18. Chỉ cần
Phim trường đã vắng lặng. Căn hộ nhỏ tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, phản chiếu lên từng bức tường, tạo ra một không gian vừa riêng tư vừa an toàn. Một ngày dài quay phim với những cảnh tình cảm căng thẳng đã khiến Khang mệt rã rời, cơ thể cậu như rã ra từng mảnh. Nhưng khi bước vào phòng, thấy Hoàng ngồi trên sofa, tay cầm tách trà, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn mình, cậu cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp, cảm giác mệt mỏi như tan biến một phần.
"Mệt hả?" - Hoàng hỏi, giọng trầm ấm, vừa đủ để Khang nghe thấy.
Khang gật đầu, khẽ mỉm cười mệt mỏi:
"Chỉ hơi mệt thôi... hôm nay dài quá."
Khoảng lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng gió đêm thổi qua khe cửa sổ, và hơi thở đều đặn của hai người. Không gian yên tĩnh đến mức cảm giác từng giây trôi qua đều đặc biệt, khiến trái tim cậu nhói lên một chút.
Hoàng đặt tách trà xuống bàn, bước đến gần, bàn tay đặt lên vai Khang, vuốt nhẹ.
"Anh biết. Nhưng em không phải một mình đâu. Ngồi đây với anh một chút, được chứ?"
Khang ngồi xuống bên cạnh Hoàng, tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp từ hơi thở và cơ thể. Cậu hít một hơi thật sâu, như muốn thu trọn cảm giác an toàn đó vào lòng. Hoàng nắm tay cậu, vuốt ve thật chậm, như sợ làm tan đi khoảnh khắc này.
"Một năm qua, anh đã nhận ra... anh nhớ những khoảnh khắc như thế này. Mỗi khi em ở bên anh, dù bận rộn hay mệt mỏi, anh vẫn thấy đủ đầy," Hoàng nói, giọng ấm áp, dịu dàng. "Và bây giờ, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào nữa."
Khang ngước lên, đôi mắt chạm mắt Hoàng, tim cậu như nhảy loạn.
"Em cũng vậy... em nhớ những ngày... chúng ta bên nhau, dù bận rộn, dù mệt."
Hoàng khẽ mỉm cười, cúi xuống, áp trán vào trán Khang, thì thầm:
"Vậy thì đừng lo gì nữa. Anh sẽ ở đây, bên em, mọi lúc."
Khang khẽ nhắm mắt, cười dịu dàng, đặt tay lên má Hoàng, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay anh.
"Anh... có chắc không?"
"Chắc chắn, không bao giờ rời em đâu."
Khoảng lặng tiếp tục kéo dài, chỉ còn hơi thở, nhịp tim và ánh mắt hòa làm một. Hoàng nghiêng người, hôn Khang một cách nhẹ nhàng, chậm rãi, từng cử chỉ đều tinh tế, ấm áp. Nụ hôn không quá mạnh, cũng không gấp gáp, nhưng đủ để truyền tải cảm xúc dồn nén một năm qua - nỗi nhớ, sự lo lắng, và cả những giây phút bị bỏ lỡ.
Khang đáp lại, tay vòng qua cổ Hoàng, kéo anh sát hơn. Cả hai im lặng, chỉ nghe nhịp tim của nhau, cảm nhận hơi thở hòa vào nhau. Mọi căng thẳng, mọi mệt mỏi từ công việc hay cuộc sống đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Hoàng ôm Khang chặt hơn, thì thầm vào tai cậu:
"Anh không muốn giấu gì nữa... anh muốn em biết, anh yêu em, trọn vẹn, không còn dè dặt, không còn né tránh."
Khang mỉm cười, mắt lấp lánh niềm hạnh phúc:
"Em... cũng yêu anh. Em chỉ muốn ở bên anh, lúc này, và những lúc sau nữa."
Hoàng khẽ cười, đặt trán lên trán Khang, ôm thật chặt. Ánh đèn vàng dịu hắt lên, phản chiếu hình bóng hai người, khiến căn phòng trở nên nhỏ bé nhưng đầy an toàn, như thể cả thế giới ngoài kia không còn quan trọng.
Họ ngồi yên như vậy một lúc lâu, không nói gì, chỉ tận hưởng sự hiện diện của nhau. Hoàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Khang, rồi lại lên tóc, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào ký ức.
"Giờ thì anh biết... không cần hẹn ước gì cả. Chỉ cần khoảnh khắc này, em bên anh, anh đã thấy đủ đầy."
Khang khẽ cười, tựa đầu vào vai Hoàng:
"Ừ... em chỉ muốn ở bên anh thôi, như thế này là đủ rồi."
Bên ngoài, mưa vẫn rơi nhẹ, gió thổi qua cửa sổ, nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ còn hai người, ngọt ngào, ấm áp, và bình yên. Không lời nói nào cần thiết, vì ánh mắt, hơi thở và vòng tay đã nói hết tất cả.
Ở góc xa, Steven đứng nhìn qua cửa, tay khoanh trước ngực, thở dài bất lực nhưng nở nụ cười:
"Thuyền này neo bến rồi. Hai đứa tự làm khổ nhau, mà giờ... nhìn thế này thì thôi, không tách nổi đâu."
Hoàng và Khang vẫn ngồi đó, tay nắm tay, thỉnh thoảng trao nhau những nụ hôn nhẹ, thở cùng nhịp, như một lời nhắn nhủ rằng: một năm dồn nén, một ngày mệt mỏi, nhưng giờ, họ đã tìm thấy nhau, trọn vẹn và bình yên.
Không cần lời hứa, không cần hẹn ước, chỉ cần khoảnh khắc này, bên nhau, đủ để tim yên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro