Chương 3
-"ẮT XÌ" Nhỏ nhổm dậy, mắt vẫn còn mơ màng ngái ngủ, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở ra ngáp một cái, bàn tay ngọc nhay nhay cái mũi cao cao thon thon ngứa ngứa của mình, do mặc cái váy ướt nhẹp nằm ngủ nên giờ mới ra thế này, ngủ hơn nửa canh giờ mới chết chứ. Chàng giật mình quay đầu lại nhìn nhỏ, thân người be bé ngơ ngơ nhìn về phía chàng, chàng bước đến trên tay cầm một cái bọc đưa cho nhỏ
-"Lan Nhi, thay đồ đi, mặc đồ ướt thế này sẽ cảm đấy" Chàng ôn nhu, ánh mắt khẽ lay động êm dịu như nước hồ thu nhìn nhỏ. Chàng - lạnh lùng không bao giờ biết đối xử một cách nhẹ nhàng là gì, chàng - cứng ngắt không bao giờ biết nói lời ấm áp với ai, nhưng đối với nhỏ sao lại khác thường như vậy, loại cảm xúc khi ở cạnh nàng dù chỉ mới là ngắn ngủi lần đầu nhưng lại đem đến cho chàng một sự vui vẻ khó tả còn cái gì đó rất dễ chịu trong lòng. Nhỏ chớp chớp mắt cầm lấy cái bọc trên tay chàng
-"Tuân ơi! Lan cần thay đồ" Nhỏ nói nhỏ,thanh âm mềm mại như nước mát rót vào lòng chàng, mặt chàng liền nóng lên, vội vàng đẩy cửa đi ra
-"Cái này sao lạ quá dậy" Lông mày nhỏ nhíu lại, mắt không ngừng lay động nhìn bộ trang phục trên tay, chỉ ba từ để diễn tả "không-biết-mặc", mấy cái này rắc rối quá, nhưng váy ướt như thế này, nhỏ thoáng đỏ mặt, bước tới gần bàn lấy từ trong giỏ ra một cái kéo, là do Jenny bảo đem theo để phòng thân, thằng cha nào dám lại gần nhỏ xoẹt đi luôn, nhỏ vội vã lấy kéo đến cạnh giường cắt thành một lớp vải ngắn khoác lên che lấp đi phần dưới, lấy cái yêm mặc tạm vào rồi câm y phục đến gần cửa, nhỏ giọng
-"Tuân, Tuân vào đây giúp Lan một chút"
-"Giúp ư, được rồi ta vào nhé" Chàng đẩy cửa vào, con ngươi ứa đọng trên người nhỏ, sao lại ăn mặc như thế này, tuy kì lạ nhưng thật sự rất hấp dẫn, quyến rũ, da trắng mềm mại, tóc được lau khô dài đến ngang lưng, thắt lưng của nhor tất cả đều được che lấp đi phần ám muội nhất, cái yếm đào mỏng tất cả có thể thoáng thấy được bên trong đang phập phồng theo từng nhịp thở, chàng như nghẹt thở, cả người nóng ran, nếu như là bình thương thì chàng đã đem làm thịt ngay rồi, nhưng nhỏ thì khác chàng không muốn nhỏ đau buồn, hận chàng. Chàng cố gắng lơ đi, đôi mắt đáp xuống chỗ khác để tránh châm lên ngọn lửa trong chàng.
-"chuyện gì" Chàng cố tỏ ra vẻ cứng rắn
-"Đồ này, không biết mặc, Tuân có thể..? Trời đất kêu chàng mặc giúp y phục vậy không phải là hại chàng sao, tiểu nha đầu này sao có thể dễ dàng như thế chứ, cứ nghĩ đến người bây giờ được nhờ vả không phải chàng mà là một nam nhân khác thật là điên người mà
-"Tuân...nếu không được thì có thể nhờ anh lúc nãy ở đây cũng được" Nữ tử này còn dám gọi Nhật Quang đến thay giúp y phục thật là muốn làm ta tức ói máu à. Nhìn gương mặt của chàng trở nên thâm trầm, đầy vẻ tức giận, nhỏ giật mình
-"Tuân...sao thê" Nhỏ hỏi trong lòng trở nên sợ hãi, thấy sự sợ hãi ánh hẳn lên mắt nhỏ, chàng trở lại vẻ ôn nhu đưa tay kéo nhỏ vào trong lòng
-" Ta giúp" Chàng chậm rãi thắt dây yếm cho nhỏ, bàn tay khẽ vuốt lên làn da bạch ngọc, tim nhỏ không biết sao nhảy loạn xạ, mặt đỏ bừng lên. "Đưa ta y phục" Nhỏ gật đầu đưa y phục cho chàng, chàng khoác vào người nhỏ, đưa tay xuống dưới cởi chiếc váy trắng hay cái gì đó ra, vòng tay ra trước thắt dây lại cho nhỏ, người chàng ngày càng nhóng, chết tiệt thật nữ nhân này kích thích chàng quá độ rồi, nhỏ quay đầu lại, nhỏ thật sự rất đẹp, trang phục bằng lụa màu vàng này thật làm cho nàng nổi bật, y phục bên ngoài hơi mỏng một chút để lộ làn da trắng ngần của nàng ẩn ẩn hiện hiện
-"Nàng sao thế, không thích y phục này sao" Chàng nhìn thấy gương mặt hơi nhăn nhăn của nhỏ, gương mặt phung phịu mmotj chút nhưng cũng hiểu rõ đó là vẻ không hài lòng rồi, chàng lúc nãy động chạm nhỏ gì sao, thật lạ
-"Sao lại là màu vàng không phải là màu hồng, không thích chút nào" Nhỏ phịu mặt nhìn chàng, gương mặt đáng yêu làm cho chàng muốn ngắt một cái quá, thì ra là vậy bây giờ chàng mới để ý, trang sức trên người nàng đều màu hồng, còn một điểm nữa tất cả dều được thiết kế một cách đặc biệt, những đường nét vô cùng khác lạ, những viên đá lấp lánh đều có màu hồng, đá quý, nàng không phải người tầm thường, chắc chắn không phú cũng quý, nếu như nàng là tiểu thư của một quan lại nào đó chắc chắn chàng sẽ mau chóng phong tước cho hắn vì đã sinh ra báu vật cho chàng. Nàng thích màu hồng, trẻ con thật đấy, điều này càng đánh giá bản thân nàng, mọi phụ nũ trong cung đều màu mè, trang phục đủ loại, tóc tai chải chuốc quá độ, làm cho chàng phát ngán
-" Được rồi, ta sai người mua đồ khác cho nàng" Chàng một phần muốn đáp ứng yêu cầu của nàng, một phần nữa là muốn thân mật với nàng
-"Không cần đâu, mai đi, giờ khuya rồi" Nhỏ lắc đầu, lụi khụi một chút nhỏ móc trong giỏ ra một viên kẹo màu hồng đưa cho chàng, mỉm cười rạng rỡ
-"Cho Tuân" Chàng nhận lấy, cái thứ này lạ thật, tròn tròn bóng bóng, chưa thấy bao giờ
-"là gì vậy Lan Nhi"
-"Kẹo đấy" Nhỏ cũng bóc lấy một viên bỏ vào miệng nhai nhai gương mặt trông rất hạnh phúc. Phát hiện thứ hai chủa chàng, nàng thích ăn ngọt. Chàng mỉm cười nhìn viên keo tròn tròn trong tay, khẽ cất vào tay áo, món quà đầu tiên của nàng tặng chàng
-"Nàng ngủ đi, ta đi đây" Chàng cất bước tới cửa, lập tức bị nhỏ ôm lấy, thật chất thì nhỏ "sợ ma", không có cuppi cưng ở đây canh cho nhỏ ngủ hic (con chó ó)
-"Đừng đi, ngủ một mình Lan sợ ma lắm" Chàng khựng lại, sợ ma, nữ nhân này, cái gì đây, thật là trẻ con quá mất, nhưng tâm chàng trở nên ấm áp lạ thường
-"Muốn ta ngủ cùng" Chàng hỏi
-"Ưm" Nhỏ gật gật đầu
-"Được"
-"Cảm ơn Tuân" Nhỏ vỗ tay, chạy đến giường nằm xuống, chàng lắc đầu trên môi vẫn giữ ý cười, chàng nằm xuống bên cạnh đã nghe thấy tiếng thở đều của nhỏ,nữ tử này ngủ nhanh thật, nhỏ theo phản ứng mà rút vào chỗ ấm áp là chàng, hai tay để gần bờ ngực rộng của chàng,chàng vươn tay ôm chặt nữ tử trong lòng, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
-"Báu vật của ta, ngủ ngon"
-"Dậy đi Jenny không lẽ cháu muốn ngủ đến trưa chứ hả, mặt trời đã nhô cao đến đỉnh rồi đấy" Bà vỗ vỗ mông của cô, gương mặt tươi cười rất vui vẻ, công việc này bà lại có thể làm nữa rồi, đánh thức đứa cháu dâu dậy, làm bà nhớ lại kỉ niệm ấu thơ giữa bà và thằng cháu trời đánh Tư Kì Phong, đứa cháu dâu này cũng bướng như thằng nhóc hồi nhỏ, thật là đáng yêu mà, hô hô
-"Bà nội à! Cho cháu ngủ thêm đi, sáng nay khỏi đi làm cũng được mà" Cô mắt vẫn nhắm nghiền lại, lười nhác lấy mền chùm lên đầu, tiếp tục ngủ -"Jenny, dậy đi, ta muốn nghe chuyện của cháu, dậy đi, nếu không đừng trách ta sao độc ác" Bà tò mò chết đi được về thân phận của cháu dâu, vậy mà cô còn có thể ngủ ngon như vậy sao thật là..Bà sai thị nữ đem vào một cái chiệng thật to, trời đất ơi cháu dâu ạ, cái vật này có thể đánh thức cả hoàng cung đấy, nếu như kề sát vào tai chau thì sao nhỉ, bà bước lại gần lấy dùi gõ thật mạnh vào thành chiêng BENG Mọi thứ như rung chuyển, tất cả mọi người trong cung đều thót tim mà ngất xỉu, hoàng thái hậu lâu rồi mới xài lại chiêu này, màng nhĩ của cô hình như lủng rồi, cô giật nãy người ngã xuống giường, ôi cái chảo dầu đáng yêu chịu trận lần thứ hai, cô liếc mắt ngước nhìn người đang đứng kia với vẻ mặc ung dung, sảng khoái vô cùng
-"Lý Thái Hậu sao bà lại nỡ lòng nào đánh nát quả tim còn sống trong người cháu, cháu muốn chết một cách nhẹ nhàng, thà bà cho cháu một đao đi có phải tốt hơn không, thật là, sao bà y hệt như bà nội của cháu vậy" Cô đứng dậy xoa xoa cái mông nhức nhối của mình
-"Được rồi cháu yêu, từ nay cháu sẽ là cháu nuôi của ta, ta đã thỉnh hoàng thượng ban cho cháu danh vị công chúa rồi hô hô" Cô tròn xoe mắt nhìn bà già ma nữ đáng sợ trước mặt mình, bên ngoài như thế này mà sao bên trong nó khác một trời một vực vậy, có thể liên tưởng bà với ma nữ rồi đấy, à không phải là "ma nữ bà bà" mới đúng , ma nữ bà bà rốt cuộc là sao có thể tự ý như thế chứ ,tức chết đi được,nếu như có bọn gia nhân ở đây thì cô đã đem họ ra trút giận rồi, cô cũng biết được triều đình ngày xưa có bao nhiêu là quy tắc lễ nghĩa, đoan trang hiền thục cô thật làm không nổi, cô cũng sinh ra trong gia đình danh giá nhưng thật sự cái kiểu cách cổ xưa này cô sống không nổi. Như hiểu cô nghĩ gì bà mỉm cười đôn hậu nhìn cô
-"Cháu yên tâm hô hô cứ cư xử theo ý của cháu đi,ta không bắt cháu học ba cái nghi lễ phiền phức đâu, ta thích cháu như thế này hơn" Bà gật gù nói. Gương mặt lâu lâu lại hiện lên vẻ kì quái, cô không để ý cho lắm đứng dậy vươn vai vận động.
-"Được rồi Jenny, ta cho người chuẩn bị nước tắm và y phục rồi thay đồ đi, cháu ăn mặc thế này có khi làm người trong cung phát sinh ý nghĩ xấu" Bà vỗ tay, lập tức một đám cung nữ bước đến khiêng thẳng cô vào trong, lột sạch không còn một mảnh vải rồi quăng thẳng cô vào cái thùng đựng nước nóng ttor mùi hoa ngào ngạt nhưng dễ chịu vô cùng,không tệ, cô nhắm nghiền mắt lại, thư thả để bọn họ làm gì thì làm, thật là thoải mái hết sức, bà cười tươi nhìn đưa cháu dâu đang có gương mặt vô cùng thỏa mãn, cháu cứ như thế nhé cho đến khi gặp thằng nhóc con kia hô hô, hai đứa nhoe này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây.
1 canh giờ sau.Cô bước ra với bộ trang phục màu trắng phớt chút vàng nhạt với từng đường nét hoa văn trông rất tuyệt, gương mặt xoan xức của cô được điểm trang bằng một lớp hồng mỏng, đôi mắt màu tím cùng cặp lông mi dài khẽ chớp động, mí mắt được đánh một chút màu tím phù hợp với đôi mắt ngọc mà cô đang có. lông mày thanh mảnh dài quá đuôi mắt hơi nhíu lại, mái tóc vẫn thế xả đến ngang vai, nhưng được thắt một chiếc bím nhỏ đính cùng một viên ngọc màu hình một đôi điệp màu hồng đồng màu với bộ váy đang mặc. Bà há hốc mồm, đánh rớt ly trà trên tay, đứa cháu dâu này, thật là mĩ nhân khuynh thành mà
-"Khó chịu chết đi được, lòng thà lòng thòng cầu kì quá, bà ơi rốt cuộc bắt buộc phải ăn mặc thế này sao, không có váy ngắn hay áo hở vai sao" Mặt cô nàng nhăn nhúm lại, bà nhăn mặt cốc đầu nựng yêu cô
-"Con bé này, phải ăn mặc thế này thì mới hợp với hoàng tộc chứ" Bà đi vòng vòng xem xét kĩ cô, miệng cứ tặc tặc mấy tiếng hài lòng làm cô chóng hết cả mặt
-"Cháu soi gương đi" Bà đưa cô đi đến chiếc gương đồng, woa cũng được đấy chứ, nhìn rất thục nữ, tuy cô thích bộ dạng ngạo mạng, sắc sảo khi mặc những bộ đồ ôm sát, hay hở hang một chút với gương mặt chủ yếu là trang điểm đậm ở đuôi mắt nhưng như thế cũng được, thử làm con gái ngoan thử xem nào.
-"Cũng được đấy chứ" Cô thảnh than nói
-"Cũng được?Quá tuyệt đấy chứ, phải không mấy con" Bà ngạc nhiên rồi cao giọng hỏi các tì nữ đang ngơ nghệch nhìn cô với bộ mặt hâm mộ cuồng nhiệt, lòng tự hỏi lão bà này không biết tìm đâu ra mĩ nhân đặc biệt như thế này
-"Đúng thế thưa công chúa người rất tuyệt" Một tì nữ nói, gương mặt vô cùng chân thành
-"Đúng vậy, tụi nô tì không phải nịnh gì người nhưng Thái hậu thật có mắt nhìn người mới có thể tìm ra người như công chúa" Một tì nữ gương mặt khả ái, ngây thơ y hệt nhỏ nói, khiến Jenny bất chợt chạnh lòng, nhỏ đó, giờ sao rồi, té có đau không, có gặp tình cảnh gì xấu không
-"Con sao thê?" Bà lo lắng hỏi
-"dạ không có gì"
-"Được rồi ra hoa viên ngăm hoa thôi, vừa đi vừa kể chuyện của cháu cho bà nghe"
-"Vâng"
Hoa đỏ hoa vàng, hoa gì cũng có, cảnh sắc thật thơ mộng như lậc vào chốn thần tiên, bướm bay la đà, cỏ xanh mượt mà dưới bóng nắng, mây bồng bềnh, trời trong xanh, cành lá các cây xòa nhẹ xuống gần với mặt đất,ở đâu cũng có màu của lá, mùi hương tất cả quyện vào nhau làm cho lòng người cực thoải mái. Trong cảnh tiên thần này, trong cô như một tiên nữ xinh đẹp động lòng người,binh lính, người hầu ai ai cũng không kìm *** g được mà ngước nhìn. Cô thật thà kể hết cho bà nghe, lúc đầu bà chẳng hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy gương mặt chanh thật và nghiêm túc của cô bà không cần biết đó là gì chỉ biết tin cô thôi, bà và cô rất hợp nhau, nói chuyện rất vui vẻ, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn QCS- con gái độc nhất vô nhị của chủ tịch tập đoàn, là người thừa kế duy nhất, từ năm 7 tuổi đã cùng cha lãnh đạo tập đoàn, nên khi lớn đương nhiên thay cha quản lí tất cả, sự nghiệp đã phát triển càng phát triển thêm, từ nhỏ tới giờ học biết bao như là thứ khiêu vũ, kinh doanh, ca hát, ....nhưng nói đến cái thứ nữ công gia chánh thì ỉu ngay, mỗi lần mà vô bếp xong, lập tức đều xảy tra một vụ nổ động trời. Lý Thái Hậu có việc nên đã vào đại điện gặp hoàng thượng, cô cũng cho các tì nữ về trước một mình đi loanh quanh trong vườn, vừa đi vừa hát, yêu đời vô cùng, đột nhiên đụng trúng một người, ngước mặt lên nhìn thì
-"OH MY GOD, "NGHÈO KIẾT XÁC" Là hắn cái tên điên điên biến thái đó, gương mặt cô tái xanh, lúc đó đá hắn một cái có khi nào hắn trả thù không, chết tiệt thật, lúc còn ở hiện đại biết vậy đã đi học võ với nhỏ Lan rồi, cứ ỷ có người bảo vệ nên như thế, bây giờ, chết thật rồi. Hăn ngạc nhiên rồi trở lại với vẻ cười gian tà, nữ nhân này, không ngờ lại gặp ở đây, nàng bây giờ đẹp còn hơn lúc lần đâu gặp, cứ như tiên nữ hạ phàm ấy, nàng làm gì ở đây, ăn mặc như thế này chắc chắn là hoàn công tôn quý, không lẽ nàng là phi tử nào đó của lão già háo sắc đó, không thể nào hắn chưa có nghe nói trong cung có phi tử mới, hắn là đi thỉnh an thái hậu bà nội của hắn, đâu ngờ lại gặp nàng ở đây
-"Nàng làm gì ở đay?" Hắn bước gần đến cô, làm cô sợ đến nổi cả gia gà, kinh khủng quá, hic, không được sợ, mình là ai chứ, Jenny Trần lạnh lùng quyết đoán, không thể thua một tên như thế này được
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro