Chương 29 : Kết Cục Của Quý Phi Nương Nương
A Cửu chậm rãi nhắm mắt, ngửi một hơi khói gay mũi rồi chờ đợi hỏa diễm cắn nuốt chính mình.
Mà trong đầu, vẫn như cũ là hình ảnh Quân Khanh Vũ kéo Tô Mi rời đi…
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được có thứ gì đó nhẹ nhàng nhưng vô cùng thân thiết chạm vào mặt mình, A Cửu cố sức mở mắt, lại nhìn thấy kỳ lân màu trắng phát quang đang đứng trước người, tử đồng chớp chớp nhìn chằm chằm nàng.
Mà hỏa diễm, tức khắc ngừng lại phía sau nó.
Nằm mơ…
A Cửu nhắm mắt lại, cười cười.
Hai mắt nó như lan tử la mỹ lệ, tĩnh tĩnh ngóng nhìn nàng.
Ánh mắt như xuyên qua ngàn năm, đi qua thiên sơn vạn thủy, thâm tình mà chấp nhất…
A Cửu lắc lắc đầu, trước đây nàng từng nghe nói, khi con người ta sắp chết, thì sẽ thấy được những hình ảnh khi mình còn sống.
Có người, còn nhìn thấy ước mơ tha thiết của bản thân.
Nếu quả thật là như vậy, nàng lúc này, chỉ muốn nhìn xem Thập Nhất đang ở đâu?
Vậy mà bây giờ xuất hiện trong ảo giác, lại là một kỳ lân mỹ lệ cao quý.
Trên đỉnh đầu, vẫn như cũ có thể nhìn thấy ngói lưu ly chậm rãi tan chảy, xa hoa mỹ lệ nhưng đồi bại.
Bỗng nhiên không cảm giác được nóng rực nữa, thậm chí bởi vì kỳ lân đến gần mà trái lại còn ấm áp khác thường, giống như được bọc trong bông ấm, ngay cả đau đớn cũng biến mất, chỉ có… không còn khí lực.
A Cửu nhắm mắt, kỳ lân kia chậm rãi tới gần, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ nàng, tựa hồ nhắc nàng không được ngủ.
Tốn sức mở mắt ra, vẫn là cặp mắt tinh linh kia, A Cửu gian nan cười, nhưng vẫn nhắm lại.
Kỳ lân phát ra một tiếng nức nở, không ngừng đụng chạm A Cửu, sau đó lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm bàn tay nàng, nhưng A Cửu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Cuối cùng, kỳ lân quỳ trên mặt đất, mang A Cửu từ từ đi ra.
Bụng dưới truyền đến từng đợt đau đớn, tựa như nhắc nhở nàng, mình còn chưa chết.
A Cửu mở mắt, bầu trời vẫn như cũ u ám, xem ra vẫn mờ tối.
Quay đầu nhìn về phía bên cạnh, một đống lửa đang chậm rãi thiêu đốt, lung mung mơ hồ không rõ một thân ảnh.
A Cửu xoa mắt, lúc này mới chú ý trên người được khoác một kiện áo choàng.
Mà trên áo choàng, lại thêu đồ án quái dị nhưng quen thuộc…
“Tử Nguyệt.”
A Cửu hô một tiếng, người bên cạnh quả nhiên quay đầu, lộ ra chiếc mặt nạ quen thuộc.
“Tử Nguyệt ~”
A Cửu ngồi dậy, một phen kéo tay hắn .
“Vừa nãy, là ngươi cứu ta? Ngươi là kỳ lân?”
Nhìn xung quanh, đây là bên ngoài Hoàng cung.
Còn nàng, thực sự đã được kỳ lân cứu.
“Ta… Lúc ta tìm được ngươi, ngươi đã ở trong rừng.”
Tử Nguyệt cúi đầu nhẹ nhàng nói.
“Sao có thể? Ta rõ ràng đã nhìn thấy kỳ lân, không phải là ngươi sao?”
A Cửu mong đợi nhìn người đeo mặt nạ suy nghĩ, tâm tư cay đắng khó trả lời .
“Ngươi không phải Tử Nguyệt sao? Tử Nguyệt chính là kỳ lân a. Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi…”
Không biết vì sao, khi đột nhiên phát hiện không phải mơ, nàng lại phảng tựa mừng rỡ khó hiểu.
Giống như sự vui mừng đã tìm thật lâu gì đó, sau khi vượt qua gian khổ, rốt cuộc cũng tìm được.
Tử Nguyệt cúi đầu nhìn A Cửu kéo tay mình, nhẹ giọng nói .
“Ta là Tử Nguyệt. Nhưng, ta không phải kỳ lân…
Kỳ lân trăm năm trước đã chết, mặc dù tên ta là Tử Nguyệt, nhưng Vương không xuất hiện, kỳ lân thú sẽ vĩnh viễn không hiện thân.”
“Không đúng, ta thực sự đã nhìn thấy nó.”
Nghe thấy Tử Nguyệt nói vậy, thất vọng đột nhiên che giấu mừng rỡ, A Cửu buông tay, hai mắt dại ra nhìn đống lửa .
“Ta nhớ, là nó cõng ta ra, nếu không phải, thì vì sao khi ta tỉnh lại lại nhìn thấy ngươi.”
Tử Nguyệt ngẩn ra, con ngươi dưới mặt nạ xẹt qua một tia khiếp sợ.
Hoàng cung đột nhiên cháy, hắn vội vội vàng vàng chạy tới, rất xa đã nhìn thấy Lưu Ly cung là trọng điểm cháy, mà đúng lúc đó, hắn phát hiện trong rừng có một luồng bạch quang thần kỳ.
Hắn nhanh chóng tìm đến, nhưng lại nhìn thấy A Cửu đang hôn mê nằm trên đất, mà khi hắn xuất hiện thì bạch quang đã biến mất.
“A Cửu, có thể nói cho ta biết ngươi thấy kỳ lân dạng gì không?”
Thanh âm Tử Nguyệt run run cùng kích động không thể khống chế.
“Cả người tuyết trắng, một sừng màu trắng, còn có một song màu tím.”
A Cửu dựa vào bên cạnh, nhẹ nhàng miêu tả, nhưng lúc nói đến hai tròng mắt màu tím lại bỗng mất tự nhiên.
Quân Khanh Vũ…
Trong ánh lửa, hình cảnh Quân Khanh Vũ kéo Tô Mi chạy vội ra ngoài lại hiện lên.
Trong lòng có một tia thống hận, nàng khi đó, thế nhưng từng hô tên hắn.
“Khụ khụ…”
A Cửu kịch liệt ho, thấp giọng mặc niệm.
Tô Mi, Tô Mi…
Mực sắc đáy mắt xẹt qua một tia sát ý, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tô Mi, mặc dù ngạc nhiên với gương mặt đó, nhưng lại rất không thích.
Từ trước đến nay, A Cửu đều là người người không phạm ta, ta không phạm người.
Nhưng Tô Mi kia, lại dám ám chiêu với nàng.
Hôm nay nàng không chết, vậy thì khi trở lại, đừng trách nàng thủ đoạn ác độc.
“A Cửu, ngươi… Rốt cuộc là ai?”
Tử Nguyệt nhìn A Cửu, thấy A Cửu lung lay từ dưới đất đứng lên.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra lạnh lùng cùng xa cách của một sát thủ.
“Kẻ giết người quá nhiều lần.”
A Cửu nhàn nhạt mở miệng xoay người trở về.
“Không…
Ta không phải có ý này.
Ta muốn biết, vì sao ngươi có thể nhìn thấy kỳ lân.”
“Ta cũng không biết, có thể, thật sự là ảo giác đi.”
A Cửu hít sâu một hơi, vấn đề này nàng không muốn truy cứu.
Nhưng, nàng biết, hiện tại nàng muốn làm gì.
“Cảm ơn ngươi Tử Nguyệt, ta muốn hồi cung.”
A Cửu vừa mới đi được một bước, phía sau đột nhiên có một đạo kiếm khí bỗng đâm tới.
A Cửu quay đầu, nhìn Tử Nguyệt cầm trường kiếm hướng về phía nàng.
“Ngươi…”
A Cửu vội tránh, nhưng kiếm của Tử Nguyệt lại như mưa vung đến khiến nàng không thể né tránh.
Sau đó, Tử Nguyệt cấp tốc điểm trúng huyệt đạo của nàng.
“A Cửu, hôm nay nếu có đắc tội thì xin ngươi tha thứ cho ta.”
Nói xong, hắn đứng phía sau A Cửu, đặt tay lên thắt lưng cởi y phục nàng ra.
Hắn dám thoát y phục nàng!
“Tử Nguyệt, ngươi điên rồi, ngươi muốn làm gì?”
“Xin lỗi.”
Tử Nguyệt áy náy nói .
“Ta chỉ muốn xác nhận, ngươi có phải người ta đang tìm không.”
Nhìn vào tấm lưng trắng nõn trơn bóng phía trước, đáy mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia thất lạc, ngẫu nhiên rất nhanh vì A Cửu mặc lại y phục.
Huyết đạo vừa được giải, A Cửu đã một quyền mạnh mẽ đánh vào ngực hắn.
Tử Nguyệt không tránh, thừa thụ một quyền kia, lảo đảo lui về phía sau một bước .
“Xin lỗi, vừa nãy ta mạo muội, mong ngươi tha thứ.”
“Tha thứ?”
Sắc mặt A Cửu trầm xuống .
“Cho dù ta có coi ngươi như bằng hữu, cho dù ngươi đã từng cứu ta, nhưng nếu như ngươi không nói rõ về cử động kia, thì đừng mong ta tha thứ cho ngươi!”
Tử Nguyệt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn A Cửu, đây là lần đầu tiên hắn thấy trong đáy mắt nàng, sự tức giận.
Nàng nói sẽ không tha thứ cho hắn…
Tử Nguyệt há miệng, khô khốc nói .
“Tử Nguyệt là tên tế ti kỳ lân của Nguyệt Ly.
Ta được chọn làm tế ti, nhưng, ta biết mình không phải kỳ lân.
Vương rời đi, kỳ lân cũng biến mất.
Nhưng người Nguyệt Ly trăm năm qua dù bị lăng nhục nhưng vẫn tin tưởng vững chắc, vương cùng kỳ lân sẽ trở về.
Truyền thuyết, chỉ có Vương mới có thể tìm được kỳ lân, mà phía sau Vương, có một đồ án kỳ lân.”
Tử Nguyệt dừng một chút .
“Vừa nãy ngươi kiên trì nói nhìn thấy kỳ lân, vì thế, Tử Nguyệt nhất thời đường đột …”
“Vậy ngọc bội của Quân Khanh Vũ cùng kỳ lân có quan hệ thế nào?”
“Toàn quốc đều biết tiên đế cực kỳ sủng ái Quân Khanh Vũ, thậm chí còn vì hắn mà lưu lại một kho báu.
Nhưng khối ngọc bội kia, đối với cả hắn và cả Nguyệt Ly quốc, đều là báu vật.”
“Thì ra là thế.”
A Cửu gật đầu, xem ra người thèm nhỏ dãi khối ngọc bội kia còn rất nhiều.
Nhìn người xoay người muốn đi, Tử Nguyệt vội đuổi theo .
“Ngươi có tha thứ ta không?”
A Cửu mỉm cười, thì ra hắn nói một hồi như vậy là sợ nàng không tha thứ cho hắn.
“Nếu ngươi nói với ta một tiếng, như vậy cũng không cần phải tự động thủ.”
“Ta vừa nãy nóng ruột, sợ ngươi không đồng ý.”
“Ân, giờ ta muốn đi.”
A Cửu không dám dừng, xoay người nhanh chóng biến mất, lưu lại Tử Nguyệt một mình đứng phía xa nhìn bóng lưng nàng, thần sắc có chút mờ mịt.
“May là, may là ngươi không phải…”
Dưới mặt nạ, hắn hiện lên một tia thư thái tươi cười.
Thật vui, vì nữ tử này không phải người bọn họ muốn tìm.
Mặc dù có chốc lát thất vọng, nhưng nghĩ đến người đó là nữ tử này, hắn trái lại còn cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bởi vì nếu là nàng, thì khi trở lại Nguyệt Ly, vì bảo vệ niết bàn thần thánh kia, Vương của bọn họ nhất định phải thực hiện lời hứa trăm năm trước —— cắt lấy đầu mình, tự thiêu trong hỏa diễm Cửu lộc sơn, dùng “linh hồn” trùng sinh canh giữ giao lộ thông đạo…
Gia Vũ cung:
Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là nghe thấy, cái nữ nhân đi Mai Ẩn điện đã hồi cung.
Rốt cuộc cũng yên lòng, nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn khó hiểu thất lạc.
Hữu Danh nói, sau khi nàng trở về không đến Gia Vũ điện, thậm chí cũng không cho người tới xem.
Hắn còn nhớ rõ, hắn vì nghĩ rằng nàng đã chết trong phòng, mà lúc đó còn quay trở lại tìm.
Vậy mà nàng…
Quân Khanh Vũ sắc mặt tái nhợt tựa trên nhuyễn tháp, ánh mắt buồn bã .
“Thục phi thế nào?”
Trầm mặc gần nửa canh giờ, hắn mới mở miệng, hữu khí vô lực, rất mệt mỏi.
Trong phòng, vẫn là màu hồng phấn chói mắt.
“Nương nương chỉ bị khiếp sợ, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.”
“Còn chưa tỉnh?”
Quân Khanh Vũ nâng mắt nhìn Hữu Danh .
“Đi xem.”
Bởi vì sức gió nên mặc dù tất cả đã bị cháy, nhưng chỉ có tẩm cung trung điện bị hủy, còn những nơi khác vì dập lửa kịp thời mà không có tổn thất lớn.
Hiện nay, Tô Mi vẫn ở nội điện, hơn dặm có người canh gác, mà A Cửu, thì đến ở Thiên viện còn hoàn hảo của trung điện.
Đi ngang qua nơi đó, cũng không nhìn thấy thân ảnh nữ nhân kia, bước chân Quân Khanh Vũ thoáng dừng chốc lát rồi mới tiến vào nội điện, nhìn đám cung nữ chạy vội ra ngoài.
“Làm sao vậy?”
“Hồi hoàng thượng, Thục phi nương nương, tỉnh.”
“Tỉnh?”
Quân Khanh Vũ bước vào, quả nhiên thấy Tô Mi tiều tụy tựa trên giường.
“Hoàng thượng.”
Nhìn thấy Quân Khanh Vũ, Tô Mi rưng rưng nước mắt kéo hắn lại .
“Hoàng thượng, thần thiếp cứ nghĩ sẽ không được nhìn thấy người nữa.”
Quân Khanh Vũ ôm Tô Mi vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng, ôn nhu nói .
“Tất cả đã qua rồi, ngươi xem, hiện tại không phải đã tốt rồi sao.”
“Thực sự?”
Tô Mi nâng hai tròng mắt ẩm ướt lên, như là nhớ tới cái gì đó, khẽ vuốt gương mặt .
“Hoàng thượng, thần thiếp có phải bị hủy khuôn mặt?”
Trên mặt tuy có vài vết xước nhỏ, bất quá sẽ không để lại sẹo.
Nâng cằm Tô Mi lên, ngón tay thon dài của Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng phất qua từng đường nét.
Gương mặt này…
Lần đầu tiên khi nhìn thấy, hắn đã thật sâu mê luyến.
Đó là một loại điên cuồng si mê, làm hắn chấn kinh tại chỗ.
Không phải bởi vì khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải bởi vì tuyệt diễm thiên hạ.
Chỉ bởi vì gương mặt này, đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, tựa như dấu vết khắc sâu trong trí nhớ.
Mà cô gái trong mộng kia, có một đôi tay rất đẹp, nhẹ nhàng phất qua hai gò má hắn.
Chân thực, lại hoảng hốt.
Lúc nhỏ, hắn từng nhìn thấy gương mặt này, từng muốn biết, nữ tử vô số lần xông vào cảnh trong mơ của hắn rốt cuộc là ai?
Sau đó mặt, hắn gặp Tô Mi.
Hắn ở thanh lâu ngây ngốc ba năm, cũng biết một người tên là Tô Mi. Lúc hắn ngồi chồm hổm trong góc nhìn nương khiêu vũ, cũng nhìn thấy cô gái kia ở trong góc chờ.
Nhiều năm sau, khi nữ tử này nhảy điệu lạc hoa lưu thủy như cảnh trong mơ trở thành sự thật xuất hiện trước mặt, hắn đã không có cách phản kháng mang nàng vào cung.
Nhưng, tình cảm nơi đáy lòng này, vẫn luôn quấy nhiễu hắn.
Hắn phát hiện, chính mình càng ngày càng điên cuồng si mê gương mặt này, có lúc yêu, có lúc lại muốn bảo vệ trong lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí che chở.
Mà có đôi khi, nhìn gương mặt này, hắn lại hận không thể tương kì hủy diệt đốt cháy.
“Trẫm sẽ không để nó có sẹo.”
Quân Khanh Vũ lẩm bẩm, thần sắc phía dưới con ngươi lạnh lẽo như băng.
Ánh mắt như thế, Tô Mi đã gặp qua, cho nên trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Nhiều lần khi Quân Khanh Vũ muốn ôm nàng ta vào lòng, ánh mắt đều làm cho người ta xem si mê, nhưng trong nháy mắt, không hiểu vì sao lại đột nhiên biến đổi, trở nên bá đạo, thậm chí tàn nhẫn.
Giống như hiện tại, khi hắn nói hắn sẽ không để nó có sẹo.
Ánh mắt này, mang theo sự hủy diệt hung tàn.
“Hoàng thượng.”
Tô Mi khiếp nhược kêu một tiếng, nước mắt thấm ướt viền quanh .
“Tối hôm qua lửa lớn như vậy, thần thiếp, không tìm được Phu nhân.”
Quân Khanh Vũ nhăn mày .
“Không sao, nàng rất tốt.”
Tô Mi trừng lớn mắt .
“Phu nhân nàng…
Nàng làm sao vậy? Thái y đã xem qua chưa?”
“Cần gì thái y? Sợ rằng tối qua cho dù toàn bộ Lưu Ly cung có chết cháy, nàng vẫn một mình bình yên vô sự.”
Tô Mi ngây ngốc tại chỗ, trên mặt viết lên sự khó hiểu.
Không chết?
Sao có thể?
Lúc đó, rõ ràng nàng ta đã đẩy cô gái kia vào lửa, hơn nữa nàng ta vừa đi ra thì toàn bộ tẩm cung đều hóa thành tro tàn.
Làm sao có khả năng trốn được?
“Thần thiếp vẫn có chút không yên lòng, muốn đi xem Phu nhân.”
“Thục phi nương nương, hôm qua vì người mạo hiểm tính mạng đi tìm Phu nhân cho nên hiện tại đã bị thương, về tình về lí đều nên là Phu nhân đến thăm người.
Hơn nữa mấy ngày trước trung điện cần túi thơm, nương nương còn tự thêu nhiều như vậy đưa qua, vậy mà Phu nhân ngay cả một tiếng cảm ơn còn chưa nói!”
Cung nữ tối qua khóc lợi hại nhất sôi nổi bất bình.
“Đi xuống, nơi này cho ngươi lắm miệng sao.”
Nhìn sắc mặt Quân Khanh Vũ phi thường khó coi, Tô Mi quát lớn cung nữ kia.
“Hoàng thượng. Tỳ nữ kia không hiểu chuyện, người đừng để trong lòng.”
“Túi thơm gì?”
Quân Khanh Vũ hỏi.
“Cái này…”
Tô Mi cúi đầu, cắn môi không dám nói.
“Trẫm cho ngươi nói!”
“Mấy ngày trước khi Phu nhân từ Gia Vũ cung về đột nhiên nói muốn tất cả cung nữ trong trung điện đều thêu túi thơm, ngay cả Thu Mặc cũng phải thức ngày đêm. Cho nên thần thiếp thấy vậy cũng thêu một ít đưa qua.”
“Chỉ như vậy? Ngươi có biết túi thơm kia để làm gì?”
“Nghe nói Phu nhân gần đây nghỉ ngơi không tốt, cho nên muốn một ít túi thơm an thần.”
“An thần?”
Quân Khanh Vũ đột nhiên đứng lên, vội vàng đi ra nội điện.
An thần, sao có thể an thần đơn giản như vậy?
Nữ nhân kia đối với các loại hương vị đều cực kỳ chán ghét, hơn nữa từ trước đến nay chỉ thích tươi mát thanh nhã, sao đột nhiên có thể muốn nhiều túi thơm như vậy.
Lúc Quân Khanh Vũ xông tới, A Cửu đang dựa trên giường, nhìn từng đám mây lững lờ trôi ngoài cửa sổ.
Đau đớn ở bụng dưới vẫn chưa giảm đi, nhưng có một loại ý nghĩ khác thường nào đó nói với nàng, cho dù có đau đến mấy cũng không thể để y nữ trong cung đến bắt mạch.
Nàng muốn chờ tới khi trời tối, rồi lần nữa xuất cung.
Nhưng không nghĩ đến, Quân Khanh Vũ lại sắc mặt âm trầm đi tới.
A Cửu quay đầu nhìn người chậm rãi bước lại gần, bàn tay đặt trên bụng chậm rãi nắm thành quả đấm, mà khóe miệng lại hiện lên một tia châm biếm đối với bản thân.
Lúc đó, nàng thế nhưng còn hô tên hắn!
Mà hắn, lại kéo người trong lòng bước đi…
“Mai Tư Noãn! Túi thơm này có phải của ngươi?!”
Quân Khanh Vũ cắn răng đọc lên ba chữ này, sau đó đem một túi thơm ném trên mặt A Cửu.
Túi thơm là vật trang sức, bởi vậy đều treo tua cờ, lúc xẹt qua mặt nàng đã lưu lại dấu vết hồng sắc.
Đem túi thơm cầm trong tay, liếc nhìn một cái, A Cửu lạnh lùng nói .
“Là của ta!”
Mỗi túi thơm đều có hoa nhài cùng chút cỏ khô và một mảnh xạ hương nhỏ, nghe nói có thể tránh thai.
“Của ngươi?!”
Quân Khanh Vũ hít một hơi khí, đoạt lất túi thơm trong tay nàng, quay đầu nổi giận đùng đùng gọi Hữu Danh vào .
“Hữu Danh, đọc tên những thứ bên trong cho ta.”
Hữu Danh đổ đồ trong túi thơm ra, sắc mặt không khỏi biến đổi, thấp giọng nói .
“Hoa nhài, phong lan, tường vi, dã cúc, xạ hương, hồng chi, hoa hồng, cửu tào…”
Đọc đến đây, sắc mặt A Cửu cũng theo sắc mặt Quân Khanh Vũ dần biến thành tro nguội.
“Xạ hương tránh thai. Mà hoa hồng, dã cúc, cửu tào, ba vị thuốc trộn vào một chỗ, nếu ở nơi có lẫn long diên hương, sẽ tạo thành… rơi thai…”
“Ra!”
Quân Khanh Vũ cho lui Hữu Danh, cầm lấy xạ hương đi tới trước người A Cửu, cười lạnh .
“Cái này là ngươi để vào?”
“Đúng.”
A Cửu đón nhận ánh mắt của hắn, đáp.
Vừa nói xong, Quân Khanh Vũ đã níu chặt y phục A Cửu, kéo cả người nàng xuống giường .
“Mai Tư Noãn, ngươi không muốn mang thai đứa nhỏ của trẫm như vậy sao?
Ta thị tẩm ngươi, đáp ứng đem kim bài miễn tử cho ngươi, thậm chí dùng mọi cách để dỗ dành ngươi, vậy mà ngươi lại dám dùng chiêu này với ta!
Ta khiến ngươi chán ghét vậy sao, khiến ngươi thống hận mang thai con nối dõi của ta vậy sao!”
Bởi vì hai chân cách xa mặt đất, cho nên bụng dưới càng đau đến bén nhọn.
Nhưng tối qua, khi nàng suýt nữa táng thân trong biển lửa, thì hắn đang ở đâu?
“Đúng! Ta chán ghét ngươi! Ta thống hận mang thai hài tử của ngươi!”
Quân Khanh Vũ cầm tay A Cửu sững sờ tại chỗ, cặp con ngươi màu tím gắt gao nhìn nàng, thần sắc có chút kinh ngạc cùng đờ đẫn.
Nàng nói…
Nàng chán ghét hắn?
Khóe miệng Quân Khanh Vũ khẽ cười, sau đó chậm rãi lui về phía sau.
Nhưng hắn có thể làm gì đây?
Hắn có thể lại buông tôn nghiêm rồi hỏi nàng một tiếng, nàng có từng thích hắn?
Hắn vì muốn nàng nhớ kỹ hắn, mà nghĩ hết biện pháp làm nàng sinh hạ hài tử của bọn họ.
Thậm chí, vì muốn có một đứa nhỏ đáng yêu mà hắn đi Đông cung, tìm các cách nuôi nấng hoàng tử.
Hắn quyết tâm không uống rượu, thậm chí vì làm nàng hài lòng, mà dỗ nàng xuất cung.
Lại nhìn đống hoa hồng, xạ hương bên cạnh, trên mặt Quân Khanh Vũ lộ ra một tia lãnh lệ .
“Được lắm, ngươi đã thống hận mang thai đứa nhỏ của Trẫm như vậy, Trẫm sẽ thành toàn ngươi.”
Nói xong, hắn kéo A Cửu ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Quân Khanh Vũ cười lạnh một tiếng, gọi Hữu Danh tiến vào .
“Trẫm để Hữu Danh bắt mạch cho ngươi, nếu như ngươi mang thai, vậy Trẫm sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, xóa sạch đứa bé này!”
“Ta không muốn bắt mạch.”
Nghe thấy hai chữ xóa sạch, A Cửu liều mạng giãy dụa, vội vàng lui về sau.
Quân Khanh Vũ ép nàng ngồi lên ghế, cấp tốc điểm huyệt đạo.
Hữu Danh tiến lên liếc nhìn A Cửu một cái, sau đó cẩn thận đưa ngón tay đặt lên cổ tay nàng.
Lư hương bên cạnh phả ra hương khí kỳ dị, A Cửu gắt gao nhìn chằm chằm Hữu Danh, lại thấy hắn vẫn không mở miệng.
Thời gian trôi qua thập phần thong thả, thậm chí có thể nghe rõ tiếng đồng hồ cát. Nhưng hết thảy, lại như đang chờ đợi tuyên án tử vong.
Hồi lâu sau, Hữu Danh mới đứng lên, cúi đầu nói bên người Quân Khanh Vũ cái gì đó.
Quân Khanh Vũ tỉ mỉ nghe, ánh mắt nhìn A Cửu càng thâm thúy cùng lạnh lùng.
Cho lui Hữu Danh, Quân Khanh Vũ mới chậm rãi đi tới bên người A Cửu, nắm cằm nàng .
“Mai Nhị, hôm nay Trẫm mới phát hiện, cho dù làm nữ nhân hay làm thần tử, ngươi đều quá cuồng vọng.”
A Cửu quay đầu, không muốn nhìn Quân Khanh Vũ nữa, trong lòng đã sớm bất an, rốt cuộc kết quả là thế nào.
Nhưng hắn lại không nói ra kết quả đã xoay người bước ra.
Thân ảnh đi về phía tây mặt trời lặn, cao ngạo mà tịch mịch.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, A Cửu cảm thấy hai mắt một trận đau nhói, chân trời tựa như hỏa diễm thiêu đốt tối qua, mà bóng lưng hắn, vẫn như cũ quyết tuyệt.
Xung quanh thập phần yên tĩnh, A Cửu chậm rãi đứng dậy, nhìn những cánh hoa tán lạc rơi xuống đất, sau đó ngồi xổm người xuống, nhặt từng cánh lên.
Dã cúc, hoa nhài, xạ hương, đều là nàng tự mình bỏ vào, mấy thứ này có thể dẫn đến vô sinh.
Nhưng, cánh hoa hồng kế tiếp trong tay này, làm cho sắc mặt A Cửu dần dần trầm xuống.
Thứ có thể làm phụ nữ có thai lưu sản —— không phải nàng để vào.
“Tiểu thư.”
Nhìn A Cửu ngồi trên mặt đất, Thu Mặc tiến vào đem cháo trắng đặt trên bàn, cẩn thận nâng nàng dậy.
“Thu Mặc, ta nhớ lúc đó túi thơm ở trung điện hình như không đồng nhất vải vóc, chẳng lẽ còn những người khác đưa túi thơm tới?”
Thu Mặc nghĩ nghĩ .
“Tiểu thư ngày ấy nói muốn thật nhiều túi thơm, cho nên đồ trong cung không đủ, ta liền sai Tiểu Xuân Tử đi khố phòng lấy một chút.”
Đi khố phòng?
A Cửu giật mình, trước đây không lâu, khố phòng xuất nhập đều phải qua Tô Mi!
Hơn nữa…
Quân Khanh Vũ cũng không biết chuyện về túi thơm, mấy ngày này nàng cũng gạt hắn.
Vậy mà đi một chuyến tới nội điện xong cái gì cũng biết.
Hoa hồng, cửu tào, mấy thứ này nàng đã từng đi tìm, ở hiệu thuốc bình thường không có, vậy mà một cung nữ bình thường lại có thể tìm được?
“Thục phi nương nương đã tỉnh?”
A Cửu nhìn bát cháo nóng hổi, cười hỏi.
“Nghe nói đã tỉnh.”
“Thục phi nương nương tối qua vì tới cứu ta mà bị thương?”
“…”
“Đã như vậy. Nếu ta không đi xem thì đích thực không đúng lễ rồi.”
A Cửu mặc quần áo tử tế, sau đó sai Thu Mặc mang theo một bát cháo mới đi tới nội điện.
Quân Khanh Vũ đã rời khỏi Lưu ly cung, nhưng nội điện hơn dặm lại có người canh gác, thậm chí một con ruồi cũng bay không thoát.
Thiếp thân cung nữ vừa đã hoàn thành nhiệm vụ kể mọi truyện cho Quân Khanh Vũ nghe, cho nên giờ phút này Tô Mi tựa trên đầu giường, ưu nhã bắt tay mỉm cười một phen.
Cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng cung nữ hô lên .
“Vinh Hoa Phu nhân.”
Tô Mi tươi cười rùng mình, ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy một nữ tử bạch y đang từ từ đi đến.
Gương mặt kia, mỹ mạo chỉ bằng một phần mười nàng ta, thậm chí vì có bệnh mà tái nhợt, nhưng cặp mắt lại chỉ cần liếc một cái đã làm người ta khó có thể quên.
Song đồng như đêm, ánh mắt nhìn người vĩnh viễn đều băng lãnh xa cách, thậm chí dưới ánh mắt lãnh đạm còn cất giấu sát khí khiến người khác sợ hãi.
Giống như chủy thủ dưới trăng hiện lên hàn quang.
Qua một đêm kia, theo lý thuyết thì nữ nhân này hẳn đã chết!
Nhưng mà, dáng đi của nàng lại nhẹ nhàng, một thân bạch y như bạch liên nổi trên mặt nước, trong sạch thanh thấu cùng cao nhã.
Nàng không chỉ không chết, mà thậm chí còn không có một chút dấu vết bị thương.
“Nhìn thấy ta đến, Thục phi nương nương tựa hồ rất giật mình?”
A Cửu mỉm cười đi tới bên giường quan sát Tô Mi, ánh mắt lúc rơi trên mặt nàng ta không khỏi kinh hô .
“A, trên mặt bị thương, thoạt nhìn sẽ hủy khuôn mặt a. Nghe nói Thục phi nương nương tối qua vì nhảy vào lửa cứu ta nên mới bị thương, trong lòng ta thật sự vô cùng băn khoăn.”
A Cửu từ trong tay Thu Mặc tiếp nhận cháo, cười nói .
“Tài nghệ của ta không tốt, chỉ biết làm cháo hoa, nhưng dù thế nào thì cũng là tâm ý, hi vọng Thục phi nương nương không ghét bỏ.”
Nói xong liền đem bát cháo nóng bỏng đưa cho nha hoàn đứng bên người Tô Mi.
Nha hoàn kia nhanh tay tiếp nhận từ tay A Cửu, nhưng chỉ chớp mắt, một chỉ đạn đã bắt vào đầu gối cung nữ kia, khiến nàng ta lảo đảo một cái.
Tô Mi vừa nhìn, thân thể đã hơi nghiêng, chuẩn bị tránh vào bên trong, nhưng một đạo hắc ảnh trước người đã khéo léo kéo nàng ta lại.
Mà chén cháo kia, vừa vặn vẩy lên làn da lõa lồ bên ngoài.
“A!”
Tô Mi đau đớn thét lên, bên tai lại là thanh âm A Cửu .
“Thục phi nương nương thân thủ rất tốt a, chỉ là, vẫn chậm một bước!”
Thanh âm này, mang theo tiểu ý lạnh lùng, giống như kiếm phong làm người ta rùng mình không ngớt.
Tô Mi ngẩng đầu, nhìn A Cửu lấy phương thức té ngã áp trên người nàng ta, mà thân thể của đối phương cùng y phục, vừa vặn chặn tầm mắt người khác.
Giờ khắc này, Tô Mi mới biết, vừa nãy đối phương đang thăm dò nàng ta!
Chỗ bị bỏng truyền đến cảm giác đau dát, Tô Mi hít một hơi khí lạnh, trừng mắt nhìn A Cửu.
A Cửu buông nàng ta ra, chậm rãi đứng lên, sau đó, một bạt tai hung hăng đánh vào mặt cung nữ của Tô Mi.
Cung nữ kia lại lảo đảo, lúc này té lăn trên đất, thống khổ ôm mặt, thất kinh nhìn A Cửu.
“Đồ vô dụng, ngay cả một bát cũng bưng không xong, không những đánh đổ cháo lên người Thục phi nương nương mà còn khiến bản cung vấp ngã!”
A Cửu hừ lạnh một tiếng, cung nữ kia vội kính cẩn quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin .
“Phu nhân tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi…”
Cung nữ này là Quân Khanh Vũ phân phó tới hầu hạ Tô Mi, cho nên đối với Tô Mi mà nói cũng coi như trung thành tận tâm.
Lúc đó, cũng chính nàng ta đã quỳ gối ở cửa tẩm cung A Cửu, khóc nói Thục phi đi vào tìm Vinh Hoa Phu nhân.
Mà chuyện hoa hồng, thiếp thân cung nữ này có thể thoát được sao?
Bởi vậy một bạt tai kia, A Cửu đã dùng hết lực đạo, làm cho toàn bộ má trái của nàng ta sưng lên.
“Tha mạng?”
A Cửu lạnh lùng cười, đi tới gần Tô Mi, nắm lấy bàn tay bị bỏng đỏ bừng .
“Nếu Hoàng thượng biết ngươi sơ ý với Thục phi như vậy, bản cung xem cái mạng ngươi còn giữ được hay không! Cũng không biết ngày đó là ai lựa chọn ngươi tới đây hầu hạ.
Thu Mặc, mang nàng ta đến Tạp dịch phòng.”
“Không được a, Phu nhân, tha mạng, nô tỳ biết sai rồi.”
Cung nữ kia lúc này bị dọa trắng mặt, vội quỳ xuống, nhìn sắc mặt A Cửa trầm lãnh mà khóc lóc năn nỉ Tô Mi .
“Thục phi nương nương, xin cứu nô tỳ.”
“Sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bản cung nói chuyện này với Hoàng thượng?”
A Cửu lạnh lùng cắt ngang lời cung nữ kia.
Nhất thời, nàng ta ngừng khóc, tùy ý để thái giám mang xuống.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Tô Mi căn bản còn chưa phản ứng mà người dưới tay mình cứ như vậy bị loại bỏ.
Trên mặt A Cửu khôi phục thân thiết, sai người đưa tới nước thuốc .
“Thục phi nương nương, lần trước ta ở trung điện bị thương, cũng may là ngươi tự mình giúp ta xử lý, lần này, cũng nên để ta hồi báo.”
Những cung nữ khác đều chậm rãi lui ra cửa, lần đầu tiên thấy Vinh Hoa Phu nhân vẫn bình tĩnh trầm mặc phát hỏa lớn như vậy, cho nên tất cả đều bị khủng hoảng, rất sợ lại làm nàng tức giận.
Nhìn mọi người lảng tránh, mặt Tô Mi liền đổi sắc, muốn rút tay về, lại bị A Cửu bấm tay lên vết bỏng.
Một sát thủ, luôn biết cách sát muối lên vết thương.
Lực đạo không lớn, nhưng nhất định có thể làm Tô Mi đau đến mờ mắt.
“Chẳng qua chỉ là một cung nữ, Phu nhân hà tất phải nổi giận?”
“Thục phi nương nương cảm thấy ta đang nổi giận?”
A Cửu nhẹ nhàng cười, chống lại ánh mắt Tô Mi .
“Tính ta xưa nay vẫn vậy, người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng người dám phạm ta, ta sẽ trả mười.”
Ý cảnh cáo trong lời này, hết sức rõ ràng.
Tô Mi vừa nghe, cái tay còn lại cấp tốc tập kích mà đến, A Cửu hơi nghiêng người, lập tức một chưởng cản trở lại, công bằng một bạt tai đánh lên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mi.
Bị đánh một bạt tai, Tô Mi nổi cơn thịnh nộ, đứng dậy công kích, A Cửu cũng không tỏ ra yếu kém, chỉ với ba chiêu đã tương kì chế phục.
Tô Mi nhìn bản thân rất nhanh đã bị A Cửu chế trụ, cắn răng cả kinh nói .
“Ngươi có công phu?!”
“Thục phi nương nương, không phải ngươi cũng thâm tàng bất lộ sao?
Một chưởng hôm qua kia, chẳng phải thiếu chút nữa cũng khiến ta chết trong đại hỏa?!”
A Cửu buông nàng ta ra, đứng dậy chậm rãi chỉnh lại y phục hơi mất trật tự vì giao thủ, thanh âm biếng nhác lạnh lùng.
Tô Mi nhìn chằm chằm A Cửu phía trước, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia âm ngoan, trên người nàng ta bị phỏng, mà nữ nhân này thế nhưng ngay cả lông tóc cũng không tổn hao gì.
Nghĩ tới thân thủ của A Cửu, Tô Mi chuyển động con ngươi cười .
“Vừa rồi là luận bàn, tài nghệ ta không bằng người nên thua. Chỉ là thứ cho ta ngu dốt không biết một câu cuối của Phu nhân có ý gì?”
“Không hiểu?”
A Cửu nhìn nữ tử tươi cười ưu nhã như thiên tiên mà nhíu mày.
Dám giả ngu với nàng!
Xem ra một bạt tai kia còn chưa làm nàng ta tỉnh!
Nhưng hiện tại, A Cửu sẽ không giết nàng ta.
“Đã không hiểu, vậy Thục phi nương nương nên quên đi.
Bất quá có một câu, Thục phi nương nương nên nghiêm túc nhớ kỹ!”
“Là gì?”
“Ta là kẻ lòng dạ nhỏ hẹp, cho nên từ trước đến nay có thù ắt báo, chưa buông tha bất luận khoản nào.”
Trên mặt A Cửu hiện lên một tia ôn hòa, thanh âm cũng cực kỳ nhẹ, nhưng ngữ khí cùng ánh mắt lại khiến người khác rùng mình.
Món nợ này, không có khả năng bỏ qua, một ngày nào đó, nàng sẽ đòi lại tất cả.
Tô Mi hiển nhiên không ngờ A Cửu sẽ khiêu khích trắng trợn, cả khuôn mặt đều trắng bệch nhìn nữ tử cao ngạo đi ngang ra ngoài.
Trong phòng một mảnh bừa bãi, Tô Mi ôm mặt, nhìn nơi bị phỏng mà cắn răng.
Nữ nhân này, muốn ra oai phủ đầu sao?
Tô Mi rất muốn biết, rốt cuộc sao nàng có thể trốn thoát từ đại hỏa.
“Người đâu.”
Tô Mi đá đệm chăn xuống giường, khóe miệng nhướn lên một tia cười lạnh.
Đã muốn đấu, vậy cứ thật sự đấu đi.
A Cửu trở lại Thiên viện, muốn chờ tới lúc trời muộn rồi xuất cung một chuyến.
Mấy ngày nay quá bận, nếu không phải vì Hữu Danh đột nhiên bắt mạch, nàng cũng đã quên nguyệt tín của mình hồi lâu chưa tới.
Mà giữa lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ chốc lát sau, Thu Mặc đã cuống quít vọt vào .
“Tiểu thư, không xong rồi.”
A Cửu ngưng sắc con ngươi .
“Thu Mặc, làm sao vậy?”
“Quý phi nương nương hình như điên rồi.”
“Điên rồi?”
Lần cuối cùng nhìn thấy Mạc Hải Đường là ở trên thọ yến của Thái hậu.
Lúc đó sự xuất hiện của Tô Mi đối với Mạc Hải Đường mà nói thật sự là đả kích, đả kích sâu sắc hơn ngày đó trước thiên hạ, Quân Khanh Vũ phong nàng làm Phu nhân.
Mạc Hải Đường cùng Tô Mi kết thù, có ai là không biết.
Nhưng chân chính ý nghĩ Tô Mi xuất hiện, chính là cười nhạo cuộc sống trong quá khứ của Mạc Hải Đường.
Nàng ta cho rằng mình thắng, nhưng thật ra lại thua rối tinh rối mù.
Điên rồi?
Có phải vì bị kích thích quá lớn?
A Cửu ý thức được sự tình không chỉ đơn giản như vậy, vội khoác áo choàng, lên xe phượng đi tới Hải Đường điện.
Đại hỏa đi qua Lưu ly cung, nhưng tất cả vẫn như cũ khí phái phi phàm, vậy mà Hải Đường điện từng phồn hoa này, lại như hoa viên đột nhiên tiêu điều.
Thấy xe phượng của Vinh Hoa Phu nhân, tất cả cung nữ đều sôi nổi quỳ xuống đón tiếp.
A Cửu đi vào, nhìn Mạc Hải Đường thần tình có chút hoảng hốt ngồi bên giường ôm đầu gối, giống như bị cái gì đó làm cho kích động quá lớn.
Mái tóc mất trật tự rối tung ở sau vai, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, trống rỗng vô thần, sắc mặt tái nhợt, phía dưới hàm có nhiều vết trầy, hiển nhiên là do móng tay lưu lại.
Nàng ta ngồi xổm ở góc sàng, bên trên rải đầy ngọc bội, trân châu, chu trâm, y phục, còn có mấy cái hộp yên chi trân quý.
Ngón tay thon dài như đứa nhỏ của Mạc Hải Đường bỗng nhẹ nhàng phất qua bảo bối gì đó trước người, xuy xuy cười lên.
Có thể bởi vì cười quá lớn, mà thanh âm mang theo điểm khàn khàn, sợi tóc rải rác khiến nàng ta thoạt nhìn như dã quỷ núi hoang.
Nữ tử ngày xưa quát tháo hậu cung, thì ra cũng có lúc rơi vào tình cảnh này…
A Cửu nghe nàng ta điên cuồng cười, lúc này mới phát hiện, bên trong tẩm điện không người hầu hạ.
A Cửu đi lên, lại bị Thu Mặc kéo lại .
“Tiểu thư, ta xem Quý phi bệnh cũng không nhẹ, người trước đừng đi tới, hay là cho gọi Thái y qua đây nhìn một cái đi.”
A Cửu lắc đầu ý bảo không có việc gì, sau đó đi tới gần Mạc Hải Đường.
Mạc Hải Đường cầm lên chu trâm hình hoa hải đường, thì thào lẩm bẩm .
“Đây là lúc ta tiến cung, Hoàng thượng đã tứ ban cho ta, hắn nói hải đường khắp thiên hạ, chỉ có chu trâm như vậy mới xứng với ta.”
Nói xong, lại cầm một cái vòng ngọc tím lên, đeo vào cổ tay .
“Hoàng thượng từng nói tay ta đẹp nhất, cho nên đưa ta cái vòng này.”
“Khăn chồn này là sau khi ta tiến cung được nửa năm, Hoàng thượng sai người làm cho ta.”
Mạc Hải Đường đem khăn chồn màu trắng quàng lên cổ, lại đột nhiên ôm mặt, thấp giọng khóc lên.
Tâm tình của nàng ta, trong lúc nhất thời làm A Cửu trước người khó có thể hiểu.
Mấy thứ này đều là Quân Khanh Vũ ngự ban cho Mạc Hải Đường, nhưng, lại là do Mạc Hải Đường phản bội Quân Khanh Vũ trước, thậm chí còn cùng Thập nhị vương gia có tình nghĩa.
Bây giờ, ca ca của Mạc Hải Đường ở biên cương đã rục rịch, Mạc gia cũng cảm nhận được Quân Khanh Vũ muốn loại bỏ sự uy hiếp này, cho nên đã bắt đầu âm thầm bố trí.
Song phương chuẩn bị chiến, chỉ là vẫn chưa tìm được cớ.
Nhưng Mạc Hải Đường khóc, rốt cuộc là vì sao?
Quân Khanh Vũ đối với nàng ta lãnh khốc vô tình, nhưng vào lúc này, nàng ta lại nhớ hắn.
Mạc Hải Đường ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn A Cửu trước người, bên môi có một tia buồn bã châm biếm .
“Ta tưởng là ai? Thì ra là Vinh Hoa Phu nhân. Chỉ là Phu nhân à, vị trí của ngươi sợ rằng cũng ngồi không được bao lâu.”
“Nữ nhân kia đã trở về, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về nàng ta. Lưu ly cung của ngươi, vị trí của ngươi.”
Mạc Hải Đường đem từng thứ trên người đặt xuống .
“Nhìn thấy ngươi, ta giống như nhìn thấy chính mình lúc trước.
Cái gọi là sủng, cái gọi là yêu, tất cả đều là hoa trong nước, thậm chí là hư tình giả ý, hoặc là, một thủ đoạn dùng quân cờ.”
Nói xong, nàng ta chậm rãi bò xuống giường, loạng choạng đi tới gần A Cửu, quan sát A Cửu trên dưới một phen .
“Nữ nhân kia xuất hiện, chứng minh ta là người trước, mà ngươi, Vinh Hoa phu nhân, thì lại là thứ hai.”
A Cửu nhất thời cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, đúng vậy.
Đối với Mạc Hải Đường, Quân Khanh Vũ đích thực là hư tình giả ý, năm đó, hắn có thể leo lên hoàng vị, cũng là vì có Mạc gia lực mạnh ủng hộ, bởi vì ở ngoài mặt, ba năm qua, Quân Khanh Vũ vẫn phi thường ‘sủng ái’ Mạc Hải Đường.
Nhưng ba năm sau, nàng xuất hiện, lại là làm một quân cờ.
Quân cờ…
A Cửu cúi đầu mỉm cười, nhìn trên bàn bên cạnh bày rượu lạnh và thức ăn, lúc này mới nhớ tới từ khi thoát khỏi đại hỏa đêm qua tới nay, nàng còn chưa ăn.
Phân phó Thu Mặc đem thức ăn đi hâm nóng, A Cửu ngồi xuống bên cạnh, nâng một chén rượu lên môi.
Mùi rượu bốn phía này, thì ra là rượu ngày đó uống trên thọ yến của Thái hậu.
“Ngươi còn tâm tình để ăn?”
Mạc Hải Đường cũng đi tới, khó tin nhìn A Cửu.
“Nếu không thì thế nào? Giống như ngươi, ở chỗ này hối hận?
Bất quá, Quý phi nương nương, ta thật ra có chút không hiểu.”
“Nếu ngươi yêu Quân Khanh Vũ, vậy vì sao lại phản bội hắn?”
A Cửu buông chén rượu, chăm chú hỏi.
Nước mắt của nữ nhân có rất nhiều loại, đối với mình, nàng chưa từng khóc, cho nên không biết mùi vị của nước mắt.
Nhưng dựa vào trực giác, nàng biết nước mắt của Mạc Hải Đường không phải như Quân Khanh Vũ hư tình giả ý.
Mạc Hải Đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ lại, lảo đảo lui về phía sau một bước, toàn bộ khuôn mặt đều như tro nguội, tiêu cự song đồng phóng đại.
“Hoàng thượng nghĩ là ta phản bội hắn?”
Trên mặt còn lệ ngân mơ hồ, Mạc Hải Đường đột nhiên cất tiếng cười to .
“Hoàng thượng nghĩ là ta phản bội hắn???”
“Chẳng lẽ không đúng? Mạc gia nắm binh quyền chậm chạp không chịu trả, ca ca ngươi ở biên cương lại âm thầm mở rộng binh lực, phụ thân ngươi ở trong triều cũng ám đảng kết tư, ý đồ làm phản. Về phần ngươi cùng Quân Phỉ Tranh, còn muốn ta nói sao?”
A Cửu đứng dậy, từng bước tới gần Mạc Hải Đường.
“Câm miệng!”
Mạc Hải Đường thét chói tai cắt ngang A Cửu .
“Không thể nào, ngươi nói bậy, ngươi nói bậy. Cha ta cùng ca ca sẽ không làm như vậy, bọn họ không làm như vậy…”
“Ngươi không biết? Hay là giả không biết?”
“Ta… Chí ít ta không có, nếu như muốn phản bội, mấy năm nay ta có rất nhiều cơ hội…”
“Vậy Quân Phỉ Tranh?”
Cái tên này, làm cho khuôn mặt Mạc Hải Đường nhất thời sắc bén, nàng ta dùng sức đẩy A Cửu, sau đó thét to .
“Hắn là cầm thú.”
Hai người cách rất gần, cho nên động tác đột nhiên này làm cho A Cửu không ngờ tới, lảo đảo một bước mới đứng vững thân thể.
Nhưng ngay tại lúc này, bụng dưới lại đau đớn như bị đao đâm, hơn thế đồng thời, một cỗ khí tức nóng rực bỗng từ ngực dâng lên.
Theo một tiếng thét chói tai của Mạc Hải Đường, A Cửu cảm thấy cả người đều chậm rãi mất đi khí lực, trong tầm mắt mơ hồ, nàng thấy mặt Mạc Hải Đường bị phun đầy máu tươi.
“Ta… Ta cái gì cũng không làm!”
Nhìn A Cửu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bưng bụng dưới té trên mặt đất, Mạc Hải Đường cuống quít hô.
A Cửu cuộn mình, loại đau đớn kịch liệt ở bụng dưới cùng phổi liên tục trực tiếp qua lại lưu chuyển, bén nhọn tựa như cắt kim loại.
Đặc biệt là bụng dưới, sự đau đớn này, giống như có thứ gì đó muốn rời khỏi thân thể.
“Ngươi đứng lên…”
Mạc Hải Đường quỳ trên mặt đất, ý muốn đỡ A Cửu, lại đột nhiên phát hiện trên váy trắng của nàng nhiễm đỏ máu .
“Không phải ta làm, không phải ta, ta không làm gì cả.”
Nghe thấy động tĩnh, người ở gian ngoài liền vọt vào, Thu Mặc vội ôm A Cửu vào trong ngực .
“Nhanh đi gọi thái y, gọi thái y…”
Sắc mặt A Cửu đã xám trắng, môi cũng gần như màu trắng, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, co rúc trong lòng Thu Mặc không ngừng phát run.
“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Hữu đại nhân tới…”
Thu Mặc vội an ủi nói.
Rất nhanh sau đó, Hữu Danh cùng Tô Mi đã chạy tới, nhưng Quân Khanh Vũ lại không tới.
“Phu nhân…”
Hữu Danh vừa nhìn đã bước lên phía trước bắt mạch .
“Phu nhân trúng độc.”
“Trúng độc?”
A Cửu tốn sức mở mắt, nhìn Tô Mi từ từ đi tới bên bàn, cầm lấy chén rượu A Cửu đã dùng qua, cúi đầu ngửi một hơi .
“Trong rượu có độc.”
Nói xong, đem chén rượu để xuống, lớn tiếng phân phó .
“Người tới, Quý phi nương nương mưu hại Vinh Hoa Phu nhân, bắt lại cho ta.”
Tiếng nói vừa dứt, mấy cung nhân liền vọt vào, kéo Mạc Hải Đường ra ngoài.
“Ta không hạ độc, ta không hạ độc!”
“Chứng cứ ở trong này, ngươi còn không thừa nhận…”
Tô Mi đem chén rượu tới chậu hoa bên cạnh, chỉ nghe được thanh âm xuy xuy vang lên, bụi cây phong lan kia lập tức chết héo.
Mạc Hải Đường xụi lơ trên mặt đất, sau đó nhìn Tô Mi .
“Tiện nhân, ngươi hãm hại ta, ta căn bản không làm như vậy!”
A Cửu há miệng muốn nói, nhưng trước mắt lại đột nhiên tối sầm.
Đúng vậy, nàng đã hiểu rõ tất cả.
Mạc Hải Đường không làm, bởi vì căn bản nàng không ăn bất kỳ vật gì!
Cũng không uống chén rượu kia…
Quân Khanh Vũ nói, uống rượu đối với bào thai trong bụng không tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro