Chương 23: Biết Chuyện
> “Khi người ta nghĩ đã chiếm được trái tim,
thì kẻ thù đã khẽ đặt bẫy bên lề.”
---
Phạm Bảo Khang Chiến Lược Của Sát Thủ Nhân Từ
Sáng sớm, bên hồ sen Thiên Tĩnh Uyển, một chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt nước. Đứng giữa màn sương, Phạm Bảo Khang đặt lên bờ một rương gỗ chạm trổ long phụng.
Truyền nhân Đỗ Đình tay sai trung thành lâu năm của Khang đến nhận:
> “Cho công tử gởi lời:
Chúc Hùng công tử sớm hồi phục. Quà lòng chân thành, không mong đền đáp.”
Bên trong rương, không chỉ có thuốc bổ, mà còn kèm theo bức thư giấy Tuyên Thành được viết bằng mực son, nét thanh thoát:
> “Hùng à, cuộc đời này không chỉ có hai lựa chọn. Hãy mở rộng trái tim để thấy… ta chưa buông bỏ.”
– Khang
---
Trần Đăng Dương Dịu Dàng Dưới Chiếc Lá
Chiều hôm đó, dưới gốc đổ của cây trầm hương cổ thụ, Trần Đăng Dương xuất hiện. Tay ôm một bó hoa đào trắng biểu tượng lòng trung kiên không lay chuyển.
Hắn trao cho Hùng với giọng khẽ:
> “Ta biết ngươi cần yên bình. Nhưng bình yên chỉ thực nếu… có người thật lòng đợi ngươi về.”
“Hoa này nở mỗi độ xuân về, như ta vẫn ở đây, chờ ngươi trở lại.”
---
Đỗ Hải Đăng Bản Báo Cáo Không Lời
Trong doanh trại cấm vệ quân, Đỗ Hải Đăng triệu tập các nội gián. Trên bàn, trải một tờ bản đồ hoàng thành cùng ảnh chụp Thiên Tĩnh Uyển.
Anh ta im lặng quan sát từng khuôn mặt, rồi gõ nhẹ:
> “Gửi thần phục vụ khắp nơi:
Giang sơn còn đó, nhưng người của ta đang xa lánh nó.
Hãy báo cáo bất kỳ dấu hiệu của Hùng công tử.
Ta cần bảo vệ… và nếu cần, vạch trần kẻ khêu gợi.”
Không lời lẽ ngọt ngào, chỉ là mệnh lệnh lạnh rằng cấm vệ phải luôn trong tư thế “hậu thuẫn” không bên ngoài ai khác.
---
Trần Minh Hiếu Lần Đầu Lộ Diện Công Khai
Đêm xuống, trong chính cung, Trần Minh Hiếu cho mở cửa Thiên Tĩnh Uyển, thắp hàng trăm ngọn đèn lồng.
Giữa hồ sen lấp lánh, từng bóng hoa đăng thả trôi, ông đứng nhặt lên mỗi chiếc, thổi tắt rồi đặt vào lòng bàn tay, từng chiếc một:
> “Hãy để ánh sáng này soi đường cho ngươi…
…và nhắc ngươi về những đêm ta đã không cho ngươi lựa chọn.”
“Từ nay, cánh cửa này… sẽ luôn rộng mở, chỉ đợi một tiếng gọi của ngươi.”
---
Dòng cảm xúc giao thoa
Ba con đường thuốc bổ, hoa đào, ánh lồng đèn quyện vào nhau, tạo nên ba lời mời không lời gửi đến Hùng.
Hắn ngồi giữa hồ sen, tay đặt lên rương thuốc, bó hoa và ngọn đèn lọt qua song cửa:
> “Họ… không còn dùng kiếm giành ta.
Mà dùng trái tim, trí tuệ và… ánh sáng.”
“Và ta – đang đứng giữa… ba con đường.”
---
Ánh trăng đêm nay bàng bạc như tờ rơi sắc đỏ.
Hùng thở dài, xếp lần lượt rương thuốc, bó hoa, rồi chậm rãi… để bóng đèn lồng trôi xuống hồ.
> “Ta biết… mỗi thứ đều là tấm lòng.
Nhưng chỉ có một lối… là dành cho ta.”
“Ngày mai… ta sẽ quyết định. Không chỉ bằng tim, mà bằng cả trí.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro