Chương 3
Sau khi bàn giao công việc cho Ploy, cô ấy đã chủ động đến chăm sóc cho Winnie. Cuộc họp kéo dài đến tận tám, chín giờ tối.
Trong phòng nghỉ, Winnie đã ngủ thiếp đi. Trước đây, William rất hay tăng ca, anh ấy thường xuyên ngủ ở công ty, cho nên phòng nghỉ có đầy đủ các đồ dùng cần thiết. Có lẽ anh ấy sẽ nhớ lại nếu anh ấy thường xuyên ngủ ở công ty. Nhận ra điều này, tôi thả lỏng bản thân. Mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu trở nên tốt hơn, nếu còn cứ giống như đêm qua, có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Tôi đặt tài liệu đang xem dở xuống, đứng dậy chào tạm biệt William.
"Sếp, anh ngủ sớm đi, tôi tan làm trước đây."
William đứng dậy: "Vợ ơi, anh cũng tan làm rồi nè."
Giọng điệu của anh ấy rất tự nhiên, điệu bộ chẳng khác gì một cặp vợ chồng già đang nói chuyện với nhau.
Tôi nghiến răng: "William, anh nên hiểu rõ, tôi chỉ là trợ lý của anh thôi!"
Vừa nói, tôi vừa nắm lấy tay William đặt lên ngực mình:
"Tôi là đàn ông, giống đực, boy, anh có hiểu không?"
Nói xong tôi dứt khoát ra về. Không ngờ tới, William lại đuổi theo tôi.
Tôi quay đầu lại: "Sếp, anh còn có chỉ thị gì à."
William tủi thân nói: "Mặc dù Winnie mới năm tuổi nhưng vẫn còn là một cô bé, nên anh đã đưa con bé cho trợ lý Ploy chăm sóc rồi."
Tôi mím môi, khẽ thở dài, hay lắm bây giờ thì lấy vợ bỏ con rồi.
"Đi thôi, về nhà."
Sau khi về đến nhà, tôi nhường William tắm trước, còn tôi trải ghế sô pha trong phòng khách ra. Tuy nhiên, hôm nay William tắm rất lâu.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tôi vội vã vào phòng WC, nhưng nghe thấy giọng nói khàn khàn từ phòng tắm truyền ra. Mặt tôi đỏ bừng, nhanh chân nhanh tay trở lại phòng khách.
Không sao... đều là đàn ông, nên sẽ đều hiểu cho nhau mà. Có ham muốn cũng là chuyện bình thường! Hiểu!
Hiểu con khỉ á!
Một lúc sau, tôi ngồi trên sô pha lâu đến mức gần như ngủ thiếp đi, William mới đi ra. Cổ áo lỏng lẻo, giọt nước nhỏ xuống xương quai xanh dọc theo ngọn tóc.
Tôi ghen tị đến đỏ cả mắt!
Đều phải suốt ngày ngồi tăng ca, mà sao William lại có thân hình đẹp như người mẫu thế này! Chắc chắn anh ấy đã bí mật tập luyện ở sau lưng tôi rồi!
Tôi sững sờ, William không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt tôi. Anh ấy cầm lấy tay tôi đặt lên ngực anh ấy, hơi nước lạnh lẽo cũng không giấu được hơi thở nóng hổi.
"Vợ sờ đi."
Tôi lao vào phòng tắm, ngâm mặt mình trong bồn nước lạnh. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi bị William bỏ bùa rồi sao? Tôi là đàn ông, đi sờ đàn ông khác, không phải nên có cảm giác kì lạ sao?
Không, không thể cứ tiếp tục như thế này được. Tôi thuận tay đặt lịch hẹn khám tâm lý vào ngày mai.
Nếu có vấn đề thì phải đi gặp bác sĩ!
Không được sợ!
Tôi tắm rất lâu rồi mới đi ra, thấy William đã cuộn người trên sô pha ngủ thiếp đi. Chiếc sô pha nhà tôi chẳng là gì so với William, hai chân anh ấy co lại, ngủ không được ngon. Từ nhỏ đến lớn, đây chắc là lần đầu tiên tổng tài lạnh lùng này ngủ đơn sơ như này ấy nhỉ? Tôi giúp anh ấy đắp chăn, rồi nhẹ nhàng quay về phòng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ. Đã đến lúc thay ghế sô pha rồi nhỉ?
Đêm đó hiếm khi tôi ngủ ngon như thế, khi tỉnh lại, William lại đang làm bữa sáng.
Tôi bưng bát lên, không khỏi than thở: "Tôi có cảm giác, anh làm vợ tôi mới đúng."
William cũng không cự tuyệt tên gọi này, cười tủm tỉm sát lại gần tôi:
"Em có muốn hôn chào buổi sáng vợ em không?"
"Không muốn."
....
Sau khi đưa William đến công ty, tôi xin nghỉ nửa ngày, lẻn vào khoa tâm lý mà tôi đã đặt lịch hẹn hôm qua. Bệnh viện vẫn đông nghịt người như mọi khi, sau khi chờ đợi một lúc lâu, tôi mới nghe tên mình được gọi.
Tôi chậm rãi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng khám ra, trông thấy một vị bác sĩ già dễ mến.
"Vào đây đi, chàng trai trẻ." Ông ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống: "Tôi đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân rồi, nên nếu cậu có bất cứ thắc mắc hay lo lắng gì thì cứ nói với tôi."
"Chính là... tôi có một người bạn... Ừm, cậu ấy là đàn ông. Sếp của cậu ấy... gần đây cứ thích gọi cậu ấy là vợ."
Vị bác sĩ già đang đưa tay đẩy kính, dừng lại, ngồi thẳng người:
"Cậu muốn tư vấn về việc quấy rối tình dục nơi công sở?"
"Khụ khụ khụ..." Tôi hít một hơi thật sâu, vội vàng xua tay.
"Không, không, tôi chỉ muốn hỏi, nếu tôi nghe thấy nhiều quá, tôi sẽ thực sự coi mình trở thành vợ của sếp sao? Giống như bị tẩy não ấy?"
Sắc mặt ông ấy hơi phức tạp: "Nếu nghe nhiều thì cũng sẽ bị ảnh hưởng chút ít gì đó, giống như tên của mỗi người, khi nghe thấy sẽ theo bản năng mà lên tiếng đáp lại, nhưng trường hợp của cậu thì..."
"Bạn tôi..." Tôi dùng sức giãy giụa: "Không phải tôi, ha ha ha..."
Ông ấy tỏ vẻ đã hiểu rõ: "Cứ coi như đó là biệt danh của cậu thử xem sao, nếu như cậu cực kỳ phản kháng cái biệt danh này, cũng không thể tiếp nhận nó, thì không phải cậu bị tẩy não khi nghe đến nó nhiều đâu, mà cậu sẽ chỉ bị thu hút bởi nó thôi và cậu sẽ cảm thấy chán ghét đối với những người dùng biệt hiệu này để gọi cậu."
"Vì vậy, trong tình huống của bạn cậu, cậu ấy cũng không phản đối sếp của mình, điều đó có nghĩa là, trong thâm tâm, cậu ấy cũng không phản đối việc sếp gọi cậu ấy... ừm... là vợ."
Ông ấy nói rất chậm, cứ nói được nửa câu lại quan sát phản ứng của tôi, rồi mới nói tiếp nửa câu sau.
Tôi phản bác lại: "Nhưng chúng tôi đều là đàn ông, tôi... bạn tôi là trai thẳng. Bị một người đàn ông khác theo đuổi và gọi cậu ấy là vợ, điều kỳ quái này làm sao cậu ấy có thể chấp nhận được!"
Ông ấy bình tĩnh uống trà: "Nếu bạn của cậu đã nghĩ như vậy, vậy chúng ta thử tự hỏi chút nhé, chẳng lẽ bạn của cậu thích sếp của cậu ta."
Tôi buột miệng vặn lại: "Thích... sao có thể, tôi... bạn tôi sao có thể thích hắn được?"
Ông ấy thản nhiên động viên: "Đồng tính là chuyện hết sức bình thường, đến độ tuổi của tôi đều sẽ hiểu, cậu không cần quá căng thẳng."
"Tôi biết nhưng..." Tôi há miệng muốn nói gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt tỏ vẻ hiểu thấu tất cả của ông ấy, tôi lại đột nhiên không nói nên lời.
"Bạn của cậu ... trước đây đã từng thích người cùng giới tình với mình chưa?" Ông ấy hỏi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Thế đã từng thích người khác giới chưa?"
Tôi giật giật khóe miệng: "Chưa... trước đây cũng không nghĩ đến vấn đề này."
Ông ấy im lặng một lúc, đề nghị nói: "Chà... Tôi nghĩ bạn của cậu có thể cần từ từ giải quyết mối quan hệ giữa cậu ta với sếp của mình đấy."
Nghe đến đây, tôi bối rối, bèn hỏi câu thứ hai.
"Nhưng người bạn này của tôi, những người bạn khác, đồng nghiệp và thậm chí ngay cả đứa nhỏ cũng không cảm thấy gọi như thế có gì khác thường. Như thế này chẳng lẽ không khó hiểu sao?"
Ông ấy vỗ vai tôi: "Khi mọi việc đều trở nên khó hiểu, có lẽ điều đó mới chính là sự thật. "
Tôi ngước nhìn ông ấy, mắt ông ấy sáng ngời, như mang theo loại năng lực có thể hiểu rõ lòng người.
Ánh mắt đó càng làm cho tôi cảm thấy bối rối hơn. Tôi như người mất hồn rời khỏi bệnh viện, ngồi trong xe rất lâu, rất lâu mà đầu óc vẫn còn choáng váng. Nhận thức về bản thân giống như tòa nhà bị đổ ngày tận thế, từ từ tan thành tro bụi.
Mọi việc khó hiểu mới chính là sự thật... Nhưng, sao có thể thế được.
Chúng tôi chỉ xuất hiện cùng nhau khi đi công tác hoặc xử lý các vấn đề trong công việc, dù nghĩ như nào chăng nữa, cũng không thể tồn tại mối quan hệ thân thiết như vậy được.
Hơn nữa, Winnie thì sao?
Thế giới này cũng không thể thái quá đến mức tôi có thể mang thai sinh con xong mất trí nhớ đúng không? Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, cuối cùng suy nghĩ về cảnh tượng lần đầu tiên gặp William.
Đó là ngày tôi đến công ty phỏng vấn. Sau khi vượt qua bài thi viết trong thông báo tuyển dụng của công ty, sẽ phỏng vấn vòng tiếp theo luôn.
Ploy đã kể lại cho tôi nghe về thể lệ này sau đó, bởi vì lúc đó William đang phỏng vấn tôi. Anh ấy ngồi ở giữa, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú. Anh ấy đẹp trai đến nỗi tôi nghĩ rằng mình đã đi nhầm phòng, mãi cho đến khi người phỏng vấn nói tôi hãy giới thiệu về bản thân mình, tôi mới định thần lại.
Ban đầu, tôi cũng không ứng tuyển vào vị trí trợ lý.
Kết thúc phỏng vấn, William hỏi:
"Cậu Rapeepong, không biết cậu nghĩ như thế nào về việc bị chuyển công tác? Ví dụ như bị chuyển đến văn phòng của tổng giám đốc."
Tôi không chút do dự nói: "Làm ở vị trí nào cũng được, miễn là lương được trả đúng hạn, công ty chính là nhà của tôi, sếp chính là baba của tôi".
William cười nhạt: "Có lẽ sếp của cậu cũng không có thói quen làm bố của người khác đâu."
Tôi vội sửa miệng: "Ý của tôi là, tôi sẽ sống chết vì công ty và sếp của mình, sếp thiếu cái gì tôi thiếu cái đó! Cái gì tôi cũng làm được!"
William hứng thú nói: "Được, tốt nhất cậu nên nhớ kỹ những lời mà cậu đã nói."
Sau đó, tôi được nhận vào làm. Về sau, khi biết William là tổng giám đốc... Tôi xấu hổ đến mức không dám gặp anh ấy. Mỗi lần báo cáo công việc xong, tôi sẽ lập tức chuồn đi, càng ít gặp càng đỡ xấu hổ. Sau đó, tôi phải tăng ca càng lúc càng nhiều, nên cũng quên mất tiêu chuyện phỏng vấn. Đối mặt với William, tôi cũng bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn. Hơn nữa, mức lương anh ấy trả cho tôi cũng rất hậu hĩnh.
Lần này còn hứa tăng lương gấp đôi cho tôi. Nhưng chưa kịp phê duyệt, William lại bị tai nạn.
Sau đó, tôi cũng từ trợ lý đắc lực của William đơn phương trở thành vợ của anh ấy. Bây giờ nghĩ lại chuyện khi đó, tôi luôn cảm thấy cuộc trò chuyện ngày hôm đó không đơn giản như tôi đã nghĩ. Dường như nó còn có hàm ý sâu xa nào đó.
Đừng nói lúc đó, William đã thích tôi rồi nhé? Cứ coi như anh ấy thích tôi, nhưng ba năm nay tại sao anh ấy lại bóc lột sức lao động của tôi?
Các manh mối đã được trải ra lại vướng vào nhau, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, làm xáo trộn suy nghĩ của tôi.
Hóa ra là Ploy.
[Lego, không xong rồi, tôi không thấy Winnie đâu nữa!]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro