Chương 49: Về nước


Sau khi Ôn Noãn gầm lên, bỗng nhiên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần thoải mái hơn nhiều.

Muốn kết hôn với cô, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Cô quan sát phản ứng của Kỷ Lâm Thâm, lại thấy ánh mắt anh lướt qua bả vai cô, nhìn phía sau kêu lên: "Mẹ. "

Ôn Noãn: "..."

Không, không thể nào.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn bà Kỷ không biết từ lúc nào đã đến chỗ bọn họ, đang đứng phía sau cô.

Bà không ngồi xe lăn nữa mà chống gậy đứng đó. Đôi chân bà đã phục hồi rất tốt. Các bác sĩ nói chỉ cần chống nạng một thời gian là được

Nhưng giờ phút này cô không có thời gian suy nghĩ những thứ đó, ngượng ngùng đối mặt với bà, môi mấp máy không biết nói gì.

Ấn tượng cho mẹ chồng tương lai thật tệ, vừa đánh con trai bà, vừa mắng con trai bà.

Hết lần này tới lần khác đều bị bà bắt được.

Ôn Noãn nhớ vừa rồi anh nói bà nói đồng ý cho bọn họ kết hôn.

Nhưng bây giờ...

Vẻ mặt bà Kỷ không dao động nào, nhẹ giọng bảo: "Đến gọi các con ăn cơm, đồ ăn được đem đến rồi. "

Kỷ Lâm Thâm đáp một tiếng.

Trên đường trở về, ba người đi cạnh nhau trên đường mòn.

Bước chân bà chậm chạp, hai người cũng chậm lại.

Ngoại trừ tiếng lá khô bị giẫm nát trên mặt đất, còn xen lẫn tiếng nạng từng chút từng chút đập trên mặt đất.

Dong - dong - dong, ổn định và bình tĩnh.

Trên đường đi, đột nhiên bà lên tiếng: "Lâm Thâm, lần này dẫn Tiểu Noãn trở về đi. "

Kỷ Lâm Thâm gật đầu: "Dạ"

Ôn Noãn không lên tiếng.

Bà đã hạ quyết tâm muốn cô trở về, không cho cô ở bên cạnh bà nữa.

Mười phút sau, đến cửa viện điều dưỡng.

"Tiểu Noãn." Bà dừng bước, gọi cô.

"Dạ? "

Bà nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu từ tốn: "Trở về thay bác chào hỏi cha mẹ con. "

Cô giật mình, lập tức hiểu ý bà. Không cần nhiều lời, thái độ của bà đối với tai nạn mười năm trước, đều nằm trong câu nói này.

Cảm giác chua xót mềm mại nghẹn trong ngực theo gió thổi tan.

Bà dẫn đầu đẩy cửa đi vào, bà phải đến quầy y tá để đo nhiệt độ cơ thể.

Ở cửa chỉ còn lại hai người.

Kỷ Lâm Thâm ra hiệu: "Không vào?"

Ôn Noãn quay đầu nhìn anh đang đứng bên cạnh. Cô không trả lời, giang hai tay ôm lấy anh, chóp mũi cọ tới cọ lui trên ngực anh.

Anh vỗ nhẹ đầu cô, nhẹ giọng nói: "Mọi người sẽ thấy đó "

"Em mặc kệ." Em chỉ muốn ôm anh.

Anh không nói gì nữa, để cô ôm.

Cô hít sâu một hơi, hít hương thơm trên người anh. Cô đã muốn ôm anh từ lâu.

Ở nơi đất khách quê người, ngay từ giây phút nhìn thấy anh, cô đã muốn chạy tới ôm anh.

Sao bao lâu, cuối cùng họ đã ôm nhau mà không có khúc mắc nào nữa.

=

Dưới sự kiên trì của bà Kỷ, Ôn Noãn theo Kỷ Lâm Thâm về nước.

Bởi vì thời gian Kỷ Lâm Thâm ở lại Mỹ không có xác nhận trước, đường bay của máy bay tư nhân không kịp đăng ký nên hai người ngồi máy bay hạng thương gia.

Chỗ ngồi đặt nhau, sau khi ngồi xuống, cô tựa đầu vào vai anh, tiện tay lấy quyển sách tuỳ ý lật xem.

Hiện tại cô đã quen kiểu thân mật như vậy, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô rất an tâm.

Khu vực họ được ngăn cách hoàn toàn với phía sau bằng tấm rèm, hiện giờ không phải là mùa cao điểm, hầu như khoang ghế chỉ có một nửa người ngồi, chỗ ngồi bên phải lối đi trống rỗng.

Hành khách ngồi thưa thớt ở xa xa, bên này thỉnh thoảng chỉ có tiếp viên hàng không đi tới.

Cô chán nản đọc sách, nhét trở lại phía trước ghế ngồi, lơ đãng ngước mắt lên, thấy một tay anh chống hai gò má, tay còn lại lật xem quyển tạp chí.

Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, tấm che không kéo xuống, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, làm nổi bật góc nghiêng đẹp tuyệt trần.

Bỗng nhiên cô nghiêng người qua, nhanh chóng mổ nhẹ lên khóe môi anh

Mềm mại, nhẹ nhàng.

Kỷ Lâm Thâm sửng sốt, cơ thể cứng lại, tay lật tạp chí cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Ôn Noãn cười hì hì ra hiệu cho anh nhìn tiếp viên hàng không đang bận rộn ghi chép ở phía trước, dùng khẩu hình nói: Không có ai thấy.

Lén lút làm chuyện thân mật này trước mắt công chúng, có chút kích thích hồi hộp mới lạ.

Cô cười rộ lên, mi mắt cong cong, con ngươi màu hổ phách vừa trong trẻo vừa gian xảo

Anh nhìn đến xuất thần.

Hình như đã lâu không nhìn thấy được dáng vẻ này của cô, vừa xinh đẹp vừa thanh tú, như trở về thời cô mười mấy tuổi, là đại tiểu thư yêu kiều của Ôn gia. Như hoa tường vy nở rộ, rực rỡ theo mây gió.

Đôi mắt anh theo dòng suy nghĩ miên man, đột nhiên anh đưa tay ra sau gáy cô, thân thể nghiêng về phía trước, cúi đầu hôn lên môi cô.

Không phải lướt qua, mà là một nụ hôn dài.

Ngang nhiên nhắm vào, không kiêng nể gì.

Ôn Noãn nhất thời không kịp phản ứng, đến khi hơi thở thuộc về anh rót vào tất cả các giác quan của cô, cô mới rõ đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng lý trí chưa hoàn toàn lạc lối, cô còn biết đang ở trên máy bay, bên tai nghe được tiếng bước chân của tiếp viên hàng không đang phục vụ hai hàng khách ngồi đầu.

Cô ô ô nhắc nhở anh, đồng thời đẩy ngực anh ra.

Sức lực anh rất lớn, siết chặt bàn tay nắm gáy cô.

Cô giãy dụa không thoát được, chỉ có thể chống đỡ lồng ngực anh.

Cuối cùng, khi anh buông cô ra, tiếp viên hàng không vừa vặn đi tới chỗ bọn họ, nở nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép ngồi xổm xuống hỏi sở thích ăn uống của hai người.

Cô không biết tiếp viên có thấy hay không, nhưng chắc đã thấy, nhưng cô không quan tâm, vùi đầu vào vai anh giả vờ ngủ, hận không thể chui vào trong lớp vải.

Tay anh vẫn đặt sau gáy cô, bình tĩnh trả lời, gọi đồ ăn cho hai người.

Sau khi tiếp viên rời đi, anh nghiêng đầu, môi chạm vào vành tai cô: "Được rồi, người ta đi rồi. "

Cô không trả lời, cũng không ngẩng đầu, chỉ tức giận véo cánh tay anh.

Anh khẽ cười: "Không phải em thích kích thích à? "

"......"

Cô đâu có thích!

Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao? Không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ.

Thấy cô không chịu ngẩng đầu, anh cũng không thúc giục cô, để cô vùi đầu vào người anh, ghé vào tai cô nói: "Ngủ một giấc đi, bữa cơm đem lại anh sẽ gọi em. "

"Ai muốn đi ngủ!" Cô ngồi thẳng dậy.

"Không muốn ngủ?" Anh trầm giọng ẩn ý "Vậy hôn thêm chút nữa? "

--

Sau mười giờ bay, cuối cùng đã được về nhà.

Trần Lượng đã biết tin tức hai người trở về, sắp xếp chiếc xe đậu ở ngoài sân bay đưa hai người về biệt thự.

Ôn Noãn đã rời đi được vài tháng.

Lúc đi hoa nở rộ, lúc về lá rụng đầy đất.

Nhưng mọi thứ không có gì thay đổi.

Bất cứ khi nào cô trở lại, nơi đây vẫn quen thuộc với cô

Thay giày đi vào, vừa đi tới cầu thang, cô dừng bước.

Cô nhận ra một vấn đề nghiêm trọng - Nên ngủ thế nào?

Trước đây, mặc dù họ sống cùng một mái nhà, nhưng vào ban đêm, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng bây giờ họ vừa mới từ nước ngoài trở về...

"Sao thế, không muốn nghỉ ngơi? "Kỷ Lâm Thâm đứng phía sau nhìn cô

Cô do dự nhưng vẫn hỏi ra: "Chúng ta... ngủ thế nào? "

Anh hiểu ý của cô, nhưng chỉ nói "Ý em muốn hỏi là ngủ phòng anh hay là ngủ phòng em? "

Mặt cô đỏ lên: "Đương nhiên em ngủ ở phòng em "

Cô làm bộ đi lên lầu bước đến phòng mình, nghe tiếng anh cười khẽ, cô quay đầu lại, thấy anh đã đi về hướng khác, đến phòng của anh.

Thế nhưng không giữ cô lại?!

Cô tức giận, quay đầu rời đi.

=

Buổi tối, Ôn Noãn rửa mặt xong, mặc đồ ngủ, nằm trên giường lớn.

Tất cả mọi thứ diễn ra bình thường, khăn trải giường quen thuộc, chiếc chăn mềm mại, ngay cả hương thơm trên gối cũng thật dễ chịu.

Theo lý mà nói, cô đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng không biết vì sao, lại trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ được.

Nghiêng người sang một bên, nhìn cửa sổ, ngắm ánh trăng trong trẻo bên ngoài.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có chút cô đơn, cũng có chút thê lương.

Khi mới sang Mỹ, cô thuê căn phòng chật hẹp ở tầng một của nhà người khác, đêm nào cô cũng ngủ một mình.

Nhưng những lúc đó, cô không cảm thấy bất cứ điều gì, bởi vì cô luôn cô đơn.

Ra ngoài một mình, về nhà một mình.

Không có đối lập, không có khác biệt.

Nhưng trong khoảng thời gian ở Mỹ, Kỷ Lâm Thâm đã thay đổi mọi thứ.

Ngọt ngào quấn quýt qua đi, đêm đêm cô chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng có bờ vai rộng cùng khuôn ngực rắn chắc, làm mọi thứ xung quanh cô nóng lên, chìm vào say sưa ngủ yên bình.

Nếu chưa bao giờ có, có thể nhẹ thoáng qua.

Nhưng một khi có được, không thể chịu đựng được mất đi.

Ban đêm yên tĩnh, con trỏ của đồng hồ chỉ vào 11 giờ.

Ôn Noãn hạ quyết tâm ngồi dậy, xốc chăn xuống giường, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài yên tĩnh, nương theo ngọn đèn tường mờ mờ trên hành lang, cô đi tới cửa phòng Kỷ Lâm Thâm.

Cô thử vặn xuống, không ngờ cửa không khóa.

Cô thăm dò đi vào, bên trong đen kịt, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ngủ đầu giường

Anh còn chưa ngủ, không hỏi vì sao cô tới đây, chỉ vươn cánh tay ra.

Cô chạy tới, xốc chăn lên thuần thục lăn vào trong ngực anh.

Cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, mặt áp lên lồng ngực anh, cảm thụ nhịp tim của anh, cả người cô lập tức thoải mái.

Nhưng cô vẫn phàn nàn: "Anh không thèm tới tìm em, anh nhẫn tâm để em ngủ một mình "

Cô gái của anh cũng biết làm nũng!

Kỷ Lâm Thâm ôm lấy cô, vuốt ve sống lưng cô: "Anh đã ra hạn thời gian, nếu 11h30 em còn chưa qua đây thì anh sẽ đến tìm em "

Trong lòng Ôn Noãn mừng thầm, nhưng vẫn tỏ vẻ bất mãn với thời gian anh đặt ra quá muộn, hừ hừ hai tiếng.

Thân thể vô thức lại cọ cọ, đường cong mềm mại dán lên người anh

Kỷ Lâm Thâm cảm giác ngọn lửa khô trong lòng bỗng bùng cháy, có chút khó nhịn được.

Ôn Noãn cũng cảm nhận được hô hấp của anh nóng lên, theo bản năng rụt người về phía sau, kéo dài khoảng cách với anh, nhưng bị anh kéo về.

Anh cúi đầu, cắn vành tai cô: "Muốn làm không? "

Cô cau mày. Người này khi tỏ tình thì lúng túng, nhưng luôn thẳng thắn ở phương diện này.

"Không muốn, hôm nay đi máy bay quá mệt mỏi." Cô đẩy anh ra, cự tuyệt.

Quả thật hôm nay rất mệt mỏi, anh không miễn cưỡng nữa, cố gắng làm dịu hơi thở, nhắm mắt lại.

Ôn Noãn vẫn như trước rụt vào trong ngực anh, cảm giác được anh cố gắng đè nén.

Trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh của cô đảo qua đảo lại.

Cô nghe nói, một khi đàn ông bắt đầu ăn thịt thì rất khó ăn chay.

Đặc biệt Kỷ Lâm Thâm đang ở độ 20-30. Từ vô số đêm ở Mỹ, năng lực của anh rất mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, cô nghĩ, trước khi họ...

"Lâm Thâm." Cô nhẹ giọng kêu anh.

"Ừm?"

"Chúng ta... Lần đó, chính là sau lần ở nhà anh, anh không tìm người phụ nữ khác chứ? "

Hai mắt anh mở to nhìn cô: "Em nghĩ cái gì vậy? "

"Anh..." Ngón tay cô nhẹ nhàng khoanh tròn trên ngực anh "Anh làm sao, làm sao chịu được? "

Kỷ Lâm Thâm trầm mặc, không trả lời.

Anh nên nói thế nào?

Anh muốn nói cho cô biết, sau lần đó qua đi, mỗi lần ở chung với cô, anh phải nghĩ đến nhân nghĩa lễ trí tín, mới không động đến cô. Sau này anh phải dùng thể lực nói cho cô biết anh đã chịu đựng thế nào!

|Nhân nghĩa lễ trí tín: nôm na là người quân tử|

Nhưng cô còn đổ thêm dầu vào lửa "Có phải anh nhịn rất khó chịu không? "

Sau lần đầu tiên, hơn nửa năm mới có lần thứ hai.

Giọng điệu anh nặng nề, mang theo uy hiếp: "Có phải em không mệt không? "

"..."

Anh vỗ đầu cô, ôn nhu nói: "Ngủ đi "

-

Sáng hôm sau, khi Ôn Noãn tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.

Tối hôm qua không phải là nằm mơ, quả thật cô ngủ với anh .

Sáng sớm Kỷ Lâm Thâm sẽ đi tập thể dục, hẳn đang ở trong phòng tập.

Cô lăn lộn mấy vòng trên giường cho cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán, mới chậm rãi ngồi dậy, tìm dép lê xuống giường.

Lúc từ phòng Kỷ Lâm Thâm đi ra, vừa lúc đối mặt với dì Trương đang quét dọn ở hành lang.

Hai người nhìn nhau, động tác của dì Trương khựng lại.

Ôn Noãn cảm thấy có chút xấu hổ.

Dì Trương còn chưa biết quan hệ của hai người. Cô đang định giải thích thì dì Trương mỉm cười chào hỏi, rồi cúi đầu tiếp tục lau nhà.

Môi cô mấp máy, hình như không cần thiết nữa.

Lúc cô xuống lầu, Kỷ Lâm Thâm vừa vặn tập xong.

Hai người ngồi xuống ăn sáng. Lịch trình của anh luôn bận rộn, anh nhanh chóng ăn xong, rồi xuất phát đến công ty. Còn lại Ôn Noãn vẫn ngồi ở trước bàn ăn, vừa lướt điện thoại vừa uống sữa yến mạch.

Cô lục lọi các thông tin tuyển dụng trên mạng, dự định tìm công việc phiên dịch.

Bên cạnh có chút tiếng va chạm bát đĩa, cô ngẩng đầu, thấy dì Trương đang thu dọn đĩa của anh.

Cô suy nghĩ một chút, gọi một tiếng: "Dì Trương..."

Dì Trương nhìn cô, cười với cô: "Tiểu thư sao thế? "

"Um, chính là..." Cô bỗng nhiên không biết mở miệng thế nào, tuy rằng đã bị nhìn thấy, nhưng thật sự phải nói gì đó..

"Thật ra con ở cùng một chỗ với Kỷ tiên sinh rất tốt." Dì Trương giành nói trước "Lúc trước khi ngài ấy tới tìm dì đã nói rõ ràng để dì trở về chăm sóc con. Kỳ thật dì đã nghe nói tình cảnh mấy năm nay của con, không nghĩ tới ngài ấy sẽ đón con về..."

Ôn Noãn mím môi.

"Sau khi công ty Ôn tiên sinh phá sản, cũng chỉ có ngài ấy che chở cho con"

Cô không đáp, cúi đầu nhấp ngụm sữa.

Đúng vậy, anh bảo vệ cô rất tốt.

-

Sau khi ăn sáng, Ôn Noãn đến thư phòng gửi mấy bản hồ sơ xin việc.

Nhất thời không có việc gì làm, cô ngồi trên sô pha trong phòng khách xem chương trình tạp kỹ.

Giết thời gian đến buổi tối, cô ngồi ăn một mình, Kỷ Lâm Thâm đã nói trước với cô tối nay anh có buổi xã giao.

Chín giờ, Kỷ Lâm Thâm về nhà, Ôn Noãn đang ngồi xếp bằng trên sô pha, uống tách trà nóng.

Lò sưởi trong phòng khách bùng cháy, ánh lửa chiếu lên gương mặt cô, ấm áp yên tĩnh.

Ôn Noãn nghe được động tĩnh, ngước lên nhìn anh, thuận miệng nói "Anh về rồi", rồi tiếp tục xem chương trình tạp kỹ

Bỗng nhiên, Kỷ Lâm Thâm đứng trước mặt cô, chặn màn hình lại.

"Anh không no."

Thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề.

Cô sửng sốt đáp lại: "Anh... Anh muốn em nấu đồ ăn khuya cho anh? "

"Trước kia mỗi buổi tối khi anh đi làm về, mẹ sẽ làm cho anh" Anh tự thuật lại chuyện bình thường, nhưng cô nghe ra chút ám chỉ.

Anh nói xong, lẵng lặng nhìn cô.

Cô đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lúc bưng mì soba lên bàn, cô nhịn không được nói một câu: "Kỷ Lâm Thâm, nhìn không ra anh là con trai cưng của mẹ. "

Kỷ Lâm Thâm không tranh cãi với cô, cầm đũa vùi đầu ăn.

Thấy Ôn Noãn vẫn đứng bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm bát mì của anh.

"Sao thế?"

"Ngon không?"

Cô muốn được anh khen..

Trước kia bận rộn, thường xuyên tùy tiện cho mình một bát mì, nhưng cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy nó ngon đến mức nào.

Nhìn bộ dáng anh ăn ngon lành như vậy, bỗng nhiên cô hối hận, sao lúc nãy không nấu nhiều chút

Anh liếc cô, kéo bát về phía mình: "Không cho. "

"......"

Cô hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi, đến trên sô pha tiếp tục xem tạp kỹ.

Lười so đo với anh.

Kỷ Lâm Thâm vùi đầu ăn. Anh không nói dối, cô nấu ăn rất ngon.

Cuối cùng khi về nhà, anh cũng có một bữa ăn nhẹ ấm nóng.

-

Màn đêm buông xuống, đã đến giờ đi ngủ.

Ôn Noãn vươn vai, đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói thẳng với anh "Tối nay em không qua nữa."

Cô quá hèn mọn mà.

Sau khi Kỷ Lâm Thâm ăn xong, anh vẫn tiếp tục xem tài liệu, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô rồi khẽ hừ một tiếng.

Nhìn thấy thái độ hờ hững của anh, Ôn Noãn tức giận, xoay người đi lên lầu hai: "Có bản lĩnh thì đừng hòng đến tìm em!"

Nói xong đa đa đa nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Nửa đêm nằm trên giường, Ôn Noãn mở to hai mắt, không hề có chút buồn ngủ.

Được một lúc, cô nghiêng nhìn cửa sổ, rồi trở mình nhìn cánh cửa.

Nhưng cánh cửa không có động tĩnh gì.

Không biết anh đã ngủ hay chưa.

Anh không hiểu ý cô sao? Hay là anh lười qua đây?

Nhưng nếu chạy qua tìm anh, sợ anh chê cười cô mất.

Không được, không được, cô không thể không có tiền đồ như vậy.

Cuối cùng, khi đồng hồ trên tường chỉ đến 11 giờ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

Một giây sau, cô nhảy khỏi giường, rón rén đi ra cửa.

Nhưng ngay lúc cầm nắm cửa, cô tỉnh táo trở lại .

Không, cô không được háo hức như vậy, cô không muốn anh nhận ra cô đã đợi anh cả đêm.

Chờ một lúc lâu, cô mở cửa ra.

Ngoài cửa là Kỷ Lâm Thâm.

Anh đã tắm xong, thay bộ đồ ngủ, tóc trên trán hơi ướt, nước da trắng lạnh, có chút uể oải. Màu môi hơi nhạt, lại còn ẩm ướt quyến.

Cô kiêu ngạo nhìn anh, cằm hơi nâng lên, nắm tay cửa, không chủ động kêu anh vào.

Anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:

"Anh không có bản lĩnh."

=============

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro