Chương 13: Người Trong Ảnh Cổ


> "Ngươi không phải kẻ đầu tiên mang gương mặt này. Nhưng ngươi có thể là kẻ cuối cùng còn sống sót."


---

Tàng Thư Các lần thứ hai đột nhập

Huỳnh Hoàng Hùng, dù đang bị quản chế nghiêm ngặt trong cung, lại một lần nữa lẻn vào tầng ba Tàng Thư Các trong lúc đêm xuống nhờ sự giúp đỡ bí mật từ một người không tên trong nội gián.

Mục tiêu lần này không phải tài liệu, không phải sớ lệnh.

Mà là... phòng Mộc Thư, nơi lưu trữ tư liệu về các triều đại cũ5unhững thứ bị cấm đọc, cấm tra, và gần như bị lãng quên.

---

Tấm họa đồ niêm phong niên hiệu Trinh Nguyên thứ 3

Trong căn phòng phủ đầy bụi, Hùng phát hiện một hộp gỗ bị khóa bằng cơ quan. Sau vài lần dò thử, cậu mở được nó. Bên trong là một bức họa cuộn, giấy đã ngả màu nâu, dấu triện mờ như máu cũ.

Trên tranh:

> Một nam nhân trẻ, y phục trắng, mắt sắc, nụ cười nghiêng nước trông như bước ra từ tiên cảnh.

Càng nhìn, Hùng càng thấy sởn da gà.

> "Là mình." – cậu lẩm bẩm.

Không phải giống.

Mà là giống từng đường nét, từng sợi tóc, từng ánh mắt lạnh nhạt ấy.

Bên dưới góc tranh có nét mực nhỏ, viết cổ, chỉ có một dòng:

> "Ái nhân của hoàng đế Trần Vân Kỳ bị hỏa thiêu ngày 15 tháng 3 năm Trinh Nguyên thứ 5, tội danh: mê hoặc vua, khuynh loát triều cương."


---

Phát hiện thứ hai tấu chương bị giấu

Bên trong ống tranh còn giấu một mảnh tấu chương chưa từng được trình:

> “…Bệ hạ đã quá si mê nam nhân tên Huỳnh Quân Hùng, dung mạo kỳ dị, nghi là yêu quái. Hắn khiến bệ hạ bỏ việc triều chính, truyền ngôi cho kẻ yếu. Thần khẩn cầu xử tử để giữ yên thiên hạ…”

> Tấu chương có ba dấu ký tên: Trần Minh Hiếu – Khang – Dương.

> Nhưng vấn đề là… tấu chương có niên hiệu từ 100 năm trước.


---

Và rồi, có kẻ xuất hiện sau lưng

“Ngươi cũng đã thấy rồi.”

Giọng nói trầm ấm, hơi khàn vang lên.

Hùng quay lại – Phạm Bảo Khang.

Không mặc giáp, không mang kiếm. Chỉ cầm một ngọn đèn dầu và một cuộn giấy khác.

> “Ta biết ngươi sẽ đến tìm thứ này. Ta từng thấy nó năm mười ba tuổi và ta từng mơ về ngươi… từ lúc còn chưa hiểu chữ ‘yêu’ nghĩa là gì.”

> “Ngươi nghĩ ngươi là ai?” – Khang bước gần – “Ngươi là bản sao, hay là người từng bị thiêu chết một lần, rồi được đưa về từ thời gian?”

> “Vì nếu không phải… sao mọi người đều có cảm giác ‘biết ngươi rồi’? Dù chưa từng gặp.”


---

Lời thừa nhận không ai ngờ tới

Khang đặt cuộn giấy trong tay Hùng một mảnh thư chưa từng gửi, viết bằng máu:

> “Nếu ta có thể sống lại lần nữa, ta ước gì được ở cạnh Hùng mà không phải làm vua, không phải giết người, không phải chọn giữa ngai vàng và trái tim.”

> Dưới thư có một dấu vết đó là dấu niêm của Trần Minh Hiếu.


---

> “Nếu ta thật sự là người đó...
Nếu ta từng bị yêu, rồi bị thiêu sống bởi chính người mình yêu...
Vậy lần này...
Liệu họ sẽ giết ta thêm một lần nữa?”

Khang không trả lời. Nhưng ánh mắt hắn... đã thay đổi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #allgem