Chương 6: Thương Quang Trên Võ Trường
Trời sớm mùa thu trong trẻo lạ thường, nắng như đổ vàng lên từng tán cây dương liễu. Gió nhẹ lướt qua thao trường phía Tây – nơi các tướng quân đang huấn luyện đội thân vệ hoàng cung.
Ở một góc khác, Huỳnh Hoàng Hùng mang theo lệnh bài của Nội Các, đến thu thập tài liệu quân số để biên vào sổ. Đáng lẽ chỉ là một nhiệm vụ nhỏ, nhưng không ai nói trước được điều gì trong cung.
---
Keng!
Âm thanh kim loại vang lên giữa sân.
Trần Đăng Dương, toàn thân mặc khôi giáp màu bạc, đang trực tiếp luyện thương giữa sân cùng đám thân binh thân cận. Thân hình cao lớn, động tác mạnh mẽ – mỗi cú xoay thương như xé gió, đầy sát khí.
Hắn không hề để ý đến ánh mắt tò mò của quan viên xung quanh. Hắn sinh ra là để chiến đấu – là vì chiến trường, không phải cung đình.
Nhưng hắn vẫn nhìn thấy người đứng lặng giữa đám quan lại – Huỳnh Hoàng Hùng.
> “Ngươi tới đây làm gì?”
Giọng lạnh buốt vang lên, đủ để toàn trường dừng động tác.
Hùng đưa lệnh bài.
> “Theo chỉ thị Nội Các, đến thu thống kê quân số thân vệ.”
> “Ngươi đủ tư cách?”
> “Ta chỉ làm việc được giao. Không hơn.”
Câu trả lời khiến Đăng Dương nheo mắt.
> “Ngươi nghĩ mặc áo quan lại thì che được tội sao?”
> “Nếu tội của ta là thật.”
Đáp trả – không sợ hãi, không chối bỏ. Chỉ đơn giản, không khuất phục.
Đăng Dương bước xuống sân, đôi mắt sáng như lửa.
> “Ngươi từng học võ?”
> “Một chút.”
> “Cầm thương được không?”
> “Chưa thử bao giờ.”
> “Tốt.” – Hắn rút một cây thương gỗ, ném tới – “Để xem, liệu trí khôn của ngươi có cứu nổi ngươi khi gặp kẻ muốn giết.”
---
Trận đối luyện bắt đầu.
Xung quanh ồ lên. Không ai tin vào mắt mình: Trần Đăng Dương – chiến thần quân đội – lại khiêu chiến một thư sinh yếu đuối.
Nhưng Hùng không né. Cậu nắm chắc cán thương, ánh mắt không run.
Cú đánh đầu tiên, Đăng Dương nhắm thẳng vai trái – không giết, nhưng đủ khiến gãy xương.
Hùng lùi nửa bước, xoay cán thương – đỡ trúng!
Cú thứ hai – từ phía dưới, tạt ngang.
Cậu dùng thân gỗ chắn, cả người bị chấn động lùi ba bước, nhưng không ngã.
> “Ngươi học ở đâu?” – Đăng Dương gằn giọng.
> “Ở nơi không ai sống sót nếu không tự vệ.”
Câu nói đó – như châm vào ký ức của hắn.
Lãnh cung.
Bảy năm cô độc.
Không thầy, không ai bên cạnh, vậy mà cậu vẫn sống. Và vẫn học.
Đăng Dương siết chặt cán thương.
> “Ngươi nghĩ… chỉ cần sống là đủ trả lại cái chết của mẫu hậu ta?”
> “Không. Nhưng sự thật… không phải ta giết bà ấy.”
ẦM!
Một cú đánh cực mạnh.
Hùng bị đánh ngã xuống đất, máu rỉ nơi môi.
Cán thương gỗ đặt ngang cổ cậu.
Đăng Dương cúi người xuống, hơi thở dồn dập. Nhưng hắn không hạ thương. Bàn tay run nhẹ.
> “Nếu hôm nay ta giết ngươi… liệu ta có cảm thấy thanh thản?”
> “Không.” – Hùng nói, mắt thẳng – “Ngươi chỉ cảm thấy trống rỗng hơn. Vì sự thật… sẽ mãi chôn theo ta.”
---
Tĩnh lặng.
Cuối cùng, Đăng Dương buông thương.
> “Đủ rồi.”
Hắn quay đi, giọng hạ thấp, gần như là lẩm bẩm với chính mình:
> “Ngươi không phải kẻ trước kia. Nhưng nếu ta sai… thì cả triều đình này… đều sai.”
---
Hùng nằm thở gấp, tay vẫn giữ lấy cán thương.
Gió lướt qua, mang theo mùi mồ hôi và máu. Nhưng trong lòng cậu – lần đầu tiên – có một vết rạn trong bức tường thù hận lạnh giá của Trần Đăng Dương.
> “Ta không cần được tha thứ… chỉ cần một người, bắt đầu nghi ngờ.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro