Chương 40

“Đủ rồi, các ngươi đừng tranh cãi nữa, trẫm đã biết những suy tính của các ngươi, trẫm sẽ suy nghĩ thêm, các ngươi trở về trước đi.”

Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương, cảm thấy khá đau đầu.

Hôm nay tảo triều, Vương Nhất Bác đã đề cập đến vấn đề thuế má, muốn nghe ý kiến của các quan viên, không ngờ lại có sự khác biệt lớn như vậy, một bên chủ trương tiếp tục miễn thuế một năm, bên kia lại phản đối, cả hai bên tranh cãi không ngớt, trong đó hai người còn cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng. Một canh giờ trôi qua, chẳng ai thuyết phục được người nào, đành phải bất đắc dĩ, Vương Nhất Bác chỉ có thể triệu hai người vào Cần Chính điện, kết quả lại có một màn tranh cãi kịch liệt, khi không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng Vương Nhất Bác đã phải cắt ngang cuộc tranh luận của họ.

“Bệ hạ, triều đình đã miễn thuế liên tục ba năm, trong những năm gần đây, các khoản cấp phát cho các địa phương cũng tăng theo từng năm, nếu cứ tiếp tục như vậy, khó đảm bảo quốc khố sẽ không bị thiếu hụt, bệ hạ vẫn nên suy nghĩ dài lâu!” 

“Ngươi không cần nói lời đe doạ, Đại Thần quốc của chúng ta đang hưng thịnh, quốc khố làm sao có chuyện thiếu hụt? Năm nay thiên tai nhiều, dân chúng lâm vào cảnh khốn khó, nếu không miễn thuế, ngươi bảo họ phải làm sao?”

Hai người nói tới nói lui lại chuẩn bị cãi nhau, Vương Nhất Bác giơ tay lên, “Trẫm đã nói qua chuyện này sẽ bàn lại sau, lui xuống đi.”

Chưa có kết quả, hai người đương nhiên không phục, nhưng mệnh vua khó trái, họ chỉ có thể cúi đầu hành lễ rồi đi ra, “Bệ hạ, Vương gia, chúng thần cáo lui.”

Vương Nhất Bác nhìn hai người rời đi, lắc đầu, ngẩng lên nhìn về phía người đang tựa vào đệm ngồi thoải mái đọc sách, ánh mắt tràn ngập sự bất mãn. Cậu tiến về phía người đó, “Hoàng thúc!”

Hai người vừa ra tới cửa nghe thấy tiếng gọi “Hoàng thúc” có chút trách móc, phản xạ tự nhiên quay lại nhìn. Chỉ thấy thiếu niên mặc long bào bước nhanh về phía nam nhân, ngay giây tiếp theo, đã bị nam nhân ôm ngang eo kéo vào lòng. Nam nhân mỉm cười, không biết đã nói gì bên tai thiếu niên, lập tức bị thiếu niên cắn một cái vào cằm, nam nhân không nổi giận mà cúi đầu hôn hôn lên môi thiếu niên.

Hai người hoảng hốt trước cảnh tượng này, ra khỏi cửa suýt bị ngã, người đứng ở cửa, Lý Đức An thấy vậy liền đưa tay đỡ một cái, cười nói: “Hai vị đại nhân cẩn thận một chút.” Nói xong, liền không một gợn sóng đóng cửa điện.

“Đa tạ công công…” Hai người nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương thấy sự không thể tin nổi, không dám lưu lại lâu, cùng nhau bước nhanh rời đi.

Hoàng thượng và Nhiếp chính vương sao có thể có mối quan hệ như vậy chứ!

Âm thanh bên ngoài tự nhiên không thoát khỏi tai Tiêu Chiến, hắn ôm Vương Nhất Bác, liếc mắt về phía cửa điện rồi lại thu hồi ánh nhìn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của tiểu hoàng đế.

“Hoàng thúc bây giờ càng ngày càng thích lười nhác, cũng không nghĩ đến việc giúp ta gánh vác.” Vương Nhất Bác phàn nàn, ngồi trong lòng Tiêu Chiến đung đưa hai chân.

Tiêu Chiến cười: “Bệ hạ một mình không phải cũng xử lý ổn thỏa sao, còn cần bản vương ra mặt làm gì?”

“Hoàng thúc chỉ biết cho ta mang mũ cao,” Vương Nhất Bác bĩu môi, “Trong dân gian có câu, vợ chồng chính là một thể.”

“A—vợ chồng…” Tiêu Chiến cười mà lộ vẻ nghiền ngẫm, lặp lại hai chữ này.

Vương Nhất Bác ban đầu không cảm thấy gì, nhưng nhìn biểu cảm đầy ẩn ý của Tiêu Chiến, cộng thêm việc hắn cố tình nhắc lại, tai của cậu lập tức đỏ bừng, muốn bao che mà nói: “Trẫm là phu!”

Tiêu Chiến cười đến run rẩy, thấy tiểu hoàng đế đang nhìn mình với ánh mắt đau khổ, liền kiềm chế tiếng cười mà nói: “Đúng đúng đúng, bệ hạ là phu, thần là ‘thê’ của bệ hạ, như vậy có hài lòng không?”

Nghe hắn nói vậy, Vương Nhất Bác càng thêm nóng mặt, cậu biết mình chỉ là tranh luận một chút thôi, đến khi lên giường, còn không phải để mặc cho Tiêu Chiến tùy ý giày vò cậu, cậu muốn vung vẩy “chức phu” cũng cần có cơ hội mới được.

Còn nói về Tật Xung, cho dù hắn không ưa gì Hàn Vọng Phi đi nữa cũng không ngăn cản được muội muội của hắn có tình cảm sâu đậm với người kia, hơn nữa qua mấy tháng quan sát, Tật Xung cũng không thể không thừa nhận, mặc dù tính cách của người này không được ưa thích, nhưng đối với Vô Sương lại chân thành, về chuyện hôn nhân của hai người, Tật Xung cuối cùng cũng đã gật đầu đồng ý.

Tại triều đường, Vương Nhất Bác công khai ban hôn cho Hàn Vọng Phi và Vô Sương, đây vốn là một chuyện vui, không ngờ lại bị người khác phá hỏng bầu không khí.

“Lập hậu” hai chữ đã lâu không xuất hiện trong tai Vương Nhất Bác, nhưng hôm nay, mấy vị đại thần liên danh tấu lên triều đình yêu cầu Vương Nhất Bác lập hậu, còn thẳng thắn nói đây là vì giang sơn xã tắc, hy vọng bệ hạ có thể vì đại cục mà suy nghĩ. Sau khi họ trình bày xong, triều đình ngay lập tức rơi vào một mảnh tĩnh lặng, các đại thần nhìn về phía ngai vàng của hoàng đế, thấy sắc mặt của bệ hạ ngày càng khó coi, bắt đầu do dự liệu có nên tiếp tục ủng hộ.

Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn tĩnh lặng quét qua đám người phía dưới, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên tay vịn ghế ngồi, vô tình nhếch môi.

Vương Nhất Bác nhìn mấy người quỳ phía dưới, nhận ra trong số họ có hai người chính là hôm trước đã tranh cãi không nghỉ tại Cần Chính điện.

Mọi người vốn nghĩ hoàng đế sẽ nổi giận, huống hồ bên cạnh còn ngồi một Nhiếp chính vương, ai nấy đều không dám cất tiếng, không khí như bị đông cứng lại.

Một lúc lâu, một tiếng cười nhẹ phá vỡ sự căng thẳng của triều đình, mọi người ngẩng đầu lên, phát hiện tiếng cười đến từ hoàng đế.

“Như vậy nếu các ngươi cấp bách muốn lập hậu, thì ta cũng không thể phụ lòng tấm lòng trung quân ái quốc của vài vị.”

Khi Vương Nhất Bác vừa dứt lời, các đại thần như thấy được hy vọng, kích động không ngớt, “Bệ hạ thánh minh!”

Nhưng Tật Xung lại không nghĩ như vậy, hắn biết những người này ắt hẳn sẽ thất vọng, nên chỉ lặng lẽ đứng bên xem trò hay, còn Bách Lý Diên mang tâm trạng phức tạp đứng ở vị trí, không lên tiếng ủng hộ.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bên cạnh, nam nhân cười dịu dàng, rõ ràng đã biết cậu muốn làm gì.

“Được, vậy hôm nay trẫm sẽ hạ chỉ, phong Nhiếp chính vương Tiêu Chiến làm Hoàng hậu của Đại Thần chúng ta!”

Lời của Vương Nhất Bác như sét đánh ngang trời, khiến cho các quan viên choáng váng, Tật Xung nhìn phản ứng của mọi người không nhịn nổi mà bật cười, Bách Lý Diên lắc đầu đầy đau khổ, như thể phải chấp nhận hiện thực, ngay cả Hàn Vọng Phi, người mà Tất Xung cho là thâm trầm cũng ngớ người, có thể thấy được lời của Vương Nhất Bác thật sự khiến người ta sững sờ.

Người đầu tiên phản ứng lại là một vị đại thần kêu lên: “Bệ hạ, không thể được!”

“Có gì mà không thể?” 

“Bệ hạ và Vương gia đều là nam nhân, sao có thể làm vợ chồng, nam nhân kết hợp vốn dĩ không phải chính thống, bệ hạ là chủ của Đại Thần ta, sao có thể lập nam nhân làm hậu, chẳng phải là trái với quy tắc sao!”

Vương Nhất Bác cười lạnh, “Trẫm là thiên tử, lời nói không thể đùa, hiện nay thánh chỉ đã hạ, các ngươi muốn để trẫm trở thành một kẻ nói không thành có sao? Nếu trẫm nói từ nay về sau, ta chỉ có một hoàng hậu, không cần thêm phi tần khác, các vị sẽ làm gì?”

“Điều này…” Mọi người trong lòng hoảng hốt, nghĩ rằng bệ hạ chắc hẳn đã phát điên, chuyện này không hề đơn giản, có người dũng cảm mở miệng góp ý: “Bệ hạ, người không thể để Đại Thần không có người kế tục!”

Vương Nhất Bác dần dần không còn kiên nhẫn, ánh mắt u ám nhìn những người phía dưới, đang định lên tiếng, nhưng thấy Tiêu Chiến chậm rãi đứng dậy, đứng ở bậc thang nhìn xuống mọi người, “Bản vương nếu đã có thể để Đại Thần đi đến hôm nay, thì tự nhiên cũng có thể giữ vững giang sơn này, còn về việc có người kế tục hay không, các vị hoàn toàn có thể yên tâm, bản vương sẽ không để nhà họ Vương tuyệt tự.”

Cho đến khi bãi triều, mọi người vẫn chưa hiểu Tiêu Chiến rốt cuộc có ý gì, không lẽ hai nam nhân còn có thể sinh được đứa trẻ sao?

Không chỉ bọn họ, ngay cả Vương Nhất Bác cũng có chút không hiểu, về đến cung, cậu nắm lấy tay áo của Tiêu Chiến, “Hoàng thúc, vừa rồi ngươi nói ‘không để nhà họ Vương tuyệt tự’ có ý nghĩa gì? Không phải…”

Vương Nhất Bác không biết đã nghĩ đến điều gì, bỗng chốc trừng lớn đôi mắt, sau đó ánh mắt chuyển về phía bụng của Tiêu Chiến, “Hoàng thúc, ngươi sẽ không…”

Tiêu Chiến nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, bật cười, véo mũi tiểu hoàng đế, cười mắng: “Ngươi nghĩ lung tung gì vậy! Đồ của ta đều đã cho bệ hạ, nếu có thai cũng phải là bệ hạ mang thai.”

Vương Nhất Bác rõ ràng không còn là đứa trẻ không hiểu gì nữa, lập tức hiểu được cái gọi là “đồ” mà Tiêu Chiến nói là gì, cậu đỏ mặt, phun một câu: “Ai xin ngươi chứ!”

Lần nào cũng vậy, Tiêu Chiến đều tự mình làm xong, cho cậu uống đầy một bụng mới chịu buông tha.

“Được rồi, không đùa ngươi nữa,” Tiêu Chiến cười kéo người đang xấu hổ tức giận trở lại, “Hoàng thúc dẫn ngươi đi gặp một người.”

Khi nhìn thấy Lan bà bà ôm một đứa trẻ đi đến trước mặt, Vương Nhất Bác ngây người. Đứa trẻ trông chỉ khoảng ba bốn tuổi, nhỏ xíu nằm gọn trong ngực của ma ma, khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm trước mắt có chút sợ hãi, ánh mắt ngập nước. Điều khiến Vương Nhất Bác ngạc nhiên là đứa trẻ này có nét giống cậu.

“Đứa trẻ này…” Vương Nhất Bác mở miệng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt của cậu mà muốn cười, không khách khí gõ nhẹ lên đầu tiểu hoàng đế, “Bản vương không thể sinh ra, đây là cháu trai của ngươi.”

“A…” Vương Nhất Bác đầu tiên là ngượng ngùng chớp chớp mắt, sau đó cảm thấy rất ngạc nhiên, “Cháu trai? Ý của Hoàng thúc đây là con của ca ca ta? Nhưng họ không phải không có…”

Tiêu Chiến vuốt ve khuôn mặt của đứa trẻ, tay cảm thấy mềm mại, thấy đứa trẻ vẫn sợ hãi, liền vẩy tay, “Ma ma dẫn đi trước đã.”

Hắn kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống giường, giải thích kỹ càng—

“Ca ca mà ngươi nói là Vương Nhất Hiên, cực kỳ giống tiên đế, là một kẻ buông thả, là một phế vật, khi còn là hoàng tử, bên cạnh chỉ cần là những cung nữ có chút nhan sắc đều bị hắn nhúng chàm, sau đó chỉ một bát thuốc tránh thai để giải quyết, vì dù sao hoàng tôn cũng không thể từ bụng cung nữ mà chui ra, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng có sai lầm, đứa trẻ mà ngươi vừa nhìn thấy, mẹ nó chính là cung nữ bị Vương Nhất Hiên cưỡng hiếp, thuốc tránh thai đối với nàng không có tác dụng, khi phát hiện mình mang thai, nàng biết nếu để Vương Nhất Hiên biết được chắc chắn sẽ chỉ còn đường chết, nên cố tình làm sai, bị đuổi xuống lãnh cung làm việc, có lẽ là không nỡ bỏ đứa trẻ này, nên đã âm thầm sinh ra trong lãnh cung, sau đó được những người khác giúp đỡ nuôi nấng đến lớn như vậy.”

“Chỉ có thể nói nàng giấu quá kỹ, năm đó cung biến, bản vương không phát hiện ra trong thâm cung còn có một đứa trẻ, nếu không phải thời gian gần đây, cung nữ đó vì một cơn phong hàn mà chết, đứa trẻ lại chạy ra khóc lóc tìm mẹ, bị quân lính tuần tra phát hiện, có lẽ hôm nay cũng không biết được sự tồn tại của nó.”

Vương Nhất Bác nghe xong, vừa mắng Vương Nhất Hiên hành động phóng đãng, vừa thấy thương xót cho đứa trẻ, cậu không tự chủ nghĩ đến mình, so với số phận của đứa trẻ ấy thật sự rất giống nhau.

Cậu trông có chút buồn bã, lặng lẽ dựa vào ngực Tiêu Chiến.

“Đứa trẻ có tên không?” Tiêu Chiến ôm cậu, ngửi mùi hương từ người cậu, đáp: “Tên thật vẫn chưa có, chỉ nghe nói tên thân mật là ‘A Mãn’, liệu Nhất Bác có muốn đặt tên cho nó không?” 

Thiên sơn linh du, ánh nắng dục diệu.

“Gọi là Vương Thiên Dục.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro