Giấc mơ thứ hai
Hơn hàng triệu năm trước thế giới Exodia là một thế giới hoà bình khi mà không có bất kỳ thứ gì tồi tệ như là chiến tranh thì đã có một thứ dị thường đã xuất hiện, ma vương Kamikaze, hắn ta không được sinh ra từ bất kỳ con quỷ nào mà là được sinh ra từ 7 tội lỗi nặng nhất của con người là dâm , tham lam, phàm ăn, phẫn nộ, lười biếng, đố kỵ và kiêu ngạo, hắn ta khi xuất hiện thì đã khiến quy luật của chính thế giới đã bị đảo ngược, đã có một phe liên minh lập ra từ nhiều chủng tộc khác nhau chỉ để tiêu diệt hắn ta kể cả loài quỷ vì họ bị ma vương Kamikaze đối sử vô cùng tàn bạo.
Nhưng đó là một khó khăn khi mà không chỉ có mình tên ma vương là mạnh mà còn có những đứa con của hắn, những kẻ được tạo ra từ máu và chất dịch của chính quỷ vương, trận chiến của các chủng tộc khác nhau chống lại ma vương Kamikaze đã diễn ra trong suốt hàng triệu tỷ năm, hàng nghìn những người trong các chủng tộc đã chết, các vị thần đại diện cho luân lý của thế giới đã gục ngã và khiến thế giới chìm trong bóng tối sâu thẳm của sự tuyệt vọng.
Nhưng từ trong bóng tối sâu thẳm đó thì một thứ ánh sáng của niềm hy vọng đã xuất hiện, Thánh kiếm "Ecarlibur" giá lâm!
Được rèn từ một người thợ rèn giỏi nhất, được chúc phúc từ nữ thần hồ sao, ánh sáng của nó phát ra đã xua tan bóng tối sâu thẳm của sự tuyệt vọng của chiến tranh trong hàng triệu tỷ năm, đứng trước thánh kiếm thì mọi luân lý đều là vô nghĩa! Nhưng có một thứ đã khiến những người tạo ra nó phải đau đầu, ai là người sẽ sử dụng nó?
Một cuộc thảo luận đã được diễn ra và các vị thần cùng với những chủng tộc khác nhau đã quyết định lựa chọn một con người đó là là Arthur, một chàng trai không có cha mẹ mà đã được các nàng tiên nhận nuôi khi họ tìm thấy anh trong một cái nôi, Arthur khác với những sinh vật có ý chí trong chính thế giới này, anh ta dũng cảm, có lòng tốt vô hạn và thêm đó là chính thánh kiếm Ecarlibur đã quyết định lựa chọn chính anh ta khi mà anh đã rút nó ra từ phiến đá khi mà nhận thử thách rút thánh kiếm Ecarlibur ra khỏi đá từ nhiệm vụ của Nữ Thần Hồ Sao.
Arthur đứng trên chiến trường, tay siết chặt chuôi kiếm Ecarlibur thánh kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xua tan bóng tối bao trùm thế giới suốt hàng triệu tỷ năm.
Trước mặt anh, Ma Vương Kamikaze ngự trên ngai vàng bằng xương cốt của vô số chiến binh đã ngã xuống. Hắn không cười, không tỏ ra lo lắng, chỉ lặng lẽ quan sát Arthur bằng đôi mắt rực lửa địa ngục.
"Đến rồi sao, Arthur."
Kamikaze cất giọng trầm thấp, vang vọng như hàng triệu linh hồn đang gào thét.
"Ngươi làm ta chờ lâu quá đấy."
Arthur không trả lời. Anh bước lên phía trước, từng bước đi vững chắc, ánh sáng từ thánh kiếm làm tan biến lớp sương đen tà ác đang bao phủ mặt đất.
Kamikaze nheo mắt.
"Hừm... một thanh kiếm đáng gờm. Nhưng ngươi nghĩ chỉ với nó, ngươi có thể đánh bại ta sao?"
Bất chợt, bóng tối xung quanh cuộn trào.
~BÙM!~ Bảy thực thể khổng lồ hiện ra từ trong màn đêm là bảy đứa con của Ma Vương, hóa thân của bảy tội lỗi trầm trọng nhất của loài người!
Asmodeus - Dâm Dục, một nữ quỷ có nhan sắc mê hoặc, đôi mắt rực hồng đầy tà ý.
Mammon - Tham Lam, kẻ mang giáp vàng rực rỡ, trên tay là một cây quyền trượng đầy những viên ngọc lấp lánh.
Beelzebub - Phàm Ăn, một sinh vật khổng lồ với cái bụng không đáy, miệng lúc nào cũng nhai nuốt vô tận.
Satan - Phẫn Nộ, kẻ bọc trong ngọn lửa đỏ rực, đôi mắt như hai mặt trời cháy rực trong cơn cuồng nộ vĩnh cửu.
Belphegor - Lười Biếng, một kẻ ngái ngủ, tay cầm chiếc gối nhưng mỗi bước chân hắn đi đều khiến mặt đất nứt vỡ.
Leviathan - Đố Kỵ, một con rắn khổng lồ quấn quanh tòa lâu đài của Kamikaze, đôi mắt xanh lóe lên đầy căm hận.
Lucifer - Kiêu Ngạo, kẻ mang đôi cánh thiên thần đen tuyền, nhìn Arthur với nụ cười chế giễu.
"Ngươi có thể cầm thanh kiếm đó, nhưng ngươi không bao giờ có thể đánh bại tất cả bọn ta!"
Lucifer cười lớn, giương cao thanh trường kiếm bóng tối.
Arthur hít một hơi sâu. Anh biết đây không chỉ là một trận chiến bình thường. Đây là cuộc chiến quyết định vận mệnh thế giới.
Anh nâng thánh kiếm Ecarlibur lên cao. Một cơn gió mạnh quét qua chiến trường, mang theo ánh sáng chói lòa.
"Ta không chiến đấu một mình."
Arthur nói, ánh mắt kiên định.
"Ta chiến đấu vì những người đã ngã xuống. Vì những kẻ đã hy sinh vì thế giới này!"
Thanh kiếm bừng sáng.
Sau hơn 60 ngày đêm thì trận chiến đã kết thúc và phần thắng đã thuộc về Arthur. Arthur chậm rãi bước qua chiến trường hoang tàn, nơi ánh sáng của Ecarlibur vẫn còn le lói giữa những đống đổ nát. Xác của bảy tội lỗi nằm rải rác xung quanh, không còn chút sinh khí. Cả thế giới như nín thở, chờ đợi khoảnh khắc kết thúc của trận chiến đã kéo dài hàng triệu tỷ năm.
Trước mặt anh, Quỷ Vương Kamikaze quỳ gục trên mặt đất, cơ thể tàn tạ, những vết thương sâu hoắm lan rộng khắp thân thể. Máu đen chảy ra từ miệng hắn, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ không cam tâm.
Arthur nhìn xuống kẻ đã khiến thế giới chìm trong bóng tối, giọng anh trầm thấp nhưng vang vọng:
"Ngươi thua rồi..."
Kamikaze khẽ nhếch môi, dù không còn sức nhưng hắn vẫn cố nở một nụ cười nhạo báng.
"Thua sao...? Ha... Ha ha ha..."
Hắn cười, dù giọng nói đã yếu ớt, nhưng trong nụ cười ấy không có sự sợ hãi hay hối hận.
"Phải, ta đã thua rồi."
Arthur cau mày, nắm chặt chuôi kiếm.
"Nhưng mà nghe này Arthur."
"Bóng tối mà ta tạo ra không bao giờ biến mất, Arthur. Ngươi có thể giết ta, có thể xóa sổ bảy tội lỗi... nhưng con người sẽ vẫn phạm phải chúng. Dục vọng, tham lam, phẫn nộ... tất cả sẽ lại sinh ra một Ma Vương mới. Và khi ngày đó đến, ai sẽ là kẻ đứng lên chống lại nó?"
Arthur im lặng. Anh biết Kamikaze không nói dối.
Thế giới có thể tạm thời được cứu, nhưng bản chất con người không thay đổi. Những tội lỗi, những dục vọng sẽ tiếp tục nuôi dưỡng bóng tối.
"Và đừng quên những đứa con khác của ta, Arthur, bộ ngươi quên là từ khi chúng sinh ra đã là bản sao của một vị thần rồi sao."
Kamikaze cười lớn.
"Tất nhiên là ta biết, thậm chí là ta đã giết một trong số chúng."
Arthur giơ cao thánh kiếm lên.
"Và ta sẽ tiêu diệt hết bọn chúng."
Arthur vung thanh kiếm xuống và cắt đầu Ma Vương.
Đầu của ma vương rơi xuống, kết thúc cuộc đời của ma vương mạnh nhất từng tồn tại.
■□■□■□■□■□■□
Những ngày sau cái chết của Ma Vương Kamikaze, thế giới chìm trong niềm vui của con người và sự sợ hãi của những kẻ theo phe ma vương. Con người hân hoan ăn mừng chiến thắng của Anh hùng Arthur, những thành phố được thắp sáng bằng những ngọn đuốc vinh quang, những bài ca ca tụng người đã giải phóng thế giới vang vọng khắp nơi. Nhưng trong bóng tối, những kẻ từng phục vụ Ma Vương lại đang cố tìm cách để sống sót khỏi những kẻ đang truy lùng chúng.
Đội quân của ma vương mất đi người lãnh đạo tối cao của mình, hàng loạt thành trì của chúng nhanh chóng sụp đổ. Những kẻ yếu đuối thì tìm đường trốn chạy, lẩn khuất trong những vùng đất hoang tàn. Những kẻ tham lam thì vơ vét kho báu từ các cung điện đổ nát của Kamikaze rồi bỏ trốn sang những vùng đất xa xôi. Còn những kẻ trung thành tuyệt đối với Ma Vương thì chọn cách tự sát, để linh hồn của chúng được theo chân chủ nhân xuống địa ngục.
■□■□■□■□■■□■□
"Hẹn ghặp cậu ở 2000 năm sau nhé, Athur."
"Nhờ cậu mà tôi gần như nhớ lại con người của mình trước kia..."
"..." Arthur im lặng.
"Này Arthur." Giọng của Kamikaze ngày càng yếu dần đi.
"Tôi thức sự muốn thấy... một vương quốc mà cậu... sẽ dựng lên... nơi mà con người và quỷ tộc... có thể sinh sống với nhau..."
"Khi tôi trở lại, hãy dẫn tôi đi tham quan nó nhé."
Đó là lời cuối cùng của Kamikaze, đôi mắt của vị quỷ vương hùng mạnh nhắm lại, ông đã chết, nhưng mà thế giới đã hòa bình rồi, không còn chiến tranh hay bất cứ thứ gì hỗn loạn nữa.
Arthur vẫn ngồi trước cái đầu của Kamikaze, một lúc, rồi anh đứng dậy.
"Chắc chắn rồi, tôi sẽ tạo nên một nơi mà con người và những chủng tộc khác có thể sinh sống cùng nhau."
■□■□■□■□■■□■□
Kamikaze đang ngồi trên một chiếc ghế nằm bên trên một vách đá cao lêu khêu.
"Tới rồi đấy à." Anh xoay đầu lại, nhìn một người mặc một bộ giáp vàng kim đang bước đến chỗ anh.
"Anh vẫn còn nhớ chỗ này à." Arthur hỏi Kamikaze.
"Ừ, dù sao đây cũng là nơi mà tôi và anh ghặp nhau lần đầu kia mà."
Anh xê dịch sang một bên, tạo nên một khoảng trống. "Ngồi đi."
Arthur hơi cảnh giác một chút nhưng rồi cũng ngồi bên cạnh anh.
"Sao cậu lại muốn ghặp tôi vậy."
Kamikaze dùng ma nhãn của mình cảm nhận ma lực xung quanh, không có người.
"Muốn nói chuyện một chút thôi mà."
Cả hai người này từng là bạn, Arthur mà trong những câu truyền miệng về một người được nuôi từ các nữ hồ sao và được sở hữu Excarlibur, nhưng không, sự thật là Arthur cũng chỉ là con của một người nông dân, và anh sống ở một thị trấn mà ít ai biết được. Còn Kamikaze, đó không phải tên thật của anh, chẳng ai biết tên thật của anh, không có ai đặt cho anh một cái tên, Kamikaze không có cha mẹ.
Cả hai ghặp nhau ở một vách đã cao, lúc đầu cả hai đã đấm nhau vì Kamikaze đã cắn Arthur.
Đúng với câu, đấm nhau xong sẽ trở thành bạn, sau khi xô xác với nhau thì hai người đã kết bạn với nhau. Kamikaze sống ở một cái gốc cây có một cái hốc ngang với một căn phòng, những món đồ có ở bên trong hốc cây là những món đồ cũ của Arthur, đôi lúc có những món đồ bị hỏng nhưng Kamikaze không hề chê chúng, vì dù sao Arthur cũng là người duy nhất cho anh một thứ gì đó.
Sau 20 năm cả hai cũng đã lớn, Kamikaze đã 25 tuổi còn Arthur thì cũng giống anh, cũng 25 tuổi.
Trong những năm đó Arthur học được gì thì anh đều dạy cho Kamikaze hết, phải rồi, quên mất cái tên nữa. Cái tên Kamikaze là do Arthur đặt những đó là tên mới được ngắn gọn lại, còn tên cũ là Đế Vương Bất Tử Độc Tôn Kamikaze.
Nhớ đến chuyện cũ, Kamikaze bật cười.
Arthur, người vẫn đang nhìn những con sóng đang nhìn những khoảng khắc yên bình hiếm có sau bao năm chiến tranh, lông mày của vị dũng sĩ khẽ hướng lên.
"Anh đang cười chuyện gì vậy?"
"Đột nhiên nhớ lại chuyện cũ thôi."
"Nhớ lại chuyện cũ sao..."
"Phải ha, nhớ lúc đó anh vẫn còn là một con người hiền lành... không phải như bây giờ."
"Còn nhớ đến ức mơ của cậu không, anh bạn."
Arthur nghiên đầu. "Ước mơ sao, cái ước mơ hòa bình đó sao?"
"Phải, một giấc mơ về việc cậu muốn thấy một thế giới hòa bình."
Vào một ngày đẹp trời, ngôi làng của Arthur bắt đầu bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến tranh giữa các chủng tộc khác nhau, nhiều người phải chết, nhiều đứa trẻ bị mất mẹ, nhiều người mẹ đã mất con của mình.
Arthur cũng đã mất đi gia đình của mình, anh đã khóc rất nhiều, người duy nhất an ủi anh ở đó chỉ có một mình Kamikaze mà thôi.
Không còn nhà, không còn chỗ ở nữa, cả hai bắt đầu lang thang, cả hai phải ngủ ở dưới hầm cầu, cả hai làm nhiều công việc khác nhau để cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có thể sinh tồn trong cái thế giới này.
Và rồi, chiến tranh lại xuất hiện trong cuộc sống của cả hai một lần nữa.
"Khi chiến tranh bắt đầu xảy ra một làn nữa, cậu và tôi đã tham gia vào quân đội."
"Phải, đó cũng là lúc mà tôi cảm nhận được sự kinh khủng của chiến tranh, và rồi cái ước mơ đó bắt đầu xuất hiện trong cái trí óc nhỏ nhoi đấy của cậu."
"Nhưng mà hỡi ôi, cậu muốn gây dựng nên một thế giới mà tất cả mọi sinh vật trên thế giới có thể sống với nhau một cách bình đẳng, nhưng cậu lại quá hiền lành, cậu qua ngây thơ, cậu chẳng bao giờ giết những kẻ thật sự đã gây ra chiến tranh."
"Tôi biết cậu sẽ chẳng bao giờ giết chúng, vì vậy nên tôi mới nghĩ ra một kế hoạch."
"Để đạt được hòa bình, phải có một thứ có thể đe dọa cho thế giới này, phải có một thế lực mà có thể đe dọa đến toàn bộ các chủng tộc khác, phải để cho họ hợp tác với nhau để chống lại một thứ duy nhất."
Arthur im lặng nghe Kamikaze nói, Kamikaze nói thêm.
"Đó là lí do mà tôi phải trở thành một kẻ phản diện, giống nhứ một kẻ phản diện đe dọa đến sự tồn vong cho thế giới này."
Một khoảng lặng xuất hiện giữa cả hai.
Một đến hai phút, Arthur biết, anh biết kế hoạch này đang dần đi đến hồi kết... và hồi kết đó chính là...
"Sáng mai là trận chiến cuối cùng rồi đấy bạn của tôi..."
"... cậu phải giết tôi đấy."
Nói xong, Kamikaze biến mất trong một cơn gió, chỉ còn Arthur ở đó, một mình, suy nghĩ về quá khứ của anh và Kamikaze, đây là cuộc ghặp cuối cùng của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro