Chương 23

“Hoàng thúc……”  

Vương Nhất Bác không biết ý nghĩa của việc đổi phương pháp mà Tiêu Chiến đã nhắc đến, hơi thở nóng rực bên tai khiến cậu không còn khả năng suy nghĩ, bàn tay lớn ấy từ từ vuốt ve làn da mềm mại giữa hai chân cậu, khiến cậu run rẩy một trận, một thứ cảm giác ngứa ngáy không thể diễn tả len lỏi vào cốt tủy.  

Nhiệt độ không thuộc về mình hơi tách xa một đoạn, trong cảnh mơ mộng, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến lấy từ chiếc hộp gỗ ở đầu giường ra một cái lọ tròn tròn, mùa đông ở Kinh Thành lạnh và khô, lọ ở trong chứa một loại hương cao dùng để bôi mặt, nắp được mở ra, một mùi hương nhè nhẹ từ bên trong bay ra, Vương Nhất Bác không hiểu Tiêu Chiến định làm gì, do tư thế hạn chế, cậu chỉ có thể nhìn thấy nam nhân đằng sau dùng ngón tay lấy một ít trong lọ, ngay lập tức, một nơi phía sau bỗng nhiên lạnh buốt, cảm giác dính dấp, lạnh lẽo khiến Vương Nhất Bác không thể nào không run rẩy, vừa định quay đầu lại, nam nhân lập tức cúi xuống, đè cậu lại trong lòng.  

Đầu ngón tay mềm mại từ từ xoay tròn ở cửa huyệt, lớp sáp trắng dưới tác dụng của nhiệt độ cơ thể dần dần trở nên trong suốt, Tiêu Chiến không nói gì, đôi môi mỏng lướt qua cần cổ trắng nõn của thiếu niên, chỉ có khung cảnh tuyệt đẹp này lại bị một vết sẹo xấu xí phá hủy, trong ánh mắt đầy khao khát hiện lên sự thương xót sâu sắc, sau đó hóa thành một nụ hôn nhẹ nhàng.  

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận rõ ràng sự chuyển động của bàn tay nam nhân, cả người cứng đờ trong vòng tay của đối phương, bộ não vốn trống rỗng bỗng loé lên một dự đoán mà chính bản thân cậu cũng không thể tin — hoàng thúc không lẽ muốn......   

Rất nhanh, dự đoán của cậu đã được xác nhận.  

“Nhất Bác, chịu khó một chút……”  

“Gì...ưm!”  

Tiêu Chiến dùng một tay xoay mặt cậu lại, chưa kịp để cậu hỏi xong thì thẳng thừng hôn lên, theo sau đó là cơn đau ập đến từ phía sau, khiến Vương Nhất Bác lập tức mở to mắt, cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang từng chút từng chút xâm nhập vào cơ thể mình, mang theo một chút lạnh lẽo, Vương Nhất Bác theo bản năng muốn vẫy vùng để trốn tránh, nhưng nam nhân đã hoàn toàn giam cầm cậu trong vòng tay, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào tháo chạy.  

“Ưm...ưm ưm!”  

Đau quá......  

Vương Nhất Bác nắm chặt chăn dưới cơ thể, từ trong họng phát ra những âm thanh ưm ưm, rõ ràng là không cảm thấy dễ chịu, Tiêu Chiến nhanh chóng quyết tâm, một mặt dùng hôn để an ủi, liên tục đưa tay đến tận cùng, người ở dưới run rẩy toàn thân, khi đôi môi của Tiêu Chiến rời đi trong phút chốc, Vương Nhất Bác đã kêu lên —  

“Ha ha!”  

So với cảm giác như bị dao chém vào người, mức độ đau đớn này không đến nỗi không thể chịu đựng, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy ủy khuất, nước mắt như không cần tiền rơi xuống, “Hoàng thúc… hoàng thúc...”  

Âm thanh mềm mại, không thể nói với người ngoài, từng tiếng gọi vang vào sâu trong lòng Tiêu Chiến, lòng hắn mềm như nước, từng giọt lệ nơi khóe mắt của thiếu niên được hôn khô từng chút một, “Ta đây.”  

Vương Nhất Bác cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ lạ dưới cơ thể, đỉnh đầu cọ cọ vào cằm Tiêu Chiến, đôi mắt hơi đỏ, giọng nói mơ hồ, “Không thích như thế này, muốn nhìn hoàng thúc...”  

“Được.” Tiêu Chiến dường như cười, sự phụ thuộc vô thức của tiểu hoàng đế tỏa ra một loại cảm giác không muốn xa rời, có một loại đắn đo, một phần nào đó trong trái tim đang sụp đổ, lại được lấp đầy trở lại.  

Vương Nhất Bác như mong muốn nằm đối mặt với Tiêu Chiến, bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ chậm rãi lan ra trên gương mặt, đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cảm xúc của Vương Nhất Bác trải qua nhiều thăng trầm, đến nỗi bây giờ cậu cảm thấy không chân thực, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy chạm lên xương mày của nam nhân, từ sống mũi chầm chậm đi xuống, cuối cùng điểm vào đôi môi mỏng kia, Tiêu Chiến hạ mắt nhìn người đang chìm đắm trong suy nghĩ, tâm tư thoáng dao động, mở miệng ngậm lấy ngón tay ấy, Vương Nhất Bác giật mình, khi thấy nụ cười trong ánh mắt nam nhân, xấu hổ rút ngón tay ra, ôm lấy cổ đối phương, lầm bầm, “Hoàng thúc thật không đứng đắn!”  

Bàn tay của Tiêu Chiến phủ lên vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, thu hẹp khoảng cách giữa họ thêm vài phần, một tiếng cười khẽ xẹt qua cổ họng, khiến cánh tay của Vương Nhất Bác hơi tê dại.  

Cả hai nhanh chóng lại hôn nhau, Tiêu Chiến tách hai chân của Vương Nhất Bác ra, dùng đủ kiên nhẫn để mở rộng con đường chưa từng có ai đặt chân vào, cảm giác kỳ lạ, khó chịu dần dần biến thành cảm giác tê dại, từ xương cùng cao lên đến đỉnh đầu, những tiếng rên rỉ khó chịu dần dần trở thành tiếng rên rỉ không thể chịu nổi, người bên dưới mang bộ mặt thuần khiết, mỗi lần hô hấp đều kéo theo dục vọng của Tiêu Chiến, cuối cùng, hắn không còn kiềm chế, giữ lại thân thể đang nhức nhối, lấp đầy khoảng trống của thiếu niên.  

Vương Nhất Bác vòng chân lên eo rắn chắc của Tiêu Chiến, hai chân trắng nõn lắc lư theo động tác của nam nhân, đã qua đau đớn như bị xé rách ban đầu, Vương Nhất Bác dần dần thích nghi được với việc này, thiếu niên mới mẻ trong việc này chứng tỏ có thiên phú, từng tiếng gọi nhẹ nhàng như mèo kêu, khiến cho nam nhân trên người như muốn phát điên, như muốn chiếm hữu cậu cả đêm trên giường.  

“Ha ah.... hoàng thúc...... ưm......”  

Thiếu niên vô thức gọi tên Tiêu Chiến, cảm xúc dồn nén dâng cao, khiến lý trí của Vương Nhất Bác sụp đổ, rơi vào vực sâu của ham muốn.  

Vật to lớn trong cơ thể ra vào, thành ruột mềm mại bị kích thích đến mức nhạy cảm, mỗi lần Tiêu Chiến động một cái đều đổi lấy sự run rẩy và tiếng rên rỉ của Vương Nhất Bác, cơ thể trắng nõn giờ đây bao phủ lớp hồng phấn của dục vọng, cả gian phòng tràn ngập hơi nóng, quấn lấy hai thân thể đang quấn quýt.  

......  

Âm thở dồn dập của nam nhân, tiếng rên rỉ đáng yêu của thiếu niên khiến những cung nhân đứng bên ngoài đỏ bừng mặt, còn đám thái giám chẳng còn gì để mất, vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Còn về những chuyện xảy ra trong đêm nay, mọi người không cảm thấy bất ngờ, mà ngược lại có một cảm giác “quả nhiên như vậy”, vốn dĩ đã ở bên cạnh cả hai người phục vụ lâu nay, nhiều chuyện đã nhìn thấy từ lâu.  

Hôm qua diễn ra đến giữa đêm mới ngưng lại, rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, cuối cùng Vương Nhất Bác có thể nói là đã ngủ thiếp đi, chứ không phải là kiệt sức mà ngã xuống. Tiêu Chiến một đêm không ngủ, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy, ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn người vẫn còn đang ngủ, Vương Nhất Bác yên tĩnh và ngoan ngoãn co mình trong lòng hắn, trên cơ thể không một mảnh vải che phủ đầy dấu vết dục vọng, Tiêu Chiến chỉ mặc một bộ lý y, áo khoác hững hờ, cơ ngực chắc chắn cũng in đầy dấu vết mập mờ.  

Mái tóc dài của thiếu niên xõa trên giường, có vài sợi dính vào mặt cậu, bị Tiêu Chiến đưa tay vuốt đi, đầu tóc nhẹ nhàng quét qua xương vai, cảm giác ngứa ngứa như có như không khiến người đang ngủ say phát ra một tiếng rên, như thể bị quấy rầy, nhắm mắt lại hướng về phía Tiêu Chiến. Nam nhân có mái tóc đen xõa, ánh mắt dịu dàng.  

Những chuyện xảy ra đêm qua quả thực là kết quả của sự bốc đồng, nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Tình cảm khó mà giải thoát được, đối với tiểu hoàng đế, Tiêu Chiến cũng không thể đưa ra một câu trả lời chính xác về cảm xúc của mình, nhưng hắn biết rõ mình không thể chịu đựng được việc người khác có ham muốn đối với Vương Nhất Bác, càng không cho phép bất kỳ ai dính vào nửa phần. Tiêu Chiến nghĩ, nếu đây là cái gọi là tình yêu, vậy thì hắn sẽ chấp nhận.  

Tiêu Chiến tỉnh bao lâu, nhìn chằm chằm vào người kia bấy lâu, mãi cho đến khi người còn đang ngủ say ung dung tỉnh lại, cái đầu lắc lư trong lòng Tiêu Chiến, mới miễn cưỡng mở ra đôi mắt ngái ngủ, ánh mắt mơ màng.  

“Tỉnh rồi?” Diện mạo ngây thơ của tiểu hoàng đế chạm vào trái tim mềm yếu của Tiêu Chiến, hắn mỉm cười, vuốt ve gương mặt ấm áp của người.  

Giọng nói của Tiêu Chiến lập tức khiến Vương Nhất Bác tỉnh táo, biểu cảm của cậu trong một khoảnh khắc ngây ra, hồi ức điên cuồng của đêm qua tức thì ùa về, Vương Nhất Bác gần như cứng đờ, cậu cố gắng dũng cảm nhìn về phía Tiêu Chiến, khóe môi người đối diện vẫn còn nở nụ cười dịu dàng, không giống với những gì cậu tưởng tượng lạnh lùng và chán ghét, Vương Nhất Bác khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác căng thẳng run rẩy —  

“Hoàng thúc, ngươi sẽ chán ghét ta sao?”  

Câu thăm dò đầy cẩn thận này khiến trái tim Tiêu Chiến thật sự đau đớn, hắn cúi xuống ôm chặt người, khẽ nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh.”  

Gương mặt nghiêng của Vương Nhất Bác áp vào ngực vững chắc của Tiêu Chiến, cậu ngẩn người, không có chút gì mang tâm tư tình cảm, vài chữ đơn giản đã tiếp nhận mọi lo lắng của cậu, Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến, tham lam ngửi lấy hơi thở của đối phương, “Ta cứ nghĩ hoàng thúc sẽ hối hận... ta cứ nghĩ ngươi sẽ không cần ta......”  

Tiêu Chiến vuốt ve phía sau đầu cậu, tiếp tục nói những lời khiến cậu yên tâm, “Hoàng thúc chưa bao giờ hối hận, chỉ là Nhất Bác, bất kể tương lai như thế nào, ngươi cũng không có cơ hội hối hận.”  

Từ khoảnh khắc hoàn toàn sở hữu đối phương, trên người Vương Nhất Bác đã khắc sâu dấu ấn thuộc về Tiêu Chiến, không thể nào xóa sạch, không thể nào biến mất.  

Vương Nhất Bác gật đầu mạnh, ánh mắt tràn đầy yêu thương dường như muốn tuôn trào, “Không hối hận, ta muốn cả đời quấn quýt với hoàng thúc!”  

Trong khi bày tỏ tâm tư, Vương Nhất Bác tự nhiên không quên nguyên nhân mọi chuyện đêm qua, người tự xưng là cung nữ được hoàng thúc phái tới, Thanh Đường. Giờ đây tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút cũng biết chuyện này không thể là ý của hoàng thúc, nếu không làm sao giải thích chuyện cậu và hoàng thúc triền miên suốt đêm được, nhưng cậu vẫn muốn nghe chính miệng hoàng thúc nói.  

Vừa nhắc đến chuyện này, Vương Nhất Bác liền thấy sắc mặt Tiêu Chiến ngay lập tức trầm xuống, “Chuyện này tuyệt đối không phải do ta chỉ thị, từ sau khi sự việc ám sát xảy ra, triều đình liên tục có người đề nghị tuyển phi, ta biết ngươi không muốn, nên đành phải từ chối cả. Chỉ là gần đây sự việc ám sát có chút manh mối, ta có chút sơ xuất với âm mưu của những người trên triều, không ngờ đã có người đưa tay vào hậu cung.”  

Những người đó với những ý đồ gì, Tiêu Chiến không phải không biết, nhìn thấy hoàng đế thiếu hậu vị, từng người từng người đều muốn nhét con gái của mình vào, nếu thành công ngồi vào vị trí hoàng hậu, cả gia tộc đều được lợi, không may là Tiêu Chiến chưa từng nhượng bộ về việc chọn phi, cuối cùng họ lùi lại, trước tiên lợi dụng cung nữ, chỉ là người đứng sau việc này lại cho mình thông minh, không ngờ đi một bước cờ này, lại khiến chính mình hối hận suốt đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro