Chương 18 - 19: Tổng tài và thực tập sinh (17) + (18)
(17) Cổ vũ
Phía sau khách sạn là một căn biệt thự thuộc về tập đoàn Hà thị. Lần này yến hội cũng là tổ chức ở nơi đó.
Hà Khải Thịnh mang theo Sở Phù từ thang máy VIP cuả khách sạn hạ đến bãi đỗ xe phụ lầu hai, nơi đó sớm đã có mấy chiếc vừa thấy đã biết giá cả xa xỉ đang chờ bọn họ.
Loại siêu xe đắt tiền mà một lần bảo dưỡng cũng đáng giá cả gia sản của người khác này, hoàn toafn là đồ dùng của thế giới khác.
Sở Phù theo bản năng mà nhìn nhiều vài lần.
Hà Khải Thịnh cho rằng nàng là đối với mấy chiếc xe cảm thấy hứng thú, đạm thanh nói: "Trở về gara, cho ngươi xem."
"......" Thổ hào đáng chết.
Xuống xe, đưa ra thư mời, đi vào biệt thự.
Trong biệt thự ăn uống chơi bời linh đình, Hà Khải Thịnh mang theo Sở Phù đi vào trong, nháy mắt, không ít người tầm mắt đều dừng ở trên bọn họ.
Nói đúng ra, là dừng ở trên người nam nhân bên cạnh cô.
Ngẫu nhiên có người dừng tầm mắt ở trên người Sở Phù, ánh mắt đều mang theo tò mò cùng nghiền ngẫm.
Sở Phù theo bản năng bước chậm lại, hơi run run kéo tay Hà Khải Thịnh nắm thật chặt.
Nam nhân phối hợp mà chậm lại bước chân, cũng không có đi để ý tới mọi người dần dần muốn bước đến lôi kéo làm quen, hơi hơi nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai Sở Phù: "Đi theo tôi, đừng sợ."
Hơi thở ấm áp phun ở bên lỗ tai mềm mại mà mẫn cảm, Sở Phù hơi giật mình, trên mặt nhiễm môt tầng đỏ ửng. Nàng môi mấp máy vài cái, giọng nói mang theo bất an: "Tôi......"
"Câu môi, cười."
Sở Phù theo bản năng mà làm theo lời nam nhân, bởi vì bất an, lộ ra nụ cười không có như ngày thường ấm áp ngây thơ, mà lại ôn nhu thùy mị gãi đúng chỗ ngứa.
Hà Khải Thịnh vừa lòng mà cong cong môi, lại nhỏ giọng nói: "Chờ lát nữa tôi cùng ai nói chuyện, em liền đem ánh mắt hướng đến người ta, lúc khác, em chỉ cần chú ý nhìn tôi."
Ý chắc là ánh mắt đều phải dừng ở trên người hắn đây.
Sở Phù gật gật đầu.
Nàng ở trong yến hội này đó cũng là có kinh nghiệm, nhưng Văn Tiểu Tiểu không có, nàng cũng chỉ có thể sắm vai đồ nhà quê. Bất quá Hà Khải Thịnh đã nhắc nhở nhu vậy, phạm lỗi cũng là không nên.
—— Văn Tiểu Tiểu vốn dĩ chính là một cái nữ hài ngoan ngoãn hảo nghe lời.
Hà Khải Thịnh mang theo Sở Phù hướng đi đến ban công, nơi tương đối thanh tĩnh trong yến hội. Chờ lát nữa hắn còn phải ứng phó một đám lại một đám đối tác, không thể không tìm vị trí an toàn một chút miễn cho bị người đường đột.
Yến hội, nói người tham dự đều là cái gì nhân vật đỉnh cấp nổi tiếng, trên thực tế người tham gia luôn có chút trình độ so le không đồng đều, vào bằng tư cách con ông cháu cha.
Văn Tiểu Tiểu của hắn, sao ứng đối được với những người đó?
Một đường đi đến chỗ ban công thôi, đã có mấy nhóm người đến chào hỏi Hà Khải Thịnh. Sở Phù cũng nghe ời hắn mỗi động tác đều cẩn thận chỉnh chu, không sai chút nào, miệng luôn treo một nụ cười ôn nhu điềm mỹ.
Đến góc ban công, Sở Phù mới lén lút lúc Hà Khải Thịnh không để ý, duỗi tay xoa xoa khóe miệng có chút cứng đờ.
Hà Khải Thịnh buồn cười, nhưng cũng không định nói gì, nhắc nhở nàng: "Tôi cần đi gặp vài người, em đợi ở chỗ này, chờ lát nữa đói bụng có thể đến bên tiệc đứng ăn một chút. Nếu có người đến gần, không cần để ý."
Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, trong mắt hắn xẹt qua một tia tàn khốc: "Nếu có người dây dưa, tìm tôi."
Hắn duỗi tay chỉ chỉ hướng đối diện ban công, nơi ánh đèn sáng tỏ. Chênh lệch mười mét nhưng cùng ban công vắng lặng hoàn toàn không phải cùng một thế giới.
Hắn nói: "Tôi ở ngay đó, đừng sợ."
(18) Không có hảo ý
"Nguyên thiếu gia! Tiểu thúc mặt băng nhà cậu lần này đến yến hội cư nhiên không đi cùng Vương bí thư nha!" Tiếu nhị thiếu kinh ngạc mà nhìn tới hai người vừa đi vào, chọc chọc ở bên người cười như ánh mặt trời, lại nói tiếp, "Người mới thoạt nhìn tựa như đóa tiểu bạch hoa a!"
Hà Nguyên vài câu đuổi những cô gái vây quanh hắn, vừa đúng lúc này Hà Sơ đang ở bên ngoài xã giao cũng đã đi tới, mang theo mấy tên đại thiếu, nghe được những lời này.
Hà Sơ ánh mắt thật sâu, trong một khắc ngắn ngủi, trên gương mặt đơn thuần lại hiện ra biểu tình cao thâm khó đoán có vài phần giống Hà Khải Thịnh. Hắn thâm trầm nhìn Sở Phù đơn độc lưu ban công gần đó, khóe miệng lộ ra ý vị không rõ.
Hà Nguyên ngược lại không bình tĩnh như vậy, hắn có chút khinh thường nói: "Còn nói chúng ta ở biệt thự xằng bậy, nguyên lai chính hắn đi thông đồng cô giáo, hừ!"
Hắn nhưng thật ra có chút tức giận, cái lão nam nhân kia có gì tốt, bất quá là hỗn đản bá chiếm công ty phụ thân bọn họ! Chỗ nào so được với bọn họ có tuổi trẻ có sức sống?
Lão thúc thúc ngoại trừ là đàn ông, mỗi ngày trừ bỏ làm việc chính là làm việc, sao có thể thỏa mãn được nàng?
"Cô giáo?" Tiếu nhị thiếu có chút nghiền ngẫm mà nhìn nữ nhân đang nhíu mày tựa hồ có chút bất an bên kia, "Nhìn không giống ......"
"Đúng vậy, cô giáo tại gia ......" Hà Nguyên bĩu môi, "Khi chúng ta có hứng thú với cô ta thì cô ta liều chết không từ, chưa được bao lâu không biết đã bò lên trên giường ai, sau đó ở Hà thị cọ cọ cọ mà bò lên chức! Hiện tại xem ra, chính là bám vào người tiểu thúc!"
Bọn họ nhìn nhân viên tạp vụ đưa Sở Phù một ly rượu trái cây, Sở Phù cầm uống lên.
"Nha! Xem bên kia!" Tiếu nhị thiếu bảo hai người nhìn về cách đó không xa, nhân viên tạp vụ đưa rượu cho Sở Phù đang cùng Khang đại thiếu nói chuyện với nhau!
Hà Nguyên lộ ra một tràng cười khinh bỉ: "Chà, có trò vui đây."
Hắn tự nhiên biết cô giáo quá khứ có bao nhiêu sạch sẽ, làm sao phân biệt nước trái cây cùng rượu trái cây khác biệt! Rượu trái cây nồng độ cồn độ tuy rằng thấp, nhưng là vài loại hỗn hợp pha vào nhau cho dù nồng đô thấp, uống vào không nhất định vẫn giữ vững được tỉnh táo.
Sở Phù uống ly nước kia, có lẽ là hỗn hợp rượu.
Mà người đưa rượu, Khang đại thiếu...... Đối thủ của Hà thị, đại thiếu gia tập đoàn Khang thị!
Người thừa kế hợp pháp của Khang gia nói chính xác là Khang tam thiếu nhưng Khang đại thiếu không hề muốn tranh chấp mà ngược lại hoàn toàn là một đệ khống. Hắn cùng đệ đệ đối nghịch Hà Khải Thịnh, tự nhiên là muốn cho Hà Khải Thịnh xấu mặt!
Vấn đề là làm Hà Khải Thịnh uống say rồi tự làm ra chuyện xấu hổ? Nam nhân kia chính là có tiếng ngàn chén không say!
Cho nên Khang đại thiếu này mới chuyển mục tiêu, tìm người bên cạnh Hà Khải Thịnh mà gây rối. Vừa lúc lần này là đại yến hội, người đi cùng cũng không phải cái nữ cường nhân Vương bí thư khó lừa gạt, mà là một tiểu bạch ngơ ngác, còn thời điểm nào ra tay tốt hơn lúc này?
Quả nhiên, uống xong ly rượu trái cây không bao lâu, thân ảnh trong bộ váy dạ hội màu tím nhạt dài bỗng lay động, nàng xuyên qua ban công đen tối mát lạnh đi ra, đôi mắt hơi hơi nheo lại, khuôn mặt thanh thuần nhu uyển giờ mang theo mị sắc kinh tâm động phách.
"Quả nhiên là mặt hàng tốt......" Tiếu nhị thiếu lẩm bẩm nói, "Khó trách các ngươi cùng cái người mặt chết kia đều coi trọng nàng......"
Chỉ là, đáng tiếc.
Dưới tác dụng của rượu hỗn hợp, không có mấy người có thể giữ vững tỉnh táo. Thực ra dáng vẻ say rượu của mỗi người đều khác nhau, nhưng nhiều nhất chính là loại uống say rồi phát điên. Loại người khả năng tự chủ cường hãn như Hà Khải Thịnh, có thể theo bản năng mà khắc chế chính mình rất hiếm có.
Say xỉn rồi gây rối trong yến hội, về sau nếu muốn lại bò lên rất khó khăn. Nhưng hắn cảm thấy Khang đại thiếu sẽ không đơn giản như vậy mà buông tha cơ hội lần này.
Quả nhiên, nhìn Sở Phù dáng vẻ say rượu rõ ràng, hắn liền bảo mấy tên ăn chơi trác táng bên cạnh tiến lên, mấy người mang theo ý cười bất kham hướng tới nữ hài tựa hồ có chút đáng thương vây lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro