•|15|•
"ôi chà xem ai kìa, có phải kim thái hanh không nhỉ?"
"cút về, không phải chào."
"nào nào nào gì thế, sang đây chơi tí cũng đuổi về là sao." trần dương tiến lại gần tự nhiên khoác vai thái hanh, bị hắn đẩy ra không thương tiếc. cái giọng lè nhè vì say rượu cứ vang vảng bên tai, mà hắn cũng không thèm đánh lại y cho bẩn tay, nhưng cái chính y là con ông phú hộ làng triệu, động vào chỉ có nước bị tế lên khắp xóm, vả lại y cũng là lý do khiến cha hắn trở nên như bây giờ.
"còn em này là con nhà nào đây, chưa gặp bao giờ nhỉ? đi chơi với anh một đêm không nhóc." y nở nụ cười biến thái đưa tay định chạm vào vai chính quốc, nhưng thái hanh đã nhanh hơn kéo tay em, để em đứng nép sau lưng mình.
"đừng trách tao ác nếu mày chạm vào một cọng tóc của em ấy. chính quốc, về thôi."
thái hanh mặt mày đen xì, lôi tay em đi về không nói một lời nào nữa. em thấy hắn bực bội cũng không dám lên tiếng hỏi về người vừa nãy, cũng không dám kêu tay mình bị hắn nắm đau, có khi lại chọc hắn giận thêm. có vẻ anh hanh ghét người kia lắm, chưa bao giờ em thấy hắn tỏ thái độ rõ ràng như vậy, mà người kia cũng chẳng phải tốt, áo quần xộc xệch, nói giọng đặc mùi say xỉn, người nồng nặc mùi rượu đến mức em đứng cách y mười bước chân vẫn ngửi thấy được.
đến trước cửa nhà, thái hanh buông cổ tay em ra, khuôn mặt vẫn là nét tức giận khi ấy. em thấy hắn không chú ý liền cầm lấy tay xoa xoa cho bớt đau, anh hanh dùng lực cũng mạnh quá rồi. mà em cũng đâu biết, thái hanh luôn tinh tế chú ý từng chi tiết nhỏ nhặt nên đã rất nhanh nhìn thấy hành động đó của em, vội vàng thu lại ánh mắt nhìn như muốn bóp chết người ta ban nãy, trở về là một thái hanh luôn ôn nhu, dịu dàng với em.
"em có đau không? tôi xin lỗi, không kiềm chế được cảm xúc lại làm đau em rồi." hắn thổi phù phù vào tay, lại xoa cho em bớt nhức.
"không sao á, em thấy đỡ hơn rồi, anh nhìn nè." chính quốc lắc lắc cổ tay nhỏ cho hắn xem, em biết hắn không cố ý mà.
hai người dắt díu nhau vào nhà, thái hanh định tạm biệt em để về luôn không cha mong nhưng em vẫn muốn giữ hắn ở lại, một phần là muốn hắn không phải đụng mặt người kia nữa, còn một phần em muốn ở bên hắn lâu hơn.
"ơ...nhưng.."
"không được, tôi phải về thôi, mau ngủ đi, đừng thức khuya quá, tay nếu đau thì bảo anh kì chạy qua gọi tôi đi lấy thuốc cho, đừng có cố chịu. ngủ sớm mai còn phải đi hát."
"dạ..." em ngồi trên phản dựa lưng vào tường, để hắn xoa đầu nói câu chúc ngủ ngon rồi tiện thể hôn hai cái vào đôi mắt long lanh như muốn níu chân hắn ở lại.
"ngủ ngon nhé, tôi yêu em."
em mỉm cười tạm biệt, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên gọi thái hanh lại.
"anh ơi."
"tôi nghe."
"hay...mai anh bảo anh trân với anh tuấn đến nhà anh ăn một bữa cơm đi, em cũng sẽ bảo anh kì với anh mân luôn."
"sang đó làm gì? ở đây cũng được mà."
"sang đó hai ảnh mới biết nhà anh, chứ đâu biết nhà em, với lại chẳng lẽ cha anh lại ở nhà ăn cơm một mình?"
trước nay thái hanh từng nghĩ, một thằng như hắn tuy thông minh sáng láng nhưng khá khó kiếm vợ, bởi chẳng mấy ai chấp nhận về làm dâu phục vụ cho người cha tàn tật của hắn, mấy bà chị tiểu thư khuê các lại càng không, có khi chỉ biết về lấy lòng rồi lôi hắn lên tỉnh ở để mặc cha già ở nhà không đoái hoài đến. nhưng giờ hình như hắn hơi sai lầm, vì em - điền chính quốc lại biết suy nghĩ như thế, trân trọng cả hắn và gia đình của hắn, thấu hiểu cho hoàn cảnh mà không đắn đo tính toán. một con người như vậy, có lẽ thái hanh may mắn lắm mới có được em.
hắn cảm động trước lời em nói, nhanh chân tiến đến gần em hôn chụt lên môi, lại còn hôn tiên tục như gà mổ thóc khiến môi em đỏ au lên hết.
"được, mai tôi sẽ bảo hai người đó, nhớ đến sớm nhé để tôi còn dạy em nấu ăn."
chính quốc gật đầu vui vẻ nhìn thái hanh khép cửa lại đi về, bỗng bên tai nghe thấy giọng anh trí mân oang oang.
"gì? nhớ đến sớm để tôi dạy nấu ăn? mùi mẫn thế nhỉ anh kì?"
"ủa anh mân, sao anh dậy rồi, còn anh kì nữa?"
"bọn anh dậy từ lúc chúng mày về nhà rồi, chẳng qua giả vờ ngủ xem chúng mày làm gì thôi."
em đỏ mặt gãi đầu, hai vành tai ửng hồng lên trong ánh sáng mập mờ của đèn dầu, đằng nào hai anh cũng nghe thấy hết rồi thì cũng nói luôn vậy. "hai anh ơi, mai mình về sớm nhé để sang nhà anh hanh ăn cơm."
"rồi được rồi, mai có cả anh trân anh tuấn với cả cha thái hanh nữa chứ gì?"
"dạ."
"được được mau ngủ đi không mai dậy lại như gấu trúc rồi mất miếng ăn, hôm nay anh chưa xử mày vụ đi chơi về muộn chưa tập hát hò gì đâu đấy."
"dạ em biết rồi."
chính quốc nằm xuống trùm chăn qua đầu, háo hức mong chờ đến ngày mai rồi dần ngủ quên lúc nào không hay.
__
một ngày lại qua đi, khi đã hoàn thành công việc của mình, em lon ton chạy về nhà trước cất đồ, mặc hai ông anh đi sau hú hí nói chuyện với nhau.
"hai anh có nhanh lên không thì bảooooo."
"cứ từ từ sao phải vội, mày sang trước đi, tí bọn anh thay đồ xong rồi sang."
"dạ hihi."
em nhảy chân sáo sang nhà thái hanh, vui đến tít cả mắt, trong lòng cứ lâng lâng như vừa ở trên may xuống. em cũng không nghĩ một lời đề nghị của mình lại được hắn đồng ý nhanh như thế, em còn cứ tưởng hắn sẽ không chịu vì có cả thạc trân và nam tuấn cơ.
à thì đương nhiên hắn phải đồng ý rồi, vì đó là em mà.
chính quốc đến nhà đúng lúc hắn đang thái thịt xào rau, đứng quay lưng về phía cửa. eo ơiiiii, sao anh hanh nấu ăn lại đẹp trai như thế được nhỉ? bắp tay to to kìa, ngón tay dài dài thon thon kìa, xong bờ vai vững chãi nhìn chỉ muốn dựa vào đó cả đời thôi á. không được, không thể để ai nhìn thấy cảnh này hết, thái hanh là của em, của em đó nha!
em một bước tiến tới ôm chầm lấy hắn từ sau lưng, mũi cứ dụi dụi vào chiếc áo nâu, ngứa răng quá lại cắn một cái vào vai hắn.
"ai ui, em làm gì vậy quốc?"
"hong thích."
"hong thích anh đứng nấu ăn mà mặc quyến rũ như thế, nếu có chỉ được cho mình em ngắm thôi."
"bình thường tôi vẫn mặc bộ giống như này mà?"
"nhưng mà em hong thích đâu, ai bảo nó quyến rũ quá."
em nhỏ hôm nay lạ lùng ghê, mặc dù hắn biết hắn mặc gì cũng đẹp nhưng có nhất thiết phải thay sang bộ khác không? mà thôi cứ nghe theo vậy, lời em là chân lý mà.
"được được, lát tôi nấu cơm xong sẽ thay nhé." thái hanh xoa đầu rồi hôn một cái lên môi xinh của em.
"bọn anh còn sống sờ sờ đây nhé." nam tuấn ho khụ khụ mấy tiếng rồi đi thẳng ra ngoài cùng thạc trân vừa mới đến.
"anh mày vừa mới đến, định xuống đây giúp hai đứa nhưng có vẻ không cần thiết lắm nhỉ?" anh kì lên tiếng bày tỏ bức xúc.
"a a không anh ơi, đây anh vào đây nè, để em lên với anh mân cho."
"quý hoá quá cơ, tưởng có trai quên anh rồi." trí mân bĩu môi khinh bỉ để mặc bản thân bị chính quốc kéo đi.
em dẫn trí mân lên chào hỏi cha thái hanh, cùng lúc thấy nam tuấn và thạc trân ngồi nói chuyện rôm rả cùng ông. em cũng có nghe hắn nói qua, hai ảnh vẫn chăm sóc ông mỗi lần hắn bận công chuyện, có mấy lần đi tán em buổi tối muộn là nhờ anh trân với anh tuấn sang trông cha hộ đó. đợi thái hanh và doãn kì chuẩn bị cơm xong, mọi người cùng ra sắp mâm, đưa ông kim lên chiếc ghế trường kỉ, rồi ngồi quây thành một vòng trước hiên nhà, tiếng cười nói vui đùa vang khắp chốn.
một cảm giác gia đình đúng nghĩa.
____
một bức tranh gia đình hoàn chỉnh là một bức tranh có anh, có em, và có những người luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro