Chương 39 - 40 Công chúa dương cầm: Quân thiếu, chào anh (9) + (10)


(9)

Ngày tiếp theo, Sở Phù mơ màng tỉnh lại, cô sờ sờ đầu, cả người cảm giác không khỏe. Sau một đêm thêm mà cơ thể đau đến nhe răng trợn mắt.

Chuyện ngày hôm qua tuy cô khá mơ hồ, nhưng khẳng định là ý thức rất tỉnh táo, giống như linh hồn thoát ly thân thể, nổi lềnh bềnh giữa không trung mà nhìn sự việc kia diễn ra.

Nhưng mà giống như xem tivi vậy, cái gì cần mờ đều bị che mờ cả.

Sở Phù chỉ buồn rầu mỗi việc tấm thân trong trắng của cô giữ gìn bao lâu, cuối cùng lại dùng trong một cái không gian giả định! Thật là đau xé lòng mà!

Cho dù đây không phải là bản thể thật của mình, nhưng lí trí Sở Phù khẳng định cô không còn là một bé gái ngây thơ như ngày xưa nữa rồi.

Sở Phù liếc liếc người đang nằm bên cạnh mình, tư thế ngủ đoan chính, bản thân cô cũng không giống như trong tiểu thuyết viết, nằm gục trong lòng ngực người ta.

Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, khi ngủ vẫn lạnh lùng kien nghị nhưng lại có phần bình tĩnh nhu hòa hơn ngày thường.

---nhưng mà thực ra hắn cũng đâu có đang ngủ?

Thân là lính, binh chủng đặc công, mọi trạng thái đều được huấn luyện nghiêm khắc, giả bộ ngủ cũng không phải là ngoại lệ.

Người khác khi giả bộ ngủ, tròng mắt sẽ động đậy, mà anh ta, kể cả tần suất hô hấp tới từng động tác thân thể nhỏ nhất, đều hoàn hảo.

Chà, cô có thể học tập loại thao tác này một chút. Chắc sẽ có ích trong việc đóng phim mai sau.

Còn vì sao Sở Phù biết hắn giả vờ ngủ ư?

Nhìn xem, mặt trời đã lên cao như vậy, một người được rèn luyện tác phong trong quân đội hơn mười năm sẽ vì một đêm mà bị phá vỡ mất đồng hồ sinh học ư?

Cũng không sao, như vậy càng tiện cho Sở Phù vớt lại nhân phẩm đánh rớt đêm hôm qua...

Cô giả vờ ôm đầu ngồi dậy, rồi vờ như đụng vào vết thâm trên người, thở nhẹ một tiếng "Đau"...

Thanh âm khàn khàn mềm nhẹ truyền vào lỗ tai, gõ vào trong lòng Thân Dục Chi. Người hắn như cứng lại, thiếu chút nữa không duy trì được bình tĩnh trên mặt.

Từ lúc sáu giờ sáng Thân Dục Chi đã tỉnh lại rồi. Tuy rằng tối qua lăn lộn đến một hai giờ mới ngủ, nhưng đồng hồ sinh học lâu năm vẫn kịp thời đem hắn đánh thức dậy.

Nói thật ra, hắn đối với việc chính mình ngủ thiếp đi cũng không thể tin được.

Phải biết rằng người như bọn họ cảnh giác rất cao, căn bản không có khả năng ở bên cạnh một người lạ nằm ngủ.

Cho dù vừa mới làm cái chuyện thân mật kia, nhưng dù gì người là cũng vẫn là người lạ.

Nhưng mà sau khi Thân Dục Chi tỉnh lại, điều đầu tiên không phải là cong chaanchajy, mà là phát ngốc.

Thân Dục Chi nằm trên giường, mở to hai mắt, dư vị sự tình tối qua tràn vào trong đầu, làm hắn ngây người hồi lâu.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà Thân Dục Chi không đi tập thể dục buổi sáng, mà là nằm trên giường quan sát nữ hài bên cạnh mình. Chờ đến khi cô có dấu hiệu sắp tỉnh lại, phản xạ có điều kiện nằm ngay xuống, nhắm mắt, giả bộ ngủ.

Nhắm hai mắt, mặt khác cảm quan liền càng thêm nhanh nhạy.

Thân Dục Chi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cô gái trên ngực mình, giọng nói mang theo bất mãn cũng ngạo kiều, quả thực như đem trái tim Thân Dục Chi là mềm nhũn ra.

"Hừ, ngực cứng như vậy, khó trách ..."

Ngón tay mảnh khảnh hướng tới cơ ngực rắn chắc chọc chọc. Đầu ngón tay cô gái do tập luyện dương cầm lâu năm mà đề lại những vết chai nhỏ, như cái kén.

Cô dùng ngón tay lướt trên ngực rồi xuống bụng hắn, xúc cảm mang theo từng trận tê dại, Thân Dục Chi cảm thấy cơ thể như nóng lên theo từng cái chạm nhẹ kia.

"Chà... quả nhiên cơ bắp so với những người đi phòng tập thể thao luyện ra không giống nhau nha..." Sở Phù nhỏ giọng lẩm bẩm, trước kia lúc đóng phim, cô không phải chưa sờ qua, nhưng xúc cảm này so với lúc ấy thích hơn nhiều.

Cô lại hừ nhẹ " Những người kia thử đánh nhau một lần xem, không chừng đến ta bọn họ cũng không đánh lại được ấy..."

Dù sao Vệ Khinh Thiền sinh ra trong gia đình có truyền thống, khi nhỏ cũng được chú trọng việc rèn luyện sức khỏe hơn người bình thường. Tập luyện cũng không chỉ có thể phòng thân mà còn có thể tăng cường thể lực luyện đàn. Cơ thể này có sức bật cũng lại rất khỏe mạnh, không phải giàn hoa ngắm chơi nha.

"Đúng vậy, ta cũng khỏe lắm chứ, ta thật đúng là không mệt..."

(10)

Vốn dĩ nghe được Sở Phù nói "so với những người đi phòng tập thể thao luyện ra không giống nhau", Thân Dục Chi có chút tự hào quỷ dị, nhưng nghe đến nữ hài nhỏ giọng lẩm bẩm nói "Không mệt", hắn cảm thấy mình rất bất đắc dĩ.

Hắn vẫn luôn là ẩn nhẫn tính tình, ngày hôm qua từng bước một, hoàn toàn là chiếu cố đến cảm quan hưởng thụ của nữ hài, tự nhiên là biết cô là lần đầu tiên.

Hắn tròng mắt giật giật, ngón tay giật vài cái, cảm nhận được hơi thở bên cạnh nháy mắt đi xa, mở hai mắt.

Người kia đôi mắt sáng ngời mang theo một chút không được tự nhiên, tầm mắt nhìn hắn chột dạ chợt lóe qua.

—— hắn nhìn Sở Phù, bỗng nhiên cảm thấy, chân chính bị làm cho mệt mỏi lần này, là hắn.

Sở Phù bị ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm, hơi có chút thẹn quá thành giận: "Ngày hôm qua xem còn chưa đủ sao?!"

Chờ đến khi lời nói thốt ra rồi, cô lại trong nháy mắt kẹt lại ——

Cô lại vừa nói cái ngu xuẩn gì rồi!

Sở Phù cảm thấy, mình ở thế giới này hoàn toàn không có chút phong phạm ảnh hậu thông minh trí tuệ nào, mà hoàn toàn là một cái đồ ngu ngốc!

Chẳng lẽ là nhập diễn quá sâu, làm cho chính mình chịu ảnh hưởng?

Sở Phù vội vàng mở miệng cứu vớt: "Khụ, tối hôm qua thật là vạn phần cảm tạ đại huynh, ta không có gì báo đáp, đành phải dâng lên đôi vé vào cửa ngày hội giao lưu âm nhạc quốc tế, mong huynh nhận lấy lòng thành của ta!"

Đại hội giao lưu âm nhạc quốc tế mỗi mười năm cử hành một lần, tổng cộng ba ngày, nói là giao lưu không bằng nói là các quốc gia này cứ mười năm sẽ để các thiên tài kiệt xuất trong giới âm nhạc diễn tấu với nhau một lần.

Nói như vậy, đều là mời một ít người cùng sở thích lại đây nghe, người khác muốn lấy vé vào cửa, nhưng không dễ dàng.

Nếu có thể tham gia một lần, trong xã hội thượng lưu đế đô, có thể nói là một sự tình có mặt mũi.

Vũ Khuynh Thiền cũng là được người ta tặng hai tấm vé vào cửa. Vốn là tính cùng Lý bá đi, nhưng hiện tại cô không một xu dính túi, đành phải nhịn đau mà lấy ra.

Thân Dục Chi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Hắn thần sắc lãnh đạm mà ngồi dậy, trên cao nhìn xuống mà nhìn Sở Phù đang giấu mặt dưới chăn, thanh âm bình đạm, mang theo một tia khàn khàn như mới vừa tỉnh ngủ: "Em định như vậy sao?"

Sở Phù sửng sốt, "Không vậy thì sao bây giờ?"

Phải biết rằng đệ đệ hắn cũng đã thèm muốn tấm vé này thật lâu, chưa kể, chỉ cần nàng nói muốn nhượng lại, cũng không biết có bao nhiêu thế gia, vì cho hài tử một cơ hội có chỗ đứng trong giới thượng lưu, sẵn sàng trả giá cao vì cặp vé này.

Cứ như vậy đem nó đưa ra đi, hắn còn có cái gì bất mãn?

Huống chi, cô là cảm thấy chính mình đuối lý mới làm như vậy, nếu thật tính lên, thật đúng là hắn có thể chấp nhận rồi dễ dàng trốn tránh trách nhiệm lần này.

Chân chính có hại, vẫn là cô......

Ngược lại, cô cư nhiên như vậy , muốn phủi sạch quan hệ với mình? Thân dục chi tâm thực hụt hẫng.

Từ nhỏ đến lớn, chẳng sợ hắn không làm gì, hắn cũng là  tiêu điểm trong mắt mọi người. 

Sau này lớn lên chút nữa, càng bị nhiều nữ nhân cuốn lấy, nhiều lần cự tuyệt đều khó có thể giải thoát.

Cho nên hắn mới trốn đi bộ đội, tìm chút thanh tĩnh. 

Sau đó mới dần dần bị công việc hấp dẫn, tự mình ý thức được trách nhiệm của một quân nhân, nghiêm túc tu dưỡng.

Cũng không phải hắn cho rằng nữ nhân đều muốn  hắn.

Chỉ là loại cảm giác bị người ghét bỏ này, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hắn nhìn Sở Phù  bộ dáng cảnh giác, lời nói buột miệng thốt ra: "Em không phải là muốn ta bảo hộ em sao? Ta cảm thấy hai từ bảo tiêu không tốt lắm, không bằng, làm bạn gái của ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro