Chương 42: Ghen tị


Một lúc sau, Kỷ Lâm Thâm trộn mì xong, đặt trở lại trước mặt Ôn Noãn.

"Cám ơn." Cô nói xong, gấp một ít cho vào miệng. Hương vị không tệ, lần sau quay lại cô sẽ gọi món này. Nghĩ như vậy, cô liếc trộm nhìn anh

Đột nhiên thấy cô đang nhìn, anh hỏi: "Em muốn ăn món này?"

"Không. Mì đó ngon lắm sao?"

"Không ngon bằng em nấu." Anh thành thật đánh giá.

"À." Cô đáp một tiếng, khóe môi cong lên độ cong nho nhỏ.

Anh ho nhẹ, chuyển đề tài: "Cha mẹ em thế nào? "

"Rất tốt, cha em đang xử lý, hiện tại nợ nần của Ôn thị đã dần cải thiện. Có thể mất chút thời gian, nhưng tâm trạng cha mẹ tốt hơn nhiều rồi "

Anh gật đầu, không nói gì nữa.

Nhưng nhắc tới chuyện này, không hiểu sao cô lại nhớ tới, người đàn ông cầm xăng với bật lửa ở đại sảnh công ty, nên cô tiện hỏi người đó thế nào rồi.

Anh nghi hoặc nhìn cô.

"Chính là người cầm xăng xông vào công ty." Anh không nhớ rõ, nên cô nhắc lại.

Thấy cô còn nhớ tới chuyện này, còn quan tâm người đó, trong lòng anh cảm thấy có chút buồn cười.

Chứng kiến qua bao thăng trầm của Ôn gia, cô gái này vẫn hồn nhiên ngây thơ như chưa từng trải qua mưa gió.

Cô không biết trên thương nghiệp chém giết chính là như thế, nếu như không hoàn toàn đánh bại người khác thì khả năng rơi vào tuyệt cảnh chính là mình.

"Không rõ lắm, có người xử lý." Anh nói ngắn gọn.

Ngẩng đầu thấy vẻ mặt cô vẫn lo lắng, anh bổ sung thêm: "Người đó đánh bạc, không phải vì làm ăn thất bại. "

"Con bạc?!" Chuyện này là ngoài suy nghĩ của cô.

"Anh cũng không hoàn toàn chiếm hết thị trường đó, sau này đã chuyển nhường lại hết cổ phần "

Người đó đem toàn bộ tiền vốn cuối cùng vào bài bạc, mới hoàn toàn mất đi cơ hội tái khởi, lại không chịu thừa nhận thất bại, biến thành bộ dáng điên cuồng kia.

Cô thở dài, thì ra là như thế.

Quả thật gieo gió gặt bão, không đáng để thông cảm.

Cô biết Kỷ Lâm Thâm so với bề ngoài anh ôn hòa hơn nhiều, anh sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Trong lúc ngây người, cô nghe anh hỏi: "Ngày mai khi nào đi làm? "

"?"

"Tôi bảo tài xế đưa em đi trước."

"Ngày mai em không đến công ty. Em có nhiệm vụ phiên dịch cho một triển lãm quốc tế"

"Triển lãm đổi mới công nghệ?"

Cô ngạc nhiên: "Anh cũng đi sao? "

Kỷ Lâm Thâm không trả lời, anh đã nhận được lời mời từ ban tổ chức từ sớm, nhưng không có ý định tham gia. Bởi vì loại triển lãm này đối với công ty anh mà nói không có lợi ích gì.

"Ừm, định đi." Anh trả lời cô.

Ôn Noãn kinh ngạc: "Vậy tại sao bên công ty em không nhận được thông báo? "

Bình thường loại hội chợ triển lãm quốc tế này sẽ mang theo phiên dịch viên, nếu như Trí Viễn có tham dự thì cô đã nhận được nhiệm vụ rồi

Hay là, đã chọn người khác?

Nghĩ tới đây, trong lòng cô trầm xuống, hơi không thoải mái.

"Tạm thời không cần phiên dịch viên, chỉ theo quy trình mà thôi. "

Cô lại hỏi: "Vậy anh đi một mình sao? "

Kỷ Lâm Thâm nhìn cô, gật đầu.

"Nhưng em đã có nhiệm vụ phiên dịch cho người khác, nên không thể phiên dịch cho anh được"

Anh không vui sao?

Trong lúc nói chuyện cô giả vờ thản nhiên nhìn vẻ mặt anh.

Nhưng anh không có biểu tình gì, chỉ đáp lại cô rồi cúi đầu ăn mì.

Cô cũng cúi đầu tiếp tục ăn, âm thầm trách mình

Cô đang nghĩ gì vậy?

--

Ngày hôm sau, triển lãm được Sở Thương mại tỉnh và Cục Thương mại thành phố tổ chức giới thiệu các sản phẩm công nghệ. Nhiều tỉnh trên cả nước và các công ty công nghệ đều đến tham dự.

Địa điểm đặt ở trung tâm thành phố, khi Ôn Noãn đến, bên trong đã đông nghịt người, nhộn nhịp rộn ràng.

Cô mặc trang phục công sở, mang theo giấy chứng nhận làm việc, bước vào bên trong.

Không khí hơi ngột ngạt, mặc dù là mùa thu mát mẻ, nhưng làm cho người ta đổ mồ hôi mỏng.

Cô vừa đi vừa nghĩ, khó trách Kỷ Lâm Thâm nói chỉ là đi theo quy trình, ngay cả phiên dịch viên cũng không cần. Trong dịp như này, anh không ở lại lâu.

Nhiệm vụ lần này là phiên dịch cho Tần tổng. Ông có thái độ chính chắn, nhìn chung tương đối hài hòa.

Ôn Noãn đi cùng ông trong suốt hành trình, có người nước ngoài quan tâm đến sản phẩm công nghệ, Tần tổng phụ trách giới thiệu, cô phụ trách phiên dịch.

Nửa ngày trôi qua, hai người hợp tác vui vẻ.

Gần trưa, người trong triển lãm dần dần ít đi.

Thời gian rảnh rỗi, Tần tổng tán gẫu với cô

Tần tổng không chút che dấu, khen ngợi: " Năng lực của Ôn tiểu thư rất lợi hại "

"Tần tổng quá khen." Cô khiêm tốn đáp lại.

Tần tổng bỗng thở dài: "Cô phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Thời gian đầu tôi liều mạng lập nghiệp, nên chuyện cá nhân mới vẫn chưa giải quyết được, mấy năm nay cũng không gặp.."

Ôn Noãn nhận ra ý tứ trong lời nói của ông, tự nhiên hào phóng nói: "Vậy tôi may mắn hơn ngài nhiều. "

Tần tổng là người biết thời, lập tức hiểu được ý của cô. Ông cũng cười cười, ngậm miệng không nói đến đề tài này nữa.

Cũng không ai nhận ra ánh mắt sắc bén ở phía trên.

Tầng 2 là sảnh tiếp khách.

Kỷ Lâm Thâm đứng dựa vào lan can, nhìn toàn bộ quan cảnh hội trường phía dưới.

Bên cạnh anh là nhân viên cấp cao trong cục thương mại thành phố.

Hội trường lầu một quá ồn ào, người nọ đưa anh lên lầu hai.

Ánh mắt anh chỉ tập trung vào một chỗ, nhìn Ôn Noãn đang nói chuyện vui vẻ với người đàn ông trung niên kia

Anh nhíu mày.

Thế nhưng cô hoàn toàn không chú ý tới lầu trên.

Buổi sáng khi vào hội trường, Ôn Noãn cố ý nhìn lướt qua, nhưng không nhìn thấy logo Khoa học Kỹ thuật Trí Viễn, càng không nhìn thấy bóng dáng Kỷ Lâm Thâm.

Nghĩ có lẽ anh đang ở nơi khác, nên cô không tìm kiếm kỹ nữa, mà chuyên tâm lao vào công việc.

Đang cùng Tần tổng tán gẫu, bỗng nhiên ông ngừng lại, ra hiệu cho cô nhìn phía sau

Ôn Noãn lập tức quay đầu

Thì ra là Hứa Dật.

Cậu ấy đứng cách xa cô hai mét, vẫy tay chào cô.

Nhìn vẻ mặt của cậu, rõ ràng là tìm cô có việc.

Tần tổng hiểu lòng người, nhìn diện mạo trẻ tuổi của Hứa Dật, lại nghĩ đến lời cô vừa rồi, cho rằng đây chính là "người may mắn" của cô, nên cho phép cô nghỉ ngơi mười phút.

Ôn Noãn quay đầu, nói xin lỗi Tần tổng, rồi xoay người đi đến chỗ Hứa Dật.

Tầm mắt Kỷ Lâm Thâm vẫn theo sát Ôn Noãn và Hứa Dật, nhìn hai người đi ra khỏi hội trường, muốn nói chuyện riêng.

Cả người anh trầm xuống.

Cô cùng người đó đi ra ngoài, thậm chí không có đi tìm anh.

Từ nãy đến giờ, một lần cũng không có.

=

Hai người đi đến một góc ngoài hội trường, Hứa Dật nóng lòng nói với Ôn Noãn nguyên nhân

Cậu đến xin sự giúp đỡ của cô.

Trước đó vất vả đàm phán với khách sạn Vân Đỉnh, bởi vì công ty Kỷ Lâm Thâm can thiệp vào nên thất bại. Hiện tại khó khăn lắm Hứa lão mới ra mặt đàm phán dự án khác với Vân Đỉnh, sắp tới thời hạn ký hợp đồng, Vân Đỉnh bỗng nhiên lại bắt đầu do dự trốn tránh.

Dự án này là dự án trọng điểm hàng năm của công ty cậu, thời gian và công sức cả năm nay đều tập trung vào đó. Tài chính công ty tương đối ổn, nếu đàm phán thành công thì như cá gặp nước; Nhưng một khi thất bại, cậu không dám nghĩ tới.

Thấy Kỷ Lâm Thâm không mấy thân ý với cậu, nên cậu nghĩ rất có thể lại là anh ra tay.

Ôn Noãn trầm mặc nghe cậu nói

Cô nghĩ, có lẽ Kỷ Lâm Thâm quả thật đang nhắm vào Hứa Dật.

Cô biết anh không chỉ làm chủ công ty Trí Viễn, thậm chí còn làm chủ lĩnh vực khác.

Thực tế, thương nghiệp kinh doanh của anh rất lớn, căn bản không cần để ý đến một dự án bất động sản nhỏ như vậy.

Cho nên, sở dĩ anh ra tay, có thể là bởi vì Hứa Dật là một trong những người bạn chơi thời thơ ấu của cô, là một trong những người im lặng hoặc mở miệng trong tiệc sinh nhật 10 năm trước.

Lòng bàn tay cô bất giác siết chặt.

Có phải cho tới bây giờ anh chưa từng buông chuyện kia xuống?

Bỗng nhiên, Hứa Dật hỏi: "Tiểu Noãn, tớ nghe nói bây giờ cậu ở cùng một chỗ với ngài ấy phải không? "

Ôn Noãn im lặng, không phủ nhận.

"Vậy..."

Không đợi Hứa Dật tiếp tục mở miệng, cô liền nói: "Tớ không biết có tác dụng hay không, nhưng tớ sẽ thử nói giúp cậu một chút. "

Hứa Dật há môi, muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng không lên tiếng.

Qua một lúc lâu, cậu hỏi: "Tiểu Noãn, anh ta đối xử tốt với cậu không? "

Ôn Noãn sửng sờ, nhìn cậu.

Hứa Dật gãi đầu, cảm thấy mình nói những lời này không tốt lắm, nhưng vẫn khó khắn nói: "Tớ không có ý gì khác, cậu không cần hiểu lầm. Nhưng 10 năm trước, chân mẹ anh... Cậu có chắc anh ta thực sự buông xuống không? "

Ôn Noãn cắn môi. Chuyện đó không thể nào tránh khỏi.

Cô không dám hỏi anh, anh nghĩ thế nào?

Từ nhỏ anh cùng mẹ nương tựa lẫn nhau, anh thật sự có thể buông xuống sao?

Nếu không buông xuống, thì chuyện này sẽ trở thành một cái gai độc, đâm vào lòng anh, cho đến khi máu chảy xuống.

Cô sợ hãi, chuyện gì cô cũng có thể đối mặt được, nhưng duy nhất chỉ có chuyện này...

"Nếu chuyện của tớ làm cậu khó xử.." Hứa Dật lên tiếng. Thực sự nếu còn có cách, cậu sẽ không tới tìm cô.

Ôn Noãn lắc đầu: "Không sao, tớ sẽ cố gắng giúp cậu. Chuyện giữa tớ và anh ấy, cậu không cần bận tâm. "

-

Buổi tối, khi Kỷ Lâm Thâm về đến nhà, ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng ăn đã bật sáng.

Ôn Noãn ngồi trước bàn, dùng nồi hơi cách nhiệt làm nóng món ăn.

Anh nhìn sang, mày giật giật: "Chờ anh? "

"Ừm, muốn cùng anh ăn tối"

Anh cởi áo khoác treo lên móc, đi rửa tay sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.

Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác màu xám đậm với áo len dệt kim màu trắng, chất liệu cashmere mềm mại, tăng thêm chút ấm áp mùa thu..

"Hôm nay công việc có mệt không?" Ôn Noãn tìm một đề tài.

"Không mệt."

Cô có chút khẩn trương nhìn anh, nhìn anh gấp miếng sườn, nhai kỹ không phát ra âm thanh, cũng không biểu tình gì.

"Ngon không?"

Biểu tình lúc này của anh mới có chút biến hóa: "Em làm? "

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Anh thấy vậy, lại cắn một miếng, nhận xét: "Không tệ "

Khóe môi cô cong lên.

Không biết có phải vì áo len trắng hay không, cô cảm thấy ngày hôm nay anh ôn hòa hơn rất nhiều, biểu tình cũng ôn nhu

Trái tim cô thả lỏng, lựa thời cơ này nhắc tới chuyện của Hứa Dật. Nhưng cô không biết phải mở miệng thế nào. Dứt khoát không nói lời nào, gắp chút rau xanh bỏ vào trong chén, vùi đầu ăn cơm.

Anh bỗng nhiên nói: "Có chuyện gì cứ nói ra đi. "

Cô ngừng ăn: "Làm sao anh biết..."

Anh nhìn món ăn đầy bàn: "Không phải rõ quá sao? "

Tâm trạng hôm nay của anh không tốt lắm, ấm áp đầm ấm ban nãy bị cuốn sạch.

Cô buông bát xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Anh có thể đừng nhúng tay vào dự án của công ty Hứa Dật không? "

Anh đã đoán trước được, sau khi nghe xong vẻ mặt không có gì thay đổi.

Sáng nay nhìn thấy Hứa Dật đi tìm Ôn Noãn, anh đã biết xảy ra chuyện gì.

Thật ra chuyện này anh không nhúng tay vào, nhưng lúc trước hợp tác cùng Vân Đỉnh, bọn họ đề nghị có thể ba bên cùng nhau phát triển, nhưng lúc ấy anh vốn muốn phá dự án của Hứa thị, nên trực tiếp từ chối. Có lẽ ông chủ Vân Đỉnh nghĩ anh có thành kiến với Hứa thị, cho nên lúc Hứa thị hợp tác lần nữa, cũng trì hoãn thời gian, hỏi ý kiến của Trí Viễn trước.

Chẳng qua, anh không muốn nói cho cô biết.

Chuyện này không phải là trọng điểm.

Anh lạnh lùng nói một câu: "Tại sao anh không được nhúng tay? "

Cô không biết nói gì, việc nói ra yêu cầu như vậy là quá giá hạn, cô chỉ muốn thử chút thôi. Cô suy nghĩ một chút, anh là doanh nhân, biết tính toán lợi ích được mất nhiều nhất, hiển nhiên sẽ không kinh doanh thua lỗ.

Cô từ từ nói: "Công ty của anh không cần tranh giành dự án quy mô có lợi nhuận không đáng kể như vậy. Nhưng hạng mục này đối với Hứa Dật rất quan trọng. Sau đó cậu ấy cũng nói, lấy mảnh đất trước đó trao đổi với anh..."

Cô nói ra nhiều lợi ích như triển vọng của mảnh đất đối với sự phát triển của công ty anh thì có ích lợi thế nào, hơn nữa hợp tác với Hứa thị cũng là chuyện tốt.

Anh nghe xong, không có phản ứng gì nhiều, thản nhiên hỏi ngược lại một câu: "Vậy thì sao? "

Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn.

Thêm dầu muối không ăn, cô không còn cách nào. Những lợi ích cô đưa ra, trong mắt anh bất quá chỉ là con trâu mất một sợi lông, không đáng giá nhắc tới.

Cô không phí lời nữa.

Hai người tiếp tục ăn cơm, không có ai nói một lời, trầm mặc yên tĩnh.

Ôn Noãn cúi đầu ăn cơm, bỗng thình lình nghe anh thốt ra một câu: "Suốt cả buổi sáng em chưa từng nhìn anh "

Hả? Cô sững sờ.

"Anh cũng ở buổi triển lãm, nhưng em không chú ý tới anh."

Giọng điệu anh hơi rầu rĩ, giống như đang oán giận với cô, lại cố tình bóp nghẹt giọng để cô không nghe rõ.

"Anh nói gì cơ?"

Anh không nói nữa, ăn miếng cơm cuối cùng trong bát mình, sau đó buông xuống.

Cô nhìn chằm chằm anh, đợi một hồi không thấy anh nói chuyện nữa. Cô không hỏi tiếp, đứng lên định đem bát đi rửa.

Đang lấy cái bát trước mặt anh, bỗng nhiên cổ tay bị anh bắt được.

Anh nắm cổ tay cô.

"Ôn Noãn, anh ghen tị."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu.

Tim đập chậm một nhịp, nhanh chóng nhảy dựng lên.

Đột nhiên, cô hiểu được ý của anh. Vừa rồi anh không đồng ý, không phải bởi vì lợi ích hay quan hệ

Anh không đồng ý là bởi vì anh không muốn cô vì người đàn ông khác mà cầu xin anh.

Anh ghen tị.

==============

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro