Chương 10: Ta sẽ còn trở lại

Lạc Băng Hà từ từ mở mắt, cả người đau nhức không thôi. Hắn nhớ lại những điều hôm qua. Tim hắn, tự nhiên lại lên cơn đau như vậy. Trúng độc sao, không phải, vậy, hắn là làm sao. Không suy nghĩ nhiều, khẽ cựa mình, ngồi dậy.

Lạc Băng Hà giờ nằm trên giường, hắn, có chút không quen. Hồi xưa khi ở Thanh Tĩnh Phong, Lạc Băng Hà bị đánh đến bất tỉnh, cũng chỉ tự mình nằm đó, tự mình ngồi dậy. Khi hắn trở thành Ma Tôn, cũng chưa từng trải qua cảm giác bị đau đến bất tỉnh là như thế nào.

Đảo mắt, nhìn quanh phòng, trên thư án gần đó. Giang Trừng chống tay ngủ, vẻ mặt an tĩnh đến kì lạ. Không còn vẻ cau có ngày thường, thay vào đó là nhu hoà. Lạc Băng Hà nhìn y, rồi lại nhìn mình. Chăm sóc hắn sao, thật bất ngờ. Đối tốt với hắn như vậy, là mong sau này hắn sẽ không hành hạ y sao. Nhưng không đâu, dù y có làm gì, hắn, cũng sẽ biến y thành một món đồ chơi chính hiệu. Sẽ không có chút khoang nhượng. Sẽ không.

Giang Trừng rũ mi mắt, nhìn Lạc Băng Hà ngồi trên giường. Ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người y. Giang Trừng nhớ đến những lời hôm qua Lam Hi Thần nói, cơn lo lại trào lên. Nhưng chỉ trong chốc lát, liền lấy lại tâm trạng bình thường, bưng bát canh sườn trên bàn đến chỗ Lạc Băng Hà, y nói:

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi thì ăn chút gì đó đi. Ngươi hôm qua tự nhiên lăn ra, làm ta lo chết."

Lạc Băng Hà nheo mắt, nhìn bàn tay đang bưng bát canh, rồi lại nhìn y, hỏi ngược lại:

"Lo....cho ta ư"

Nực cười, Lạc Băng Hà hắn lại được người khác lo cho sao. Giang Vãn Ngâm y vẫn lên tự lo cho chính mình còn hơn. Y, sẽ không thể có cái dáng vẻ này lâu nữa đâu. Nhanh thôi, hắn sẽ đạp đổ tất cả. Danh dự, tự tôn, lẫn dương quang chói lọi của y, từng thứ một, tất cả sẽ biến mất.

"Ngươi là đệ tử Giang Gia, ta đương nhiên sẽ lo"-Giang Trừng đáp lại.

Lạc Băng Hà thoáng chốc cứng người. Chỉ cần là đệ tử Giang Gia, y đều sẽ lo sao. Thật khác. Nơi này, thật khác so với chỗ hắn từng ở đi. Nó thật tốt, tốt hơn rất nhiều. Nhưng chính vì vậy, hắn càng muốn hủy đi nó. Những thứ tốt như vậy, không nên tồn tại.

Đều là danh môn chánh phái, đều là người đứng đầu một môn phái, một thế gia lớn, đều là sư huynh đệ đồng môn. Vậy tại sao, một nơi đẹp đẽ bên ngoài, thối nát bên trong, sư tôn rác rưởi, ngụy quân tử, sư huynh đệ toàn lũ thấp kém, đều muốn chèn ép hắn, đẩy hắn đến chỗ chết. Một nơi lại bình thường giản dị, nhưng đẹp từ trong ra, một tông chủ ác miệng, nhưng luôn quan tâm đến đệ tử, khẩu thị tâm phi, sư huynh đệ dù cãi vã đánh nhau, nhưng vẫn rất đoàn kết, bảo vệ nhau.

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao giống nhau mà lại khác đến vậy, hắn hận. Lạc Băng Hà hận tất cả những thứ này. Vì vậy, tông chủ của hắn. Người vẫn nên chuẩn bị quỳ dưới chân hắn đi.

Giang Trừng nhìn biểu hiện của hắn, ban đầu là ngạc nhiên, sau lại rơi vào trầm tĩnh, thật không hiểu nổi. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên:

"Cữu, người tỉnh chưa, Lam Tông Chủ bảo ta đến gọi người."

"Được, ta sẽ ra ngay"- Giang Trừng đáp lại tiếng gọi. Chỉnh trang lại y phục liền bước ra. Quay đầu lại nói với Lạc Băng Hà:

"Ngươi ăn đi, nếu cảm thấy đi được thì hãy đi, không thì nghỉ ngơi."

Lạc Băng Hà khẽ gật đầu, nhìn Giang Trừng dần khuất bóng ngoài cửa. Khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên. Nhìn vào bát canh sườn y đưa cho, đưa lên miệng, húp một hơi dài. Ngon thật đấy, là y nấu sao?

Được một lúc, Lạc Băng Hà liền thay y phục. Toan đi bỗng như nhận ra điều gì. Trên mép giường, một chiếc chuông bạc tinh xảo nằm gọn trên đó. Hắn bước lại, lấy lên liền đeo vào bên hông. Y đã từng nói, là đệ tử Giang Gia nhất định phải có một cái. Bước xuống đại sảnh, tam đại gia tộc đã đủ người, dường như thiếu mỗi Lạc Băng Hà.

Lam Hi Thần là người đầu tiên đưa mắt nhìn hắn, sau lại nhìn Giang Trừng. Y quay đến phía hắn. Nói:

"Được rồi, nếu đã khỏe, vậy đi thôi."

Bọn họ lại bắt đầu chia nhóm, như hôm qua, Lạc Băng Hà cùng Giang Trừng một nhóm, bắt đầu điều tra. Cả đoạn đường hai người không ai nói với ai một câu, chỉ lẳng lặng đi quan sát cùng điều tra.

Ma khí ở đây rất nặng, nhưng không phải ai cũng có thể nhận ra. Hắn cảm nhận được cũng nhờ đã tu ma nhiều năm, lại còn là Ma Tôn. Hắn cũng đã đi đến một kết luận. Nơi này, rất lâu về trước, chính là nơi mà Vực Thẳm Vô Gian đã mở ra.

Giang Trừng từ nãy chỉ quan sát nhất cử nhất động của Lạc Băng Hà. Tử mâu động liên tục, không ngừng nhớ lại những gì Lam Hi Thần nói tối qua.

"- "Lời ta sắp nói, mong Giang Tông Chủ hãy nghe kĩ."

"Được."

"Đệ tử Lạc Băng Hà kia của Giang Gia. Ta e, hắn không phải người của thời đại này. Phản ứng vừa rồi của hắn, cũng chính là phản ứng tự vệ của thần hồn hắn. Vì không đúng với thời đại này, thần hồn đang dần tan rã. Nếu không trở lại được thời đại của mình, vị đệ tử Lạc Băng Hà kia, sớm muộn gì cũng sẽ chết, hơn nữa thần hồn bị tổn thương, không còn trên thế gian, sẽ không bước vào được luân hồi."

"Nếu lời Lam Tông Chủ nói là đúng, vậy làm cách nào để biết chính xác thời đại mà hắn đang sống. Hơn nữa, Lạc Băng Hà nếu thật sự không phải người của thời đại này, tại sao hắn không nói ra."

"Về việc này Giang Tông Chủ có thể không biết. Vị đệ tử kia của ngài, ta sợ, chính là Ma Tôn Lạc Băng Hà của ngày xưa."

"Ma Tôn?"

"Giang Tông Chủ, trong sách cổ Lam Gia từng ghi lại viễn cảnh của thời xưa, cách đây hàng vạn năm. Từng có một Ma Tôn làm điên đảo trời đất, hợp nhất hai giới lại với nhau. Nếu đệ tử kia thật sự là Ma Tôn bị trôi lạc đến đây, ngài, có thể hiểu vì sao hắn lại không nói chứ.... "

Đúng, nếu Lạc Băng Hà là Ma Tôn, thì chuyện hắn không nói ra có thể hiểu. Hắn, muốn một lần nữa thôn tín tu chân giới, mà đầu tiên, chính là Vân Mộng Giang Thị. Vậy, lời mà con Bạch Thoại tiên nhân kia nói, cũng đang ám chỉ điều này.

Ngươi sẽ làm thế nào đây, Lạc Băng Hà. Nếu ngươi là Ma Tôn, ngươi sẽ hủy đi Giang Gia sao.

Giang Trừng sau khi nghe Lam Hi Thần nói, trong đầu vốn đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Và..... Y cũng đã có lựa chọn cho riêng mình. Tốt cho cả đôi bên.

Mải suy nghĩ, một tiếng hét chói tai vang lên, pháo hiệu của Giang Gia cùng Lam Gia đồng loạt bắn lên. Có chuyện rồi.

Giang Trừng nhìn thấy thế liền ngay lập tức đến vị trí bắt pháo. Lạc Băng Hà cũng đi theo.

Một đàn ma thú cấp cao không ngừng lao vào tấn công môn sinh ba nhà. Điều ngạc nhiên hơn, ma thú này, đều là giống loài đã tuyệt chủng hơn ngàn năm trước. Vậy tại sao, chúng lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại là cả một đàn, số lượng lên đến hàng trăm con. Lam Hi Thần cùng Kim Lăng đang cố gắng dựng lên một lớp kết giới, bao bọc lấy môn sinh ba nhà.

Giang Trừng liền ngự kiếm cứu những người bị chúng tấn công. Đàn Xích Diện Cự Ma lại càng hung hăng, cố gắng phá tan lớp kết giới. Chúng điên cuồng dẫm nát mọi thứ cản trở chúng.

Hiện tại muốn đánh cũng không được, muốn lui cũng không xong, tình thế chật vật vô cùng. Lạc Băng Hà đứng một bên, nhìn bọn họ chống đỡ. Xích Diện Cự Ma ở đây, đồng nghĩa với một việc, cánh cổng kia sắp mở rồi.

Tam đại gia tộc bên này đều đã dựng lên kết giới chắc chắn, hiện tại cần phải gọi tiếp viện từ bên ngoài. Đàn Xích Diện Cự Ma này vốn rất khó đối phó. Theo lời kể của Lam Hi Thần. Hơi thở của nó nóng đến nỗi có thể hấp chín con người bình thường, răng đều có độc. Là yêu vật rất khó đối phó, loài này đã tuyệt chủng từ hàng ngàn năm trước rồi mới phải. Giờ tự nhiên xuất hiện ở đây, lại còn nguên một bầy. Xem ra đích thực là liên quan đến dị tượng kia. Kết giới bọn họ dựng ra cũng chỉ chống đỡ thêm được vài canh giờ, hiện tại mà xông ra đánh, với Lam Hi Thần cùng Giang Trừng thì không sao. Nhưng Kim Lăng cùng môn sinh ba nhà rất có thể sẽ bị ảnh hưởng, vẫn lên cố gắng phòng ngự.

Vốn tình hình là thế, nhưng chỉ qua một lúc, một tiếng gầm cực lớn vang lên. Mang theo thanh âm chói tai đến khó chịu. Tốc độ không ngừng lao nhanh về phía này. Lần này đến Lạc Băng Hà cũng phải trố mắt nhìn. Yêu vật vừa lao đến, trông thì giống tê giác, nhưng trên đỉnh đầu lại có một chiếc sừng lớn, cong cong như trăng lưỡi liềm. Nó gầm lên một tiếng, trong khaong miệng đỏ lòm lại xuất hiện một con mãng xà phóng ra kêu lên những âm thanh khè khè đến chối tai. Lạc Băng Hà làm sao lại không biết đến yêu vật này.

Đây đích thị là Hắc Nguyệt Mãng Tê.

Trong Tiên Minh Đại Hội năm đó cũng chính nhờ nó mà hắn giải phóng ra phong ấn, che đậy dòng máu ma tộc trong mình. Lúc nên làm Ma Tôn rồi, con vật này cũng được hắn xem như thú nuôi, thỉnh thoảng lại ném cho nó mất kẻ chống đối hắn mà giày xé. Giờ lại xuất hiện ở đây.

Kết giới mà ba gia tộc vừa dựng ra liền một phát vỡ tan theo tiếng gầm vừa rồi. Mọi người không ngừng tản ra, ngự kiếm trên cao, nhìn xuống tình hình bên dưới. Một môn sinh Lam Gia nói:

"Không phải bảo chỉ có dị tượng sao. Tại sao giờ liền xuất hiện cả yêu thú thượng cổ vậy."

"Tất cả không được lơ là, hiện tại đành cố gắng chống đỡ, không được để chúng tràn vào nơi ở dân chúng."

Giang Trừng ra hiệu cho các môn sinh lập lại kết giới, ngăn cho yêu thú không tràn ra. Chính mình cùng Lam Hi Thần và Kim Lăng đứng ra chặn đánh yêu vật. Hắc Nguyệt Mãng Tê là yêu thú cổ, lại còn thuộc vào cấp cao. Ba tông chủ tông môn lớn đánh với nó còn có chút bất lợi. Lạc Băng Hà cũng vào giúp, hắn hiện tại cũng không còn cách nào. Giờ phải ổn định tình hình lại mới có thể tìm ra cánh cổng kia.

Không đợi Lạc Băng Hà chờ lâu, mặt đất cùng không khí đột nhiên chấn động dữ dội. Cả bầu trời trong xanh thoáng chốc đã tràn ngập tà khí, lượn lờ trên đầu bọn họ. Mặt đất yên lành lại tự nhiên nứt một đường dài, dần tách ra. Ma khí ngày càng nồng nặc, Xích Diện Cự Ma cùng Hắc Nguyệt Mãng Tê càng điên cuồng tấn công, chẳng mấy chốc đã đẩy bọn họ đến đường cùng.

Lúc này Giang Trừng mới nhận ra, Lạc Băng Hà lại đi thong thả về phía cửa vực vừa tạo. Ma khí tứ phía đều tập trung về phía hắn, thanh kiếm luôn ở bên người Lạc Băng Hà nay lại bị hắn ném qua một bên. Tử y phất phới trong gió lại thoáng qua màu hắc y. Giang Trừng không nghĩ nhiều, liền ngự kiếm ngay về chỗ hắn. Xích Diện Cự Ma như phát giác mà tấn công về phía Giang Trừng. Y một tay Tử Điện quật không ngừng về phía chúng. Chẳng mấy chốc đã nhìn được bóng của Lạc Băng Hà

Hắn đứng trước mép vực, mái tóc được buộc lên giờ lại buông thả theo gió. Tử y giờ chuyển hoàn toàn sang hắc y. Ma khí không ngừng lượn lờ quanh hắn. Khung cảnh quỷ dị đến kì lạ. Dường như phát giác được có người cạnh đó, Lạc Băng Hà quay lại. Trên trán giờ đã được điểm thêm hoa văn kì dị đỏ tươi, tô điểm cho gương mặt của hắn. Mép vực vừa mở ra liên tục tạo lên những âm thanh chối tai. Mà Giang Trừng, vẫn như vậy, hướng hắn nói:

"Ngươi, nên quay về rồi."

Lạc Băng Hà hơi nhíu mày, cảm giác có chút mất mát.

" Người....đây là đang đuổi ta sao. Tông chủ."

Giang Trừng nhìn hắn, giọng nói vẫn bình ổn như vậy. Ngoài kia, Lam Hi Thần vẫn dẫn dắt môn sinh ba nhà chiến đấu, khung cảnh hỗn độn, chẳng phân biệt được gì.

"Ngươi, không nên ở đây."

Lạc Băng Hà, đáng lẽ không phải ở đây. Những tiếng thét ngày càng lớn. Âm thanh càng lúc càng hỗn độn. Lạc Băng Hà đứng một bên, vẫn nhìn Giang Trừng. Hắn, lại có một ý nghĩ khác, hắn, lại có thể muốn y nói một câu giữ mình ở lại. Nhưng giờ hắn hiểu ra rồi, thứ hắn muốn, căn bản, sẽ không bao giờ xảy ra.

Đáy mắt giờ đã tối hoàn toàn, Lạc Băng Hà nhìn thẳng Giang Trừng, khóe môi cong lên, nụ cười rộng đến tận mang tai. Âm thanh khàn khàn lẫn trong tạp âm của hiện tại. Nhưng Giang Trừng vẫn nghe thấy rất rõ:

"Tông Chủ, à không. Giang Vãn Ngâm, chúng ta sẽ còn gặp lại, đến lúc đó, ta sẽ không làm người thất vọng đâu....."

Câu nói vừa dứt, Lạc Băng Hà để cả thân thể mình rơi vào hố vực. Cánh cổng cũng từ từ đóng lại. Xích Diện Cự Ma cùng Hắc Nguyệt Mãng Tê cũng bốc hơi mất. Không còn một dấu vết.

Đến lúc không khí bình yên trở lại, tam đại gia tộc chỉ còn nhìn thấy một Tam Độc Thánh Thủ đứng giữa trận hỗn chiến. Tay nắm chặt lấy Tam Độc. Một lời nói vang lên, nhưng cũng chỉ mình y nghe thấy:

"Sớm thôi, gia tộc ngươi sữa lần nữa diệt vong."

Lần này Bạch Thoại Tiên Nhân nói ra, tưởng như công cốc, vậy mà nó lại nuốt được một chút sợ hãi của y. Dù chỉ thoáng qua.

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro