Chương 14
-"Thật đau khổ"
-"Ưm" Nhỏ gật đầu
-"Lan Nhi nàng đừng rời xa ta nhé" Nói đoạn chàng cầm tay nhỏ đặt vào tim mình
-"Con tim này sống vì nàng, chết vì nàng, nếu một mai nàng rời đi ta cũng không biết phải sống thế này, hứa với ta nhé" Chàng nói giọng ấm áp và vô cùng dịu dàng
-"Ừ, thiếp hứa mà" Nhỏ ôm chầm lấy chàng, cũng dưới ánh trăng một đôi nam nữ ôm nhau thắm thiếp, gió cứ thế mà lướt lướt qua bốn người, hai cặp tình nhân, hai nam nhân si tình, hai cô gái hiện đại luôn tự hỏi có thể ở lại mãi thế giới này không, đáp lị câu trả lời đó chỉ có con tim của mỗi người.
Ánh nắng buổi sáng lunh linh nhảy nhót trên bãi cỏ xanh đẫm sương của vườn thượng uyển, tại chu đình có năm người an tĩnh ngồi đó, cô ngứa ngáy người thật là muốn quậy phá một trận nhưng không tìm ra trò gì để phá cả, y cũng vậy thật là chán muốn chết, đột nhiên từ sau mấy bóng cây quế xuất hiện tà tà lớp lớp đủ màu đang di động đến, phía sau hình như có thêm vài vị đại thần thì phải, mặc kệ không quan tâm
-"Jenny hộp bút chì màu đến thì phải" Y giật giật tay áo cô, cô nhăn mặt rồi trông theo hướng tay của y đang chỉ, cô gật đầu nói, vẻ mặt vẫn xụ xuống vẻ chán chường
-"Hoàng thượng, thái tử, vương gia cát tường" Ngũ sắc chậm rãi yểu điệu thi lễ trước ba người,không để ý gì đến cô và nhỏ thật là muốn tỏ ý khích bát mà, bực mình
-"Hoàng thượng, thật là có nhã thú a" Lục sắc lên tiếng cả người áp sát vào chàng
-"Thái tử người cũng thật là rảnh nha" Bạch sắc coi như mặt dày dựa cả người vào hắn
-"Vương gia, để ta rót rượu mời ngài"
-"Hoàng thượng người ăn nho đi" Đỏ sắc yểu điệu mềm nhũn nói, cô ngứa ngáy muốn đập cho lũ này một phát chết toi nhưng hình như có cái gì tức tức khi thấy nữ tử áo cam dán sát vào người hắn, hừ
-"A, bẩm hoàng thượng hôm nay là ngày đẹp trời sao chúng ta không thử ngâm một bài thơ nhỉ, có lẽ Lan phi và Thái tử phi cũng có nhã thú" Một thân áo tím đậm đà nói, nhỏ ngước mắt nhìn, cả người cứ thấy bứt rứt, gương mặt phụng phịu rõ hơn, chàng thấy vậy vội vàng đẩy lục sắc mĩ nhân kia ra mau chóng ôm lấy thân người mỏng manh đem ấp vào mình nhẹ nhàng nựng nịu yêu thương, cô nhăn mặt lắc không nói lời nào, nhưng mà hắn ...ít nhất cũng đẩy ả ra chứ, đúng là đồ hám gái hứ, cô trợn mắt nhìn y lập tức thả cái phịch người đang tơ tưởng nằm trong lòng mình, cười nịnh nọt nhìn cô
- "Ta xin đọc trước a
Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều,
Thu tận Giang Nam thảo vị điêu.
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu. " Hồng mĩ nhân lên tiếng
-"Đến ta
" Khai bất hoàn xuân liễu xuân hoa mãn họa lâu.
Thụy bất ổn sa song phong vũ hoàng hôn hậu,
Vong bất liễu tân sầu dữ cựu sầu, Yết bất hạ ngọc lạp kim thuần ế mãn hầu,
Chiếu bất kiến lăng hoa kính lí hình dung sấu,
Triển bất khai đích mi đầu, nhai bất minh đích canh l ậu
Kháp tiện tự già bất trụ đích thanh sơn ẩn ẩn,
Lưu bất đoạn đích l ục thủy sầu sầu, thủy sầu sầu l ục thủy sầu sầu Bạch mĩ nhân lê tiếng, cứ thế cho đến khi nhỏ đọc, bài thơ này do nhỏ tự sáng tác
-"Ừm
Tiếng sáo lặng buồn buông lả lơi
Le lói ánh hồng giữa sông trôi
Đời người một khắc buồn lênh láng
Lặng tình sóng nước lướt trôi đi" Nhỏ vững giọng đọc, đây là sở thích của nhỏ mà, đối với thơ văn nhỏ là người am hiểu nhất, nhưng mà hai người kia, thật sự là nếu mà đọc thơ chắc chắn sẽ khủng bố người nghe đén chết mất, chàng mỉm cười nhìn nhỏ
-"Nàng làm thơ hay lắm" Các vị đại thần cũng cười cười vuốt râu
-"Ha ha ha, cậu làm hay lắm, đến lượt tớ
Có ai hiểu nổi lòng của con gái
Chứa lệ sầu và hai chữ trái ngang
Nhưng mang nặng tâm hồn nhung nhớ.
Giọt lệ kia chưa hẳn đã phai mờ" Nhỏ tái mặt, lấy tay vỗ lên đầu một cái, mặt mày bỗng trở nên mếu máo, ngược lại hắn vô cùng chăm chú và thích thú, các vị đại thần cũng thầm khen ngợi
-"Nước vô tình nước trôi đi mãi
Mây vô tình mây lặng lẽ bay xa
Trăng vô tình trăng đùa với gió
Người vô tình người chẳng hiểu lòng ta
Đời con trai mang nhiều tham vọng
Có cô này lại nghĩ tới cô kia
Đời con gái mang nhiều ích kỷ
Có anh rồi chỉ nghĩ đến anh thôi" Ngừng một lát, cô cười đều nhìn thẳng vào nữ tử đang ôm ấp hắn, nhỏ lắc đầu vẫy vẫy tay ý bảo dừng lại, cứ đà này ai cũng ngã ghế hết, nhỏ khóc không thành tiếng, y hếch mắt cười tươi đón xem trận cuồng phong tiếp theo
-"ANH BIẾN CON TIM EM THÀNH MÃ TẤU
CHÉM CHẾT CON NÀO NÓI YÊU ANH"
"ẦM" Một đoàn người ngã ghế miễn phí, nhỏ đập đập chân mình mếu máo
-"Vip vip vip...tiếp tiếp hay quá vỗ tay...trời ơi lấy đâu ra hay dậy" Y đứng dậy vỗ tay phấn khích nói
-Ở trên mạng, lên google tìm miễn phí luôn" Chàng choáng váng không thể tin nổi nữ tử này có thể sáng tác ra bài thơ động trời như thế, nếu như bỏ hai câu cuối đi chắc chắn đó đã là một bài thơ hoàn mĩ, nữ tử áo đỏ tái mặt lìa xa người hắn tận ba mét, hắn đơ mặt nhìn cô không khỏi bái phục, Nhật Quang cùng các vị đại thần bình tâm sau một trận đau tim mà đứng bật dậy sửa sang lại quần áo, miệng không ngừng chép mà khen hay với bài thơ này.
-"Hu...chưa đâu còn Tiến Vinh nữa, yêu cầu ai bị đau tim không nên nghe" Nhỏ mếu máo nói
-"Đâu đến mức như vậy
Không tiền không bạc gái không theo
Không đâm không chém đời không nể"
"Rầm" Ngã ngựa lần thứ hai, lần này là bất tỉnh thật sự chứ không như lần một
-"Hay hay hay" Cô vỗ tay không ngừng nói
-"Bái phục, tại hạ xin bái phục hai vị" Một lão già râu tóc bạc phơ yếu ớt nói, gương mặt của hai kẻ gây thành đoàn xác chết ngã thành hàng ngồi cười vô cùng sung sướng, Nhật Quang đích thực là không còn gì để nói nữa. Ngũ lục y coi như bị quê độ lần thứ hai vì bài thơ hết sức "chân tình" của cô.
-"Jenny, chúng ta thành thân đi" Hắn bước đến ôm eo cô
-"Sao chàng đột nhiên lại hỏi thê" Cô giật mình cả người có chút chấn động, lúc về phòng đột nhiên hắn trở nên im lặng không nói gì, cô thấy lạ nhưng cũng không muốn hỏi, giờ tự nhiên bất chợt hỏi như thế làm cô có chút đả kích
-"Jenny, ta không đợi được nữa ta rất nôn nóng, tathaatj sự muốn thành thân với nàng" Hắn nỉ non tì cằm vào vai cô. Cô im lặng, bờ mi rủ xuống buồn bã, cặp mắt khẽ đưa ra khung cửa, đêm nay sao lại cô tịch và âm trầm đến thế, trăng bị mây che mất sao cũng biến đi đâu mất, gió lạnh truyền vào miết lấy cô càng làm tăng thêm vài phần nặng trĩu trong lòng, tâm trạng của cô rối bời, cô cảm thấy buồn cười, trái tim của cô quá giả dối, quá trừu tượng, nó không nghe lời cô, khi nghe hắn nói như vậy trong tâm cô rất vui nhưng đối mặt với câu trả lời cho hắn, cô không thể
-"Để thiếp suy nghĩ" Cô chỉ có thể nói như thế, suy nghĩ ha buồn cười rồi cô cũng im lặng dửng dưng, cô không muốn làm hắn buồn nhưng một khắc cô đến rồi cũng một khắc cô đi, hắn nhắm mắt im lặng rồi thở dài nói
-"Ta sẽ chờ" Chỉ ba chữ nhưng bóp nghẹn lấy tim cô, hắn yêu thương cô như thế đổi lại cho hắn chỉ là sự dửng dưng của cô, cô chẳng thể làm gì cho hắn. Cả hai cùng im lặng, khoảng lặng của mỗi người, ánh nên dập dìu nhen nhóm từng chút hi hắt mà in bóng hai người lên vách tường, hai cai bóng ôm chặt lấy nhau, như để cố gắng trải qua một cơn gió lạnh ngắt của tâm hồn
-"Lan Nhi, nàng đã khỏe hẳn chưa" Chàng ôn nhu rót một tách trà đưa cho nhỏ, nhỏ từ tốn đưa tay đón lây rồi nhấp từng ngụm
-"Ân, không còn đau nữa" Nhỏ gật đầu, kì thật là thân thể đã đỡ rất nhiều, chàng tận tình chăm sóc nhỏ, bón từng chút một từ bữa ăn đến giấc ngủ cho nhỏ, cho người lấy những vật liệu quý nhất cho nhỏ uống chỉ mong nhỏ phục hồi
-"Lan Nhi, thật co lỗi với nàng quá" Chàng buồn bã nói, nghĩ đến việc nhỏ nằm thoi thóp ở đó, lòng chàng như miết lại đau đớn khôn ta, cả người như có cảm giác bất lực không làm gì được
-"Nga không có gì đâu mà, chàng đừng nói thế" Nhỏ xua tay, vẻ mặt cười tươi
-"Lan Nhi, đến đây" Chàng vỗ lên đùi mình, gương mặt si mê nhìn nhỏ,nhỏ ngượng chín cả mặt nhưng vẫn lui thủi bước đến an tọa trong lòng chàng
-"Ngủ đi" Chàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nhỏ
-"Ân" Nhỏ tựa vào lòng chàng, khẽ nhắm mắt, môi hồng nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ. Bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong thật là ấm áp, chỉ là một đoạn tâm tình nhưng dường như đã nói lên tất cả. Bóng đêm bao phủ hết mọi vật, trên cành cây gần đó, vị trí đủ để quan sát cả hai căn phòng, hắc y nhân khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn dật thấp thoáng sau bức màng che mỏng manh, tuy cười nhưng đôi mắt lại hiện lên một tia dỗi hờn cùng tức giận. Nhún chân một cái hắc y nhân biên vào khoảng trung
-"Sao cậu ăn cứ xỉa xói tớ miết vậy, tớ đâu có làm gì cậu đau" Y nhăn mặt nhìn cô nói
-"Tớ đâu có nói tên người đó sao cậu biết được" Cô nghênh nhìn y
-"Lan Nhi có hay không nàng muốn ăn chút điểm tâm" Chàng ôn nhu nói, tay vén vài cọng tóc con qua mép ti cho nhỏ
-"Ân" Nhỏ gật đầu, nở một nụ cười tươi
-"Người đâu, mau chuẩn bị điểm tâm" Chàng lạnh giọng ra lệnh
-"Tuân chỉ"
-"Hai người đừng có cãi nhau nữa" Nhỏ nhăn nhó lên tiếng, hai người đột nhiên im bặt quay sang nhìn nhỏ, cười mỉa một cái lập tức trở lại cãi nhau, nhỏ thở dài nở một nụ cười thát baị, nhỏ giật mình vì tia lạnh bắn tới tấp vào không trung, hắn với ánh mắt cực kì kinh dị,như một phần tử khủng bố ôm bom nguyên tử trong tay, làm nhỏ phải run sợ tại trận. Vài ba cung nữ đến thỉnh an rồi mau chóng dọn lên bàn những cái dĩa xanh đỏ vàng trong náy mắt liền nhanh chân rút lui, hai người dừng công việc của mình, thật ra là Jenny, hai mắt nhỏ lóe lên thích thú, chàng mỉm cười gắp lấy một chiếc bánh còn nóng hổi vào chén chàng cầm lên thổi thổi, cô với tay cầm lấy mọt đạu xanh bỏ vào miệng, y nhún vai cũng tiện tay gắp lấy, đột nhiên cô choáng váng, đầu đau nhức không chịu được
-"jENNY NÀNG SAO THÉ" Hắn hốt hoảng hét lên khi thấy cô quỵ xuống, non ra một chất lỏng tanh tanh màu đỏ rồi nhắm mắt ngất đi, chàng như hiểu được chuyện gì bèn đoạt lấy cái bánh trong tay nhỏ quăng đoi, y tái mặt nhìn cái bánh chết tiệt trong tay mình ném bay rồi mau chóng đến bên cô, chàng hô to goii thái y, nhỏ hết hồn định thần lại hoàn cảnh lúc này, nhỏ kinh hãi nước mắt trào ra
-"Thái y thế nào" Hăn sốt ruột
-"Nương nương trúng kịch độc" Lão thái y lắc đầu vuốt râu
-"Độc gì?' Chna glanhj giọng hỏi
-"Kính bẩm hoàng thượng là Đại độc cốc"
-"Cái gì?" Y tái mét hô lêN, ĐẠI ĐỘC CỐC, không thuốc chữa, đại độc cốc làm y tốn mất 3 năm nghiên cứu chế thuốc giải nhưng rốt cuộc y cũng phải bỏ cuộc, tại sao lại có kẻ hại độc ác tâm như thế chứ
-"Độc đó không có thuốc chữa, cũng không có người chữa" Chàng trầm ngâm nói
-"Không thể nào" Hắn lắc đầu thẫn thờ nói
-"Thật đấy tôi đõ tiến sĩ rồi mà còn chưa chế được thuốc giải, không thể được, rốt cuộc lại có kẻ nào ác tam như thế thế" Y phẫn nộ nói, ánh mắt căm tức hiện rõ lên, chàng nhìn nhỏ mà không khỏi thương xót, nhỏ đau đớn ôm mặt nức nở, may mắn là lúc nãy cô dùng bữa trước nên chàng mới có thể biết được, nếu như nhỏ cũng ăn cái thứ đó, nếu như thật không thể làm chàng dám nghĩ tiếp, hắn bất lực nhìn gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt vô định thẫn thờ, quỳ bên giường hắn nắm chặt lấy tay cô nỉ non gọi cô nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, Nhật Quang lắc đầu chỉ có thể đứng nhìn, nếu như y nghĩ chắc chắn là có kẻ muốn hạ sát nhỏ nhưng không ngờ kế hoạch lại đổ bể, người đó biết hoàng thượng không thích ăn ngọt nên mới ra tay, vì nhỏ là người yêu đò ngọt lại hay nhanh nhảu ăn trước nên kẻ ngu ngốc đó mới chắc chắn không do dự.Hoàn cảnh bây giờ chỉ bao trùm là sự đau khổ, tiếng khóc của nhỏ không ngừng vang lên, y bát thần dựa vào tường, hắn chỉ gọi và gọi tên nhỏ
-"Không có cách nào sao" Chàng mềm giọng nói
-"Không" Y đáp lại
-"Đúng là một lũ vô dụng, làm cái gì mà khóc lên khóc xuống như ai oán thế hả, thôi ngay đi, ai nói không có người chữa được" Giọng nói lạnh lùng vang lên, nhỏ giật mình giọng này không lẽ, y xém nữa là té ngất vì người đó đang đứng cạnh mình
-"Anh...anh hai" Nhỏ lắp bắp ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng
-"Thủ lĩnh....anh" Nói đoạn cuối cùng cũng nằm luôn, Trần Hàn Tuấn liếc nhìn khinh thường rồi bước lên người y đi đến
-"Tuyết Lan xem ra lần này em đã làm anh nổi giận rồi đấy" Anh lạnh lùng nhìn nhỏ, sau đó bước đến phía giường
-"Đúng là ngu ngốc" Rồi đưa một viên thuốc vào miệng cô
-"Ngươi cho nàng uống cái gì?Ngươi là ai" Hắn đùng đùng sat khí nghi hoặc nhìn anh, anh đảo mắt không trả lời, nhỏ lập tức hiểu ý, anh nhỏ lúc mà nổi con lên là rất ghét nói
-"Đây là anh trai của Lan -Trần Hàn Tuấn" Nhỏ nuốt khan nói, anh quay mặt liếc nhìn nhỏ từ trên đầu xuống
-"Có gì muốn nói thì nói đi" Anh lãnh đạm
-"Sao anh biết được, sao anh lại đến được đây" Nhỏ run rẩy nói
-"Quên anh là ai rồi sao" Nhỏ gạt đầu, anh hai là giám đốc của BBI sở điệp viên ngầm do Châu Âu thành lập để giải quyết một số rắc rối quái đảng mà người thường không thể làm được, mà ở đó thứ gì cũng có thể chế tạo ra được, máy thời gian chính là một trong những thứ đó nhưng mà tuy là như thế nhưng sao anh ấy biết chính xác nhỏ ở đâu, tuy anh hai giỏi có giác quan thứ sáu nhưng mà...
-"Muốn hỏi anh vì sao biết đích xác chỗ này" Nhỏ gật đầu, cúi gầm mặt lần này anh hai nổi cơn thật rồi
-"Từ lúc anh nhận chức, anh đã bí mật dùng con chíp định vị tim vào người em và Jenny lúc hai đứa sơ ý nhất, nên dễ dang định vị, 2 tháng không thấy hai em nên cha mẹ hai đứa đã hôt shoangr báo cho anh khi anh đang làm nhiệm vụ lập tức anh đến nơi em đã đi qua đó chính là ngôi đền đúng không" Nhỏ gật đầu, anh nói tiếp "Anh nhìn thấy trên đất hai chiếc trâm ngọc đã vỡ liền đem về trụ sở nghiên cứu phát hiện trong đây có một năng lực thần kì là cánh cổng nối giữa khôg gian này với không gian khác, anh dùng con chíp định vị xác định em thì hoàn toàn đúng, số năm và thế kỉ em ở khác xa với nơi anh đang đứng, anh đã từng thực thi vài nhiệm vụ xuyên không nên đã dùng máy thời gian quay về đây, khi đến đây thì đã nghe được em trở thành vợ của tên hoàng đế này, còn Jenny là vợ sắp cưới nhỉ, Tiến Vinh thì có vẻ vô tội nhất" Nhỏ tái mặt nhìn anh, y bật dậy phủi phủi bụi trên áo mình
-"Tỉnh rồi hả" ANh cười cợt nói
-"Em nghe anh nói em vô tội nên tỉnh"
-"Cái thằng này" Anh cười một tiếng
-"Hai ngươi nãy giờ nói gì mà trẫm không hiểu gì cả, chỉ biết rõ ngươi là anh của nàng thôi còn lại" Chàng lắc đầu, nhìn vào thái độ của nhỏ đối với anh chàng vô cùng thấy kì lạ, nhỏ sao lại sợ sệt như thế
-"Tôi đến đây là đem ba đứa về" Anh lạnh giọng
-"Trẫm không cho phép ngươi làm thế, nàng đã là nữ nhân của trẫm, nếu ngươi muốn trẫm sẽ ban cho ngươi một chức quan cao ban cho ngươi vàng bạc đầy ắp, chỉ cần ngươi để nàng ở đây" Nghe anh nói chàng liền ********* lại
-"Ta cũng không để ngươi đưa Jenny đi đâu, nàng là vợ sắp cưới của ta, ngươi muốn gì cứ nói ta sẽ cho ngươi tất" Hắn lạnh giọng nói
-"Buồn cười, nếu cần ta lấy vàng đè chét các ngươi tại chỗ cho xem, ta hiện giờ nắm một chức vị còn hơn chức quan bé nhỏ ở nơi này, đợi Jenny tỉnh dậy liền rời khỏi
-"Trâm/ta không cho phép" Cả hai đồng thanh
-"Trời ơi ồn ào quá" Cô bật dậy, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc, sắc mặt hồng hào nay tái trăng khi hiểu chuyện gì ở đầy, cô mỉm cười đưa tay vẫy vẫy mấy cái với anh, anh nheo mắt nhìn rồi cười khẩy
-"Jenny, em quả thạt là cũng mắc vào bẫy tình nhỉ, em là đứa anh tỉn tưởng nhất nhưng không ngờ em lại làm anh thất vọng, em hiểu mà người ở đây không thể yêu, bốn người đều thuộc hai thế giới khác nhau, huống chi họ lại là người đã có tam thê tứ thiếp, yêu hai đứa được bao lâu sau khi thấy một người khác đẹp hơn thú vị hơn hai đứa lập tức đá hai đứa vào thùng rác mà thôi" Nhỏ cùng cô cúi đầu không nói gì
-"Ngươi sao có thể to gan như thế" Nhật Quang lên tiếng, tuy nói thế là đúng nhưng mà anh vô phép tắc trước mặt hoàng thượng như thế thật là ngông cuồng
-"Thế nào là to gan, ta không quan tâm, ở chỗ của ta không có chuyện to gan hay không, không có kiểu quỳ phục dưới chân thiên tử, nói đúng hơn là không có thiên tử, ta không hành xử như thế được, cả hai đứa đều là em gái ta,Jenny anh cũng nhắc cho em nhơ em đã có hôn ước rồi" Anh tàn nhãn nói, cô quay mặt không nói gì, phải cô đã có hôn ước rồi, với hoàng tử của nước Pháp, là do cha cô sắp đặt, cô không thể không làm theo
-"Cái gì, ta không cần biết, ta nói rồi nàng là vợ của ta ta không cho phép, cho dù nàng có hôn ước ta vẫn phải cưới nàng"Hắn hét lớn nóI, xông lên một cước giơ thẳng, anh mỉm cười đỡ lấy dùng võ đâu võ hắn ko ngờ lại có người có năng lực như thế này
-"Không đấu lại đâu" Y lắc đầu nói
-"Thôi ngay đi"Cô hét lên
-"Em không về, dù anh có ép thế nào em cũng không về, em không muôns bị ép gả, em muốn sống thực với tình yêu của mình, từ nhỏ làm theo lời cha thế là đủ rồi, em không muốn ông sắp đặt cả hạnh phúc đời em" Cô kiên quyết nói
-"Xin lỗi anh hai, anh đừng giận em cũng không về đâu, em thích Tuân, dù thế nào em cũng đã là người của Tuân rồi, với lại em không muốn xa chàng, em biết hai thương em nhưng mà hai đừng ép em, từ nhỏ tới giờ hai lúc nào cũng chiều chuộng em nhưng đây là lần đầu em xin hai đừng ép em" Nhỏ nói, cặp mắt nhìn anh đầy buồn bã cùng khẩn cầu
-"Bây giờ hai đứa làm phản hả" Anh cười nhạt nói
-"Jenny em không muốn làm theo ý cha của em nữa"
-''Dạ"
-"Tuyết Lan em gan dạ chống lại anh"
-"Vâng"
-"HAI ĐỨA THẬT LÀ...làm anh tự hào chết đi được" Anh dần nhẹ giọng nói, mỉm cười thật tươi và ấm áp
"Ầm" Y bổ nhào xuống đất
-"Sao dậy"
-Anh....anh đúng là cơn đau tim mang tên Trần Băng Tuấn"Y đưa ngón tay trước mặt
-"Anh hai, anh không giận hả"
-"Lúc đàu có nhưng mà thấy hai đứa đã tự thoát khỏi cái tự ti của mình thì a nh vui , thế thôi" Anh nhởn nhơ nói
-'Trời ơi vậy mà anh làm em xém chút là chết khiếp với anh". Cô bặm môi nói
-"Mà anh cho em uống thuốc gì vậy"
-"Đó là thuốc tổng hợp của trụ sở độc gì cũng giải được"
-"Woa hay quá ha" Nhỏ vỗ tay nói
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro