Chương 6 Giường của anh!
Tối qua hai người đã rất vui vẻ ^^ ( đúng đúng, cả người đọc chúng tôi cũng rất vui vẻ)
Sáng nay Phong ra khỏi nhà Quỳnh Anh với bộ mặt đen thui. Quỳnh Anh đã đi trước nửa tiếng, cô lại giận dỗi.
Chết tiệt. Phụ nữ thật rắc rối. Anh bực bội vò bứt bộ tóc của mình. Phong về nhà, anh cần tắm nước lạnh. Phong lấy từ trong chiếc tủ đứng rộng 2m của mình một chiếc áo sơ mi trắng Guicce, quần Âu, giày tây và Caravat xám. Một chiếc áo vest được cắt đo tỉ mỉ từ người thiết kế nổi tiếng Tây Ban Nha. Diện trên người bộ Âu phục của một người đàn ông chững chạc, anh lấy chìa khóa chiếc Audi A3 mới cứng của mình. Hôm nay Phong không đến trường, với cương vị là người điều hành, anh cần tham gia cuộc họp thường niên hàng tháng, hôm nay là ngày đó. Nhấn ga, chiếc xe lướt như bay trên đường cao tốc. Phong cầm lái bằng một tay, một tay chống vào cửa sổ, nghĩ về tối qua, anh thở dài một hơi não nề.
8 tiếng trước. 12 giờ.
Lẽ ra giờ này mọi người đều đang yên giấc. Mọi người, trừ hai người họ. Quỳnh Anh chống tay hai bên hông đứng trước cửa phòng, trợn mắt nhìn một đống thù lù trên giường mình. Phong đang ngồi trên giường cô, anh duỗi chân, đặt laptop lên đùi mình và say sưa gõ, bên cạnh anh là một sấp giấy tờ chằng chịt những thứ tiếng Anh, Pháp, Nhật. Anh đang rất nghiêm túc làm việc, nhìn anh bây giờ rất lôi cuốn, rất đẹp trai. Cô thừa nhận, cô bị anh mê hoặc, nhưng...
- Anh đang làm gì ở phòng em vào giờ này vậy?
Quỳnh Anh cố dùng giọng nhẹ nhàng nhất để hỏi nhưng vẫn không che giấu được phẫn nộ trong đó.
Phong nghe tiếng cô, ngước đầu lên nhìn cô. Anh thản nhiên nói.
- Nếu em thuyết giáo Quân đủ rồi thì đi ngủ thôi.
Nói rồi Phong gập máy tính lại, cất xấp tài liệu sang bàn nhỏ bên cạnh đầu giường, chọn tư thế thoải mái nhất nằm xuống.
Quỳnh Anh khó chịu nhìn anh, " anh muốn chơi, được, cô chiều"
Cô đi vào phòng, giật phăng cái gối trống bên cạnh anh, hậm hực đi ra ngoài. Vì đã có lệnh của hoàng thượng, không thể không để giặc vào nhà.
Phong nhíu mày nhìn cô.
- Em đi đâu?
- Đi ngủ! Cô không ngoái đầu lại trả lời.
- Đây là phòng em!
Phong không mặn không nhạt trả lời.
- Em nhường!
Quỳnh Anh nói lớn.
- Nhường?
Phong ngồi dậy, chống tay nhướn mày nhìn cô.
- Em sang ngủ phòng bố mẹ.
Cô quay phắt đi ngay.
- Quỳnh Anh!
Phong gọi cô. Anh đe dọa.
- Em dám đi xem!
- Xì!
Khi cô bước chân qua ngưỡng cửa, cánh tay cô bỗng bị một bàn tay cứng rắn, mạnh mẽ kéo lại. Vì dùng lực quá lớn cô gần như bay đến giường.
Cô hét " Á" một tiếng.
Cô lại nằm dưới thân anh.
Anh nhìn cô chằm chằm.
- Em đang thách thức anh đấy à?
Quỳnh Anh bực bội.
- Không dám.
- Em còn nói không dám?
Phong nheo mắt nguy hiểm.
Quỳnh Anh bực mình, cô thở hắt ra nhìn anh.
- Anh còn muốn gì nữa, em muốn đi ngủ, nhưng anh ngồi chỗm trệ trong phòng em, trên giường của em. Bây giờ em nhường anh cả cái phòng này, anh hài lòng chưa?
- Hưm??? Phong ra vẻ suy tư.
Hài lòng à???
Anh chưa!
Anh nói một câu chắc như đinh đóng cột.
- Anh...
Cô bực tức.
- Em nói sai một câu.
Cô nhướn mày
- Phòng của em, giường của anh.
- Anh...?
Anh nói cái gì giường của anh, từ khi nào nó là của anh hả, hả?
Cô dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực anh.
Anb bắt lấy tay cô.
- Không nhớ sao? Lần đó, chính anh dùng tiền lương tháng đầu tiên đi làm kiếm được mua chiếc giường này, làm...giường cưới đấy.
Phong nhấn mạnh hai chữ " giường cưới" làm cô đỏ hết mặt. Không những thế anh còn cười toe.
- Anh...
- Vậy nên, chúng ta ngủ thôi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro