21 - Có Phải Cậu Cũng Có Một Chút Thích Tôi Rồi Hay Không?

Khi Lạc Tinh Vũ cùng Nguyên Dục trải qua cái cuối tuần thứ ba ở trường thì giữa trưa thứ bảy Giang Thần Huy gọi điện tới.

"Ê, Tinh Vũ! Chị Y bảo tao, mày cưa cẩm người ta đến nhà cũng chẳng buồn về luôn hả?"

Lạc Tinh Vũ vốn không muốn nói chuyện này cho Lạc Y biết, nhưng chỉ tại trình nói dối của cậu quá mức cùi bắp, vừa sang tuần thứ hai đã bị Lạc Y phát hiện ra bất thường, tùy tiện hỏi mấy câu đã khiến cậu khai ra hết mọi chuyện.

Cậu âm thầm liếc nhìn Nguyên Dục một cái, Nguyên Dục vẫn đang nghiêm túc ngồi làm bài tập, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với cậu bên này. Lạc Tinh Vũ quay đầu đi, trả lời một cách có lệ: "Hiện tại là giai đoạn mấu chốt, thành bại đều trong một lần này thôi."

"Giai đoạn mấu chốt? Lúc mới khai giảng không phải mày đã nói là sắp cưa đổ rồi à?"

Giang Thần Huy chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, Lạc Tinh Vũ lại xem là thật, lúc mới khai giảng thì xạo ke một chút, còn bây giờ là ăn ngay nói thật.

Tuy Nguyên Dục vẫn chưa trả lời vụ cá cược kia, thế nhưng cậu biết Nguyên Dục đã đồng ý rồi.

Đối với Nguyên Dục mà nói, không trả lời chẳng khác nào tùy cậu, mà tùy cậu thì chính là đồng ý rồi.

Nguyên Dục đều đồng ý cho cậu hôn rồi, sao có thể không thích cậu chút nào chứ!

"Lần này là thật." Giọng điệu của cậu nghiêm túc cực kỳ, sợ nói nhiều sẽ bị Nguyên Dục nghe thấy, bèn bảo, "Mày gọi điện đến có chuyện gì không? Không có thì tao cúp đây."

"Này này này, đừng cúp, đừng cúp!" Giang Thần Huy vội vàng hô lên, "Mày bây giờ đúng là càng ngày càng lạnh nhạt đấy, chúng ta không gặp mặt cũng sắp ba tuần rồi, mày không nhớ tao chút nào à? Bây giờ mày đang ở trường đúng không? Ra ngoài ăn một bữa cơm đi."

Lạc Tinh Vũ nói: "Tao đang phải làm bài tập."

Giang Thần Huy có chút kinh ngạc: "Mày lại còn đang làm bài tập nữa? Làm cùng Nguyên Dục à?"

Lạc Tinh Vũ: "Ừ."

"Yêu ai yêu cả đường đi ha, lúc mày ở cùng tao sao không thấy chăm chỉ học tập như vậy?"

"Tao đâu có thích mày." Lạc Tinh Vũ lén lút trợn trắng mắt, cậu rất muốn cúp điện thoại ngay lập tức.

"Đúng là cái thằng vô tâm vô tính vô tình vô nghĩa, àiiii." Giang Thần Huy vờ vĩnh mà thở dài một hơi, "Làm bài tập thì cũng phải ăn cơm chứ, hay là mày thử hỏi Nguyên Dục một chút xem, rủ nó cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. Tao lái xe tới, chúng ta đến nhà hàng Hân Hân đặt một phòng nhỏ, cũng tránh được vài người đấy."

Lạc Tinh Vũ liếc mắt nhìn Nguyên Dục một cái. Lúc trước Giang Thần Huy đã làm ra chuyện không có đạo đức như vậy, có lẽ bản thân hắn thì chẳng cảm thấy gì đâu, thế nhưng ấn tượng của Nguyên Dục đối với hắn khẳng định là không được tốt đẹp gì cho cam.

Hai người, một người là người mình thích, một người lại là bạn thân của mình, cứ căng thẳng mãi thế này sao được chứ, cậu cũng cảm thấy nên tìm một cơ hội để hòa hoãn quan hệ giữa đôi bên một chút.

Lạc Tinh Vũ nói: "Mày chờ tao hỏi một chút, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho mày sau."

Tắt điện thoại, cậu chọc chọc tay phải của Nguyên Dục : "Giang Thần Huy hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, còn mời cả cậu nữa, cậu có đói bụng không? Có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Cậu nói xong, lại bổ sung thêm, "Nó biết cậu không thể đến nơi đông người, cố ý đặt một phòng. Hơn nữa còn lái xe qua đây, cũng không cần lo lắng trên đường có nhiều người."

Tuy lúc Lạc Tinh Vũ nói chuyện điện thoại, Nguyên Dục đang làm bài tập, thế nhưng hắn vẫn có thể loáng thoáng nghe được cuộc đối giữa cậu và Giang Thần Huy. Cũng không phải là cố ý nghe lén, muốn trách chỉ có thể trách thính lực của hắn quá nhạy bén mà thôi.

Ấn tượng của hắn đối với Giang Thần Huy không đến mức tốt, nhưng hiện tại cũng không quá kém. Tiếp xúc với Lạc Tinh Vũ lâu rồi, hắn cảm thấy Giang Thần Huy lo lắng cho Lạc Tinh Vũ như vậy cũng đều có nguyên nhân cả.

Rốt cuộc, có nhiều khi Lạc Tinh Vũ thật sự rất ngốc.

"Đi." Nguyên Dục nói xong, nhìn Lạc Tinh Vũ mới làm được nửa bài, "Làm xong bài này trước đã."

Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn làm xong bài tập, thì Giang Thần Huy nói hắn đã đến cổng trường rồi, hai người bèn thu dọn sách vở, cùng nhau đi ra ngoài.

Lạc Tinh Vũ hiện giờ đã đi lại được bình thường, chỉ là vẫn còn chút chưa quen. Vả lại đã lâu không có tự do như vậy, trong lòng cậu nghẹn trứ, cứ đi vài bước lại phải nhảy nhót hai cái, dọc theo đường đi miệng cũng không ngừng khép mở.

"Thẻ căn cước của Giang Thần Huy ghi quá tuổi. Nghỉ hè năm nay vừa thành niên thì đi học lái xe luôn, ba nó còn mua hẳn một chiếc cho nó, ngầu hết sẩy, chờ lát nữa ra ngoài rồi, cậu liếc mắt một cái là nhìn thấy được ngay, chính là chiếc xe ngầu nhất ấy."

Nguyên Dục sâu xa mà "Ừ" một tiếng, chẳng biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy sau khi chân Lạc Tinh Vũ lành lại, công phu miệng lưỡi cũng được thăng cấp. Không chỉ nói nhiều hơn mà còn phong phú, đa dạng hơn, phối hợp với động tác khoa chân múa tay, lời nói có vẻ càng thêm sinh động.

Ví dụ như khi cậu nói "ngầu", hai tay vẽ cái vòng tròn thật lớn, chân cũng ước lượng một chút, có thể nhìn ra được chiếc xe kia thực sự rất ngầu.

Còn chưa ra đến cổng trường, Nguyên Dục đã nhìn thấy một chiếc xe màu trắng, trên thân dán đầy họa tiết cool ngầu, quả thật là vô cùng phong cách. Lạc Tinh Vũ vẫy vẫy tay với phía bên kia, đèn xe vào lúc này cũng sáng lên một chút, coi như là đáp lại.

Hai người bọn họ đi đến bên xe, Lạc Tinh Vũ chủ động kéo cửa xe ra nói: "Cậu vào trước đi."

Nguyên Dục cúi người chui vào trong xe, thấy Giang Thần Huy ngồi trên ghế lái, gật đầu với hắn một cái, Giang Thần Huy cười cười đáp lại, sau đó nhìn sang bên cạnh nói: "Lỡ lần này đo lường cấp bậc giảm xuống thì làm sao? Nói không chừng còn phải nhờ bác sĩ hỗ trợ viết một phiếu báo cáo giả ấy chứ."

"Cậu mới bao lớn mà cấp bậc tin tức tố đã bắt đầu giảm xuống rồi? Nếu như giảm xuống thật thì tiện đây chị cũng làm kiểm tra thân thể cho cậu luôn."

Lúc này Nguyên Dục mới phát hiện ra, trên ghế phụ vẫn còn có một người.

Người nọ một đầu tóc dài uốn sóng, hai tay khoanh lại trước ngực, cả người tản ra khí chất thành thục, giọng điệu nói chuyện cũng toát lên sự mạnh mẽ.

Hắn ngồi vào trong không nói gì, Lạc Tinh Vũ vừa chui vào, nhìn thấy người nọ thì không khỏi sững sờ, cả người co rúm lại tựa như cây xấu hổ bị người khác chạm phải.

Cậu có chút hốt hoảng nói: "Chị...... sao chị lại tới đây?"

"Chị tới xem em trai cưng của chị có còn nhớ người chị cả này nữa hay không." Lạc Y nghiêng người, nghiêm mặt nhìn Lạc Tinh Vũ, "Em tự tính xem, đã bao lâu chưa về nhà rồi? Hả? Không làm như vậy để lừa em ra ngoài thì em còn chuẩn bị cắm rễ ở trường luôn có đúng không?"

Lạc Tinh Vũ cúi đầu, thanh âm lí nhí như tiếng muỗi, rầm rà rầm rì mà nói: "Em...... Quốc Khánh em sẽ về."

Lạc Y vừa thấy bộ dáng này của cậu liền mềm lòng, nét mặt hơi hòa hoãn lại một chút, cô chú ý tới Nguyên Dục yên lặng ngồi ở một bên, biểu tình thoáng dãn ra lại trở lên nghiêm túc.

Nguyên Dục nhìn thấy sắc mặt Lạc Y, rũ mắt xuống, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình nhưng vẫn bị cô tóm được: "Cậu chính là người mà em trai chị đang theo đuổi à?"

Nguyên Dục: "......"

Câu hỏi của Lạc Y quá mức thẳng thắn, khiến hắn có chút không biết nên trả lời thế nào, hắn nên nói là "đúng" ư?

Lạc Y cũng không cho Nguyên Dục thời gian trả lời, hỏi xong liền hừ một tiếng, khi quay người lên còn tự lẩm bẩm nói: "Em trai mình mà còn trướng mắt, đúng là không có mắt."

Nguyên Dục: "......"

Giang Thần Huy lái xe, Lạc Y cũng không nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên nghe mấy bài hát được phát trong xe, không nhịn được phải châm chọc gu thẩm mỹ của Giang Thần Huy vài câu: "Album nhạc của cậu có phải trộm từ chỗ ba cậu không?"

"Trời, sao chị biết hay vậy?" Giang Thần Huy cười rộ lên, "Toàn là bài hát hoài cổ kinh điển đấy, nghe cũng hay phết mà."

Vẻ mặt Lạc Y cạn lời: "Mua cho cậu con xe này đúng là phí của giời, còn chẳng bằng mua một chiếc Nhị Bát*, rồi lắp thêm chiếc loa, không gì hoài cổ hơn thế đâu."

(*Nhị Bát: tên một loại xe đạp.)

Nguyên Dục ngồi một bên yên lặng lắng nghe, trước kia hắn chỉ ngồi xe chuyên dụng, dọc theo đường đi không có ai nói chuyện là việc hết sức bình thường, còn loại xe có âm nhạc, có tiếng cười nói vui vẻ như hiện tại thì vẫn là lần đầu tiên ngồi.

Cảm giác thoải mái hơn khi ngồi những chiếc xe kia rất nhiều.

Hắn liếc mắt nhìn Lạc Tinh Vũ một cái, đối phương đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng cực kỳ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nhớ lại lời Lạc Y vừa nói lúc nãy, một chút cảm xúc phức tạp bỗng dấy lên trong lòng.

Sự xuất hiện của Lạc Tinh Vũ quả thật đã làm cho cuộc sống của hắn thay đổi không ít. Cậu tựa như một ánh mặt trời nóng rực chen vào trong thế giới của hắn, khiến hắn nhìn thấy rõ những thứ tốt đẹp bị bỏ sót lại trong đêm đen. Hắn cảm thấy nếu như một ngày nào đó tia sáng này đột nhiên biến mất, có lẽ hắn sẽ không có cách nào thích ứng được với bóng tối nữa.

Không biết từ khi nào tia sáng này đã trở thành một nhu yếu phẩm trong thế giới của hắn.

Không có mắt sao......

Hình như là có chút.

Lạc Tinh Vũ thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại cực kỳ hoảng loạn.

Cậu vốn muốn nhân cơ hội này làm hòa hoãn quan hệ của Nguyên Dục với Giang Thần Huy, hoàn toàn không ngờ tới bản thân lại bị lừa. Từ trước đến nay, chị cả của cậu vẫn luôn rất thẳng thắn, có chuyện liền nói, vừa mới gặp mặt đã hỏi một câu như vậy, mà Nguyên Dục cũng không trả lời. Bâu giờ cậu chẳng dám nhìn mặt Nguyên Dục nữa, cậu cảm thấy Nguyên Dục chắc chắn sẽ tức giận.

Thật vất vả mới có chút tiến triển, lại bị phá hỏng rồi!

Lạc Tinh Vũ ngắm nhìn quang cảnh lướt qua bên ngoài xe, dần dần phát hiện ra bất thường, đây có phải là đường đến nhà hàng Hân Hân đâu.

"...... Chị, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lạc Tinh Vũ ghé vào lưng ghế lái phụ, "Không phải nói muốn đến nhà hàng Hân Hân sao?"

"Hoảng cái gì, em đói rồi à?" Lạc Y quay đầu lại nhìn Lạc Tinh Vũ. Lạc Tinh Vũ bèn làm một cái mặt quỷ, cô nàng lập tức hiểu ý, rồi xoay người nhìn về phía Nguyên Dục nói, "Bọn chị muốn đến bệnh viện trước, đã hẹn trước rồi, sẽ nhanh thôi. Bây giờ cậu đã đói bụng chưa? Nếu đói rồi thì chúng ta đi ăn trước cũng được."

Lạc Y dùng giọng điệu nhẹ nhàng, kiên nhẫn nhất của bản thân để nói những câu này, nhưng Lạc Tinh Vũ vẫn rất khẩn trương mà nhìn qua, lo lắng giây tiếp theo Lạc Y sẽ không nhịn được mà trưng ra một gương mặt than, hoặc là Nguyên Dục lạnh mặt, trực tiếp yêu cầu thả hắn xuống xe.

Nguyên Dục cũng cảm thấy Lạc Y nói chuyện như vậy rất không dễ dàng, mặt không đổi sắc, lễ phép mà trả lời: "Cảm ơn chị, không cần đâu, em không sao ạ."

Lạc Tinh Vũ nhẹ nhàng thở phào một hơi, hỏi: "Đi bệnh viện làm gì ạ?"

"Làm kiểm tra cấp bậc tin tức tố cho Tiểu Giang, tiện thể khám chân cho em luôn." Lạc Y nhắc đến chân của Lạc Tinh Vũ, mặt nghiêm lại, "Chân em lành rồi à? Sao không chịu đi bệnh viện kiểm tra lại một chút, cũng không sợ về sau đê lại di chứng gì?"

"...... Lành rồi mà, đã đi lại bình thường, em còn chạy được nữa đấy." Lạc Tinh Vũ vươn chân trái, biện giải một câu, sau đó thì nhanh chóng chuyển đề tài, "Vì sao lại phải kiểm tra cấp bậc tin tức tố?"

Lúc này, Lạc Y lại giống như nhấn nút tắt máy, một lần nữa nhìn về phía trước, không ư hử gì cả.

"Vì để làm cho đối tượng xem mắt của chị ấy hết hy vọng." Giang Thần Huy ở bên cạnh nói.

"Đối tượng xem mắt...... Là tên con trai cả của Giản gia kia à?"

Nhìn biểu tình của Lạc Y, Lạc Tinh Vũ biết mình đoán không sai, song vẫn có chút kinh ngạc. Những đối tượng xem mắt trước kia của Lạc Y đều có thể giải quyết xong trong vòng ba ngày, lần này thế mà lại dây dưa lâu như vậy.

"Chính là anh ta." Lạc Y trợn mắt, tức giận nói, "Chị nói mình chướng mắt cấp bậc tin tức tố của anh ta thấp, anh ta còn không tin, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Giang Thần Huy nói: "Chị Y, em thấy anh ta rất cố chấp. Nếu không chị với anh ta cứ thử một chút xem sao. Chị đã đến cái tuổi này rồi, còn không tìm thì không kịp nữa đâu."

"Cái tuổi gì của chị? Cậu tốt nhất nghĩ kỹ rồi hãy nói." Lạc Y trầm giọng nói, "Anh ta chỉ muốn tranh thủ quyền hợp tác với phía công ty chị, bằng cái năng lực nghiệp vụ rác rưởi kia của anh ta, mơ cũng đẹp ghê!"

"Vậy chị cũng không thể luôn dùng em làm lá chắn chứ." Vừa lúc phía trước là đen đỏ, Giang Thần Huy vững vàng dừng xe lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Y, "Cấp bậc của em cũng không phải là cao nhất, chị coi em làm tiêu chuẩn, lỡ như ngày nào đó gặp phải người cao hơn cả em thì phải làm sao?"

"Cao hơn cả cậu? Nếu có thể gặp được thì chị sẽ trực tiếp gả cho đối phương." Vẻ mặt Lạc Y chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Giang Thần Huy này, từ khi nào cậu lại trở nên không tự tin như vậy? Cậu cho rằng cấp bậc cao hơn cậu dễ tìm lắm đấy à? Cho dù có gặp được, chẳng lẽ hắn lại có thể bằng lòng buông tha Omega mà chạy tới tìm loại Alpha nữ như chị chắc?"

"Alpha nữ thì làm sao? Nếu thật lòng yêu thích còn để ý đến mấy thứ đó làm gì. Em thấy có vài Alpha nữ cũng rất đáng yêu mà."

Giang Thần Huy miệng tiện, chuyện gì cũng phải chen vào mấy câu, hoàn toàn là bộ dáng hít drama không ngại to chuyện. Hắn nhìn Lạc Y trầm mặc cúi đầu gõ chữ trong điện thoại, tiếp tục dùng giọng điệu đầy thiếu đòn mà hỏi, "Chậc chậc, anh Giản lại tìm chị à?"

"Anh cái quần què, câm miệng lái xe đi!" Lạc Y không muốn nói nhảm với hắn nữa, "Chị sẽ hẹn cho cậu một bác sĩ nhãn khoa, khám xem có phải cậu bị mù rồi không."

"......"

Lạc Tinh Vũ nghe hai người thường xuyên tranh chấp qua lại, cái hiểu cái không, nhưng cũng bắt được trọng điểm, cậu nhìn hai người đã ngừng đấu khẩu phía trước, hỏi: "Cấp bậc tin tức tố quan trọng như vậy sao?"

"Em là Beta, em không hiểu." Lạc Y trả lời, "Tuy nói thứ này không thể khống chế hành vi của con người. Lấy nó làm tiêu chuẩn không công bằng, nhưng hầu hết Alpha với Omega vẫn sẽ để ý, cấp bậc càng cao tiêu chuẩn chọn bạn đời càng cao, cho nên Beta các em trên cơ bản đều tiêu thụ nội bộ, mà người giống như em chính là đối tượng được cả giới Beta tranh đoạt. Thằng nhóc thúi từ bé đến lớn chắc đã nhận được không ít thư tình với lời tỏ tình đâu nhỉ? Người có thể được em thích cũng thật không dễ dàng gì."

Nguyên Dục yên lặng lắng nghe: "......"

Hắn không biết những lời này của Lạc Y chuyển hướng như thế nào, nhưng hắn cảm thấy hai câu sau cùng kia dường như có ý ám chỉ.

Lạc Tinh Vũ nghe xong, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn về phía Nguyên Dục. Nguyên Dục vẫn đoan đoan chính chính ngồi đó, thậm chí nét mặt cũng không có gì bất thường.

Cậu biết Lạc Y muốn giúp mình, cô cho rằng Nguyên Dục cũng là Beta.

Thế nhưng Nguyên Dục không phải Beta.

Hắn là một Omega yếu ớt, mỏng manh, kiều quý, nhu nhược đó!

Lạc Tinh Vũ nhớ lại lúc mới lên cấp ba trước kia, nhân khí của cậu với Giang Thần Huy không phân cao thấp. Kết quả sau khi dự đoán đặc tính, giá trị nhân khí của hai người nháy mắt xuất hiện một đường ranh giới. Chờ đến lúc Giang Thần Huy phân hóa chính thức thì nhân khí của hắn liền bay thẳng vào top 3 toàn khóa, hai người còn lại trong top 3 đều là Omega.

Chẳng lẽ đây là uy lực của cấp bậc tin tức tố sao?

Ngày nào Trương Viên Viên cũng rên rỉ hâm mộ Lạc Tinh Vũ có quan hệ tốt với Giang Thần Huy, mỗi lần nhắc đến Giang Thần Huy chỉ hận không thể tỏa ra bóng bóng màu hường phấn, bọn họ hình như còn có cả nhóm fans Omega tiếp ứng nữa.

...... Cậu lại còn ngốc nghếch muốn hòa hoãn quan hệ giữa Nguyên Dục với Giang Thần Huy!

Nguyên Dục vẫn là tiếp tục chán ghét Giang Thần Huy đi!!

Tới cửa bệnh viện, Giang Thần Huy lái xe đến bãi đỗ xe, ba người liền xuống xe. Nguyên Dục không thể vào bệnh viện, cho nên ngồi ở trong xe chờ.

Sau khi đã đi được một khoảng cách nhất định rồi, Lạc Y rốt cuộc cũng nói ra những lời nghẹn ở trong lòng suốt cả quãng đường kia: "Lạc Tinh Vũ, đây là thời kỳ mấu chốt mà em nói đấy ư? Chị thấy thế nào cũng là thằng nhóc Nguyên Dục kia lười để ý với em? Em rốt cuộc theo đuổi người ta kiểu gì vậy?"

"Đó là bởi vì có hai người ở đây, cậu ấy ngại." Lạc Tinh Vũ giải thích nói, "Chị cũng chưa bàn bạc gì với em mà đã tới rồi, em vẫn còn đang hoảng đây này. Nguyên Dục không giận em đã là tốt lắm rồi."

"Chỉ vậy mà cũng giận? Sau này còn ba mẹ, còn có chị hai em nữa, cậu ta có chịu nổi không?" Đi vào bệnh viện, Lạc Y quay đầu nói với Giang Thần Huy, "Cậu đi làm kiểm tra trước đi, trực tiếp lên tầng ba tìm bác sĩ rồi nói tên của chị, chị đưa Tinh Vũ đi khám lại chân đã."

Giang Thần Huy cố ý lộ ra biểu tình bi thương: "Chị muốn vứt bỏ em đấy à?"

Lạc Y trừng mắt nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói: "Biến nhanh."

Giang Thần Huy trực tiếp đi lên cầu thang, Lạc Y với Lạc Tinh Vũ thì đứng chờ thang máy, vừa lúc thang máy không có ai, Lạc Tinh Vũ ấp úng nói: "Chị, lát nữa ăn cơm chị đừng nói chuyện với Nguyên Dục nữa, xấu hổ lắm."

"Sao chị không thấy nó xấu hổ nhỉ?" Lạc Y khoanh tay, đánh giá Lạc Tinh Vũ một phen, nhìn dáng vẻ sợ hãi kia của cậu thì có chút tức giận, "Em nhìn lại bộ dạng sợ hãi này của mình đi, làm gì có ai theo đuổi người khác như vậy chứ? Làm mọi thứ cứ lộn tùng phèo cả lên! Lạc Tinh Vũ, em đừng nói với chị là em nằm dưới đấy nhé?!"

Lạc Tinh Vũ nghe xong cả người đều ngẩn ngơ, chuyện nằm trên nằm dưới đúng là cậu chưa từng suy xét đến, mọi chuyện vẫn còn đang 'một nhát đến tai hai nhát đến gáy'* đây này, vả lại cậu cũng có đáp án từ lâu rồi.

(Một nhát đến tai, hai nhát đến gáy: Chưa đâu vào đâu.)

Nguyên Dục là Omega, vấn đề này còn cần phải suy nghĩ nữa sao!

"Đương nhiên không phải!" Lạc Tinh Vũ nói xong, lại tự cam chịu mà cúi đầu xuống, "Dù sao chị cũng đừng làm gì cả, cứ coi như chuyện gì cũng không biết, để em tự theo đuổi, chị xen vào làm tiết tấu của em đều bị rối loạn."

Lạc Y thật sự không nhìn ra Lạc Tinh Vũ có cái tiết tấu gì, nhưng cô cảm thấy có nói thêm cũng sẽ bị tức chết, vì thế không ư hử gì nữa.

Lúc Lạc Tinh Vũ kiểm tra chân xong thì Giang Thần Huy bên kia vẫn còn chưa kết thúc, Lạc Y bảo Lạc Tinh Vũ ra xe trước, còn mình thì đến chỗ Giang Thần Huy.

Nguyên Dục ngồi trong xe không có việc gì làm, xem điện thoại một lúc thì dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh bèn mở mắt nhìn sang bên cạnh.

Lạc Tinh Vũ chui vào xe, toét miệng cười với Nguyên Dục: "Tôi kiểm tra xong rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì cả, khôi phục rất tốt. Giang Thần Huy vẫn chưa kiểm tra xong, chị tôi đi đến chỗ nó rồi, chúng ta ngồi trong xe đợi một chút."

Nguyên Dục gật đầu "Ừ" một tiếng.

Sau khi Lạc Tinh Vũ ngồi xuống thì nhìn Nguyên Dục, cố gắng quan sát sắc mặt hắn nhưng vẫn không nhìn ra được bất cứ điều gì.

Cậu thử thăm dò hỏi: "Nguyên Dục, cậu không tức giận đấy chứ?"

Nguyên Dục hơi khó hiểu: "Không có."

"Vậy thì tốt rồi." Lạc Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, "Tôi cũng không ngờ chị tôi sẽ đến cùng, chắc là vì nhớ tôi. Cậu đừng sợ chị ấy, thoạt nhìn chị ấy có vẻ rất hung dữ, nhưng là người rất tốt."

Nguyên Dục cảm thấy so với hắn, Lạc Tinh Vũ càng giống như người sợ hãi hơn, chỉ có điều hắn vẫn thản nhiên mà tiếp nhận lời an ủi của cậu: "Ừm."

Chờ Giang Thần Huy với Lạc Y trở lại, bọn họ liền đến nhà hàng Hân Hân ăn cơm. Lạc Y cũng không khiến Nguyên Dục khó xử nữa, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng tương đối hài hòa.

Sau khi ăn cơm xong, bốn người ngồi lên xe trở lại trường học. Xe ô tô một đường chạy thẳng đến bên dưới ký túc xá, Lạc Y nói: "Em về ký túc xá lấy bài tập đi, tuần này về nhà với chị."

"Dạ?" Lạc Tinh Vũ một chút không phản ứng kịp, hơn nửa ngày trời mới ấp a ấp úng nói, "Đã là buổi chiều rồi, có về cũng chỉ có thể ở lại một ngày......"

"Bớt nói nhảm đi, bao lâu em chưa về nhà rồi? Mỗi ngày ba mẹ đều nhắc đến em." , Lạc Y đanh giọng, "Mau, bọn chị chờ em dưới lầu."

Lạc Tinh Vũ nghĩ một đằng làm một nẻo mà xuống xe, Nguyên Dục đi theo sau cậu, nghĩ nghĩ vẫn là quay đầu lại mà lễ phép nói một câu "Tạm biệt".

Nguyên Dục vừa mới đẩy cánh cửa lớn của ký túc xá ra, Lạc Tinh Vũ lại đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu hắn chờ một chút, sau đó chạy lại ghé vào bên cửa sổ cùng Lạc Y nói mấy câu rồi mới quay về.

Nghĩ đến bản thân rốt cuộc cũng có được nửa ngày yên tĩnh, Nguyên Dục vô cùng chờ mong, tốc độ lên lầu đều nhanh hơn ngày thường một chút.

Hắn đi vào phòng, đến trước bàn học giúp Lạc Tinh Vũ thu dọn bài tập, lúc dọn gần xong thì Lạc Tinh Vũ mới từ ngoài cửa mò vào.

Cậu đi tới bên cạnh Nguyên Dục, nói: "Cậu về cùng tôi nhé."

Nguyên Dục: "?"

Lạc Tinh Vũ nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Hiện tại vẫn chưa qua kỳ phân hóa của học sinh mới, một mình cậu ở ký túc xá, tôi không yên tâm."

"...... Mấy tuần này đều không sao cả." Nguyên Dục nói.

Từ sau sự cố lần trước, cũng chẳng có chuyện bất trắc nào giống như vậy xảy ra nữa. Lần đó vốn là một trường hợp ngoại lệ, người phân hoá là một Omega, thế nhưng vẫn luôn không biết bản thân phân hóa, mãi đến kỳ động dục mới bị phát hiện. Còn dưới tình huống phân hoá bình thường sẽ không thể sản sinh ra tin tức tố nồng đậm như vậy được.

"Không sợ nhất vạn (10000), chỉ sợ vạn nhất, nếu có chuyện xảy ra thật thì không thể tới kịp!" Lạc Tinh Vũ nói xong, nhìn nét mặt khó xử của Nguyên Dục, tiếp tục nói, "Có phải cậu ngại hay không? Tôi mới nói với chị của tôi rồi, chị ấy đã đồng ý. Ba mẹ tôi không biết quan hệ của chúng mình, coi như là cậu đến nhà tôi chơi đi, có được không? Vốn dĩ tôi cũng muốn cậu có thể đến nhà tôi chơi đó."

Nguyên Dục: "......"

Hắn ngại cái gì? Với lại, bọn họ có quan hệ gì không thể để người khác biết được chứ?

Nguyên Dục há miệng thở dốc: "Tôi......"

"Đi mà, Nguyên Dục --" Lạc Tinh Vũ hô một tiếng, hiện tại không có người khác, cậu có thể không chút kiêng nể mà thi triển tuyệt kỹ la liếm lì lợm của mình. Chân cũng tốt, tay cũng tốt, cậu đều sử dụng cả hai, chỉ hận không thể treo luôn lên trên người Nguyên Dục, "Đến nhà tôi chơi đi mà, nhà tôi vui lắm luôn. Ba mẹ tôi đều cực kỳ nhiệt tình, ba tôi còn nấu cơm nữa! Nguyên Dục à --"

"......"

Thời điểm Nguyên Dục lại ngồi trên chiếc xe cool ngầu của Giang Thần Huy một lần nữa thì đã có chút hối hận vì vừa mới lễ phép nói "hẹn gặp lại" với Lạc Y.

Tốc độ gặp lại này đúng có chút nhanh mà!

Lạc Tinh Vũ rất hưng phấn, dọc theo đường đi, bả vai như thể có tiết tấu mà rung lên theo bản nhạc trong xe, nếu không gian có thể rộng hơn chút nữa, nói không chừng cậu còn có thể nhảy một điệu disco luôn.

Nguyên Dục không rõ loại trạng thái bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu không tự giác mà mặc kệ Lạc Tinh Vũ, cũng phóng túng chính bản thân mình.

Hắn không biết bản thân mình đang bị làm sao nữa.

Dù sao thì vẫn có thể xác định, hắn hiện tại hoàn toàn không có biện pháp nào với Lạc Tinh Vũ nữa rồi.

Giang Thần Huy đưa mấy người bọn họ đến trước cửa nhà, đồng thời cũng bàn bạc xong với Lạc Y, ngày mai khi đưa Lạc Tinh Vũ đến trường sẽ tiện đường đến đón hắn luôn, sau đó thì lái xe về nhà.

Giờ này ba má Lạc vẫn chưa đi làm về, trong nhà chỉ có một mình Lạc Thu đang ngồi ở phòng khách xem TV, trong tay cô cầm một ly nước lọc, nghe thấy tiếng mở cửa thì vô cảm nhìn qua, tầm mắt dừng trên người Nguyên Dục một lát, sau đó cũng chẳng rên lấy một tiếng mà quay đầu lại.

Lạc Tinh Vũ lấy một đôi dép lê từ tủ giày ra đưa cho Nguyên Dục, mà chính mình thì vẫn đeo giày, bay thẳng vào nhà vệ sinh, vừa chạy còn vừa hô: "Má ơi, mót chết mất thôi!"

Lạc Y cởi giày ra, có chút cạn lời mà dõi theo bóng lưng Lạc Tinh Vũ. Cô quay đầu nhìn Nguyên Dục, chỉ thấy đối phương vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, chỉ chỉ sofa nói: "Em vào xem tạm TV trước đi, chờ Tinh Vũ ra."

Nguyên Dục nói một tiếng "Vâng", đi đến bên cạnh Lạc Thu ngồi xuống. Lạc Y đứng ở huyền quan cầm dây chun màu đen tùy tiện buộc tóc lên, không quên đi đến trước cửa nhà vệ sinh thúc giục một tiếng, sau đó thì về phòng của mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Nguyên Dục và Lạc Thu.

Lạc Thu nhìn TV, thỉnh thoảng cầm cốc nước uống hai ngụm, toàn bộ quá trình đều coi Nguyên Dục như tàng hình. Nguyên Dục cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn thích loại không khí này, chẳng cần phải vắt hết óc suy nghĩ xem nên nói gì, cũng đỡ được không ít phiền toái.

Mãi cho đến khi Lạc Tinh Vũ đi ra khỏi nhà vệ sinh, bọn họ cũng chưa nói với nhau câu nào. Lạc Tinh Vũ đứng ngoài cửa vẩy khô nước trên tay, thấy hai người yên lặng ngồi xem TV ở sô pha thì chậm rãi đi qua.

"Chị, đây là Nguyên Dục, bạn cùng bàn mới của em học kỳ này." Lạc Tinh Vũ giới thiệu Nguyên Dục xong, lại nói với hắn, "Đây là chị hai của tôi, Lạc Thu, cậu gọi là chị Thu được rồi."

Nguyên Dục hô một tiếng: "Chị Thu."

Lạc Thu rốt cuộc cũng nhìn hắn một chút, mắt kính lóe lên, Nguyên Dục cứ cảm thấy ánh mắt này của cô quen thuộc một cách khó hiểu.

Lạc Thu chỉ đáp lại Nguyên Dục bằng một ánh mắt, rồi đưa cốc nước cho Lạc Tinh Vũ, nói: "Rót cho chị cốc nước."

Kết hợp với cái giọng điệu này, cuối cùng Nguyên Dục đã biết vì sao Lạc Thu lại cho người khác cảm giác quen thuộc như thế rồi.

Ánh mắt khi cô nhìn người khác, kết hợp với giọng điệu nói chuyện, giống y hệt vị giáo viên chủ nhiệm khối của hắn trước kia.

Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn cầm lấy cốc, tung ta tung tăng chạy đi rót nước. Lạc Thu giơ tay đỡ gọng kính, nhìn thẳng vào Nguyên Dục: "Em chính là người em trai chị đang theo đuổi à?"

Nguyên Dục: "......"

Sao hắn lại cảm thấy những lời này quen tai như vậy chứ?

"Em không cần căng thẳng, chị chỉ quản lý học sinh của mình yêu sớm thôi." Lạc Thu dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói, "Em trai chị khá ngốc, thích hay không em cứ nói thẳng với nó, chứ đừng trêu đùa nó."

Mặc dù câu nói mở màn của Lạc Thu cũng giống như Lạc Y, nhưng những lời sau đó thì bình thường hơn Lạc Y không ít. Chỉ là cái giọng điệu kia khiến Nguyên Dục có cảm giác giáo viên đang tâm sự với học sinh của mình.

Đây là bệnh nghề nghiệp trong truyền thuyết hả trời?

Hắn cúi đầu, bình tĩnh mà "Vâng" một tiếng.

Lạc Tinh Vũ rót nước cho Lạc Thu xong thì lôi kéo Nguyên Dục về phòng của mình. Phòng của cậu không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn cả phòng ở ký túc xá, bố trí cũng rất đơn giản.

Cậu đi đến mép giường, khoa tay múa chân hai cái, rồi quay đầu lại nói: "Hai người ngủ trên chiếc giường này có phải là hơi chật hay không? Chờ đến buổi tối đi ngủ thì nằm dưới sàn nhé."

Nguyên Dục thân là khách, đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của chủ phòng, gật đầu nói một tiếng "Được".

"Vậy bây giờ làm gì?" Lạc Tinh Vũ ngồi lên giường, hai tay chống xuống đệm, vừa nhích mông vào trong, vừa hỏi Nguyên Dục, "Cậu có việc gì muốn làm không?"

Nguyên Dục đi vài bước vào phòng, buông cặp sách xuống rồi đặt lên bàn học: "Làm bài tập."

......

Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn làm bài tập với Nguyên Dục cả một buổi trưa, chỉ ra ngoài một lát lúc ba má Lạc đi làm về. Thời điểm cả hai rời khỏi phòng một lần nữa thì đã đến giờ cơm tối.

Có lẽ ba má Lạc thật sự không biết "mối quan hệ" giữa Nguyên Dục với Lạc Tinh Vũ, chí ít thì bọn họ cũng không hỏi loại câu hỏi như "Con chính là người mà con trai chú dì đang theo đuổi à?". Hai vị phụ huynh vô cùng mến khách, mà sau khi biết được thành tích học tập xuất sắc của Nguyên Dục thì lại càng nhiệt tình hơn nữa. Nguyên Dục ăn bữa cơm này thoải mái cực kỳ.

Ăn xong cơm tối, mẹ Lạc dọn dẹp xong thì cùng ba Lạc ra ngoài đi dạo, Lạc Y lôi kéo mấy người còn lại tiến hành giải trí sau khi ăn cơm.

Cô tựa người vào ghế, uống một ngụm bia lớn, sau đó thì ngửa đầu sảng khoái mà ợ một tiếng, vừa vẫy tay với Nguyên Dục vừa nói: "Tiểu Nguyên có biết chơi mạt chược không?"

Tiểu Nguyên: "......"

Hắn cảm thấy lời nói gần gũi như vậy được nói ra từ miệng kiểu người vừa nhìn đã thấy thành thục, có phong phạm bà chủ lớn như Lạc Y thật sự khiến hắn có chút chấn động.

"Không biết ạ." Nguyên Dục thành thật trả lời.

"Không biết cũng không sao, Thu Thu, em dạy cho cậu ấy." Lạc Y chỉ vào Lạc Thu nói, xong xuôi lại tiếp tục ra lệnh, "Tinh Vũ, đi lấy bàn mạt chược với mạt chược ra đây, chúng ta đánh hai ván."

Nguyên Dục nhìn Lạc Tinh Vũ ngựa quen đường cũ chạy bình bịch vào trong phòng chứa đồ dọn cái bàn ra, lại nhìn Lạc Thu đứng dậy đi tới chỗ mình, nhất thời không phản ứng kịp.

...... Thuần thục như vậy sao?

Chẳng lẽ hàng ngày Lạc gia đều chơi mạc chược sau khi ăn cơm à?

Lạc Thu thật sự dùng phương thức dạy học dạy cho Nguyên Dục một tiết đánh mạt chược, cô nàng nói rõ quy tắc cùng với cách đánh mạt chược cơ bản, Nguyên Dục nghe xong một lần đã hiểu được kha khá.

"Xem ra năng lực học tập quả thực không tồi." Lạc Thu thờ ơ bình luận một câu, "Còn chỗ nào chưa hiểu, thực hành vài lần là biết."

Sau khi Lạc Tinh Vũ chuẩn bị bàn đánh mạt chược xong, bốn người bèn ngồi vào bàn.

Thời điểm chia bài, mạt chược va chạm với nhau phát ra tiếng vang lách cách thanh thúy, chờ đến khi xem bài cả không gian lại lặng ngắt như tờ. Mãi tới lúc Nguyên Dục điều chỉnh lại vị trí tấm bài trước mặt, vẫn còn có một loại cảm giác rất không chân thật.

Hắn chẳng thể nghĩ tới sẽ có một buổi tối thứ bảy, bản thân lại có thể ngồi chung một bàn với ba chị em nhà họ Lạc.

Đánh mạt chược.

Vui vẻ, hòa thuận.

Đây là trải nghiệm mà Nguyên Dục chưa bao giờ có được.

Cũng vô cùng có ý nghĩa.

Hắn nghiêm túc học đánh hai ván mạt chược, kỹ thuật đánh cơ bản đều đã nắm khá vững, thuận tiện còn thăm dò trình độ của ba chị em luôn.

Ổn trọng nhất hẳn là Lạc Thu, hầu như không nói lời nào, lúc xem bài cũng không lộ ra biểu cảm gì. Lạc Y lại có chút ồn ào, có lẽ là do trong người có men bia, bài tốt hay bài xấu, vừa nhìn sắc mặt của cô là có thể đoán được ngay, chẳng qua kỹ thuật chơi bài của cô nàng cũng rất khá, cho dù đoán được cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.

Về phần Lạc Tinh Vũ...

Ở ván đầu tiên, Nguyên Dục vừa nhìn Lạc Tinh Vũ thì chẳng buồn quan tâm tới nữa.

Chênh lệch giữa cậu với hai người chị gái của mình, đại khái chính là khoảng cách từ đỉnh núi Chomolungma* đến đáy biển Thái Bình Dương đi.

(Đỉnh Chomolungma hay còn gọi là Everest thuộc dãy Himalaya, là đỉnh núi cao nhất thế giới.)

Lạc Tinh Vũ quả thực không có kỹ năng đánh bài ghê gớm gì cả, căn bản là ôm tâm thái đùa vui để tham dự mà thôi. Chẳng qua, vận may của cậu cũng không tệ lắm, lần nào lật bài cũng khá ổn, chỉ có điều cậu thực sự không biết tráo bài dựa theo tình huống, cũng không biết tính bài, thường xuyên bị kẹt chết ở một chỗ nào đấy.

Chơi một tiếng đồng hồ, Nguyên Dục đã hồ rất nhiều lần, còn Lạc Tinh Vũ thì một lần cũng chẳng có.

"Lạc Tinh Vũ, rốt cuộc em đã lớn lên thế nào với bộ não này vậy?" Trước khi Lạc Tinh Vũ mở bài, Lạc Y hung hăng gõ mặt bàn vài cái, "Nhìn bài em đang giữ đi, bên ngoài đã có bao nhiêu tấm rồi? Mọi người đều đánh ra hết rồi, em vẫn còn giữ khư khư thì có ích lợi gì chứ? Ngốc chết đi được!"

Lạc Tinh Vũ cũng buồn bực cực kỳ, ngày thường cậu còn có thể hồ một, hai ván, chẳng hiểu sao hôm nay lại xui xẻo đến vậy, lần nào cũng chỉ kém một chút nữa là hồ.

Cậu lén lút nhìn Nguyên Dục, một người mới như Nguyên Dục còn có thể hồ nhiều lần như vậy, cậu muốn đào cái hố rúc xuống luôn cho rồi! Sao lại có thể kém cỏi thế được chứ?

"Được rồi, chị cũng tỉnh rượu đi, chẳng phải sáng mai còn phải họp à?" Lạc Thu duỗi tay kéo Lạc Y về lại vị trí của mình, che miệng ngáp một cái, "Buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây."

"Chờ một chút!" Lạc Tinh Vũ đè tay Lạc Thu lại, "Chơi một ván nữa, một ván cuối cùng thôi!"

Lạc Tinh Vũ gửi gắm toàn bộ hy vọng vào ván mạt chược cuối cùng này, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng vẫn gặp phải tình huống như mấy ván trước đó, chỉ còn thiếu đúng một tấm bài nữa là có thể hồ rồi, song lại chẳng tìm thấy được.

Lạc Tinh Vũ gấp đến mức nhíu chặt lông mày, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghiêm túc đánh mạt chược như vậy. Mỗi lần bên Lạc Y phát ra âm thanh, tim cậu lại càng căng thẳng hơn một chút, chỉ sợ một giây sau cô nàng sẽ đẩy bài rồi hô "Chị hồ rồi".

Ngay cả Nguyên Dục cũng không nhìn nổi nữa.

Đến lượt hắn tìm bài, xong xuôi thì nhìn nhìn một chút rồi mới đặt xuống bàn, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình.

Hắn nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, ánh mắt kia đúng là được bắn tới từ chỗ người này.

"......" Nguyên Dục đang định đẩy bài bèn dừng lại, đặt tấm bài trong tay xuống bên cạnh, sau đó chậm rãi rút ra một tấm nhị đồng ở giữa, đánh ra.

"Hồ! Em hồ!" Lạc Tinh Vũ lập tức đoạt lấy tấm bài kia, đẩy hết bài của mình lên trên bàn, hưng phấn tới mức muốn nhảy dựng lên.

Lạc Y không nhịn được cười một tiếng, xua xua tay có lệ nói: "Được được được, đêm nay em là MVP."

Lạc Thu cũng đẩy bài của mình lên trên bàn, thuận thế thả lỏng cánh tay một chút: "Chậc, buồn ngủ rồi. Tắm rửa, đi ngủ thôi."

Hai cô chị gái lần lượt về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lạc Tinh Vũ và Nguyên Dục. Lạc Tinh Vũ đi thu dọn bài với bàn xong, tâm trạng tốt vô cùng, còn vừa đi vừa hát nghêu ngao.

Cậu cùng Nguyên Dục trở về phòng, sau đó tìm quần áo từ tủ quần áo ra đưa cho đối phương: "Cậu đi tắm trước đi."

Nguyên Dục nhận lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Từ khi Lạc Tinh Vũ chuyển đến ký túc xá của hắn ngủ, hai người bọn họ ngoại trừ quần lót thì những đồ còn lại hầu như là mặc lẫn lộn. Hình thể hai người tương đối giống nhau, quần áo đều mặc cùng một size, nhất là áo đồng phục, cứ ném hết vào máy giặt, tới lúc lấy ra phơi thì chẳng phân rõ của ai với ai nữa.

Nguyên Dục tắm xong ra ngoài, Lạc Tinh Vũ đã trải xong đệm, đang ngồi trên mặt đất xem điện thoại

Phòng cậu nhỏ, ngủ dưới đất thậm chí còn hơi chật. Nguyên Dục vừa lau tóc vừa đi đến chỗ tấm đệm, ngồi xuống nói: "Tôi tắm xong rồi, cậu đi đi."

"Được." Lạc Tinh Vũ ném điện thoại sang một bên, đứng lên xỏ dép vào, lại quay đầu lại, vươn tay về phía Nguyên Dục.

Nguyên Dục đưa khăn mặt bị ướt trong tay cho cậu, Lạc Tinh Vũ xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Mãi đến khi khuất bóng người nọ, Nguyên Dục mới dùng tay mà xoa xoa tóc.

Thời điểm Lạc Tinh Vũ về phòng, trong tay nhiều thêm hai cốc sữa. Nguyên Dục đang ngồi ở bàn học làm bài tập, cậu bèn dùng chân đóng cửa lại, đi đến bên bàn đặt cốc sữa xuống trước mặt hắn: "Không phải vẫn còn một ngày để làm sao, đâu cần gấp như vậy?"

"Chờ tôi làm xong đề này đã." Nguyên Dục nói.

Hắn đương nhiên không gấp, chỉ là không có việc gì làm nên mới làm bài tập mà thôi.

Lạc Tinh Vũ đi tắm, lúc chỉ còn lại một mình trong phòng, Nguyên Dục mới phát hiện, hắn vậy mà lại có chút không quen.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn lại rơi vào trong mờ mịt vô thố, chẳng biết nên làm gì, mà cái gì cũng đều không muốn làm.

Thói quen thật đáng sợ.

Lạc Tinh Vũ một hơi uống cạn cốc sữa, bò lên tấm đệm nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà mà chờ đợi cơn buồn ngủ: "Đừng tắt đèn trên bàn, nếu cậu ngại sáng quá thì chỉnh tối xuống một chút là được."

Nguyên Dục: "Được."

Hắn mau chóng làm xong bài tập, lúc xoay người lại thì thấy Lạc Tinh Vũ đã tạo dáng chữ đại (大), hai mắt nhắm nghiền, nằm trên tấm đệm được trải trên mặt đất Nguyên Dục chậm rãi đi qua, khuỵu gối xuống khẽ lay bờ vai cậu: "Đứng dậy, lên giường ngủ."

Hình như Lạc Tinh Vũ đã ngủ say lắm rồi, lay vài cái vẫn chẳng có phản ứng gì.

Dựa theo kinh nghiệm Nguyên Dục tích lũy được trong khoảng thời gian này thì sau khi Lạc Tinh Vũ ngủ, dù có sấm đánh bên tai cũng sẽ không tỉnh dậy, hắn nhìn Lạc Tinh Vũ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định bế cậu lên trên giường.

Nào có đạo lý nhường giường cho người khác ngủ, còn mình lại đi ngủ đất chứ.

Có đôi khi hắn thật không biết nên dùng ánh mắt như thế nào để nhìn Lạc Tinh Vũ nữa.

Nguyên Dục khom lưng, một tay kéo cánh tay của Lạc Tinh Vũ vòng qua cổ mình, một tay kia duỗi ra sau lưng cậu, dùng sức nhấc lên.

Chỉ có khi ôm vào lòng mới biết được cơ thể người này gầy yếu thế nào, cậu rất nhẹ, ngủ rồi cũng rất nhẹ.

Người trong lòng đột nhiên giật giật đầu, ngả vào vai hắn. Nguyên Dục cúi đầu nhìn một lát, ánh mắt từ từ chuyển xuống cổ của cậu.

Vì sao Lạc Tinh Vũ lại có tin tức tố, hắn cũng không biết nữa, Nguyên Dục kể khái quát lại tình huống này cho bác sĩ của mình nghe, bác sĩ nói muốn biết rõ hơn cần phải trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra.

Chuyện này cuối cùng cũng bị hắn ném ra sau đầu, thật ra nguyên nhân là gì không quan trọng, dẫu sao thì Lạc Tinh Vũ cũng không xuất hiện bất cứ bệnh trạng không tốt nào.

Nếu cậu thật sự phân hoá thành Omega...... Còn rất tốt.

Hắn nhìn chằm chằm cổ Lạc Tinh Vũ một lúc lâu rồi chậm rãi cúi đầu, dựa vào bờ vai cậu, nhẹ nhàng cọ tới gáy.

Còn chưa kịp chạm đến, người trong lòng đột nhiên run lên một chút, mờ màng nâng đầu lên. Nguyên Dục cũng vội vàng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt ngơ ngác của cậu.

Ánh đèn phía sau bị Nguyên Dục che khuất hơn phân nửa, Lạc Tinh Vũ gần như là tỉnh táo lại ngay lập tức. Cậu nhìn gương mặt Nguyên Dục dần dần phóng to trước mắt mình, đôi mắt hắn đen sẫm sâu không thấy đáy, tựa như một hang động muốn hút cậu vào sâu bên trong, khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí còn có vài sợi tóc của đối phương quét qua má cậu.

Đây là lần đầu tiên Lạc Tinh Vũ tỉnh dậy lại ở gần Nguyên Dục đến vậy.

"...... Làm tôi sợ muốn chết." Thanh âm của Lạc Tinh Vũ vẫn còn như mất hồn, "Vừa rồi trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại...... Sao cậu lại ôm tôi?"

"......" Nguyên Dục hiếm khi có được chút xấu hổ, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, "Lên trên giường ngủ."

Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, giữ nguyên tư thế nằm trong ngực Nguyên Dục mà nhìn hắn một lúc, sau đó mới đứng dậy leo lên trên giường.

Nguyên Dục nằm xuống tấm đệm trên mặt đất, sau khi Lạc Tinh Vũ lên giường thì xoay người lại, cậu nằm sát mép giường, gối đầu lên tay mình nhìn chằm chằm Nguyên Dục.

Nguyên Dục nhắm mắt lại.

"Nguyên Dục." Lạc Tinh Vũ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Hồi lâu, Nguyên Dục mở mắt ra, hơi hơi ngửa đầu mà nhìn cậu.

Lạc Tinh Vũ đối diện với hắn, tuy cậu nằm ngược sáng nhưng đôi mắt vẫn sáng trong như cũ, tựa như nơi đó mới chính là nguồn sáng.

Khóe mắt cậu cong cong, trong giọng nói toát lên một chút đắc ý: "Có phải cậu cũng có một chút thích tôi rồi hay không?"

Nguyên Dục hơi giật mình, thậm chí cũng không thu hồi tầm mắt, Lạc Tinh Vũ rõ ràng ở ngay trước mắt hắn, thế nhưng lại cực kỳ mơ hồ.

Chợt nhớ đến những lời Lạc Thu nói với mình, thật ra bản thân hắn cũng rất tán đồng, học sinh tiểu học ngốc muốn chết, thích hay không thích, cần phải nói rõ ràng.

Ánh mắt hắn từ từ nhìn ngắm những đường nét ngây thơ trên gương mặt đối phương.

"Ừ." Nguyên Dục hơi hơi quay đầu đi, rũ mắt xuống, hờ hững mà trả lời, "Có chút."

Đại khái là có một chút.

---
Editor có lời muốn nói: Nếu các bạn đột nhiên cảm thấy đọc chương này lâu hơn, thì đấy không phải ảo giác đâu vì nó dài gấp các chương trước đó khoảng 3, 4 lần cơ =)))))
Chương 1 - 20: < 3000 chữ.
Chương 21: > 8000 chữ.
Mình đúng kiểu chấm hỏi, chấm than đầy một đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro