Chương 10: Thân Nhân


Dương ma ma, phòng thuốc ở chỗ nào?

Thay bộ y phục màu tím, bỏ châm phượng trên đầu xuống, Âu Dương Nhược Ly nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái. 

Từ giờ trở đi, cô sẽ phải dùng thân thể này sống tiếp, chỉ là sống như thế nào là do chính cô định đoạt! 

Nương nương muốn tìm phòng thuốc làm gì?

Khuôn mặt Dương ma ma khẩn trương. 

Bà quản nhiều quá đấy!

Lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, Âu Dương Nhược Ly trực tiếp đi ra ngoài, Dương ma ma kia phải đuổi theo. 

Bà không cần đi theo ta, để hai người họ là được rồi!

Nhược Ly chỉ vào hai cung nữ vẫn đứng tại cửa ra vào, xem ra có vẻ đàng hoàng, hỏi:

Tên của hai ngươi là gì?

Nô tỳ Tiểu Cúc!

Nô tỳ Tiểu Liên!

Hai cung nữ quỳ gối đáp. 

Rất tốt, hai người đưa ta đến phòng thuốc!

Nhược Ly lạnh lùng nói, thái độ kiên định chân thật, xoay người ra khỏi Phượng Tê cung.

Hai cung nữ trong lòng thấp thỏm nhìn Dương ma ma một cái, cuối cùng vẫn là đi theo. 

Tiểu Cúc, Tiểu Liên, Hoàng hậu.....Ý ta là trước kia ta là người như thế nào?

Ngồi ở trong kiệu, Nhược Ly không quên thám thính tin tức. 

Tiểu Cúc cùng Tiểu Liên hai người liếc nhìn nhau, không nói. 

Thế nào?

Âu Dương Nhược Ly nghiêng đầu nhỏ cười dịu dàng nhìn họ, trong con ngươi kia mang vẻ uy hiếp:

Không nói, hậu quả rất nghiêm trọng! Không thật lòng nói, hậu quả càng nghiêm trọng hơn!

Tiểu Cúc với Tiểu Liên đồng thời lạnh run cả người, vội vàng quỳ xuống:

Nương nương bớt giận, ngày thường nương nương không thích nói chuyện, không có qua lại gì với người trong cung, nhưng mà đối với người hầu cực tốt, chưa bao giờ đánh mắng....

Tiểu Cúc và Tiểu Liên vẫn chưa nói hết, chỉ thấy Dương ma ma run rẩy đuổi theo, quỳ xuống:

Nương nương, Thừa Tướng đại nhân cầu kiến!

Âu Dương Nhược Ly sững sờ.

Thừa Tướng đại nhân? Gặp cô làm gì? 

Không gặp!

Cô lạnh lùng nói:

Nói cho hắn biết, ta rất bận!

Dương ma ma cả kinh, hình như có chút không thể tin được, lần nữa nhỏ giọng nói:

Nương nương.....Thừa Tướng đại nhân là phụ thân nương nương, nương nương không gặp sao?

Nhược Ly cả kinh, nhưng là vẫn cố ra vẻ trấn định:

Để cho ông ấy chờ đi, ta đến phòng thuốc tìm thảo dược đã!

Dương ma ma sững sờ đứng tại chỗ, nhìn theo cỗ kiệu xa dần, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ suy nghĩ, bà lạnh lùng vỗ tay một cái, trong bụi cỏ liền lộ ra khuôn mặt nam nhân. 

Nhanh đi bẩm báo Vương gia, nói tiểu thư có vẻ khác thường, xin người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng!

Dạ!

Nam nhân kia đáp, nhanh chóng rời đi. 

Chỉ mong tiểu thư chỉ là đêm đó bị kinh sợ hù dọa, vẫn chưa khôi phục, nếu không.... 

Vào phòng thuốc tìm rất nhiều thảo dược, sau một canh giờ, Âu Dương Nhược Ly thỏa mãn quay về. 

Cô nhất định phải giúp Hoàng đế phúc hắc kia giải độc, mới có thể cò kè mặc cả xuất cung, hơn nữa thuận tiện chuẩn bị một số thứ cần dùng gấp. 

Bước vào Phượng Tê cung, một nam nhân trung niên mặc quan phục màu đen liền quỳ trên mặt đất:

Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương an khang!

Con mắt sắc của Nhược Ly tối sầm lại, đây chính là thừa tướng, phụ thân Hoàng hậu? Vì vậy lạnh nhạt nói:

Ngồi đi!

Âu Dương Thừa An nghe vậy, ngước mắt cẩn thận nhìn Nhược Ly, hồi lâu sau mới nhíu chặt lông mày ngồi xuống một bên. 

Lúc này, Dương ma ma tự động dẫn hạ nhân rời đi, căn phòng lớn như thế cũng chỉ còn lại có Nhược Ly cùng Âu Dương Thừa An.

Nương nương, tại sao người lại trở về Phượng Tê cung?

Âu Dương Thừa An do dự hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng hỏi, chỉ là trong giọng nói kia tất cả đều là ý trách cứ!

Âu Dương Nhược Ly không vui nhíu mày.

Chẳng lẽ lão Thừa Tướng này cũng ủng hộ Hoàng hậu cùng Nhị Vương gia loạn luân? Làm quốc trượng còn không thỏa mãn sao? Còn muốn làm cái gì? 

Âu Dương Nhược Ly nhẹ nhàng cười:

Thừa Tướng đại nhân nói lời này rất kỳ quái, Bổn cung không trở về Phượng Tê cung, chẳng lẽ ở lại trong lãnh cung bốn bề lạnh lẽo đó sao?

Thừa Tướng cả kinh, mặc dù Dương ma ma có nhắc với ông ta trước, Hoàng hậu nương nương bây giờ với trước đây không giống nhau, ông ta còn không tin, bây giờ nhìn lại, hình như là thật.... 

Nhược Ly, rốt cuộc con là làm sao vậy? Con...

Âu Dương Thừa An theo trực giác vươn cánh tay, hình như muốn xác nhận Âu Dương Nhược Ly có phải đang sốt hay không. 

Âu Dương Nhược Ly nhanh như chớp tránh thoát, miễn cưỡng vân vê sợi tóc, khóe môi mỉm cười cũng không giận:

Thừa Tướng đại nhân, Bổn cung không có bệnh, cũng biết mình đang nói cái gì, làm cái gì!

Cánh tay Âu Dương Thừa An dừng giữa không trung, khó giấu được sự lúng túng. 

Dạ, Hoàng hậu nương nương!

Ông ta gật đầu, thái độ cung kính. 

Thừa Tướng đại nhân tìm Bổn cung có chuyện gì?

Âu Dương Nhược Ly nhàn nhạt mở miệng, thói quen bắt chéo chân. 

Nếu như cổ đại có thuốc lá thì tốt biết bao, cà phê cũng được! 

Âu Dương Thừa An nhìn cô nương đang vắt chéo hai chân, trong ánh mắt có sự nghi ngờ, ông ta nhẫn nhịn, không làm rõ mục đích tới đây lần này, chỉ nói:

Mẫu thân người vô cùng nhớ nhung người, nếu như có thể, xin nương nương nói một chút với Hoàng thượng, trở về phủ thăm người thân?

Có lẽ Nhược Ly của ông ta có điều gì khó nói nên lời cũng không chừng! 

Được!

Nhược Ly nhàn nhạt đồng ý. 

Âu Dương Thừa An ngồi một lúc, chỉ quan sát Âu Dương Nhược Ly, cũng không có nhìn ra sơ hở gì, nhưng lại có cảm giác kì quái, vì vậy liền cáo từ, mau chóng rời khỏi Phượng Tê cung. 

Bên ngoài Phượng Tê cung, Âu Dương Thừa An nói khẽ với Dương ma ma:

Ngươi nhất thiết phải chú ý mọi hành tung của nương nương, nếu như có gì khác thường liền lập tức bẩm báo với ta, biết không? 

Dương ma ma lập tức gật đầu một cái. 

Xuyên qua cửa sổ đang mở, lạnh lùng nhìn hai người ở cửa cung đang bàn luận, Âu Dương Nhược Ly cười lạnh thành tiếng.

Xem ra cô phỏng đoán không sai, Dương ma ma này quả thật chính là người giám thị cô!

Lạnh lùng ngắm nhìn cung đình hoa lệ, khắp nơi đều là âm mưu quỷ kế, cô bĩu bĩu môi, lập tức trở về phòng.

Cô phải nhanh chóng chế ra thuốc giải, cò kè mặc cả với Hoàng đế, mau chóng rời đi mới đúng. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro