Chương 43: Cô đơn


Hơi ấm từ bàn tay anh cùng với giọng nói khàn khàn của anh, làm làn da cô run rẩy, thậm chí có chút nóng lên.

Cô đứng bên cạnh anh, cúi đầu nhìn anh, đang định lên tiếng đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên..

Kỷ Lâm Thâm buông tay ra, Ôn Noãn buông bát xuống, xoay người đi về phía phòng khách.

Là cha gọi tới.

Nghe cuộc gọi, mặt cô trắng bệch: "Được được, con lập tức qua ngay. "

Cúp điện thoại, cô vội vàng lên tầng hai lấy túi xách.

Lúc đi xuống, Kỷ Lâm Thâm đứng ở đầu cầu thang hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì? "

"Mẹ em đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói tim mạch có vấn đề." Cô vừa thay giày vừa giải thích "Em phải đến bệnh viện."

Anh cầm chìa khóa xe: "Anh đưa em đi. "

Bệnh viện Nhân dân thành phố.

9h tối, Khu cấp cứu.

Còn chưa đến gần, đã nghe đủ loại tiếng chuông, tiếng bước chân, tiếng bánh xe trượt trên mặt đất.

Trong thành phố, chỉ có nơi này không bao giờ dừng lại.

Ôn Noãn ngồi trên dãy ghế trong hành lang, ánh mắt thất thần nhìn mặt đất.

Kỷ Lâm Thâm đứng cách cô không xa, âm trầm nhìn cô, không đi qua quấy rầy.

Thời gian dài đằng đẵng, từng phút từng giây trôi qua không dễ dàng, vạn vật trên đời tựa như ngưng đọng.

Bốn mươi phút sau, cửa mở ra.

Ôn Noãn lập tức đứng dậy, chào bác sĩ. Hai người nói đơn giản hai câu, sau đó đi vào.

Cửa phòng đóng lại.

Trong phòng bệnh, bà Ôn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi sâu. Bà nhìn thấy cô, cố gắng nở nụ cười.

"Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?" Cô vội vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh.

"Không sao, mẹ không sao, không có chuyện gì, hôm nay mẹ đang nấu ăn đột nhiên ngất xỉu." Bà chậm rãi nói, cố trấn an cô.

Cô lo lắng nhìn bà, rồi nhìn túi nước biển trên thanh giường, không nói gì nữa.

"Cha con đâu?".

"Cha về nhà lấy một ít quần áo với vật dụng hàng ngày. "

Bà gật đầu, ánh mắt lướt qua bả vai cô, bỗng nhiên khựng lại. Sau đó bảo cô: "Con về trước đi, quá muộn rồi. Con không cần lo lắng, có cha con ở đây mà. "

Đêm nay cô muốn ở đây chăm sóc nhưng bà Ôn kiên quyết không đồng ý, nói ngày mai cô còn phải đi làm, không thể thức đêm được.

Cuối cùng, bà nói ngày mai cô tan làm rồi hãy đến, cô mới bất đắc dĩ ra khỏi phòng bệnh.

Ra khỏi phòng bệnh, Ôn Noãn nhìn Kỷ Lâm Thâm đứng trước cửa.

Anh vẫn luôn đứng phía sau chờ cô

"Bác gái ổn không"

Cô gật đầu.

Anh hỏi cô: "Trở về? "

Cô đáp một tiếng.

Hai người sóng vai ra khỏi bệnh viện, đi đến bãi đậu xe.

Trên đường đi, anh hỏi: "Phải nhập viện bao lâu? "

"Bác sĩ nói phải theo dõi, ít nhất là một tuần."

Anh gật đầu "Anh thuê hộ lý cho.... "

"Không cần" Cô không cần suy nghĩ liền từ chối, quay đầu thấy sắc mặt anh không tốt lắm, giải thích "Cha em lo được, hơn nữa ngày mai tan làm em sẽ đến. Em muốn tự chăm sóc, những người khác em không yên tâm. "

Anh không kiên trì khuyên nữa.

Lúc về đến nhà, cô nói với anh: "Ngày mai tan làm em sẽ đến bệnh viện, ngày mốt em sẽ xin nghỉ để buổi tối chăm sóc mẹ"

Anh đáp một tiếng, rồi bảo cô lên lầu: "Nghỉ ngơi cho tốt. "

=

Ngày hôm sau, lúc Ôn Noãn ra khỏi công ty, đã thấy xe của Kỷ Lâm Thâm đậu ở phía trước.

Lần này không giống như lần trước, không ẩn giấu dưới bóng cây nữa, mà dừng xe ở ven đường đối diện trước cửa công ty.

Đồng nghiệp nhìn thấy biển hiệu chiếc xe, trầm trồ thốt lên: "Bạn trai của cô giàu thật "

Ôn Noãn mím môi, không giải thích, nói lời tạm biệt rồi bước đến xe.

Cô mở cửa, ngồi xuống "Sao anh đến đây?"

"Dẫn em đi ăn trước, sau đó đến bệnh viện.".

"Không cần đâu, trong bệnh viện có bán đồ ăn." Cô muốn đến bệnh viện sớm một chút, tùy tiện ăn chút gì đó cũng được.

"Đồ ăn bệnh viện không ngon, không tốt cho người bệnh."

Hai người đi ăn cơm trước, sau đó gói một ít đồ ăn thanh đạm bổ dưỡng, xách đến bệnh viện.

Đến cửa, Kỷ Lâm Thâm dừng bước.

Như mỗi lần đến tiểu khu cha mẹ cô.

Cô hiểu ý anh, gật đầu với anh, dặn anh lái xe cẩn thận, sau đó đẩy cửa đi vào.

Phòng bệnh là phòng đơn, vẫn vắng vẻ như hôm qua.

Nhưng tinh thần bà Ôn hồi phục rất tốt.

Ông Ôn ngồi bên ghế, tay chống thái dương ngủ gật, đầu thỉnh thoảng gục xuống.

Ôn Noãn đi qua, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường.

"Sao con mua nhiều như vậy? Lãng phí quá". Bà Ôn nhìn thoáng qua, trách cứ nói

"Không sao đâu mẹ, lúc bệnh phải ăn ngon để mau khỏi bệnh" Nói xong cô lấy hộp cơm ra, đặt trên bàn trước mặt bà

Sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy cha, đưa cho ông một phần cơm.

Sau khi ăn cơm xong, ông Ôn bị con gái đuổi về nhà. Cả đêm qua ông không nghỉ ngơi tốt, đêm nay cô không để ông ở đây.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Bà Ôn lên tiếng: "Noãn Noãn, người đi cùng con đến bệnh viện có phải là bạn trai của con không? "

Ôn Noãn ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu.

Cô nghĩ bà không nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm, nhưng không ngờ bà chú ý tới.

Bất quá, có lẽ chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, thời gian quá lâu bà đã quên mất diện mạo của anh nên bà không nhận ra.

Cô không trả lời, môi mím chặt.

Cô vẫn còn băn khoăn.

Ít nhất trong thời gian ngắn, cô chưa có ý định đưa anh gặp cha mẹ.

Ít nhất không phải trong bệnh viện, không phải trên giường bệnh, không phải trong trường hợp sức khỏe của mẹ rất yếu.

Ít nhất, cô nên hỏi anh trước.

Bà Ôn nhìn cô ấp úng không chịu nói "Giấu giếm làm cái gì, yêu đương cũng không phải xấu. Tuổi con đã lớn rồi, mẹ còn mong sớm gả con ra ngoài. "

Nghe bà nói như vậy, cô càng không biết mở miệng thế nào, nửa ngày không nói ra một chữ.

Bà không làm khó cô nữa, chỉ nói: "Quên đi, nơi này không tiện. Khi nào mẹ khỏi bệnh, con đưa người ta về nhà cho mẹ "

Cô im lặng gật đầu.

Không lâu sau, bác sĩ đến dặn dò bệnh nhân nghỉ ngơi sớm.

Cánh cửa đóng lại, màn đêm buông xuống

Đợi mẹ ngủ say, cô nằm xuống giường bên cạnh.

Cô không dám ngủ, nửa mở nửa tỉnh nhìn trần nhà. Trong tầm mắt một mảnh mờ mịt, Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng, bỗng nhiên trên giường bệnh có động tĩnh.

Cô bật người dậy, không kịp xỏ giày, nhanh chóng bước qua.

Bà Ôn ôm ngực, lông mày nhíu chặt, lấm tấm mồ hôi, miệng lẩm bẩm nói rất đau.

"Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ ơi! Mẹ ơi! "

Cô luống cuống tay chân ấn chuông đầu giường. Sau đó mở cửa phòng bệnh, chạy đến phòng y tá.

Tiếng bước chân vội vã giẫm lên mặt đất, tim đập nhanh đến nghẹt thở.

Bọn họ vây quanh giường bệnh, kiểm tra tình trạng của bà, đặt ống oxy

Ôn Noãn đứng ngơ ngác bên ngoài, hoảng sợ luống cuống, đầu óc trống rỗng.

Cô sẽ mất mẹ sao?

Mẹ sẽ bỏ cô sao?

Cô còn chưa làm được gì, chưa làm điều gì cho mẹ.

Gio phút này, cô không thể làm bất cứ điều gì.

Một lát sau, bỗng dưng, cô lấy điện thoại ra, vô thức mở danh bạ, lướt qua từng cái tên, cô không biết mình đang tìm cái gì.

Cho đến khi nhìn thấy ba chữ "Kỷ Lâm Thâm", cô không chút do dự ấn xuống.

Điện thoại kết nối, thanh âm trầm thấp khàn khàn của anh vang lên: "Ôn Noãn, có chuyện gì sao? "

Khi nghe được anh gọi tên cô, mọi cảm xúc từ đáy lòng dồn hết vào cổ họng, nói không nên lời.

Cô gần như bật khóc, nức nở, cắn chặt hàm răng

Anh không nghe thấy câu trả lời, hỏi lại lần nữa.

Sau đó cúp máy.

Cô trở lại phòng bệnh, cả người dựa vào vách tường, che kín miệng, từng chút từng chút khuỵu xuống.

Lúc sắp mất đi ý thức, bác sĩ bước đến chỗ cô.

"Ôn tiểu thư, mẹ cô không sao, do nhiệt độ ban đêm đột nhiên giảm xuống dẫn đến tim đập nhanh. Cô nên đóng cửa sổ kỹ lại, chú ý một chút là ổn".

Cô giương mắt nhìn bác sĩ, chậm rãi lắng nghe.

Sau đó, đi vào phòng lấy nước ấm, lau mồ hôi trên trán và trên lưng cho mẹ, tránh bị cảm lạnh.

Sau khi bà ngủ, cô đi ra ngoài lấy nước

Đêm khuya vắng lặng, trên hành lang không thấy bóng người

Hành lang này dường như không có điểm cuối, trên con đường này chỉ có một mình cô, chỉ có một mình cô.

Bỗng nhiên, một bóng dáng cao ngất và quen thuộc xuất hiện trước mắt

Con ngươi cô trong nháy mắt sáng lên.

Kỷ Lâm Thâm chạy tới, anh tùy ý mặc áo khoác giản dị, tóc hơi lộn xộn, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Cô tính toán thời gian, có phải sau khi cúp máy, anh đã chạy đến đây không?

"Mọi chuyện sao rồi?" Anh đi về phía cô.

"Còn, còn ổn... Không sao đâu. "Cô cố nén cảm giác nghẹn ngào, bỗng chốc cả người nhẹ nhõm

Từ lúc nãy đến giờ, cô vẫn luôn căng thẳng, như một sợi dây bị kéo đến cực hạn.

Nhưng khi nhìn thấy anh, bỗng nhiên có cảm giác an toàn bao trùm toàn thân, rốt cục có thể thả lỏng.

"Vậy là tốt rồi."

Kỷ Lâm Thâm cúi người, cầm lấy ấm nước trong tay cô, hai người đi về phía phòng bệnh.

Hành lang phía trước vẫn lặng yên không một tiếng động, chỉ là thỉnh thoảng từ trong phòng bệnh hai bên truyền đến tiếng ho khan, hoặc là tiếng rên rỉ.

Mỗi viên gạch và mỗi bức tường trong lối đi này đều ghi lại sinh, lão, bệnh, tử, hỉ nộ đau thương của con người

Hàng nghìn người đã đi qua đây, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình. Ở đây cô đọng quá nhiều nỗi đau thương tuyệt vọng

Đột nhiên, Ôn Noãn nghĩ đến, mười năm trước Kỷ Lâm Thâm cũng vậy sao?

Một người đàn ông chăm sóc mẹ trong bệnh viện.

Một người đàn ông không yên giấc mỗi đêm.

Một người phải xử lý hết tình huống khẩn cấp phát sinh.

Một người đi qua dãy hành lang lạnh lẽo này, chạy đến gọi bác sĩ.

Một người cô đơn cầm ấm nước nóng.

Điều khác biệt chính là, anh còn trẻ, đau khổ hơn, bất lực hơn.

Thậm chí một cuộc điện thoại gọi cho ai đó cũng không có

"Lâm Thâm." Giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt vang lên trong hành lang vắng vẻ.

"Sao?"

"Em có thể tới nhà anh không?"

Anh không trả lời, bước chân dừng lại, nhìn thẳng vào cô.

Cô ngẩng đầu lên, đối mặt với anh, con ngươi hiện lên ngọn lửa nhỏ.

"Khi mẹ em khỏe hơn, em sẽ có thời gian, lúc đó anh cho em gặp mẹ anh ..." cô nhẹ giọng hỏi: "Được không?"

=============

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro