Chương 270| Vui sướng hân hoan
Tiêu Thiểu Giác đi tới Đông Hoa môn, lần này không xuống ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa một mạch đến cửa chính của Ngọc Minh cung, tiếng vó rền vang, cả hậu cung đều bị chấn động.
Hắn cũng không quan tâm huyên náo động tĩnh quá lớn, vung bàn đạp xuống ngựa, liền đi vào Ngọc Minh cung.
Đám người Vệ Bân lại không dám cưỡi ngựa đuổi theo vào, đành phải xuống ngựa ở Đông Hoa môn, chạy hì hục đuổi theo.
"Bảo Nhi, Bảo Nhi ở đâu?" Lục Thanh Lam mới vừa nằm xuống giường trong chính điện, Mặc Cúc đang đút nàng uống từng muỗng từng muỗng thuốc giữ thai, đã nghe thấy Tiêu Thiểu Giác kêu ầm ở bên ngoài, động tĩnh lớn đến nỗi người người trong Ngọc Minh cung đều nghe thấy.
Trinh phi đầy mặt tươi cười ngồi ở bên giường của Lục Thanh Lam, nghe tiếng liền cười nói: "Lão Cửu tới thật là nhanh! Tần ma ma ngươi nhanh dẫn Lão Cửu đến đây."
Tần ma ma đáp một tiếng liền đi ra ngoài. Rất nhanh Tiêu Thiểu Giác đã sải bước đi vào.
Hắn vừa nhìn đã thấy Lục Thanh Lam nằm ở trên giường, thậm chí không kịp thỉnh an Trinh phi, đã cất bước đi tới bên cạnh nàng, bắt lấy tay nàng vội hỏi: "Bảo Nhi, nàng sao vậy? Nàng thật sự mang thai ư?"
Lục Thanh Lam đẩy hắn một cái, "Vương gia, mẫu phi còn ở đây đấy!"
Tiêu Thiểu Giác mới nhận ra, đứng dậy kiến lễ cho Trinh phi.
Trinh phi cười nói: "Sao vậy, Lão Cửu ngươi thật đúng là có tức phụ liền quên nương a!"
Tiêu Thiểu Giác cũng có chút ngượng ngùng: "Mẫu phi tha lỗi, nhi tử nghe nói Bảo Nhi mang thai, quá cao hứng." Lại hỏi: "Sao Mẫu phi không nằm nghỉ, chẳng lẽ bệnh đã khỏi rồi sao?"
Trinh phi cũng không tức giận, nàng hiện tại cũng rất vui vẻ. "Biết được tin vui như vậy, bệnh của Bổn cung đã sớm khỏi rồi."
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới ngồi trở lại bên giường của Lục Thanh Lam, cầm tay nàng, ấp úng hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: "Thật tốt quá, thật tốt quá!" Nếu không phải Trinh phi còn ở bên cạnh, hắn khẳng định hung hăng hôn nàng vài cái.
Tần ma ma và mấy cung nữ che miệng cười trộm, các nàng đã rất lâu không nhìn thấy vương gia thất lễ như vậy rồi.
Trinh phi ở bên cười cợt mấy câu, Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc miễn cưỡng đè nén tâm tình vui vẻ xuống. "Mẫu phi, nhi thần muốn thương lượng một chuyện, Bảo Nhi hiện giờ đang mang thai, nhi tử muốn đón nàng về vương phủ an thai." Mang thai ba tháng đầu là quan trọng nhất, còn để nàng hầu hạ Trinh phi nữa nhất định là không thích hợp rồi.
Trinh phi không đồng ý nói: "Trong Khánh vương phủ các ngươi cũng không có người lão luyện thành thục, Bảo Nhi vẫn là ở lại Ngọc Minh cung, để ta tự mình chiếu cố, ta mới có thể yên tâm chút."
Tiêu Thiểu Giác nói: "Mẫu phi vốn có bệnh trong người, còn chưa thuyên giảm, sao có thể phiền toái ngài chiếu cố Bảo Nhi nữa? Người trong phủ của nhi tử không ít, còn vài người có ích, kính xin mẫu phi cứ việc yên tâm."
Trinh phi thấy thái độ Tiêu Thiểu Giác kiên quyết, cũng chỉ đành đáp ứng thả người. Dù sao hậu cung không thể so với vương phủ, nơi này lý minh thương ám tiễn* nhiều không kể xiết, vẫn là trở về Khánh vương phủ an thai càng thêm ổn thỏa.
(*) Minh thương ám tiễn: Sự công kích trực diện và sự công kích, tấn công ngầm, ví như ngọn thương sáng dễ thấy, còn mũi tên ngầm, tối thì khó phòng tránh được.
Tiêu Thiểu Giác kêu Hách tổng quản chuẩn bị xe ngựa hào hoa nhất thoải mái nhất của vương phủ, cẩn thận đỡ Lục Thanh Lam lên xe ngựa, hắn cũng tiến vào trong xe, hai người cùng trở về vương phủ.
Đệm trong xe ngựa gối lên rất dày, cực kỳ thoải mái. Mới vừa rồi vẫn luôn có Trinh phi ở bên cạnh, hai người đến hiện tại rốt cuộc mới có cơ hội ở riêng với nhau.
Tiêu Thiểu Giác rất cẩn thận, không dám đụng vào bụng của nàng chút nào, trong miệng liên tục nói: "Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút. Đừng đụng phải nhi tử của ta."
Lục Thanh Lam liếc hắn một cái: "Giờ mới mang thai thôi, sao chàng đã biết trong bụng ta chắc chắn là nhi tử?"
Tiêu Thiểu Giác đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng: "Ta là cha hắn, ta đương nhiên biết." Chuyện thế này mà cũng nói được. Sự vui sướng của hắn bộc lộ trong lời nói, nàng không khỏi cười: "Vui vẻ như vậy sao?"
"Đương nhiên vui vẻ! Ta sắp làm cha. . ." Tiêu Thiểu Giác chà xát tay, hắn vẫn luôn mong đợi có hài tử, nhìn thấy Tam công chúa, Lục Thanh Nhàn, từng người từng người, kể cả là Tam công chúa thành thân muộn hơn hắn, cũng đã mang thai, bảo không thèm đó là lừa mình dối người, nhưng hắn cũng biết chuyện hài tử là tâm bệnh của Lục Thanh Lam, sợ khiến nàng áp lực quá lớn, hắn luôn ngậm chặt miệng không đề cập tới. Hiện giờ nàng thật sự mang thai, Tiêu Thiểu Giác cao hứng vô cùng.
Niềm vui sướng của Lục Thanh Lam cũng không hề kém hắn chút nào. Từ lúc có đứa bé này, nàng cảm thấy cuộc sống của mình không còn gì cầu mong nữa. Sau khi trọng sinh, ngoại trừ kẻ thù Tiêu Thiểu Huyền còn sống yên ổn, tựa hồ nhân sinh đã viên mãn.
Hai người ở trên xe ngựa cười cười nói nói, rốt cuộc đã trở lại Khánh vương phủ.
Lục Thanh Lam đỡ tay hắn cẩn thận xuống xe ngựa, trở lại chỗ ở quen thuộc, nàng thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là nhà mình tốt." Cho dù trong cung Trinh phi đối đãi với nàng tốt hơn nữa khách khí hơn nữa, cũng không thoải mái tự tại bằng trong nhà nha.
Nhóm nha hoàn bà tử trong vương phủ đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy khuôn mặt vương gia vương phi tràn đầy nụ cười, dường như tâm tình vô cùng tốt, có chút kỳ lạ.
Tiêu Thiểu Giác đỡ Lục Thanh Lam một mạch trở về Thế An uyển, tay vẫn chưa từng buông ra, nếu không phải sợ đụng vào bụng của nàng, hắn còn muốn ôm nàng trở về.
Vào chính phòng, Tiêu Thiểu Giác ôn nhu nói: "Nàng chắc mệt mỏi, nhanh lên giường nằm nghỉ một chút."
Lục Thanh Lam lúc trước ở Ngọc Minh cung, Trinh phi đã luôn bảo nàng nằm, lúc này thật sự là không cảm thấy mệt. "Ta không mệt, trong cung ta đã nằm hơn nửa ngày rồi, chàng để cho ta ngồi một lát đi."
Tiêu Thiểu Giác nói: "Nàng không mệt, nhi tử của ta mệt a." Hắn bây giờ đối với Lục Thanh Lam thật sự là nâng sợ ngã, ngậm sợ tan, thật sự là không dám mảy may sơ suất với nàng. Vậy mà trực tiếp cúi người cởi giày thêu cho nàng.
Lục Thanh Lam sửng sốt, "Vương gia chàng làm cái gì vậy?" Nàng vội vàng co chân lại, "Những thứ này kêu nha hoàn làm là được." Cho dù nàng mang thai, cũng không cần khoa trương như thế chứ?
Tiêu Thiểu Giác lại không quan tâm, đưa tay bắt lấy giày của nàng, cởi ra, túm chăn qua đắp lên cho nàng, cười nói: "Nàng hiện tại là đối tượng bảo vệ trọng điểm."
Lại còn rất khoa trương, Lục Thanh Lam có chút cạn lời.
Lúc này, nha hoàn đi vào bẩm báo: "Cù thái y tới."
Tiêu Thiểu Giác mừng rỡ: "Nhanh mời vào." Ngự y trong cung mặc dù đã xem cho Lục Thanh Lam rồi, nhưng Tiêu Thiểu Giác không yên tâm lắm, vẫn muốn Cù Ngọc Tuyền tự mình khám một lần nữa hắn mới có thể an tâm.
Lục Thanh Lam cũng có suy nghĩ như vậy.
Cù Ngọc Tuyền đi vào, sau khi hành lễ cho hai người, Cù Ngọc Tuyền ngồi xuống một cái ghế đẩu ở phía trước, vươn ba ngón tay ra vội bắt mạch cho Lục Thanh Lam.
Hai vợ chồng đều có chút khẩn trương nhìn hắn.
Cũng đừng xảy ra thiêu thân gì.
Cù Ngọc Tuyền rất nhanh chóng bắt mạch xong, vuốt ve chòm râu đẹp dưới cằm cười nói: "Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia, vương phi đây là có hỉ, đã hơn một tháng rồi."
Hai người vui vẻ ra mặt, hết thảy đều ở trong dự liệu.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Thai tượng của vương phi thế nào?"
Cù Ngọc Tuyền nói: "Vương phi những năm này vẫn chuyên cần luyện thể thuật hạ quan dạy cho nàng, thân thể khoẻ mạnh, hài tử rất tốt, vương gia không cần phải lo lắng. Chẳng qua vương phi tuổi còn quá nhỏ, lại là lần đầu tiên mang thai, mọi sự còn cần phải cẩn thận, chờ thêm ba tháng nữa, thai khí ổn rồi, vấn đề sẽ không còn lớn nữa." Nói đến phương diện chuyên ngành, Cù Ngọc Tuyền chậm rãi nói.
"Vậy cần phải chú ý những gì?" Tiêu Thiểu Giác cực kỳ khiêm nhường hỏi .
Cù Ngọc Tuyền liền đem danh sách một đống công việc cần chú ý nói một lượt, không thể sinh hoạt chuyện vợ chồng a, không thể vận động mạnh a, không thể ăn thức ăn có tính lạnh a, vân vân và vân vân. . .
Tiêu Thiểu Giác nghe rất chăm chú còn hơn cả Lục Thanh Lam. Sau cùng vẫn chưa yên tâm, lại quấn lấy Cù Ngọc Tuyền hỏi rất nhiều vấn đề, hỏi đủ hai khắc, không bỏ sót bất cứ cái gì, hỏi đến Cù thái y có chút cạn lời rồi.
Vương gia ngươi có cần hỏi kỹ như vậy hay không? Cũng không cần ngươi hầu hạ vương phi!
Sau cùng ngay cả Lục Thanh Lam cũng nhìn không nổi nữa, "Vương gia, ngài để cho Cù thái y khai đơn thuốc an thai đi."
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới bất đắc dĩ mà thả Cù Ngọc Tuyền đi. Người chậm chạp như Cù thái y cũng sắp nhịn cười không nổi, vương gia ngày thường lạnh lùng hà khắc như vậy, hóa ra cũng là một người điển hình cho việc yêu ai yêu cả lối đi, ngay cả mình bị bệnh sốt rét, hắn cũng chỉ hỏi mấy câu giản lược, làm gì mà như hôm nay vậy?
Cù Ngọc Tuyền đi phòng bên viết phương thuốc. Tiêu Thiểu Giác dịch chăn cho Lục Thanh Lam: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài nhắc nhở nhóm nha hoàn bà tử của Thế An uyển!"
Hắn hiện tại lòng tràn đầy hưng phấn kích động, còn chưa thoát khỏi sự vui sướng đó, nếu không tìm chút chuyện để làm, hắn sắp bị nghẹn chết rồi.
Tiêu Thiểu Giác đi vào trong viện, Vệ Bân đã đem tất cả nha hoàn bà tử Thế An uyển tập trung đến một chỗ. Mọi người đều đã nghe tin vương phi mang thai, người người mặt đều lộ vẻ vui mừng, có mấy người gan lớn, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Thiểu Giác tươi cười, cả gan tiến lên chúc mừng hắn, Tiêu Thiểu Giác thế nhưng hết sức vui vẻ gật đầu với các nàng.
Đây là chuyện chưa từng có!
Vương gia luôn luôn không nhìn tới những người như các nàng, hôm nay là lần đầu có chuyện sốc như vậy.
Tiêu Thiểu Giác thấy người tới đông đủ, lớn tiếng nói: "Nói vậy các ngươi cũng đều đã biết rồi, vương phi có thai. Đây là tin tức cực tốt. Các ngươi hầu hạ vương phi có công, bổn vương từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, tất cả người của Thế An uyển được thưởng nửa năm tiền công, nha đầu và ma ma nhị đẳng trở lên, thưởng một năm tiền công."
Tất cả mọi người đều mừng rỡ, vương gia ra mặt, quả nhiên là ra tay hào phóng a. Lập tức cao thấp đều tạ ơn.
Tiêu Thiểu Giác hạ hai tay xuống đè ép, lại nói: "Các ngươi cẩn thận hầu hạ vương phi, đợi vương phi bình an sinh hạ tiểu thế tử, tương lai ban thưởng sẽ càng cao hơn hôm nay. Chẳng qua cũng cảnh cáo trước, nếu xảy ra một tí tẹo không may, phàm là vương phi có chút trầy da tróc vảy nào, bổn vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ."
Tiêu Thiểu Giác phất tay một cái, gọi ti khố đưa đến một giỏ tiền đồng, "ào ào" trực tiếp đổ xuống đất, cực kỳ hào phóng nói: "Đều thưởng cho các ngươi!"
Mọi người ngẩn người, trước đó nửa năm tiền công, một năm tiền công, đã khiến bọn họ mừng rỡ rồi, không ngờ còn có thêm ban thưởng a!
Tiền mà, ai mà không thích a, nhất thời ồn ào chạy lên, cướp tiền.
Tiêu Thiểu Giác hôm nay thật sự là cao hứng, chẳng những bọn hạ nhân Thế An uyển có thưởng, hắn gọi Vệ Bân trực tiếp mang theo mấy giỏ tiền, vung tiền khắp nơi, gặp người là phát.
Cả vương phủ từ trên xuống dưới tất cả đều vui sướng, giống như mừng năm mới.
Lục Thanh Lam nghe Mặc Hương hồi báo, đỡ trán không biết nói gì cho phải.
Lục Thanh Lam mang thai lần này, Tiêu Thiểu Giác cũng không đi Binh bộ nữa, cũng không đi đại doanh tân binh, chỉ ở trong vương phủ phụng bồi Lục Thanh Lam.
Có thể là thời gian mang thai còn ít, Lục Thanh Lam ngoại trừ lần đó ở Ngọc Minh cung có chút váng đầu, ngược lại không có bất kỳ cảm giác gì. Mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, Cù Ngọc Tuyền bảo nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng cũng không nói nàng cứ nằm trên giường a, nàng nằm ở trên giường hai ngày, cũng nằm không nổi nữa, thỉnh thoảng mang bọn nha hoàn đi lại xung quanh phủ giải sầu.
Tiêu Thiểu Giác thì sao, công vụ không làm thì không được, chỉ đành phải ở Hoài Cẩn đường xem công văn, tiếp khách. Nhưng cách một hai canh giờ nhất định sẽ trở lại Thế An uyển thăm Lục Thanh Lam mới yên tâm.
Mỗi ngày tới tới lui lui dù sao cũng phải hành hạ bảy tám lần trở về mới được.
Qua hai ngày, Kỷ thị mang theo Lục Thanh Nhàn và Tiêu Kỳ đến thăm nàng.
Chuyện vui lớn như vậy, Lục Thanh Lam đương nhiên phải báo cho nhà mẹ đẻ một tiếng.
Lục Thanh Lam vui mừng khôn xiết, đến nhị môn đón người nhà mẹ đẻ đi vào. Kỷ thị kéo cổ tay Lục Thanh Lam, có chút kích động nói: "Bảo Nhi ngươi rốt cuộc mang thai, vi nương yên lòng rồi." Lục Thanh Lam từ lúc gả vào vương phủ, được cưng chiều vô song, khắp kinh thành không người nào không biết không người nào không hiểu, nhưng lại chậm chạp không mang thai, ở sau lưng không biết có bao nhiêu người nghị luận ồn ào. Kỷ thị vẫn luôn thay nàng lo lắng.
Tiêu Kỳ cũng tiến lên phía trước nói: "Bảo Nhi, chúc mừng." Nói xong có chút hâm mộ nhìn thoáng qua bụng của nàng. Nàng thành thân cũng đã một thời gian rồi, bụng vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng khó tránh khỏi cũng có chút gấp gáp. Chẳng qua gấp cũng không được gì a, Lục Văn Đình bận rộn luyện binh ở Bắc Đại doanh, hai người thành thân đoạn thời gian này, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, số lần viên phòng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nàng làm sao mà mang thai đây.
Lục Thanh Lam cười nói: "Tẩu tử, tẩu không cần phải gấp gáp, tiếp theo sẽ đến lượt tẩu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro