Chương 30 : Dấu Diếm
A Cửu tốn sức mở mắt ra, nhưng tầm mắt lại một mảnh mơ hồ, chỉ có thể hoảng hốt nhìn thấy một số bóng người hiện lên.
Có người ở bên tai nói nhỏ, tựa hồ còn có người vẫn chăm chú nắm tay nàng.
Giống như muốn dùng hết độ mạnh yếu bóp nát tay nàng.
Thân thể như bị tháo nước, mơ hồ không có khí lực, càng tựa như cả người đều chìm trong nước, không ngừng trầm xuống.
Nhưng đau đớn ở ngực lại không giảm bớt…
Cũng không biết qua bao lâu như vậy, A Cửu rốt cuộc cũng mở mắt.
Nhưng khi mở mắt ra, lại nhìn thấy một loạt bóng trắng chợt lóe lên, tựa như sương trắng thổi qua sơn núi.
Thậm chí cảm giác lúc hôn mê có người vẫn nắm chặt tay mình cũng đột nhiên biến mất.
Trong không khí chỉ có nhàn nhạt mùi thuốc, tầm mắt dần dần rõ ràng, một cung nữ xa lạ đang cẩn thận từng li từng tí quỳ gối bên giường .
“Phu nhân, người tỉnh?”
A Cửu cảm thấy yết hầu cay đắng đau, giống như vừa có người cho nàng uống thuốc.
Quay đầu nhìn ra bên cạnh, quả nhiên thấy một chén thuốc không.
Cung nữ đi lên phía trước, cẩn thận nâng A Cửu dậy, tựa ở đầu giường.
“Thu Mặc đâu?”
Bình thường đều là Thu Mặc hầu hạ nàng, đột nhiên có nhiều cung nữ lạ như vậy, A Cửu có chút không quen.
Cung nữ nghe thấy cái tên này, nhất thời quỳ trên mặt đất, khủng hoảng nói .
“Phu nhân, Thu Mặc cô cô vì hầu hạ không chu toàn nên khiến phu nhân không thể bảo trụ Hoàng tử, đã bị Hoàng thượng đưa đến Tông nhân phủ.”
“Cái gì?”
A Cửu ngơ ngẩn nhìn cung nữ run lẩy bẩy trên mặt đất .
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Thu Mặc cô cô bị đưa đến Tông Nhân phủ.”
Cung nữ ở trong cung cũng phân cấp bậc, Thu Mặc là thiếp thân hầu hạ A Cửu, cho nên những cung nữ khác phải gọi nàng là cô cô.
“Ta nói không phải cái này!”
“Phu nhân…”
Cung nữ như biết A Cửu muốn hỏi điều gì, vô thức cúi đầu thấp hơn.
“Ngươi vừa nói Hoàng tử cái gì?”
Thanh âm không thể khống chế run rẩy, A Cửu cảm thấy choáng váng, đại não đột nhiên trống rỗng.
Nhất định nói sai rồi!
“Phu nhân bị Quý phi nương nương hạ độc vào rượu và thức ăn, cho nên Hoàng tử…
Các thái y đã dùng hết biện pháp, nhưng vẫn không thể bảo trụ Hoàng tử…”
“Nói bậy!”
Không đợi cung nữ kia nói xong, A Cửu đã chặt đứt lời .
“Hoàng tử nào?”
Nói thì nói như thế, nhưng mà, tay nàng vẫn vô thức đặt lên bụng dưới.
Đột nhiên nàng nhớ lại trước khi hôn mê, trên quần bỗng xuất hiện vết máu kỳ lạ…
Nhớ lại, sau một chưởng kia của Tô Mi, bụng dưới đau đớn khó có thể thừa thụ…
Nhớ lại, mấy ngày trước, nàng ăn uống không có vị, thậm chí còn ẩn ẩn buồn nôn…
Nhớ lại, khi Quân Khanh Vũ chạm vào nàng, nội tâm nhịn không được muốn tránh né, sợ động tác hắn quá mức thô lỗ mà làm bị thương cái gì đó…
Còn nhớ rõ, khi nàng gặp chuyện không may đêm đó, nàng chờ tới khi trời tối tính toán xuất cung một chuyến, kỳ thực không phải là vì muốn gặp đại phu xác nhận xem, trong bụng có phải có thai nhi hay không sao.
Sẽ không …
Cách y phục vải bông hơi mỏng, A Cửu nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới, trong đầu hỗn loạn không ngừng.
“Gạt người!”
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, A Cửu ngẩng đầu, nghiêm nghị quát lớn.
Nàng không ăn uống gì, cũng không uống rượu, sao có thể rơi thai!
Xốc chăn lên, A Cửu từ trên giường bước xuống, nhưng cả người lại vì toàn thân vô lực mà té trên mặt đất.
Cung nữ kia bước lên phía trước muốn đỡ nàng, lại bị nàng gạt qua.
Đứa nhỏ sẽ không sao…
Đứa nhỏ sao có thể…
“Phu nhân.”
Đỉnh đầu bỗng truyền đến thanh âm Hữu Danh, hắn tiến lên chế trụ mạch đập của A Cửu.
“Mặt đất rất lạnh, Phu nhân vừa mới rơi thai, không được cảm lạnh.
Mau tới đỡ Phu nhân.”
“Hữu Danh, nói cho ta biết đi, đứa nhỏ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Mà ngay tại lúc này, trước người đột nhiên nhiều hơn một đôi giày, không chờ A Cửu ngẩng đầu, long diên hương quen thuộc đã xông vào mũi.
Hơn thế đồng thời, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể nhẹ đi, nàng bị người tới bế lên, sau đó đặt lên giường.
Lực đạo đối phương không lớn, thậm chí bởi vì trải đệm mà không có chút đau đớn nào.
“Mai Tư Noãn, biểu tình này là sao?
Đứa bé, không phải chính là ngươi hại chết sao?”
Tiếng cười lạnh từ đỉnh đầu truyền đến, A Cửu ngẩng đầu nhìn Quân Khanh Vũ ngồi bên giường, tuấn mỹ có một tia giễu cợt .
“Hiện tại đứa nhỏ đã không còn. Ngươi hẳn nên cao hứng a.”
“Ba!”
A Cửu hất tay Quân Khanh Vũ ra, nhưng vì tốn sức mà ngay sau đó bắt đầu thở dốc.
“Ở chỗ Mạc Hải Đường, ta không ăn cơm!”
“Không ăn?”
Quân Khanh Vũ lạnh lùng nhìn nàng .
“Mai Tư Noãn, lúc trước ngươi làm gì vơi đứa nhỏ, ngươi đã quên rồi?
Cho dù không ăn, đứa nhỏ này có thể giữ được?
Xạ hương, hoa hồng… không phải đều do ngươi tự mình bỏ vào sao?”
Ngón tay hắn ôn nhu như vuốt ve người yêu xẹt qua lông mày nàng, hai má, cuối cùng dừng trên đôi môi không có chút máu.
“Hiện tại, ngươi bày ra thần tình thương tâm này cho ai nhìn?
Ngươi hẳn nên cười, không phải sao?”
“Hoa hồng? Xạ hương?”
A Cửu thấp giọng lặp lại hai tên này, sau đó chống lại tử đồng Quân Khanh Vũ sâu thẳm, nhớ tới một người khác.
Tô Mi? Tô Mi…
“Mạc Hải Đường đâu?”
Nhớ tới Tô Mi, lúc này, A Cửu không thể không nhớ tới, Mạc Hải Đường.
“Quý phi nương nương bị Thừa tướng sai bảo, âm mưu mưu hại Hoàng tử, cho nên đã bị cách chức làm thứ dân, chủ mưu là Mạc thừa tướng bởi vì sự tình bại lộ mà suốt đêm mang binh trốn khỏi Đế đô, chạy tới biên cương chuẩn bị mưu phản.”
“Hiện nay, Trần tướng quân đã mang ba vạn quân đi tập nã Mạc gia.”
“Ha ha ha ha…”
Nghe Hữu Danh nói, A Cửu rốt cuộc không thể khống chế cười ra tiếng.
Nghe nàng cười, Quân Khanh Vũ ngạc nhiên chỉ chốc lát, lạnh lùng nói .
“Phu nhân, cớ gì làm ngươi đột nhiên hài lòng như vậy?”
A Cửu vẫn không ngừng cười, thanh âm có một tia khàn khàn, có lẽ bởi cười quá to mà ngay cả hai mắt cũng hơi ướt.
“Thần, là thay Hoàng thượng cao hứng.”
Thật vất vả mới ngưng cười, A Cửu đón nhận ánh mắt Quân Khanh Vũ dò xét .
“Hoàng thượng, Mạc gia rốt cuộc đã không kháng cự được bắt đầu kì binh tạo phản.
Cơ hội này, Hoàng thượng đợi mấy năm, bây giờ đã đợi được, thần đương nhiên hài lòng thay cho người.”
Nhưng .
“Càng vui vẻ hơn chính là, ngay từ đầu người đã bố trí tốt hết thảy, bọn họ cũng như người chờ mong rơi xuống.
Bất kể là ly gián Thái hậu cùng Mạc gia, bất kể là dùng con nối dõi làm mồi dụ, hay bất kể là thiết kế ta đi Hải Đường điện giá họa cho Mạc Hải Đường, hoàng thượng đều từng bước thắng!”
A Cửu khẽ cười .
“Thiên hạ này, Hoàng thượng quả nhiên thủ đoạn đứng đầu, thần không thể không phục.”
Tử đồng Quân Khanh Vũ xẹt qua sự buồn bã, hắn nghe ra sự châm chọc cùng ý cười nhạo trong giọng của A Cửu.
“Ngươi cứ phục cho giỏi đi.”
Quân Khanh Vũ buông A Cửu, đứng dậy đứng bên giường, mắt nhìn xuống nàng .
“Hiện tại, Mạc gia đã là phản quân, trong triều trên dưới đều lên án công khai, đại quân cũng đi tới biên cảnh.
Mà ngươi biết binh lực của chúng ta bên này còn chưa đủ, tất cả tinh lực đều phải đặt trên chiến sự.
Việc Mạc gia làm phản ngươi rất có công, cho nên Trẫm cho phép ngươi không cần tham gia chiến sự, cứ nghỉ ngơi trước cho thỏa đáng.”
“Vậy thần cảm ơn Hoàng thượng thương cảm thuộc hạ.”
Quân Khanh Vũ không nói gì thêm, chỉ thật sâu nhìn A Cửu một cái, sau đó xoay người rời đi.
“Hoàng thượng, Thu Mặc đâu, thần muốn gặp nàng.”
“Không được.”
Quân Khanh Vũ lạnh lùng cự tuyệt.
“Ngươi biết rõ chuyện này không liên quan tới Thu Mặc, vì sao phải bắt nàng vào Tông nhân phủ?”
“Không liên quan? Vinh Hoa Phu nhân bị Quý phi hạ độc, làm thiếp thân cung nữ mà lại không có chút phát hiện, đây là tội thất trách, sao có thể tha thứ.
Huống chi không chừng sẽ có người nghĩ nàng ta là đồng lõa của Mạc gia.”
“Ngươi…
Ý của ngươi là không muốn thả nàng ra?”
“Ngươi muốn nàng ta ra?”
Quân Khanh Vũ quay đầu lại, tròng mắt thâm trầm nhìn A Cửu .
“Nếu ngươi muốn nàng ta sớm đi ra, vậy thì trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu, càng đừng sinh sự thêm cho Trẫm nữa.”
Sinh sự?
“Hoàng thượng, người nói thần thiếp sinh sự, là chỉ Thục phi nương nương sao?”
Thì thầm tên này, đáy mắt A Cửu xẹt qua một tia sát ý lãnh lệ.
“Nghe khẩu khí của Phu nhân, tựa hồ đối với Thục phi rất có thành kiến?”
Con ngươi Quân Khanh Vũ thêm thâm thúy .
“Đêm đó chuyện ngươi đi Hải Đường điện là chủ ý của trẫm, không liên quan tới Tô Mi.”
A Cửu mím môi không nói, con ngươi lạnh lùng.
“Phu nhân, ngươi cũng đừng quên, ban đầu là chính ngươi đáp ứng bảo vệ nàng.”
“Phải không? Nhưng bây giờ Thục phi đã ngang nhiên lộ diện, hiển nhiên không cần thần bảo vệ nữa, huống chi, thần sợ rằng không có khả năng bảo vệ.”
A Cửu nâng tay, quan sát mười ngón thon dài.
Đôi tay này dù đẹp, nhưng vẫn có thể sát nhân!
Đứa nhỏ bị mất, Tô Mi thoát không khỏi có can hệ.
Chỉ với một chưởng kia, sợ rằng đứa nhỏ đã kiên trì không nổi.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Mạng của Tô Mi, nàng sẽ tự tay đi lấy.
Quân Khanh Vũ nghe ra ý tứ trong giọng nói của A Cửu.
“Mai Tư Noãn! Trẫm ghét nhất là nữ nhân hậu cung trong lúc buồn chán tranh đấu nhau, hơn nữa ngươi đừng quên thân phận thật sự của ngươi ở trước mặt Tô Mi!
Hai tháng này, ngươi ở yên đây cho Trẫm!
Nếu có bất kỳ gây rối nào thì cứ chờ xem Trẫm đối phó với ngươi ra sao!”
( *chém chém* Mụi chém ca!!! >o< )
Nói xong, đối phương phất tay áo bỏ đi.
Hắn biết, sự uy hiếp đối với A Cửu chính là Cảnh Nhất Bích cùng Thu Mặc!
Bên ngoài sắc trời âm trầm, tựa hồ một trận đại tuyết khác sắp đến.
Quân Khanh Vũ híp mắt, nhìn tầng mây nồng đậm mà thật sâu thở dài một hơi.
“Hoàng thượng.”
Hữu Danh cẩn thận đi lên .
“Cứ giấu giếm như vậy cũng không phải biện pháp tốt, ty chức lo lắng sẽ bị Phu nhân phát hiện.”
“Hai tháng có được không?”
Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn Hữu Danh .
“Hai tháng, chỉ cần ổn định, Trẫm cũng không tin nàng còn dám quyết tâm.”
“Cái này….
Phu nhân thông tuệ như vậy, ty chức lo lắng kiên trì không được hai tháng.
Huống chi, nếu cứ giấu giếm, ta lo với cá tính của Phu nhân, nàng sẽ dễ dàng khiến bản thân bị thương.”
“Vậy hãy để cho nàng an phận, yên tĩnh ở lại trong cung.”
“Ý tứ của người?”
Hữu Danh giật mình, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn .
“Bách dược thương thân, cái này đối bào thai trong bụng không có lợi. Đứa nhỏ thật vất vả mới bảo trụ được, ty chức không dám dùng dược.”
Con ngươi Quân Khanh Vũ xẹt qua một tia ôn nhu .
“Vậy để trẫm đến coi chừng nàng đi. Chuyện này, vạn vạn không thể tiết lộ.”
“Ty chức hiểu.”
“Còn nữa, không được Trẫm cho phép, bất luận là ai cũng không thể bước vào cung điện này.”
Liếc mắt nhìn bốn phía, hắn lại thấp giọng phân phó .
“Thủ kín xung quanh cho Trẫm.”
Tiếng nói vừa dừng, thân ảnh Tả Khuynh lo lắng liền chạy tới .
“Hoàng thượng, phía trước có tin tức.”
Nói xong, đưa tới một phong thư.
Đem thư mở ra, sắc mặt Quân Khanh Vũ trầm xuống .
“Cảnh Nhất Bích đâu?”
“Bích công tử ở bên ngoài hầu.”
Tả Khuynh dẫn Quân Khanh Vũ ra ngoài cung, lúc rời đi, hắn cảm giác được phía sau có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình.
Quay đầu lại, nhìn thấy A Cửu khoác hồ cừu trắng đứng bên ngoài hành lang, thân hình thập phần gầy gò.
Cả khuôn mặt đều tái nhợt như giấy, chỉ có đôi mắt vẫn trong sáng lạ thường, thậm chí còn khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tả Khuynh đối A Cửu cúi người chào, sau đó vội vã rời đi.
A Cửu kéo kín áo choàng hồ cừu, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Tả đại nhân khỏi bệnh?”
“Sau khi Phu nhân gặp chuyện không may đêm đó, Mạc thừa tướng đã mang người xông vào cung mang Mạc quý phi đi, bởi vì thời gian cấp bách, Tả đại nhân mặc dù bị thương vẫn đuổi theo.”
“Tả đại nhân thực sự tẫn trách.”
A Cửu gật đầu, xoay người trở về sương phòng, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện .
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Phu nhân đã hôn mê sáu ngày.”
“Sáu ngày?”
A Cửu không khỏi hô nhỏ, bàn tay vô thức đặt lên bụng, trong mắt hiện lên một tia ưu thương.
Quay đầu nhìn hướng sân ngoài, khóe mắt lại khô khốc đau, đau đến mức muốn khóc lớn một hồi.
Kỳ thực, nàng đã dự cảm về sự tồn tại của đứa nhỏ.
Nhưng, chính nàng lại không bảo vệ nó thật tốt.
Cho dù chưa từng nghĩ tới vì Quân Khanh Vũ lưu lại đứa nhỏ, nhưng nếu nó thực sự tồn tại, nàng cũng không muốn nhẫn tâm đánh mất nó.
Tay nàng đã nhiễm quá nhiều máu tươi, nhưng chưa bao giờ giết trẻ nhỏ, thậm chí trời sinh đối với những đứa nhỏ còn rất yêu thích.
Trong phòng có rất nhiều đồ, trống bỏi phát ra tiếng vang, tượng đất nho nhỏ…
A Cửu cầm lên từng thứ đặt vào tay, nhẹ nhàng lay động.
Hài tử của nàng…
Nàng cũng rất muốn một đứa nhỏ, một đứa nhỏ có thể toàn tâm toàn ý làm con nàng.
Không phải của Quân Khanh Vũ, cũng không phải của người khác, chỉ thuộc về nàng, để nàng nguyện dùng toàn bộ sinh mệnh bảo vệ nó…
Chỉ là, làm một mẫu thân, nàng đã làm được gì?
Từng muốn bảo vệ Thập Nhất, nhưng Thập Nhất lại vì nàng mà chết.
Từng muốn bảo vệ Cảnh Nhất Bích, nhưng nàng, lại càng làm tăng phiền hà cho hắn.
Thậm chí ngay cả con của mình, nàng cũng không thể bảo vệ.
Nàng thật nhu nhược. Ngay cả khóc cũng không được, chỉ cảm thấy rất đau…
Nghĩ đến ánh mắt Quân Khanh Vũ lạnh như băng ban nãy, A Cửu thật sâu nhắm mắt lại.
Hài tử của bọn họ đã không còn, nhưng người kia lại không có chút bi thương nào, thậm chí, còn không ngừng che chở hung thủ.
“Ba…”
Búp bê gỗ trong tay đột nhiên rơi xuống đất, nó đã bị nàng niết đứt…
“Phu nhân.”
Cung nữ bên cạnh vội đỡ lấy, sau đó lau đi mồ hôi cho cho nàng .
“Phu nhân, Hữu đại nhân nói thân thể người mới hồi phục nên không thể nổi giận, lại càng không thể cử động mạnh. Nô tỳ đỡ người ngồi lên ghế.”
“Đem búp bê trả cho ta, cầm dao đến đây.”
“Phu nhân, người muốn làm gì?”
Nghe nàng nói muốn dao, cung nữ kia nhất thời bị dọa trắng mặt.
“Mang đến đây.”
Thanh âm thập phần trầm thấp, nhưng khẩu khí kiên quyết làm cung nữ kia không dám chậm trễ.
A Cửu cầm dao trong tay, khắc lên trên áo hồng sắc của búp bê gỗ hai chữ: Bình An.
Cuối cùng một dao hạ xuống, chủy thủ xẹt qua đầu ngón tay, máu tươi đỏ sẫm nhất thời tràn ra.
Cung nữ sợ mất sắc, nhanh chóng muốn dùng khăn tay băng bó cho A Cửu, nhưng lại bị nàng gạt đi.
A Cửu đem búp bê gỗ đặt vào trong túi thơm cầu phúc.
Túi thơm cầu phúc này là quà Cảnh Nhất Bích tặng hôm sinh nhật nàng…
Cẩn thận từng li từng tí nắm trong tay, A Cửu cuộn mình ngồi trên giường, tựa đầu vào cánh tay.
“Hảo một cái nô tài, cũng không nhìn xem đây là ai mà dám chặn đường?”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Xuân Tử.
A Cửu chậm rãi ngẩng đầu, hé mở cửa sổ, nhìn thấy ở cửa cung có bốn thị vệ đứng chặn Tiểu Xuân Tử.
Mà phía sau Tiểu Xuân Tử, lại có một nữ tử đang đứng.
Nữ tử kia mặc một thần hồng sắc áo choàng, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tư thái cao ngạo như một đóa hoa đào đầu xuân, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Bàn tay vô thức nắm chặt chủy thủ bên cạnh, ánh mắt A Cửu lạnh lùng liếc nhìn Tô Mi.
“Còn không mau cho đi!”
Tiểu Xuân Tử lớn tiếng quát lên.
“Thục phi nương nương, Hoàng thượng có lệnh, Vinh Hoa Phu nhân ở Thanh Hà điện nghỉ ngơi, trong lúc đó bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập.”
“Ngay cả bản cung cũng không cho phép sao?”
Tô Mi tiến lên trước một bước, hộ vệ kia lập tức rút kiếm ra.
“Làm càn, ngươi chán sống rồi sao!
Dám động kiếm đối với Thục phi nương nương.”
“Thục phi nương nương, ty chức chỉ phụng mệnh hành sự, kính xin nương nương không nên làm khó.”
“Bản cung nghe nói Phu nhân đã tỉnh nên chỉ muốn tới thăm một chút.
Làm phiền thống lĩnh đại nhân đi vào thông báo.”
Thống lĩnh?
A Cửu hơi sững sờ, chẳng lẽ Quân Khanh Vũ đã biết nàng ta sẽ có động tĩnh, cho nên đem Thống lĩnh tổng quản toàn bộ hậu cung tới trông cửa cho nàng?
“Thỉnh thục phi nương nương không nên trách tội, cho dù Phu nhân có đồng ý để nương nương đi vào, nhưng không có lệnh của Hoàng thượng, ty chức cũng không thể cho đi.
Xin nương nương trở về cho.”
“Ngươi!”
Tô Mi nhất thời tức giận hít một hơi khí, có chút không cam lòng nhìn vào trong, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lùng, không kiên nhẫn truyền ra.
“Thống lĩnh đại nhân, ngoài cửa có miệng chó hoang nào ầm ĩ thế, nhanh đuổi đi đi, bản cung đau đầu.”
Người nói chuyện không phải ai khác, chính là A Cửu.
Mà nàng vừa mới nói xong, một cung nữ đã vội chạy ra, vẻ mặt lo lắng đè nặng thanh âm.
“Thống lĩnh đại nhân, Hoàng thượng nói vạn lần không thể ầm ĩ Phu nhân.”
“Vậy hôm nay bản cung cố nài đi vào, nếu Hoàng thượng trách tội thì cứ nói bản cung cần phải đi vào.”
Tô Mi tức giận đẩy thống lĩnh kia ra, xông vào bên trong.
“Thục phi!”
Phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc mà lạnh lùng.
Vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Quân Khanh Vũ chắp tay đứng phía sau, bên cạnh có Hữu Danh cùng hai cung nữ.
Một cung nữ bưng dược, còn một cung nữ bưng đồ ăn.
“Hoàng thượng, nghe nói Phu nhân đã tỉnh nên thần thiếp muốn tới thăm nàng.”
“Nàng vừa mới tỉnh, thân thể còn rất yếu, không thích hợp gặp khách.”
Thanh âm Quân Khanh Vũ không có một tia nhiệt độ .
“Nếu ngươi muốn gặp thì hai tháng sau hãy đến.”
“Hoàng thượng?”
Tô Mi hiển nhiên không rõ nguyên nhân bên trong.
“Thống lĩnh, ngươi đưa Thục phi nương nương trở về.”
Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn cung nữ trong tay cầm chén thuốc, bỏ lại Tô Mi một mình đứng ngoài, đi nhanh vào Thanh Hà điện.
Tô Mi sững sờ tại chỗ như sấm sét giữa trời quang, liếc mắt nhìn cung nữ cầm chén thuốc trong tay mà con ngươi không khỏi buồn bã.
Hắn… là lo lắng, chén thuốc sẽ lạnh?
“Hoàng thượng.”
Tô Mi tiến lên, nhẹ nhàng kéo tay áo Quân Khanh Vũ, giương mắt hàm yên nhìn hắn .
“Thai nhi của Phu nhân không bảo trụ được, trong lòng tất nhiên sẽ oán giận thần thiếp chiếu cố không chu toàn, kính xin Hoàng thượng ở trước mặt Phu nhân nói mấy câu, hi vọng nàng tha thứ cho thần thiếp.”
Nhìn viền mắt lướt qua thanh lệ, Quân Khanh Vũ khẽ nhăn mày.
Hắn bỗng nhớ tới người trong mộng có khuôn mặt giống Tô Mi.
Ánh mắt của nữ tử ấy mang theo một cỗ ngạo khí không thể xóa nhòa, thậm chí cùng là một đôi mặt đẹp, nhưng ánh mắt trong mộng lại làm người ta không dám nhìn thẳng.
Mà ánh mắt của Tô Mi lúc này, lại khiến người ta thương hại.
Từ trong nội tâm, hắn vô cùng bài xích, bởi vì nước mắt làm hắn cảm thấy khó có thể hô hấp.
Nhịn không được nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, thanh âm không tự chủ được mềm xuống .
“Phu nhân sẽ không trách ngươi. Về đi.”
Nói xong, lập tức xoay người đi vào.
Thống lĩnh đi tới, hơi cúi người với Tô Mi .
“Thục phi nương nương. Ty chức đưa người trở về.”
Khóe miệng Tô Mi nhướn lên một tia cười lạnh.
Đúng như nàng ta sở liệu, hài tử kia quả nhiên không bảo trụ được.
A Cửu tựa bên cửa sổ, thần tình hờ hững nhìn cành cây đã trụi lá bên ngoài, thẳng đến khi Quân Khanh Vũ yên lặng ngồi xuống bên cạnh nửa khắc, nàng vẫn không quay đầu lại.
Bên trong Thanh Hà điện, tất cả đều có cấm vệ quân coi chừng, chỗ tối còn có ám vệ của Quân Khanh Vũ.
Hắn hiển nhiên đã giam lỏng nàng!
Hiện tại Thu Mặc không ở bên cạnh, mà Tiểu Xuân Tử đã đứng về phía Quân Khanh Vũ, cho nên mấy ngày nay nàng cơ hồ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với bên ngoài.
Chiến sự đã bắt đầu, Cảnh Nhất Bích là Tả thừa tướng nên trong tay cũng có binh quyền, nhưng không biết tình trạng hắn bây giờ thế nào.
Tử Nguyệt đã đồng ý, nếu Quân Khanh Vũ cùng Mạc gia khai chiến, người Nguyệt Ly sẽ toàn lực ứng phó, nhưng Tử Nguyệt vẫn chưa liên lạc với nàng.
Hơn nữa, ca ca của Mạc Hải Đường, Mạc Hải Thanh đóng ở biên cương bảy năm, trong tay nắm lại hai phần ba binh lực Quân quốc.
Biên cương cùng Sở quốc của Mộ Dung Tự Tô liền nhau, không biết Sở quốc bên kia có động tĩnh gì không?
Lúc đó, Mộ Dung Tự Tô vì việc Thái tử mới đến xin giúp đỡ, nhưng Sở quốc đến nay vẫn chưa định Thái tử, mà không ngờ Quân quốc đã xảy ra chiến tranh.
A Cửu không khỏi nhăn mày quay đầu, nhìn thấy Quân Khanh Vũ vẫn còn ngồi bên cạnh, thần tình nhàn nhã lật xem tấu chương.
“Ngây ngốc xong rồi?”
Quân Khanh Vũ buông tấu chương nhìn A Cửu .
“Xong rồi thì uống thuốc đi.”
“Thân thể thần đã phục hồi như cũ, không cần uống thuốc nữa.”
“Ngươi không uống?”
Quân Khanh Vũ nhíu mày, ghé sát vào trước người A Cửu, quả nhiên thấy nàng chán ghét xoay đầu .
“Trẫm nhớ Phu nhân đã nói, ngươi hận Trẫm?”
“Hoàng thượng đã nhớ, vậy sao còn muốn hỏi.”
“Đã hận Trẫm như vậy, hẳn là rất ghét nhìn thấy Trẫm đi.”
Nghe khẩu khí hắn có ý cười, A Cửu quay đầu lại trừng mắt .
“Hoàng thượng, rốt cuộc muốn nói gì?”
“Thuốc này, nếu như ngươi không uống, Trẫm sẽ cố thủ ở đây.”
Quân Khanh Vũ nhướn môi, trên mặt lộ ra một tia cười nghiền ngẫm, sau đó toàn bộ thân thể đều thả lỏng tựa trên ghế.
“Ngươi xem, ngay cả tấu chương Trẫm cũng đã mang đến.”
Nhìn tấu chương trên bàn chồng chất như núi, A Cửu bước xuống giường, tiếp nhận chén thuốc từ tay cung nữ rồi ngửa đầu uống cạn.
Thuốc, cũng không quá cay đắng, thậm chí khi nuốt vào còn nhàn nhạt vị ngọt.
Nhìn nàng buông bát, Quân Khanh Vũ hài lòng gật đầu, ánh mắt lại nhìn chén canh cùng đĩa thức ăn tinh sảo trên bàn.
A Cửu hít sâu một hơi, cầm lấy đũa…
“Hoàng thượng, ngươi có thể đi.”
A Cửu chỉ ra cửa, không khách khí tiễn khách.
Quân Khanh Vũ quay đầu, quả nhiên giữ đúng lời đứng dậy, từ từ đi ra.
Dương quang sau giờ ngọ rơi trên mặt hắn, chiếu lên tuấn mỹ tinh xảo thoáng hiện ý cười ôn hòa.
Quân Khanh Vũ đã rời đi, nhưng Hữu Danh lại như đá đứng im tại chỗ.
“Hữu Danh, ngươi cũng muốn ở đây phê tấu chương sao.”
“Ty chức không dám.”
“Vậy ngươi còn ở đây làm gì?”
A Cửu lạnh giọng trục khách.
“Phu nhân, ty chức có mấy câu muốn nói, mặc dù thân phận không phù hợp nhưng vẫn hi vọng Phu nhân tha thứ.”
“Hữu đại nhân, đã như vậy thì đừng nên nói nữa.”
“Cái này…”
Hữu Danh không nghĩ sẽ bị A Cửu cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một lát rồi vẫn mở miệng nói .
“Phu nhân, lần này sai là do Hữu Danh học y không tinh, lúc đó biết rõ mạch của Phu nhân dị thường mà vẫn còn sơ sót.”
“Hữu đại nhân, ngươi muốn gánh tất cả trách nhiệm?
Những lời này, là Hoàng thượng sai ngươi nói?”
A Cửu cầm chén trà lên, nở nụ cười lạnh.
“Phu nhân.”
Hữu Danh thở dài một hơi .
“Sau khi phu nhân gặp chuyện không may đã hôn mê tròn sáu ngày, mà sáu ngày này, Hoàng thượng vẫn đều trắng đêm trông coi.
Vừa nãy Hoàng thượng làm như vậy, chẳng qua cũng chỉ lo lắng Phu nhân sẽ không chịu uống thuốc, không chịu ăn cơm.”
Đông tác đung đưa chén trà khẽ chậm lại, A Cửu mím môi không nói, lông mi dày đặc che khuất thần sắc nơi đáy mắt.
Làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Áy náy sao?
Áy náy mà còn hạ độc đối với nàng?
Áy náy mà còn không tra rõ nguyên nhân nàng thổ huyết rơi thai?
Áy náy mà còn đứng ở cửa cùng Tô Mi bày ra một bộ tương thân tương ái?
“Ngày ấy khi Lưu Ly cung phát sinh đại hỏa, Hoàng thượng thật sự rất muốn đi trung điện đầu tiên.
Lúc sau khi biết nương nương không có ở đó, mà Thục phi nương nương lại ở bên trong, Hoàng thượng tuy rằng cứu nàng ra, nhưng lại dứt khoát quay trở lại.
Bởi vì Hoàng thượng nói, người nghe thấy thanh âm của Phu nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro