Sớm Mai Trong Nắng Lụa
Ở đất Gia Định này, chẳng ai không biết đến Đỗ Nhật Hoàng, đứa con trai độc nhất của ông Đỗ – người giàu có bậc nhất vùng.
Từ nhỏ, Hoàng đã sống như một vị hoàng tử, chẳng phải lo cơm áo gạo tiền. Nhờ sự giáo dục nghiêm khắc của cha, cậu lớn lên thành tài.
Khi Hoàng vừa tròn hai mươi, ông bà Đỗ qua đời, để lại cho cậu sản nghiệp bạc tỷ, cơ ngơi đồ sộ, đất đai cò bay thẳng cánh.
Người dân trong vùng nhận xét Hoàng là nho nhã, lễ độ, gương mặt thư sinh với nụ cười luôn nở trên môi, khí chất thanh lịch. Vẻ hào hoa ấy đã khiến không biết bao thiếu nữ say đắm.
Năm nay Hoàng đã ngót nghét hai lăm nhưng vẫn chưa vợ chưa con. Nhiều cô gái ao ước được làm dâu nhà họ Đỗ, song cậu chẳng mảy may để tâm.
Bên cạnh Hoàng luôn có một vị quản gia trẻ – người do chính ông Đỗ chọn lựa từ trước để chăm sóc con trai. Anh ta tên là Nguyễn Huy, có gương mặt góc cạnh, nét đẹp trưởng thành, khí chất nam tính, thân hình cao lớn. Huy là quản gia riêng, phụ trách mọi sinh hoạt thường ngày của cậu.
Chỉ có điều, mối quan hệ giữa cậu cả và vị quản gia này không đơn giản chỉ là chủ – tớ.
========================
Một buổi sáng cuối tuần ở biệt phủ nhà họ Đỗ.
Dì Hạnh – người giúp việc lâu năm trong nhà – tính tình thật thà, hiền hậu. Lúc này dì đang đứng trước phòng cậu chủ, chần chừ mãi không dám bước vào.
Chuyện là cậu chủ đã ngủ đến tận chín giờ mà vẫn chưa dậy. Hoàng vốn rất ghét bị làm phiền khi ngủ. Mỗi lần bị đánh thức giữa chừng, cậu đều nổi giận, và ai cả gan quấy rầy giấc ngủ của cậu sẽ bị phạt quỳ nếu không có lý do chính đáng.
Không ai dám gọi Hoàng dậy, ngoại trừ một người – và dì đang đứng chờ anh ta.
"Dì à, cậu Hoàng vẫn chưa dậy sao ạ?"
Huy từ ngoài đi vào, vừa xem xong sổ sách tháng này. Thấy dì Hạnh lúng túng trước cánh cửa quen thuộc, anh đã hiểu: cậu cả lại ngủ nướng tới trưa rồi.
"Cậu Huy, cậu Hoàng vẫn chưa dậy. Tôi sợ cậu bỏ bữa sẽ đau dạ dày, nhưng tôi không dám gọi."
Dì như thấy được cứu tinh, vội bước tới gần anh.
"Để con vào gọi cậu. Dì xuống bếp chuẩn bị bữa sáng đi."
Dì gật đầu, rời xuống nhà sau. Huy tiến đến cánh cửa lớn nhất, đưa tay mở ra.
Đập vào mắt anh là căn phòng xa hoa lộng lẫy, kiến trúc cầu kỳ, đồ trang trí mang đậm phong cách phương Tây mà Hoàng mang về hồi du học ở Liên Xô.
Trên chiếc giường rộng lớn, một phần chăn khẽ nhô lên. Huy bước tới cửa sổ, kéo mạnh tấm màn đắt đỏ để ánh nắng tràn vào. Căn phòng sáng bừng, nhưng con sâu lười kia vẫn chẳng động đậy, thậm chí còn chui sâu hơn vào chăn.
Hết cách, Huy ngồi xuống mép giường, kéo chăn ra khỏi đầu cậu. Ánh sáng chiếu vào khiến Hoàng khó chịu, cau có mở mắt. Nhưng khi thấy khuôn mặt người thương, cậu lại nở nụ cười tươi.
"Huy~~"
Hoàng nũng nịu, rúc vào lòng anh mè nheo.
"Cậu à, dậy thôi, mặt trời lên tới mông rồi."
"Không muốn... hôm qua cậu làm việc khuya lắm, cho cậu ngủ nướng thêm chút đi."
"Cậu phải dậy ăn sáng chứ, kẻo đau bao tử đấy."
"Ừmmm..."
Hoàng uể oải ngồi dậy. Thấy cậu mệt mỏi, Huy đưa tay nâng mặt cậu, khẽ hôn lên má rồi lên mắt – như một lời âu yếm buổi sáng.
Được anh hôn, Hoàng lập tức phấn chấn hơn, vùi đầu vào cổ anh hít mấy hơi, rồi tỉnh hẳn, gương mặt rạng rỡ. Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cậu quay sang hôn nhẹ lên môi anh.
Một nụ hôn dịu dàng cho buổi sáng bình yên ngập nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro