trung vào lĩnh vực đó nữa, chuyển sang phát triển phần mềm rộng hơn."

Ôn Noãn à một tiếng.

Khó trách, lần đó anh chơi lợi hại như vậy.

Nhưng cô nghi hoặc, chỉ phát triển trò chơi chứ không chơi, cũng có thể chơi thuần thục sao?

Cô hỏi lại: "Vậy tại sao anh ấy lại chơi giỏi như vậy?" "

Trần Lượng nở nụ cười, giọng điệu tự hào: "Đương nhiên lợi hại rồi, bởi vì ngài ấy dùng đầu óc để chơi"

Cô không nói tiếp, cầm cái gối ôm đệm ở cằm, bỗng nhiên cảm giác mình bị nói xéo.

Lúc này dì Trương lấy giấy tờ xuống.

Trần Lượng nói cảm ơn, nhận lấy.

Ôn Noãn thuận miệng hỏi một câu: "Buổi trưa anh ấy có về không? "

"Sáng nay Kỷ tổng có một cuộc họp, buổi trưa có bữa tiệc."

Cô có chút mất mát, nhưng cũng hiểu thân bất do kỷ trên thương trường: "Nên anh ấy mời người ta ăn cơm sao? "

Trần Lượng nói: "Nghiêm khắc mà nói là đối phương mời Kỷ tổng "

Trần Lượng không giải thích chi tiết gì, nhưng trực giác của phụ nữ khiến cô ngồi thẳng người, truy vấn: "Đối phương là... phụ nữ? "

Đã đến nước này, Trần Lượng không giấu diếm được, đành phải gật đầu.

Ôn Noãn một lần nữa đặt cằm lên gối ôm, ngữ khí có chút u ám: "Thật sao? Anh ấy lúc nào cũng được mời sao? "

Đầu Trần Lượng tê rần, đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà đi xuống, châm chước nửa ngày mới thốt lên "Phải"

Không nên ở lại đây lâu, nói nhiều càng sai nhiều, Trần Lượng vội vàng tạm biệt rời đi.

Ôn Noãn ở một mình trong phòng khách, hôm nay cô không cần tới công ty.

Giờ phút này cũng không muốn làm chuyện gì, ngồi trên ghế sofa, ngón tay từng vòng từng vòng di chuyển theo hoa văn trên gối.

Cô không thèm ăn, cũng không muốn ăn.

Khoảng 30 phút sau, điện thoại đột nhiên rung lên.

Là tin nhắn của Kỷ Lâm Thâm, chỉ có hai chữ ngắn gọn: [Ra cửa].

Ra cửa? Ra cửa nào? Có phải anh nghĩ cô đang ở công ty không?

Cô nghi hoặc bước đến bên cửa sổ, không ngờ nhìn thấy ngoài cửa biệt thự có bóng chiếc xe màu đen kia.

Cô nhanh chóng cầm áo khoác, ra khỏi cửa, nhìn thấy cửa sổ ghế lái hạ xuống một nửa, Kỷ Lâm Thâm nhìn cô rồi nâng kính xe lên.

Cô mở cửa ghế phụ ngồi vào.

"Sao anh lại quay về?" Cô hỏi.

"Dẫn em đi ăn"

"Không phải hôm nay anh có khách sao? "

"Xong rồi." Anh nói ngắn gọn "Không mời bên kia ăn cơm. "

Câu trả lời dường như giải thích, nhưng anh không nói rõ ràng.

Cô mím môi dưới.

Anh buông lỏng tay cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước: "Muốn ăn ở đâu? "

Cô suy nghĩ một chút "Em muốn ăn ở quán mì chỗ tiểu khu lúc trước em ở, đã lâu rồi không đến đó"

Anh nhìn cô, ừm một tiếng, xem như đồng ý.

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng bên ngoài cửa tiểu khu "An Cư Giai Uyển", hai người cùng nhau đi đến quán mì nhỏ.

Vẫn giống như trước kia, vẫn là đôi vợ chồng già, vẫn là những cái bàn ghế kia, ngay cả gạch men trên mặt đất cũng không thay đổi.

Ôn Noãn đương nhiên quen thuộc chỗ này, nhưng đây là lần đầu tiên Kỷ Lâm Thâm đến. Lúc đi tới cửa, cô không lập tức đi vào, có chút lo lắng quay đầu lại nhìn anh, sợ anh ghét bỏ hoàn cảnh ở đây.

Lúc trước Hứa Dật đứng trước cửa, chần chờ một hồi lâu mới bước vào.

"Chỉ ăn mì?" Giọng nói phía sau vang lên.

Trong lòng cô lộp bộp. Quả nhiên, anh ghét bỏ nơi này.

Cô quay lại, hỏi ý kiến của anh: "Anh không thích chỗ này à? Vậy chúng ta đi chỗ khác. "

"Không. Vấn đề là em có thể ăn no không? "

"Có thể, bình thường em ăn hai bát là no rồi"

"Khó trách em gầy như vậy." Anh giơ tay lên, véo mặt cô

Đây là lần đầu tiên anh có hành động thân mật với cô.

Anh không véo mạnh, không đau chút nào. Nhưng xúc cảm rất chân thật.

Cô ngẩn người.

"Muốn ăn thì đi vào, đứng trước cửa làm gì?" nói xong anh khẽ đẩy bả vai cô, đi vào kéo ghế ra ngồi xuống.

Cô đứng bên cạnh, không ngờ anh thích ứng được, còn khéo léo hơn cô.

Kỷ Lâm Thâm thấy cô chậm chạp không ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày: "Thế nào, muốn ngồi cạnh anh? "

Ôn Noãn khẽ bĩu môi, kéo cái ghế ra, ngồi xuống đối diện anh.

Ông chủ cầm tờ giấy nhỏ tới, nói trên thực đơn có thêm món mì khô nóng, hỏi hai người có muốn thử xem không.

Cô tới chỗ này luôn gọi món mì tạp tương, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của ông chủ, cô gật đầu đồng ý.

Kỷ Lâm Thâm không hề bị lay chuyển, gọi một tô mì với chén canh.

Hai bát mì nhanh chóng được bưng lên.

Sợi mì trong bát của cô hơi khô, bên trên có lớp nước sốt vừng dày, củ cải cay và rau mùi thái nhỏ

Cô đã cố gắng khuấy vài lần nhưng không trộn được.

Có lẽ ông chủ mới làm món mới, nước sốt vừng quá nhiều, hơn nữa quá dày, sợi mì dính vào nhau.

Cô dùng sức trộn một hồi, khẽ thở dài, động tác chậm lại, cánh tay đau nhức. Nhưng một phần ba mì bên trong không dính nước sốt nào.

Cô hối hận, sớm biết nên giống như anh, vô tâm vô phế.

Đột nhiên, bát mì bị lấy đi.

Kỷ Lâm Thâm đem bát mì đến chỗ anh, dùng đũa gắp sợi mì phía dưới lên, lại đi lặp lại.

Anh làm dễ dàng hơn nhiều.

Ôn Noãn không khách sáo, để cho anh làm. Cô chống khuỷu tay lên thành bàn, chống cằm, liếm nước sốt mè trên đầu đũa.

Ồ, mùi vị ổn đấy, cô thực sự rất đói ...

Anh im lặng trộn mì cho cô, dần dần từng sợi mì thấm nước sốt màu nâu nhạt

Chợt nhìn dáng vẻ chán nản ôm má phía đối diện.

Dáng vẻ quen thuộc đến khó hiểu. Mười năm trước chườm lạnh vào cổ chân cô, cô cũng chán chết như vậy.

Trong phòng khách sáng sủa, trên sofa da mềm mại, một cơn gió thổi qua khe cửa sổ, mang hương hoa tường vy nhàn nhạt.

Anh vẫn nhớ lúc đó cô tự hào tuyên bố mọi thứ trong sân đều thuộc về mình.

Và anh đáp lại một cách vô cảm: anh không phải.

Cảnh tượng đó tưởng chừng như đã cách xa một đời, nhưng gần ngay trước mặt.

Mười năm trước, hoàn cảnh của họ khác nhau, anh hầu hạ cô, bây giờ hoàn cảnh của họ vẫn khác nhau, anh vẫn hầu hạ cô.

Khoé môi anh cong thành vòng cung nhỏ, trong lòng khẽ dao động.

Có lẽ đây là định mệnh.

=============

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro