Chương 5

"Ngươi tưởng ta ngu muội tin ngươi sao? Thứ thuốc sủi lên bọt chỉ có thể là thuốc độc, hết lần này đến lần khác ngươi luồn lách tìm cách lấy mạng ta, ta và người có thù hằn khi nào?"

Nhìn thấy viên thuốc vitamin sủi lên bọt trắng, đinh ninh là thuốc hủy hoại lục phủ ngũ tạng, Mỹ Linh liền ra lệnh cho người bắt giữ Linh Linh, tâm tình tức giận khôn nguôi.

"Nếu tớ nói ở trên thiên đình có những thứ trái ngược với trần gian cậu có tin không? Nếu cậu nói đây là thuốc độc thì tớ uống cho cậu xem." Linh Linh phản biện, đao lại kề cổ nhưng lần này cô tỏ vẻ ngông cuồng hơn nhiều.

"Được, ngươi uống đi."

Mỹ Linh đanh mắt, cố tìm kiếm một kẽ hở trong hành động cùng lời nói của Linh Linh nhưng mọi thứ dường như không hề tồn tại một sự ngụy tạo, giả dối nào cả, cô cầm lấy ly nước một hơi một uống sạch.

"Nếu thuốc độc, tớ đã ngã quỵ rồi, hiện tại còn rất cường tráng khỏe mạnh. Tớ thật sự là người đến đây giúp cậu, cậu tin tưởng tớ một chút đi, không thì tớ về chứ sao cứu một người chỉ muốn lấy mạng mình."

Linh Linh trở nên nóng nảy, Mỹ Linh một mực không tin cô thì cô trở về nhà còn tốt hơn, ở đây làm ơn mắc oán như thế thì có muốn giúp cũng thành không.

"Thị vệ, lui ra." Mỹ Linh đuổi thị vệ ra ngoài, trong lòng gợi lên chút áy náy, Linh Linh không gạt nàng, là nàng đa nghi.

"Là tớ sai, xem như tớ tự cho bản thân hình phạt, tớ thề rằng từ nay không tùy tiện cho người bắt cậu lại nữa." Đưa bàn tay ngang mặt, Mỹ Linh mở lời thề tượng trưng cho việc nói một lời không rút lại.

"Được rồi, tớ tin cậu! Vậy có muốn uống thử không? Tớ đem rất nhiều vì biết cậu thường hay mệt mỏi."

Phất tay bỏ qua mọi chuyện, Linh Linh ngồi xuống ghế đối mặt cùng Mỹ Linh, lấy ra thêm một viên sủi.

"Xem như tớ tạ tội, tớ uống."

Vẫn còn vươn chút nghi ngờ nhưng Mỹ Linh vẫn quyết định tin tưởng Linh Linh mà gật đầu.

Sau khi Linh Linh cho viên sủi vào nước, Mỹ Linh chăm chú nhìn vào bên trong ly, viên sủi dần dần loang ra khiến ly nước trong veo biến thành một màu cam đậm, sau đó dòng bọt sủi ụn ục cũng nhỏ đi và biến mất chỉ còn một ly nước màu cam.

"Cậu uống đi, vị rất ngon không khó uống như thuốc trần gian đâu."

Đóng nắp chai nước cùng hộp đựng sủi viên, Linh Linh cất chúng vào balo để dành cho đợt sau. Ở thời này, nước tinh khiết đã tiệt trùng hiển nhiên không có, hoàng tộc thì cũng chỉ được uống nước từ suối đầu nguồn, đúng là nước tự nhiên nhưng vi khuẩn chắc chắn sẽ có, Linh Linh kĩ lưỡng đem theo vài chai nước khoáng, cô chu đáo từng chút một như thể đã đến đây nhiều lần, hiểu rõ nơi này ra sao.

Chần chừ vài giây, Mỹ Linh cũng nâng ly nhấm một ngụm nhỏ, nàng không để chúng trôi vào cổ họng ngay mà để chúng trong khoang miệng xem xét, cảm nhận được vị ngọt đến từ đầu lưỡi cùng hương vị lạ lẫm nhưng tuyệt vời này, nàng cảm thấy chúng an toàn mới nuốt vào.

"Ngon đúng không? Không cần nói, tớ cũng biết mà." Linh Linh cười tự mãn, đôi chân mày đẩy lên cao tỏ vẻ hiểu Mỹ Linh đang nghĩ gì.

"Thì... như cậu nói." Mỹ Linh bị trêu ghẹo nhưng không thể phủ nhận mùi vị từ viên thuốc mang lại, đôi má chỉ ửng hồng một chút buông lời đáp lại Linh Linh.

"Cảm nhận thấy thế nào?"

Nhìn thấu được sự ngại ngùng từ Mỹ Linh qua đôi má điểm hồng, Linh Linh không tự chủ mà mỉm cười, ngầm nghĩ rằng con gái thời xưa thì ra dễ ngại ngùng như vậy, chắc cũng vì sự thơ ngây, trong sáng ấy mà bao người vị vua quan triều đình phải chịu thất bại khi không qua được ải mỹ nhân.

"Tớ cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn, hình như vị chua trong viên sủi tiết ra làm tớ tỉnh táo đúng không?"

Mỹ Linh phân tích cảm nhận của nàng vừa rồi, nàng ăn uống thường hay thưởng thức vị cuối cùng còn dư âm lại trong món ăn sau đó đem nó làm xem xét ngon hay không ngon, rất tận tường và tỉ mỉ.

"Đúng rồi, nó giúp bù đắp thêm năng lượng, con người thường có năng lượng nhất định trong ngày, nếu làm việc quá sức khiến năng lượng thiếu hụt tạo ra cảm giác mệt mỏi, viên thuốc này có thể giúp chúng ta lấy lại một phần năng lượng một cách nhanh chóng thay vì phải nghỉ ngơi và ngủ một giấc ngủ dài mới lấy lại được năng lượng." Linh Linh theo ý của Mỹ Linh mà giải thích tường tận hơn.

"Năng lượng? Từ ấy chỉ sức lực đúng chứ?" Mỹ Linh không hiểu từ ấy là gì nhưng theo cách nói của Linh Linh thì nàng hiểu rằng nó có liên quan đến sức khỏe.

"À, tớ quên mất. Đúng rồi, nó là sức của mình, nó bù đắp sức cho chúng ta. Cậu cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?" Vỗ tay vào vầng trán một cú rõ đau như trừng phạt cho sự ngớ ngẩn của bản thân vừa rồi, Linh Linh tiếp tục giải bày cặn kẽ.

"Đúng vậy, cảm ơn cậu." Mỹ Linh gật đầu, mỉm cười.

"Vậy thì nghỉ ngơi sớm, phòng của tớ ở đâu vậy?"
Linh Linh cảm thấy không còn việc gì phải ở đây, trời cũng đã tối, có vẻ khoảng bảy hoặc tám giờ gì đó, liền đứng dậy hỏi phòng chuẩn bị cho cô.

"Cậu cứ bước ra cửa tiểu thái giám sẽ dẫn cậu đến phòng đã chuẩn bị, bữa tối các đầu bếp chắc cũng đã làm xong, chỉ cần cậu gọi thái giám canh cửa sẽ đem vào cho cậu, muốn gì cứ hỏi hắn, hắn sẽ giải đáp."

Nhã nhặn nhâm nhi thêm một chút nước trong ly thuốc, Mỹ Linh trả lời Linh Linh đưa tay chỉ vào tiểu thái giám đang đứng chờ đợi bên ngoài.

"Vậy thì tớ đi trước, goodnight." Linh Linh gật gù nhớ kĩ những điều Mỹ Linh dặn dò rồi di chuyển khỏi cung chính.

"Gút nai? Là gì vậy nhỉ?"

Mỹ Linh định hỏi thêm nhưng Linh Linh đã khuất bóng. Không còn ai bên cạnh, Mỹ Linh lén lút ực một hơi cạn ly thuốc, cảm giác tự do không cần lễ nghi quả là rất dễ chịu, thầm nghĩ ý của Linh Linh cũng rất tốt.

...
Trời tờ mờ sáng, hơi sương vẫn còn tạo cảm giác se lạnh là lúc mọi người rơi vào giấc ngủ sâu thì Mỹ Linh đã tỉnh giấc, đã tranh thủ mặc xiêm y chuẩn bị đến cung của thái hậu thỉnh an như mọi ngày.

"Thưa hoàng hậu, thái hậu cho mời sứ thần cùng người đến cung." Tên thái giám vội vã hành lễ tâu chuyện khi bước vào cung chính nơi Mỹ Linh đang ngồi thưởng trà.

"Tuyết Nhi, mau đến phòng sứ thần đánh thức người dậy."

Mỹ Linh ra lệnh Tuyết Nhi dù không muốn cũng phải tuân theo. Nàng phụng phịu rời khỏi cung chính di chuyển đến phòng nơi Linh Linh đang còn say giấc mà gõ cửa.

"Sứ thần, thái hậu mời người đến điện còn không mau thức dậy." Tuyết Nhi quát lớn để Linh Linh có thể nghe thấy.

"Còn sớm mà... ưm... bảo thái hậu đợi ta thức dậy rồi sang." Linh Linh ngáy ngủ nói vọng ra, kéo chăn đắp gọn vào người rồi tiếp tục say giấc.

"Phạm thượng, ngươi biết thái hậu là ai không mà dám bảo người phải đợi, ta sẽ bẩm với hoàng hậu lấy đầu ngươi."

Linh Linh đúng là lớn mật, đợt này Tuyết Nhi càng lúc càng thấy Linh Linh ngông cuồng, không trừng phạt thì sau này còn điều chi không dám làm nữa.

"Muốn gì thì kêu hoàng hậu đến đây, còn bây giờ để yên cho ta ngủ."

Linh Linh kéo chăn đắp kín cả đỉnh đầu, giọng nói tỏ vẻ khó chịu, châu mày bực tức khi có người phá giấc ngủ của cô.

"Được, để xem hoàng hậu xử lý ngươi thế nào!"

Tuyết Nhi uất hận rời đi, một mạch trở lại cung chính hành lễ tâu hết những việc vừa xảy ra trong tâm tình cực kì phẫn nộ.

"Hoàng hậu, người không thể lần này đến lần khác tha tội cho sứ thần, cô ta không lễ nghi như vậy là không xem thái hậu và người ra gì."

Tuyết Nhi quỳ trước Mỹ Linh một mực đòi xử phạt Linh Linh, nàng đưa ra đủ lý lẽ tin rằng lần này hoàng hậu phải trách phạt cô thật nặng.

"Chuyện này không được nói cho ai biết, ta cho phép Linh Linh không cần lễ nghi trong Quỳnh Thiên cung nên ngươi có nghe thấy thì cũng xem như không có, biết không?"

Không như tưởng tượng của Tuyết Nhi, Mỹ Linh không trách phạt còn bắt nàng xem như không có gì, hận càng thêm hận.

"Hoàng hậu..."

"Ta nói ngươi có nghe lời không?" Không đợi Tuyết Nhi nói thêm, Mỹ Linh hiên ngang cướp lời nàng ta.

"Tuân lệnh hoàng hậu!"

Nén cơn thịnh nộ, Tuyết Nhi cúi đầu nhận lệnh nhưng dạ thì như lửa đốt, nàng không cam phải chịu thua Linh Linh như vậy, ôm lòng sẽ phục hận khi có thể.

"Còn bây giờ cùng ta đến phòng sứ thần gọi cậu ta thức dậy."

Mỹ Linh đứng dậy, bước khỏi cung chính mà đi về hướng phòng Linh Linh, tâm tình không chút tức giận lại còn thản nhiên, điều này nếu lọt ra ngoài có đồn thổi cũng chẳng ai dám tin bật mẫu nghi dưới một người trên vạn người phải đi đánh thức một người không hề có chức vị hay huyết thống.

"Triệu Linh Linh cậu mau dậy, thái hậu ban lệnh mười cái đầu của tớ cũng không cứu nổi cậu." Mỹ Linh đứng ngoài cửa nói vọng vào, ngó trước sau chỉ thấy người mình thì mới an tâm mở giọng.

"Cậu vào đây đi, tớ không có khóa cửa."

Linh Linh lười biếng nói vọng ra, bình thường Giai Kỳ đến đón cô đi học đều phải lên phòng ỉ ôi một hồi thì may ra cô chịu thức dậy, quen thói như thế mà quên mất nơi cô đang yên giấc là hoàng cung không phải nhà mà được nuông chiều.

"Quảng Linh Linh! Cậu nên nhớ tớ là hoàng hậu, tớ hứa không tùy tiện bắt cậu nhưng bây giờ thì cậu quá đáng rồi đó, một cậu ngồi dậy, hai thì tớ cho người bắt cậu, chọn đi!"

Mỹ Linh chau mày, có phải nàng đã quá nới tay với Linh Linh không, đã hạ mình đến đây, bây giờ còn bảo nàng vào đánh thức hay sao, tôn nghiêm của một vị hoàng hậu đã hạ đến mức này là đủ rồi.

"Vậy bảo thái hậu đợi tớ thức dậy đi." Linh Linh vẫn chưa thoát cơn mớ ngủ, không hề biết rằng mình đang phạm tội tày đình.

"Thị vệ, vào trong đánh thức Triệu sứ thần." Mỹ Linh hô lớn, thị vệ lập tức có mặt thi hành lệnh.

"Hoàng hậu, để thần."

Không đợi Mỹ Linh cho phép, Tuyết Nhi cầm lấy thao đồng đựng nước mà tiểu thái giám đã chuẩn bị sẵn để Linh Linh dậy có thể rữa mặt, nhanh chóng xông vào phòng dùng sức hất mạnh vào cô.

"What the fuck!!! Cái gì vậy? Nàng làm cái gì vậy hả?"

Linh Linh như bị trời giáng, giật mình tỉnh dậy nhìn thấy bản thân ướt đẫm liền vươn ánh nhìn đầy phẫn nộ vào Tuyết Nhi rồi quát tháo.

"Phất phất gì? Ngươi chết chắc rồi, dám bắt hoàng hậu đến đánh thức, còn được voi đòi tiên bảo thái hậu đợi ngươi, nhiêu đó đủ phanh thây người thành trăm mảnh."

Tuyết Nhi thỏa mãn khi nhìn thấy Linh Linh tệ hại như bây giờ, hống hách nói.

"Quảng Linh Linh, mau thay đổi xiêm y rồi cùng đến thỉnh an thái hậu, tớ đợi cậu ở cung chính."

Mỹ Linh bước vào ra lệnh rồi liền rời đi khiến Tuyết Nhi khó hiểu, bất bình sao hết lần này đến lần khác lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, tính sơ thôi từ hôm qua đến nay thì đầu Linh Linh đáng rớt xuống cả chục lần.

"Nô tỳ thật không hiểu, sao hoàng hậu lại có thể bỏ qua cho cô ta hết lần này đến lần khác." Tuyết Nhi theo sau không phục mở lời hỏi.

"Ngươi hỏi hay lắm nhưng ta cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, chỉ biết những điều sứ thần làm, ta đều không cảm thấy chướng mắt và cũng không có ý định giết cậu ấy."

Mỹ Linh cũng đã từng hỏi bản thân câu hỏi ấy vào tối qua, nàng đúng là có cho người bắt Linh Linh nhưng chưa một lần có ý muốn gϊếŧ cô, lý do vì sao, vì Linh Linh mang lại cho nàng những cung bậc cảm xúc lạ sao, Mỹ Linh thật sự không rõ.

"Nếu là người khác làm những điều tương tự Triệu sứ thần thì người có gϊếŧ họ không?" Tuyết Nhi hỏi tiếp.

"Gϊếŧ!"

Mỹ Linh không cần suy nghĩ mà dứt khoát nói, nàng cũng tự nhận ra rằng Linh Linh mặc nhiên nằm ở ngoại lệ trong những cung quy định sẵn, chỉ cần trước mặt nàng, cô có ngông cuồng thế nào cũng xem như là không.

"Người và sứ thần trước đây không quen không biết, lý nào chỉ biết nhau một ngày lại được người ban cho đặc ân lớn như vậy."

Tuyết Nhi ghen tị với ân sủng mà hoàng hậu dành cho Linh Linh trong khi nàng là người luôn túc trực bên Mỹ Linh, cái mạng này cũng dám vì người mà không màng.

"Ngươi đang đố kị đúng không? Nhìn xem mặt ngươi hiện rõ lên hai từ đố kị kia kìa." Mỹ Linh nhìn thấu được ý nghĩ của Tuyết Nhi, liền mở lời trêu chọc.

"Không... Không có!" Bị soi trúng tim đen, Tuyết Nhi đỏ mặt phủ nhận.

"Ngay cả ngươi cũng vậy, dù ngươi có làm sai đến đâu chỉ cần đó không phải là việc phản bội ta, ta cũng nhất quyết bảo vệ cái mạng của ngươi đến cùng." Mỹ Linh dùng tay bẹo lấy chiếc má của Tuyết Nhi, miệng cười xinh như hoa tỏ vẻ cưng chiều nàng ta hết mực.

"Hoàng hậu à, như vậy không đúng lễ nghi cho lắm đâu."

Tuyết Nhi ngượng ngùng nói thế nhưng trong dạ thì vui sướng vô cùng thì ra công sức nàng tận tụy chăm lo cho Mỹ Linh đều không phí phạm, hoàng hậu nhận ra được sự trung thành của nàng, bỗng chốc những ý nghĩ trước đó cùng với sự thù hằn Linh Linh tan biến mất.

"Tớ xong rồi!"

Linh Linh trong bộ quần Jean áo sơ mi trắng bước vào cung chính, trên tay cầm chiếc balo còn chiếc đai liên kết với máy du hành thì được cô thắt vào nơi để mang dây nịt để tiện cho việc Ngọc Nghiên có đột xuất đưa cô trở về.

"Xiêm y của thiên đình đúng là rất lạ mắt." Mỹ Linh lướt mắt nhìn Linh Linh, trầm trồ khen tặng bộ quần áo mà cô đang mặc.

"Cậu thích thì khi trở về tớ đem một bộ tặng cho cậu."

Linh Linh phóng khoáng nói, thật ra thì cô cũng đã chuẩn bị từ trước, quần áo cho bản thân thì chỉ ba bộ, còn những thứ còn lại đều là dành cho Mỹ Linh, ngay cả việc tặng cho nàng một bộ quần áo của người hiện đại cũng nằm trong danh dách liệt kê đem theo đến quá khứ.

"Vậy còn không mau đi diện kiến thái hậu." Mỹ Linh lộ rõ sự thích thú trong việc mở to mắt, miệng hé nụ cười.

"Mời hoàng hậu đi trước."

Linh Linh cúi người hành lễ, Mỹ Linh hài lòng đưa tay cho Tuyết Nhi đỡ nàng đứng dậy sau đó bước đi trước, Linh Linh cùng thị vệ liền nối bước theo sau.

"Thần thϊếp thỉnh an thái hậu!"

Mỹ Linh đứng trước mặt bà, nghiêm chỉnh hành lễ theo cung quy, các nô tỳ theo hầu khi thấy hoàng hậu dứt câu cũng liền đồng thanh "Nô tỳ thỉnh an thái hậu" chỉ riêng Linh Linh là không hề hé môi.

"Good morning thái hậu!" Linh Linh hạ người, hào hứng bật lấy một câu chào bằng tiếng anh như ở nhà thường chúc buổi sáng ba mẹ.

"Ngươi nói gì ta không hiểu?"

Thái hậu tỏ vẻ không thông, nghĩ rằng Linh Linh là người ở phương khác đến.

"Thưa hoàng hậu, đó là cách chào buổi sáng của thiên đình."

Linh Linh thản nhiên phân tích, trong khi đó Mỹ Linh thì vô cùng sợ hãi vì đây là thái hậu, Linh Linh chỉ cần nói năng lỗ mãn đầu lập tức rơi xuống chứ không phải như ở Quỳnh Thiên cung mà ngông cuồng.

"Vậy sao? Thật thú vị, ngươi chỉ ta xem, từ ấy đọc thế nào."

Thái hậu thích thú lạ thường, đòi Linh Linh phải chỉ người đọc từ ấy cho bằng được.

"Good morning!Thái hậu chu môi một chút rồi phát âm ra Good!"

Linh Linh chu chu môi hướng dẫn, vẻ mặt thật sự khôi hài khiến Mỹ Linh xém nữa thì phì cười mất cả tôn nghiêm.

"Gútttt! Có phải đọc thế không hả?" Thái hậu theo chỉ dẫn mà làm theo, sau đó thích thú hỏi lại Linh Linh.

"Lần đầu mà được như vậy thì là rất tốt đó thái hậu, từ tiếp theo nào, morning!"

Linh Linh kéo dài từ "morning" để thái hậu có thể bắt chước cô phát âm cho chuẩn.

"Mó-ơ-ning, ta đọc có đúng không?" Thái hậu cười lớn, đọc theo Linh Linh.

"Gần đúng rồi bây giờ đọc cả câu theo thần, good morning thái hậu." Linh Linh thấy thái hậu vui vẻ tâm trạng cũng phấn khởi hơn.

"Vậy ta sẽ trả lời là gút mó-ơ-ning sứ thần, haha!"

Một năm nay, có lẽ đây là lần đầu thái hậu có thể thực sự vui vẻ như vậy. Ngày nào cũng âu lo về việc hoàng thượng chỉ say mê tửu sắc, sắc thái cũng tiều tụy hơn rất nhiều.

"Thái hậu rõ là một bậc cao nhân, chỉ vừa học liền hiểu ngay, thần đây cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ." Đã khiến thái hậu vui lòng, Linh Linh không ngại lấy lòng lần nữa mà mở lời nịnh nọt.

"Hôm qua ta có nghe tin từ thị vệ truyền lại, sứ thần là người tiên đế gửi xuống, ta có phần nghi ngờ nhưng khi nghe đến ngươi dùng báu vật tìm ra được Diệp Tú xén bớt của công, ta đã muốn mời ngươi đến diện kiến, xem thử thực hư ra sao? Nay đã gặp, ngươi có thể cho ta xem báu vậy ấy hay không?"

Thái hậu gật đầu hài lòng với những lời nói rót mật từ Linh Linh, sau đó vào vấn đề chính mà bà cho lệnh mời cô đến đây.

"Cái thái hậu nói chính là báu vậy này." Linh Linh cho tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại, tiện tay dùng ngón cái ấn vào nút tròn duy nhất trên màn hình khiến nó bỗng sáng đèn.

"Đúng là huyền diệu, ta có thể cầm lấy nó không?" Thái hậu muôn phần ngạc nhiên, trầm trồ khen tặng, mở lời muốn tận tay chiêm ngưỡng.

"Có thể nhưng người chỉ được sờ vào không được chạm mạnh vào những vị trí nhô ra trên nó, vì nó rất nguy hiểm có khi sẽ hút hồn người vào."

Linh Linh buông lời hăm dọa, làm cho chiếc điện thoại càng thêm uy lực như có phép màu thật sự.

"Nguy hiểm thế sao? Ta sẽ không chạm vào vị trí ngươi nói, chỉ tận tay muốn chiêm ngưỡng một chút."

Thái hậu bị cuốn hút bởi sự mới lạ, bất chấp nguy hiểm vẫn muốn tận tay cầm lấy chiếc điện thoại, Linh Linh đành thuận theo đưa nó cho bà.

Nhẹ nhàng chạm vào chiếc điện thoại, bà nâng niu nó như của quý, tỉ mỉ xem xét từng cấu trúc trên thân máy.

Bỗng có một bóng người lướt nhanh như gió, giật lấy chiếc điện thoại trên tay bà. Mỹ Linh thấy tên bịt mặt ấy liền hô hoán.

"Có thích khách, mau hộ giá!"

Vừa dứt lời thị vệ đã có mặt cùng tên đó đấu kiếm một phen.

Đoàng!

Một tiếng động lớn vang lên, tên thích khách ngã quỵ xuống đất, máu từ phía bụng tuông ra từ một lỗ tròn nhỏ, hắn rên lên một tiếng rồi nằm bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro