Chương 4
-"Tôi không quen biết anh mắc gì phải trả lời anh" Nói một cách lạnh lung, rồi cô quay người bước đi. Hăn ngẩn người chập lát rồi mau chóng chạy đến giữ chặt lấy tay nàng, kéo nàng quay mặt đối diện với hắn. Hắn từ lúc nàng rời đi, hắn không một phút nào không nhớ tới nàng, nàng cứ lẩn quẩn trong tâm trí hắn, dù hắn không muốn, cứ tưởng không gặp được gặp được nàng làm tâm hắn thấp thỏm không yên, làm việc gì cũng chẳng ra hồn,hăn trở nên mệt mỏi, vừa nãy khi gặp được nàng hắn đã vui mừng đến thế nào tại sao nàng có thể như vậy, nàng tại sao lại lạnh lung như thế, hắn đâu có làm gì nàng
-"Nàng tại sao lại như vậy, hôm qua người bị đau là ta mà, tại sao nàng lại như thế chứ" Hắn hỏi nàng với vẻ mặt cực kì ôn nhu, cô bực mình nhìn hắn, cái tên này tại sao lại nhăc tới chuyện hôm qua chứ, cô muốn quên đi từ lâu rồi sao cứ thích nhăc lại vậy, cô gặp đủ thứ chuyện chưa đủ đau đầu sao, hết chuyện xuyên không chưa hết sốc, vậy mà còn cho cô gặp tên "nghèo kiết xác này", cô nhay nhay thái dương đang đau nhức của mình
-"Nàng sao thế, có cần gọi thái y không" Hắn quan tâm hỏi, cô hươ hươ tay ý không sao, rồi lại giằng mạnh tay hắn ra bước đi càng nhanh hơn. Hắn bực tức, tại sao lại như thế chứ, hắn thích những cô gái đặc biệt như nàng, nhưng hắn đã làm gì mà đến nói chuyện với hắn nàng cũng không muốn, tại sao trong người hắn lại cảm thấy nhói nhói thế này, hắn nhíu mày phi thân đến trước mặt nàng
-"Mẹ ơi! Anh..tôi…anh ở kia…tôi mới đi..anh là quỷ à" Cô tỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, hắn nhìn cô, nhưng một chút chú ý cô cũng không giành cho hắn, cô phải thừa nhận hắn bảnh trai nếu như đây là lần đầu gặp chắc chăn cô sẽ kết hắn, nhưng thật là kinh khủng ngược lại với cái ý tưởng gặp amwtj tốt đẹp kia, cô lại gặp hắn trong tình huống mà cô muốn chọt mù mắt mình. Cô lắc đầu, định bỏ chạy ai ngờ hắn nhanh tay lẹ chân, giữ chặt cô lại, hắn áp sát mặt mình vào gương mặt của cô
-"Ngươi sao…ư..m" Cô mở to hai mắt, hắn…hắn dám , cô cũng chẳng quan tâm đến nụ hôn đầu gì đó nhưng mà không ngờ lại dành cho hắn, cái tên gia khỏa này,thôi coi như tặng không cho hắn để yên chuyện, hắn bá đạo hôn cô, đem lưỡi tách hàm răng bạch ngọc của cô ra, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ mê người. Hai người hôn nhau thật lâu, nụ hôn cuồng dã thiêu đốt cả không gian, cho đến khi cả hai như đứt hơi, hắn mới quyến luyến rời đi
-"Xong rồi nhé, tôi đi" Cô quay người lại một lần đi, hắn làm gì thế này, không lẽ nàng giận hắn, hận hắn, hắn sốt ruột nhìn bong dáng nàng, không kìm long chạy nhanh đến ôm nàng từ phía sau
-"Ta xin lỗi..ta..không cố ý, nàng muốn đánh muốn mắng gì cũng được đừng giận ta nhé" Hắn ôn nhu nói
-"Tôi không rảnh hơi đâu mà giận anh, nói thật cho anh biết tôi chẳng quan tâm đến cái gì mà nụ hôn đầu đâu, cho dù là anh hay người khác tôi cũng chẳng rảnh hơi đi tức giận chi cho sinh khí mà mọc mụn. Hắn sững người nụ hôn đầu của nàng, hắn là người đầu tiên hôn nàng, hắn bất nhiên nở một nụ cười nhẹ, nhưng lập tức guwong mặt trở nên u ám, nàng nói ai hôn nàng cũng được sao, nữ nhân này sao có thể…
-"Xem kìa, hai đứa thân thiết quá đấy" Bà vỗ tay bước đến, miệng cười đến nỗi mà muốn toet ra luôn thể, bên cạnh bà còn có một vị phu nhân trông rất cao quý, gương mặt hiền hậu, ăn mặc tuy không lộng lẫy nhưng lại phát ra vẻ tôn quý, trên đầu đội một mũ phượng bằng vàng
-"Hoàng nhi của ta, con bạo thật đấy" Vị phu nhân ấy cười gương mặt vô cùng tươi vui, cô giật mình ngọ nguậy người muốn thoát ra khỏi hắn, nhưng hắn vẫn ôm cứng ngắt không chịu buông mới chêt chứ
-"Thái hậu vị cô nương này" Hắn hỏi, trên mặt vẫn giữ ý cười
-"Là Jenny cháu nuôi của ta, cũng là vị cộng chúa mới được sắc phong, không lẽ cháu thích nàng rồi" Bà hỏi trên mặt vô cùng gian tà
-"Vâng đúng thế, con yêu cô ấy rồi" Cái tên này không những không phủ nhận mà còn
-"Anh nói lung tung gì thế..thật là..tôi không thích anh, bỏ ra" Cô đánh tới tấp vào hắn, nhưng hắn vẫn không hề tức giận, hai vị đứng đó nhìn mà không khỏi ngạc nhiên
-"Nhưng ta thích là được" Hắn cười nụ cười vô cùng là đểu, bực mình cô không nói gì hắn nữa, nhưng mà tim của cô sao lại đập nhanh như thế này.
-"Ha ha ha, con thấy thế nào Bích Tuyền" Bà quay sang hỏi
-"Thưa Thái Hậu chúng nó thật hợp nhau" Vị phu nhân đó cười tươi như hoa trả lời
-"Này này hai người nói bậy bạ gì thế, đừng có suy diễn lung tung"
-"Thôi được rồi, Kì Phong con ở lại ăn trưa với chúng ta chứ"Bà gật gù hỏi, không đồng ý mới lạ
-"Tất nhiên rồi ạ, đi thôi mĩ nhân" Hắn vẫn khư khư ôm nhỏ vào lòng, thật là cái tên này, biêt vậy hồi hỏ đã đi học võ với nhỏ rồi.
Nhỏ dui dụi mắt tỉnh dậy, quay qua quay lại thì không thấy người hôm qua ngủ cùng mình nữa, nhỏ phụng phịu bước xuống giường, cái bụng bắt đầu biểu tình, cuộc đời của Trần Tuyết Lan rất đơn giản, ăn ngủ rồi ăn cứ thế chẳng để ý tới việc gì, nhỏ ngáp ngắn ngáp dài vò vò cái đầu rối bù của mình, ở đây không có nhà vệ sinh để rửa mặt sao, nhỏ ngây ngô nhìn vòng vòng căn phòng, vừa lúc đó chàng bước vào, gương mặt vô cùng sủng nịnh nhìn nhỏ, trên tay còn bê theo một chậu nước ấm
-"Nàng dậy rồi à, tới đây rửa mặt đi, lát nữa sẽ có người đem đồ tới cho nàng thay" Chàng đặt chậu nước xuống bàn, kéo nhỏ ngồi xuống, mặt nhỏ vấn ngơ ngơ ngác ngác nhìn chàng, cười một cái chàng lấy khăn vắt khô rồi lau mặt cho nhỏ bằng động tác vô cùng ôn nhu,a nhìn kĩ nha mặt mày cũng điển trai đó, nhưng không bằng anh Hai - Trần Chí Thiện của nhỏ, tư tưởng đặt anh Hai lên hàng đầu của nhỏ không ai có thể tháo gỡ được. Cộc cộc cộc, chàng đặt khăn xuống, gương mặt liền trở nên lạnh băng làm nhỏ không kịp thích ứng
-"Vào đi" Tên tiểu nhị bước vào, cung kính đưa cho chàng bọc đồ rồi dọn dẹp bước ra ngoài. Chàng lập ức trở lại vẻ ôn nhu lúc nãy
-"Lan Nhi đồ này thay đi" Chàng cười cười, ánh mắt có vẻ trở nên thâm sâu hơn, mặt nhỏ bắt đầu đỏ ửng lên (tên này, kinh dị quá, thật là biết lợi sụng cơ hội mà), nhỏ không phải người ngây thơ đến độ đó nhưng mà không biết sao nhỏ cảm thấy rất tin tưởng chàng, chàng bước đến ôm nhỏ từ phía sau, tay nắm thắt lưng kéo nhẹ, trang phục dần được gỡ bỏ xuống, làn da trắng bạch của nhỏ hiện ra đẹp mê người, chàng khẽ lắc đầu tự trấn áp mình, chàng cười một tiếng vì thấy vành tai của nhỏ đã đỏ lên rất nhiều, chàng nhẹ nhàng kéo dây yếm ra, cố gắng đưa mắt nhìn về phía khác, bàn tay không ngừng run lên, trấn áp, trấn áp, bình tĩnh chàng tự nhủ với mình. Chàng nóng người mặc từng thứ cho nhỏ, cuối cùng cũng xong chàng thở hắt ra, cứ tra tấn kiểu này chắc chết quá. Nhỏ xoay xoay người, trên người nhỏ, một bộ trang phục màu hồng phấn được làm bằng lụa mỏng nhìn cực dễ thương, trông nhỏ cứ như trẻ con, trên trang phục có may vài đường nét của những kiểu dáng hoa lan uốn lượn, cánh điệu nhìn vô cùng duyên dáng, bên chiếc thắt lưng còn được điểm thêm một miếng ngọc bội nhỏ nhắn với những sợ dây tơ màu hồng, vừa rồi nhân lúc nhỏ ngủ chàng đã ra ngoài chọn mua cho nhỏ một số trang sức, đa số đều màu hồng, gương mặt phúng phính cười tươi với hai lúm đồng tiền làm chàng thật sự muốn ôm chặt vào lòng, nhỏ cứ xòe xòe tà áo quay qua quay lại ngắm nhìn vô cùng hài lòng, đôi môi nhỏ nhắn cứ liên tục nhoẻn cười, trông nàng như một tiểu tiên nữ ngây thơ không vướng chút bụi trần.
-"Nàng thích chứ" Chàng gật gù hỏi, tay đưa lên vuốt nhẹ vài cọng tóc mai rối bù của nhỏ, ngữ khí vô cùng thương yêu, nhỏ gật đầu
-"Được rồi ngồi xuống đây ta chải đầu cho" Chàng đặt nhỏ ngồi xuống trước chiếc gương đồng, lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ đưa cho nhỏ
-"Cho nàng" Nhỏ đón lấy mở ra, gương mặt ngạc nhiên hiện ra, toàn là trâm bằng đá quý màu hồng, bông tai cũng được đính một viên đá hồng hình dáng một đôi hồ điệp vô cùng dễ thương, còn có dây chuyền nữa, dây được làm bằng vàng trông kiêu sa quyền quý, mặt dây chuyền cũng là một đôi hồ điệp màu hồng, nhỏ có chút vui vui nhưng nhỏ không thích cho lắm, liền đưa lại cho chàng
-"Ưm, Lan không cân đâu Tuân cầm lấy đi" Chàng thất vọng nhìn nhỏ, sao lại như thế, chẳng phải nữ tử nào cũng thích trang sức sao, tại sao nàng lại, chàng thấy rất vui khi nhỏ hài lòng với bộ trang phục màu hồng này, cứ tưởng nàng sẽ vui hơn khi thấy được những trang sức này thế ma
-"Nàng không thích sao, không hợp với nàng à, có cần ta mua cái khác" Chàng dặn hỏi, tay vẫn cầm lược chải mái tóc như suối của nhỏ, nhỏ quay đầu lại cười cười rồi lắc đầu, chàng thở dài thất vọng, nhỏ khó hiểu nhìn chàng, rồi bỗng dưng nhỏ chạy tới giường lục lọi trong giỏ sách ra một cái hộp màu hồng, hình trái tim trong suốt như pha lê, trong đây đựng tất cả kẹp cài, trang sức của nhỏ, cái hộp hơi lớn, đựoc Jenny tặng nhân ngày sinh nhật thứ 19 cho nhỏ. Nhỏ chạy đến đặt lên bàn trang điểm lúc nãy, mở nắp hộp ra, khỏi nói bên trong cũng toàn màu hồng, ngồi xuống, lấy ra một chiếc khuyên tai nhỏ đính lên tai, rồi quay mặt lại đưa cho chàng chiếc khuyên còn lại cùng sợi dây chuyền giản dị củ a nhỏ
-"Tuân đeo giúp nhé, xin lỗi Tuân, Lan thích những thứ đơn giản và mỏng manh thồi" Chàng khẽ mỉm cười, thì ra là vậy, nữ tử này thật khác biệt mà. Chàng nhẹ nhàng từng chút đeo từng thứ cho nhỏ. Nhỏ lấy ra một cây son thoa nhẹ lên môi, một chút phấn hồng đánh lên mắt, xong rồi. Nhỏ đứng dậy, quay một vòng, chàng ngơ ngẩn nhìn nàng, giản đơn không trang điểm đậm cho mấy, đôi môi chúm chím được thoa nhẹ một lớp son hồng nhạt nhìn như cánh sen e ấp mùa hạ, đôi mắt bồ câu đáng yêu với cặp lông mi tuy không được dài cho lắm nhưng lại cong vút lộ rõ đôi mắt to tròn, lông mày thanh thoát, mảnh mai nhìn rất tự nhiên, đôi má hồng hồng phúng phính như tiểu hài tử lên năm, nàng không kiêu sa, quyến rũ, không thanh thoát, mê người, nhưng lại toát lên vẻ tự nhiên, ngây thơ, trong sáng hiếm thấy vô cùng, có thể nói bằng hai chữ dễ thương. Chàng đăm đắm nhìn nàng, mãi đến khi
-"Vương công tử, tôi có thể vào không?"Lư Nhật Quang nói vọng vào. Chàng bực tức, cái tên chết tiết đó người ta đang đắm chim vào hạnh phúc mà có thể
-"Vào đi" Giọng lạnh như băng
-"Vương công tử, chúng ta có thể xuất phát để trở về không" Nhật Quang nói, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chỗ nhỏ, hôm qua gặp không nhìn kĩ nhỏ, bây giờ mới thấy được thấy vẻ đặc biệt của nhỏ, Nhật Quang mỉm cười gật đầu với nhỏ, bây giờ tên này hiểu vì sao Hoàng thượng của hắn lại yêu từ lần đầu, nhỏ cảm thấy Nhật Quang nhìn rất oai mãnh, cảm thấy rất an toàn nhỏ cũng có biểu cảm với Nhật Quang nên gật đầu chào lại, chàng nãy giờ đứng ở giữa, mặt nhăn nhó, trong lòng có chút khó chịu, hai người này xem như không có chàng sao, nàng dù sao cũng là chàng chấm trước mà, chàng bước nhanh đến ôm eo nhỏ kéo sát vào người mình, chứng minh nhỏ là của chàng, Nhật Quang nhìn ngơ ngơ một chập mới nhận ra vội cười hả hả nhìn chàng chọc ghẹo.
-"Tuân" Nhỏ đỏ mặt
-"GÌ?" Chàng trìu mến nhìn nhỏ
-"Lan muốn ăn, đói bụng rồi" Cả hai người há hốc mồm, muốn ăn thật giống con mèo nhỏ mà, sao có thể nói uỵt toẹt ra chứ thật là.
-"Ừ, đi thôi" Chàng cười tươi nhìn nhỏ,tay vẫn khư khư ôm nhỏ bước khỏi phòng, không quên tặng cho Nhật Quang một cái lườm cảnh cáo, hắn cười khổ, gì chứ hắn đâu có gan mà cướp đi cục cưng của tên đáng sợ như chàng chứ. Nhật Quang lẳng lặng đi phía sau không dám hó hé nửa lời.
-"Ưm, ngon quá" Nhỏ nhồm nhoàm ăn, không để ý đến hai cái mồm như cái lỗ hố của hai tên đang ngồi cạnh, mặt mày thì lem luốc dính toàn dầu, rồi mắm thật là, chàng lấy khăn tay lau miệng cho nhỏ, ăn rồi lau cứ thế, chàng chẳng ăn gì chỉ ngồi chăm từng chút cho nhỏ ăn, ăn ăn ăn, no một bụng nhỏ mới buông đũa.Cả quán ăn như đỗ mắt vào nhỏ, vì nhìn nhỏ ăn đáng yêu quá nên nam nhân trong quán đều quay lại nhìn nhỏ, cả đám như bị nhỏ hút hồn, tuy không quyến rũ nhưng nàng lại gây một sức hút rất mạnh, làm người ta mới gặp đã trúng tà (quên trúng tình). Tuân khó chịu nhìn bọn họ mà muốn móc hết mắt họ ra để khỏi ai nhìn chăm chăm vào cục cưng của chàng, bực bội, chàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi mau chóng rời quán, Nhật Quang thở dài, cái tên hoàng thượng này đúng là thay đổi thật rồi. Nhỏ chạy nhảy lung tung như con sóc con, hết chỗ hàng này đến chỗ hàng khác làm hai người đi cùng phải chạy theo mắc mệt.Chàng chạy đến năm chặt tay của nhỏ lại, ôm sát vào người mình
-"Đừng chạy nữa, lạc bây giờ, muốn mua gì không?" Chàng hỏi, giọng nói ôn nhu đầy yêu thương, nhìn nhỏ, nhỏ gật đầu. Nhỏ hít hít mũi chỉ tay tới chỗ bán hồ lô
-"Muốn ăn cái đó sao?"Nàng thật sự là thích ăn như vậy sao, thật là nữ nhân, ôm nàng đến chỗ bán hồ lô, mặt nàng cười tươi rói khi cầm trên tay mình ba cây, thật là...Chàng móc một nén bạc đưa cho người bán hàng
-"Không cần thối" Rồi ôm nhỏ đến chỗ bán son phấn
-"Thiếu gia người xem, đây là loại phấn mới nhất đó, rất phù hợp với phu nhân của thiếu gia" Nghe hai tiếng phu nhân tự nhiên lòng chàng cảm thấy vui vẻ hẳn, còn cái mặt của nhỏ thì đỏ ửng lên, đáng yêu quá muốn ngắt quá đi. Chàng cầm lấy hộp phấn đưa lên mũi ngửi, quả thật rất thơm, mùi hương nhẹ dịu này rất hợp với nàng, chàng gật đầu vừa ý, nhẹ lấy lên một miếng son màu hồng nhạt lên, nàng thích giạn dĩ thứ này rất hợp, và cuối cùng là phấn hồng
-"Bao nhiêu?" Chàng lạnh lùng hỏi
-"Thiếu gia quả có mắt, tất cả ở đây đều là hàng thượng đẳng tổng cộng là 20 lạng bạc.
-"Tuân, không cần đâu, Lan có rồi" Nhỏ nói nhỏ, dù không biết 20 lượng bạc là bao nhiêu nhưng nghe hình như là nhiều lắm
-"Ta thích mua cho nàng, đừng nói nhiều" Chàng nói với giọng khó chịu, tiểu nữ nhân này, sao hắn tặng gì nàng cũng không nhận chứ. Chàng lấy ra 4 thỏi vàng coi như thưởng cho câu phu nhân của thiếu gia,đưa cho người phụ nữ đó
-"Không cần thối" Người phụ nữ đó mặt mày sáng rõ cả lên, hôm nay trúng mánh lớn, bà ta không ngừng miệng đa tạ. Nhật Quang ở đằng sau mà mặt mày không khỏi nhăn nhó, cái tên hoàng thượng chết tiệt gì, chí ít cũng là bạn 10 năm rồi một món quà cũng không tặng cho thật là tên mê gái mà.Đi đến tối cả ba mới trở về, hai người đằng trước thì ung dung đi sát vào nhau còn người phía sau thì vác bao nhiêu là đồ, thật tội nghiệp cho thân mình mà. Tự nhiên khi không biến thành sai dịch.
-"Lan Nhi nàng đi tắm đi, ta bảo người chuẩn bị nước rồi đó" Chàng cười vẻ mặt có chút gian tà, nhỏ đánh vào ngực chàng rồi chạy vào bên trong, cũng quên béng mất nhắc chàng không được vào,thoát y phục ra, bước vào thùng nước nóng, với một chút hương liệu thơm ngào ngạt, nhỏ nhắm nghiền mắt ngủ
(đúng là thiếu cảnh giác mà), chàng lặng lẽ bước vào, không hiểu sao chân cứ bước dù không muốn (biện minh hay ha), thấy nữ nhân nhi đang ngủ ngon lành trong bồn tắm chàng bất chợt lắc đầu, nhẹ nhàng tiến lại gần, làn da trắng như tuyết đông làm chàng không kiềm lòng được vuốt ve một cái, cả người nóng bừng bừng, khó chịu chết đi được, nàng thật là chủ quan quá mất, đôi gò bồng lúc ẩn lúc hiện dưới nước làm chàng khó mà kìm lòng, thật là muốn hành người ta chết mà (tự mình chui vô rồi nói là sao), chàng nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp đôi vai nhỏ bé của nhỏ làm nhỏ giật mình tỉnh giấc, mặt mày đỏ bừng lên
-"Sao..sao ..Tuân lại ở đây" Nhỏ hốt hoảng đưa tay che lấp cảnh xuân phơi phới trước mặt chàng
-"Sao ta lại không ở đây, nàng đau có bảo ta đi ra ngoài"Chàng xấu xa tiến lại gần trước mặt nhỏ, xấu xa ngắm nhìn nàng, nước nóng với tình trạng bây giờ làm mặt nhỏ đỏ còn hơn trái gấc chín, tim nhỏ đập thình thịch, muốn mở miệng nhưng thật tâm muốn vậy sao, nhỏ quay mặt sang chỗ khác để tránh ánh mắt nóng rực của
-"Để ta, kì lưng cho nàng" Chàng chưa kịp để nhỏ đã đưa tay xoa nhẹ lên sống lưng của nhỏ, như có một dòng điện chạy qua nhỏ khẽ rùng người, bàn tay nhẹ nhàng luồn ra phía trước xoa nắn đôi tuyết sơn của nàng (thằng cha này). Nhỏ hoảng hốt chụp lấy bàn tay không yên phận kia, chàng ghé sát mặt vào tai nàng thở hắt ra
-"Chỉ một chút thôi, ta không làm quá đâu" Nhỏ như bị trúng bùa, để mặc cho tay chàng hoàng hành trên người nàng, phút chốc từ chiếc miệng chúm chím phát ra từng tiếng rên khẽ. Chàng dừng lại, xoa đầu nhỏ
-"Được rồi đứng lên ta mặc đồ cho" Chàng mặc đồ cho nhỏ xong xuôi, khuôn măt vẫn đỏ chot. không khí vô cùng nặng nề
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro