Chương 14
Âm thanh nức nở trong căn phòng dần dần ngừng lại, trên mái nhà, anh hùng trong lòng mọi người, Đại Tướng quân Tật Xung dựa vào nóc nhà trên xà ngang, cảnh đêm che giấu hình bóng của hắn, Tật Xung thân thủ rất cao minh, thị vệ bình thường khó mà phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
Tật Xung không biết mối quan hệ giữa Hoàng đế và Nhiép chính vương như thế nào, nhưng chắc chắn không gần gũi như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Hắn đi theo chỉ vì tò mò và khám phá, nhưng không ngờ lại nghe được những nội tình như vậy. Dù cuộc đối thoại giữa hai người chưa rõ ràng nhưng trong lòng Tật Xung đã hiểu, hóa ra tiểu hoàng đế lại có tâm tư với Tiêu Chiến như vậy.
Nghĩ đến câu hỏi mà tiểu hoàng đế hỏi Tiêu Chiến, Tật Xung không khỏi mỉm cười, nhiều năm qua, không thiếu nữ tử có ý muốn gần gũi Tiêu Chiến, nhưng chưa ai vào mắt hắn. Tật Xung cảm thấy, Tiêu Chiến hoàn toàn không thông tình cảm, hắn biết muội muội mình, Vô Sương, đã yêu mến Tiêu Chiến nhiều năm nhưng cũng không có ý định mai mối cho hai người. Tình cảm đôi bên không thể bù đắp, sao lại phải cố mà gán ghép.
Thật sự trong lòng Tật Xung, có lẽ Tiêu Chiến suốt đời sẽ cô đơn một mình, ngay cả khi hắn đối xử với Vương Nhất Bác đặc biệt hơn người khác, Tật Xung cũng không nghĩ Tiêu Chiến sẽ động tâm với thiếu niên này. Tiểu hoàng đế tuổi còn trẻ yêu mến, nhưng đáng tiếc không thể nhận lại được tình cảm.
Lúc này, Tật Xung bỗng cảm thấy đồng tình với tiểu hoàng đế trong căn phòng, hắn lắc đầu rồi biến mất trong bóng đêm vô biên.
Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn như thường lệ, lúc tảo triều, Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến, đối phương không có bất kỳ biểu hiện lạ nào. Nếu không phải thấy đôi mắt sưng húp của mình trong gương đồng, cậu chắc đã nghi ngờ đêm qua chỉ là một giấc mơ. Cậu nắm chặt bàn tay, phát hiện mình không thể nào bình tĩnh để lắng nghe các quan đại thần nói gì, cho đến khi âm thanh lạnh lùng, trầm thấp vang lên bên tai—
“Bệ hạ có suy nghĩ gì về cuộc săn thu này không?”
Vương Nhất Bác đột nhiên kéo mình ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng nhận ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm. Cậu ấp úng không biết phải nói gì, Tiêu Chiến nhìn cậu một lát, ánh mắt trầm tĩnh, không có phản ứng gì với việc Vương Nhất Bác đã thất thần trên triều đường, chỉ đơn giản nói với các quan ở dưới: “Vậy theo lệ cũ những năm qua mà làm đi.”
“Vâng—”
Sau khi bãi triều, Vương Nhất Bác một mình chờ ở Cần Chính Điện. Dù tối qua cậu say, nhưng vẫn không quên những gì đã xảy ra lúc đó, cậu cũng không thể nói rõ lý do vì sao bản thân lại có những suy nghĩ kỳ quái kia, chỉ có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên ly rượu hôm ấy. Chỉ là thái độ của Tiêu Chiến tối qua khiến cậu cảm thấy lo lắng, không biết có phải lời cậu nói đã làm hoàng thúc tức giận không?
Trong lòng Vương Nhất Bác liên tục lặp đi lặp lại lời nói, chuẩn bị gặp hoàng thúc sẽ nói gì, nhưng chỉ một nén nhang trôi qua, cậu không đợi được Tiêu Chiến, mà lại gặp một vị khách không mời.
Tật Xung vẫn như dáng vẻ lêu lổng của mình, Vương Nhất Bác vô thức nhíu mày, “... tướng quân?”
Người kia không để tâm đến thái độ của cậu, không đúng mực cúi đầu, cười nói: “Bệ hạ.”
“Tướng quân sao lại đến đây?” Vương Nhất Bác nhìn về phía sau hắn, không thấy bóng dáng người thứ hai, ánh mắt liền tối lại, bên trong tràn đầy thất vọng.
Tật Xung thấy vậy cười nhạt, “Không cần nhìn nữa, săn thu sắp tới, A Chiến mấy ngày này bận rộn chuẩn bị việc săn thu, sợ là không có thời gian chú ý đến Bệ hạ, nên những ngày này, để ta dạy bệ hạ tập võ.”
Ấn tượng đầu tiên của Vương Nhất Bác về Tật Xung không tốt, nghe vậy lớn tiếng: “Ngươi dạy... không nên!”
Không ngờ tiểu hoàng đế lại không nể mặt như vậy, Tật Xung dùng lưỡi đẩy má, “Không nên? Lý do.”
“Chính là không cần ngươi!” Vương Nhất Bác lần đầu gặp Tật Xung đã biết hắn khinh thường mình, hơn nữa cậu cũng không coi Tật Xung là người mà cậu muốn học, nên tự nhiên không cần hắn dạy.
“Vậy ngươi muốn ai? A Chiến sao?” Tật Xung nheo nheo mắt, cười nhạt, “Ta nói bệ hạ, ngươi vì cái gì lại khổ như vậy? Làm vua một nước, về sau sẽ có tam cung lục viện, ngươi cần gì phải lãng phí tâm tư vào A Chiến vô tình lạnh lùng?”
“Hơn nữa hai người cùng là nam tử, cho dù ngươi là một cô nương, cũng chưa chắc làm hắn để tâm.”
Tật Xung lời nói luôn thẳng thừng, không để mặt mũi cho ai. Mỗi câu hắn nói ra, mặt Vương Nhất Bác đều tái nhợt đi một chút, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, dường như bỗng nhiên hiểu ra.
Những điều mà Vương Nhất Bác luôn nghĩ không thông bỗng dưng như có câu trả lời, vì sao bản thân lại dựa dẫm vào hoàng thúc, vì sao khi biết tồn tại của Vô Sương trong lòng lại chua xót, vì sao lại quan tâm đến việc hoàng thúc để ý đến Hoàng thượng hay Vương Nhất Bác, tất cả những điều này, hóa ra đều vì bản thân không biết từ khi nào đã thương nhớ hoàng thúc.
“Tình yêu” mà cậu chỉ từng thấy trên sách, thường là vài ba chữ gợi ý, hôm nay mới hiểu ra yêu một người lại là loại cảm giác như vậy, mọi niềm vui và nỗi buồn đều vì một mình người đó mà dao động. Vương Nhất Bác bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó, trái tim lại dâng lên một nỗi chua xót vô biên, Tật Xung nói đúng, hoàng thúc rõ ràng là kháng cự tình cảm của cậu, không hơn gì chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Nước mắt như hạt đậu từ khóe mắt lăn xuống, để lại hai vệt dài trên má, nước mắt trong veo đầy ắp trong mắt, khiến cảnh vật trước mắt dần dần mờ nhòe.
Tật Xung không ngờ chỉ vài câu nói của mình lại khiến người ta khóc, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn ngoài muội muội ra thì không có nữ tử nào khác, Vô Sương từ nhỏ tính cách như con trai, rất ít khi khóc, dù có, bị hắn dọa cũng không dám khóc. Trong ba năm ở Nhạn Thành, bên cạnh cũng toàn những gã trai thô kệch ngày đêm chỉ biết đánh trận, lúc này đối diện với tiểu hoàng đế khóc lóc, vị Đại tướng quân trí dũng song toàn lại mắc vào tình thế khó xử, huống chi Vương Nhất Bác khóc như vậy, trách nhiệm còn ở trên người Tật Xung.
Ai mà nhìn thấy gương mặt rối rắm khó khăn của Tật Xung cũng thấy thật buồn cười, hắn không biết phải nói gì, do dự nửa ngày, cuối cùng mới cứng nhắc nói, “Đừng khóc, ta không biết nói chuyện, ngươi đừng để trong lòng, coi như ta đang đánh rắm.”
Vương Nhất Bác vẫn khóc lóc đến thương tâm, không để ý đến mấy lời của Tật Xung, nước mắt nhiều đến nỗi đã làm ướt cả vạ áo trước ngực.
Tật Xung giờ đây vô cùng hối hận vì sao mình lại nhiều chuyện như vậy, đã biết tiểu hoàng đế thích Tiêu Chiến mà không được đáp lại, lại nói những lời đó để châm chọc làm gì? Nhưng khi đã khiến người ta khóc, hắn cũng phải chịu trách nhiệm làm cho người ta vui lên, dỗ ngon dỗ ngọt hắn không có, chỉ có thể dùng cách khác.
Vương Nhất Bác biết Tật Xung không đứng đắn, nhưng không ngờ lại không đứng đắn đến vậy, cậu đang buồn bã, người này một chữ cũng không nói, lại kéo cậu rời khỏi Cần Chính Điện, đằng sau Lý Đức An vừa gọi hai người vừa muốn đuổi theo, nhưng bị Tật Xung quát lớn—
“Đừng đi theo!”
Vương Nhất Bác cũng ngơ ngác, cứ như vậy bị Tật Xung dẫn đi, Tật Xung không hổ danh là võ tướng từng trải trận mạc, sức mạnh lớn như kìm sắt, nắm chặt lấy cổ tay cậu, hoàn toàn không cho cậu cơ hội vùng ra.
“Ngươi dẫn ta đi đâu vậy!” Vương Nhất Bác, má vẫn còn nước mắt, nói chuyện cũng mang theo âm mũi, giọng nói nhuốm một lớp nước, đôi mắt còn ướt nước hồng hồng, nhìn người khác trừng mắt lại chẳng có uy nghiêm, ngược lại nhìn như một nhóc đáng thương. Cậu không thể giằng ra khỏi bàn tay lớn kia, tức giận lại muốn khóc, “Ngươi nắm chặt quá ta đau!”
Tật Xung nhìn cậu một cái, thầm buông lỏng lực tay, “Đến rồi ngươi sẽ biết.”
Hai người một đường đi đến phía tây bắc hoàng cung, không thấy những cung điện tường đỏ ngói vàng, trước mắt là một khu đất rộng lớn, bên ngoài là một khu rừng rậm rạp.
Nơi đây là trường đua ngựa của hoàng cung.
Quản lý trường đua khi thấy Tật Xung và Vương Nhất Bác đột ngột xuất hiện tại trường đua cũng giật mình, ngay lập tức quỳ xuống vấn an.
Tật Xung bảo người đứng dậy, nhìn về phía chuồng ngựa, “Truy Phong của bổn tướng quân đâu?”
Không lâu sau, Vương Nhất Bác thấy một tiểu thái giám dắt theo một con ngựa đỏ đi về phía hai người. Con ngựa lớn cao to khỏe mạnh, cơ bắp rõ nét, bộ lông bóng mượt như tơ, dưới ánh nắng ánh lên chút ánh sáng nhè nhẹ, đôi mắt sáng như hai viên ngọc đen tuyệt hảo.
Tật Xung cười bước tới, vỗ vỗ đầu ngựa, như thể chào hỏi một người bạn, “Truy Phong, còn nhớ ta không?”
Truy Phong lắc lắc đầu, kêu một tiếng, như muốn đáp Tật Xung, sau đó Tật Xung lại cười vỗ một cái lên lưng ngựa, quay sang Vương Nhất Bác nói, “Có muốn thử không?”
Vương Nhất Bác nhìn con ngựa to lớn hơn cả người, rùng mình, lắc đầu lùi ra sau, “Không muốn, ta không biết cưỡi ngựa...”
“Sợ cái gì,” Tật Xung không cho là đúng, “Có ta ở đây, còn có thể để bệ hạ ngã sao? Chỉ còn ít hôm nữa sẽ bắt đầu săn thu, bệ hạ không biết cưỡi ngựa sao có thể được?”
Vừa mới khóc xong, Vương Nhất Bác trong lòng còn chưa bình tĩnh, thấy Tật Xung lại đang cười mình, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, bướng bỉnh ngẩng cổ lên nhưng không có khí thế, “Nhưng, nhưng ngươi phải bảo vệ ta cho tốt...”
“Đó là đương nhiên.” Tật Xung nhướng mày.
Tật Xung kiểm tra lại dây cương và bàn đạp, xác nhận không có vấn đề gì mới cho Vương Nhất Bác leo lên ngựa, nhưng tiểu hoàng đế lần đầu cưỡi ngựa, chưa quen thuộc, mãi vẫn không thể nào ngồi lên được, Tật Xung nhìn không vừa mắt, “Hứ” một tiếng, đỡ lấy eo cậu rồi nhấc cậu lên.
“Bám chặt vào dây cương.”
“Ngồi thẳng lưng, người thả lỏng, đừng căng thẳng.”
Khi ngồi trên lưng ngựa, Vương Nhất Bác thực sự sợ hãi, tầm nhìn từ trên cao khiến cậu có cảm giác trụ không vững, buộc lòng phải căng thẳng, siết chặt dây cương trong tay.
Truy Phong bị siết lại có chút khó chịu, sốt ruột bước chân tại chỗ, Tật Xung vuốt lông bờm của nó, “Dây cương nới lỏng chút, ngươi nắm chặt quá, nó không thoải mái.”
Vương Nhất Bác làm theo, Truy Phong quả nhiên đã yên tĩnh lại.
“Không tệ, dùng chân nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, thử đạp một cái, nó sẽ đi.” Lúc này Tật Xung rất kiên nhẫn, dạy dỗ từng chút một.
Ngồi yên và cưỡi đi là hai chuyện khác nhau, Vương Nhất Bác có chút sợ hãi, cậu nắm chặt dây cương, nhắm mắt lại chớp mắt một cái, dùng chân đạp vào bụng ngựa, Truy Phong lập tức nhận lệnh, bắt đầu đi.
Vương Nhất Bác vẫn chưa chuẩn bị tốt đã bị ngựa kéo đi, cơ thể không tự chủ được ngả về phía sau, may mà cậu nắm chặt dây cương, chỉ như vậy mới không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng đã khiến cậu toát mồ hôi lạnh.
Ngựa đang di chuyển, khó tránh khỏi va đập, đối với Vương Nhất Bác chưa có kinh nghiệm cưỡi ngựa mà nói, trong thời gian ngắn khó mà giữ thăng bằng trên lưng ngựa, huống chi cậu vốn đã căng thẳng giờ lại càng khóc khóc: “Tật Xung, ta sợ—”
Thật ra, Tật Xung đây cũng là lần đầu dạy người cưỡi ngựa, năm đó hắn học cưỡi ngựa chưa đầy nửa giờ đã học xong, nên tự nhiên cho rằng cưỡi ngựa không phải chuyện khó, nhưng hiện tại mới phát hiện, học cưỡi ngựa không phải với ai cũng dễ dàng như vậy, ví dụ như tiểu hoàng đế trước mắt đây.
“Thật phiền phức...”
Trong lúc Vương Nhất Bác không biết phải làm sao, đột nhiên có một thân hình ấm áp khỏe mạnh áp sát bên trái cậu, một hơi thở khô thoáng kỳ dị quấn kín lấy cậu, như hương vị của ánh sáng mặt trời trong không khí, hòa trộn mùi hương.
Hai cánh tay từ phía sau vươn ra trước mặt cậu, nắm lấy dây cương, dáng vẻ như vậy làm cho Vương Nhất Bác cứng người, ngoài hoàng thúc, cậu chưa từng gần gũi với ai như vậy, “Ngươi, ngươi sao lại lên đây?”
Tật Xung không nhận ra sự không thoải mái của cậu, nói thẳng, “Không phải ngươi nói sợ sao, ta trước tiên sẽ dẫn ngươi đi vài vòng, làm quen một chút, ngươi thả lỏng, đừng cứng nhắc như khúc gỗ, ta sẽ không để ngươi ngã xuống đâu, cứ việc yên tâm.”
Trên lưng ngựa, hai người không hề chú ý có một người đang lặng lẽ nhìn họ từ xa.
Lý Đức An nói cho cùng là thái giám bên cạnh hoàng đế, Tật Xung cứ thế đem Vương Nhất Bác đi, hắn không dám trái ý vị Đại tướng quân này nhưng cũng lo lắng Vương Nhất Bác xảy ra chuyện, chỉ có thể đi tìm Tiêu Chiến để bẩm báo.
Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
Lý Đức An đang đợi chỉ thị của Tiêu Chiến, nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng quay người lại, nói hai chữ—
“Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro