Chương 16 - 17: Tổng tài và thực tập sinh (15) + (16)
(15) Cháo củ từ nấu câu kỷ tử (loại cháo nấu lẫn hai loại cây thuốc tốt cho sức khỏe)
Sở Phù ánh mắt kiên định: "Như vậy, Hà tiên sinh, chờ lát nữa đi tiệc tôi giúp anh chắn rượu!"
Hà Khải Thịnh có chút kinh ngạc: "Cái gì?"
Sở Phù lời lẽ chính đáng nói: "Hà tiên sinh anh một ngày hôm nay chưa ăn gì đúng không? Lúc trước còn bị đau dạ dày nữa, không thể uống nhiều rượu......"
"......" Hà Khải Thịnh nhìn nữ hài thần sắc kiên định, trong lòng buồn cười, lại phảng phất như có nước ấm chảy qua, "Không cần."
Hắn có chút dở khóc dở cười, không hiểu nàng sao tự dung lại nghĩ như vậy ... Hắn lớn lên cao lớn lại còn già như vậy mà, ân, cần người bảo hộ? Vốn là hắn nên tới bảo hộ nàng.
"Nhưng mà Hà tiên sinh, anh làm như vậy đối thân thể không tốt!" Sở Phù dưới tình huống như vậy càng kiên trì, "Tôi lúc trước chính là không nghe lời cha mẹ khuyên bảo, thân thể bắt đầu có điểm không thoải mái cũng không thèm để ý, không hảo hảo ăn cơm, không nghỉ ngơi đúng hạn, cuối cùng mới ——!"
Nàng hai tròng mắt ươn ướt động lòng người, mang theo một chút chờ mong cùng cầu xin: "Tôi không mong có một ngày phải tới bệnh viện đi thăm anh! Tuy rằng rất xin lỗi, nhưng là thân là bạn gái, thỉnh cầu nho nhỏ này vẫn mong Hà tiên sinh hảo hảo suy xét......"
"Như vậy, em muốn dùng cái gì trao đổi?"
"Hả?" Sở Phù ngẩn người.
"Tôi nói," Hà Khải Thịnh ánh mắt có chút ôn nhu, "Nếu muốn tôi làm theo thỉnh cầu của em, như vậy, em cũng nên đáp ứng tôi một cái thỉnh cầu, đúng không?"
Sở Phù trợn tròn hai tròng mắt, tựa hồ đã chịu kinh hách: "Này, cái này......"
Nàng trong lòng nói: Thân thể là của anh! Tốt cũng tốt cho anh! Còn muốn bà đây ăn thiệt mà trao đổi!
Nhưng trên thực tế, nàng lại do do dự dự mà đáp ứng: "Nếu, không phải cái yêu cầu gì quá đáng tôi làm không được ......"
"Tên của tôi, Hà Khải Thịnh." Hắn nhẹ nhàng nói, "Hộ khẩu khải, ngày thành thịnh. Về sau, em gọi tên tôi đi, đừng Hà tiên sinh mãi."
"Hà tiên sinh?" Sở Phù thật không nghĩ tới nam nhân này sẽ như vậy!
Nàng bất quá là vì thân thể hắn lo lắng, yêu cầu hắn ăn một chút, vậy mà bị nam nhân này giáp mặt giới thiệu tên.
Đang yên đang lành giới thiệu tên làm gì vậy ông nội?
Nàng làm bộ bối rối, có chút lắp bắp mà kêu: "Gì, Hà Khải Thịnh?"
Nam nhân ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng, không nói lời nào.
Sở Phù dưới ánh mắt chuyên chú của hắn, có chút không được tự nhiên mà xê dịch thân mình, nàng cuối cùng cũng ý thức được vị này đến cùng là đang muốn làm gì.
Hắn là mong nàng gọi hắn thân mật một chút.
Sở Phù thử nói: "Khải, khải thịnh?"
Nam nhân như cũ yên lặng nhìn nàng, đối diện ánh mắt nghi hoặc cùng khó tin của nàng là biểu tình mà Sở Phù tự biên dịch ra là biểu tình mong đợi, cổ vũ nàng gọi tên hắn thân thiết hơn nữa.
Sở Phù vẻ mặt đau khổ, rối rắm cực kỳ. Nàng đây là lần đầu tiên xưng hô với đàn ông thân mật như thế, không chỉ là lần đầu của Văn Tiểu Tiểu, ngay cả Sở Phù nàng cũng là lần đầu.
Mặt nàng như nóng rực lên, ngại đến mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Thịnh?"
Lúc sau, con ngươi hắc trầm tựa hồ phát ra tinh quang, khiến Sở Phù nhịn không được mà tránh né ánh nhìn sáng lạn của hắn.
"Tốt.," Nam nhân nhẹ giọng đáp, hắn động tác cực nhanh mà ấn chuông gọi phục vụ, "Mang cho tôi một phần......"
Hắn quay đầu nhìn về phía Sở Phù: "Lần trước em mang cháo cho tôi, là cháo gì?"
"Hả? Cháo củ từ nấu câu kỷ tử ......"
Hà Khải Thịnh quay đầu: "Được, đưa đến một phần cháo củ từ câu kỷ tử."
Hà Khải Thịnh lại quay đầu đối diện với ánh mắt lên án của Sở Phù , giọng mang theo bất đắc dĩ nói: "Lát nữa em giám sát tôi ăn, như thế nào?"
(16) Giả dạng
Sở Phù ỡm ờ đi theo Hà Khải Thịnh vào một căn phòng khác, tuy nhìn bên ngoài Sở Phù là một bộ dáng thấp thỏm bất an, nhưng trong lòng hết sức rõ ràng, nam nhân kia, cũng sẽ không dưới tình huống như vậy quay ra làm gì nàng.
Quả nhiên, bên trong đã có người đang đứng chờ bọn họ.
"Cô ấy, giao cho các người." Hà Khải Thịnh tự mình đem Sở Phù đưa vào phòng, khiến những người đó mặt cung kính thêm vài phần.
Sau đó, hắn lúc tiệc tối bắt đầu còn một tiếng rưỡi, địa điểm cử hành yến hội ở ngay Hoàng Quý khách sạn, khẩn cấp tạo hình miễn cưỡng có thể kịp.
Nhà tạo mẫu cùng chuyên viên trang điểm một câu vô nghĩa cũng không nói, trực tiếp đánh giá Sở Phù, chỉ chốc lát sau, một người đi vào đưa tới quần áo để chọn lựa, một người đùa nghịch đồ trang điểm, còn có không ít trợ thủ bận rộn trong ngoài.
Sở Phù bị mấy người đẩy như con quay, trước kia đóng phim điện ảnh hoặc là chạy show cũng đã nếm thử qua loại tình huống này, hiện tại thật là có chút hoài niệm.
Thật lâu sau đó, chuyên viên trang điểm đặt một nét bút cuối cùng, nhẹ nhàng nói: "Được rồi."
Sở Phù mở hai mắt.
Nàng đánh giá khuôn mặt tinh tế trong gương, nếu nhìn kỹ, Văn Tiểu Tiểu này cùng nàng thật sự có vài phần tương tự. Một bộ dáng nhu nhược thiện lương lúc trước làm sở Phù không phát giác ra, nhưng hiện giờ trang điểm lên, gương mặt này lại cùng nàng có bảy phần giống nhau.
Nhà tại mẫu nắm tay nàng, dẫm lên thảm lông dê mềm mại, ra khỏi phòng.
Hà Khải Thịnh an vị ở phòng khách bên ngoài, biểu tình nghiêm túc mà uống cháo, giống hư đang hoàn thành một công việc thập phần quan trọng.
Hắn nghe được động tĩnh, giương mắt nhìn, sau đó không hề dời tầm mắt đi.
Nữ hài mặc váy ren dài màu tím, tóc dài buông xõa, có vài sợi tóc nghịch ngợm rũ nhẹ bao lấy khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, nhờ vài nét phác họa mà nữ hài liền biến thành mỹ nhân khí chất điềm đạm mà thanh nhã.
Hà Khải Thịnh nhìn đôi mắt trong trẻo ngây thơ của nàng giờ đã nhiều hơn vài phần quyến rũ, trong lòng không khỏi run lên, đứng dậy hướng về phía trước hai bước.
Sở Phù có vài phần không được tự nhiên, nàng thấy nam nhân trước mặt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, co quắp túm góc áo nhưng lại sợ sờ hỏng mất những lớp ren tinh xảo cùng sa mỏng.
Nàng đành phải biệt nữu* nói: "Hà tiên sinh, ta, là có chỗ nào không đúng sao?" .
*"biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên). Ở đây cụ thể là tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
Hà Khải Thịnh đầu tiên là sửng sốt, hắn thật ra không nghĩ tới vẻ mặt kinh diễm của mình sẽ bị nữ hài cho rằng là không vui vẻ. Ngay sau đó lại nghĩ tới xưng hô của nàng, vì thế nhíu mày nói: "Ta uống xong cháo rồi."
Sở Phù sửng sốt, cái gì vậy? Rồi tầm mắt dừng ở cái chén trên bàn đã trống không, sau đó lại có chút nghi hoặc mà nhìn nam nhân, nhìn thần sắc ủy khuất trên gương mặt vốn băng lãnh vô cảm, tự hỏi tên này lại bị sao vậy, rốt cuộc mới nhớ tới sự tình vừa đáp ứng hắn.
Cũng chỉ là hứa nhìn hắn ăn thôi mà, sao làm như...
Tuy vậy, khuôn mặt trắng nõn vẫn hiện lên một mạt đỏ ửng: "Xin lỗi, Thịnh......"
Hà Khải Thịnh vừa lòng gật đầu: "Ân."
Hắn qua kéo tay Sở Phù, nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng, sau đó nhíu mày hỏi: "Không quen?"
Hảo hài tử Sở Phù thành thật ngoan ngoãn gật đầu: "Ân."
Nàng tuy rằng đã quen với những thứ này rồi, nhưng vẫn không thích. Không thích mấy thứ phục sức rườm rà hỗn tạp.
Mà Văn Tiểu Tiểu, chắc chắn là lần đầu tiên, nói gì đến quen?
Hà Khải Thịnh đáy mắt xẹt qua một tia ảo não, hắn làm quyết định này quả nhiên vẫn là quá hấp tấp.
Nhưng mà, hắn thật sự rất muốn công khai mà ở cùng nàng.
Hà Khải Thịnh nắm tay Sở Phù, nhẹ nhàng làm nàng kéo cánh tay hắn: "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro